[Đại Thiếu] _ 24

570b6cfaf1c1b765f1628511d2614c0b

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

24.

Trong TV hay có mấy cảnh như vầy — một người rón rén đi đến sau một người, vươn tay bổ một phát vào gáy người kia, xong người kia xỉu luôn…

Chuyện này ngoài đời vẫn có chứ không phải không.

Nhưng làm thì không hề dễ — đánh quá mạnh sẽ nguy hiểm cho người kia. Còn đánh quá yếu? Dĩ nhiên là người kia không thể nào xỉu được.

Ít nhất thì Cố Ngôn Tử biết là cậu không thể làm được, nhưng Trịnh Gia Hòa… Sao cậu cứ có cảm giác anh thực hiện động tác này vô cùng ung dung và thuần thục nhỉ?

Lúc còn bé, cậu đã ở chung với anh tầm hai tháng. Trong trí nhớ của cậu thì hai tháng đó rất mờ nhạt, nhưng cũng có vài chuyện đáng nhớ, rõ nhất là lần đầu cậu gặp anh.

Khi đó cậu trèo tường sang nhà ông ngoại của Trịnh Gia Hòa, vừa ngẩng đầu đã thấy một thiếu niên vừa ốm vừa trắng nhách, hệt như một con búp bê đang nằm trên ghế ở ban công lầu hai.

Trên tay anh ta là một cuốn sách, cậu vừa nhìn đến thì ánh mắt hai người đụng nhau. Cố Ngôn Tử lập tức ngại ngùng đỏ mặt, xoay qua chỗ khác.

Lúc đó cậu đã nghĩ — anh trai này nhìn đẹp quá.

Sau đó, cậu mới biết là sức khỏe của anh ấy rất kém.

Sau này nữa… Cậu mới biết tim của anh có vấn đề.

Bây giờ Cố Ngôn Tử nghi ngờ hết sức — tuy nhìn anh không khác gì người thường, lúc đi tập gym còn tập lâu hơn cậu, nhưng… Sao lại khỏe rồi đánh người thuần thục như vậy chứ?

“Khỏe quá?” Trịnh Gia Hòa cũng hơi bối rối, anh không nghĩ là mình quá khỏe gì sất, đánh lên gáy người ta chỉ cần có kĩ thuật tốt thôi mà, lúc nãy có dùng sức gì nhiều đâu…

Cố Ngôn Tử mới không có sức kìa. Vì đối với một trạch nam như cậu, vận động duy nhất trong ngày là tản bộ sau khi ăn cơm…

Trịnh Gia Hòa không đả kích Cố Ngôn Tử mà khẽ cười: “Dựa vào kĩ thuật thôi… Anh từng tập qua rồi.”

Sau khi biết được sức khỏe anh hoàn toàn bình thường, hè nào cậu anh cũng mang anh vào quân đội… Trịnh Gia Hòa học được khá nhiều thứ.

Cố Ngôn Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói vậy nghe còn có lý… Người như bọn họ từ nhỏ đều học một ít thủ pháp phòng thân. Cậu cũng rành rọt mấy chiêu, còn mang theo mấy vật dụng nhỏ dùng vào mục đích này.

Đương nhiên, điều này chỉ thành thói quen của cậu sau lần bị bắt cóc đó.

Có điều chỉ dựa vào kĩ thuật mà đánh người ta ngất xỉu… Cố Ngôn Tử vẫn hơi nghi ngờ.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó — Bành Tĩnh Hoằng vẫn đang nằm đây nè! Cố Ngôn Tử ước gì hắn bị đánh te tua hơn cơ, nhưng Bành Tĩnh Hoằng có chuyện gì thì Trịnh Gia Hòa không thoát khỏi liên lụy.

Mà cậu thì không muốn anh phải chịu bất kì phiền toái nào.

“Chú, bây giờ làm sao đây?” Cố Ngôn Tử nhíu mày hỏi.

“Có người đến rồi, bọn họ sẽ đưa anh ta đi bệnh viện.” Trịnh Gia Hòa rất bình tĩnh. Anh đã xác nhận là Bành Tĩnh Hoằng không sao, tỉnh rượu cũng không tìm ra được thương tích gì.

Lúc này, Cố Ngôn Tử mới chú ý mấy người bảo vệ đang chạy tới.

Sau khi nắm được tình hình thì họ làm theo lời Trịnh Gia Hòa, đưa Bành Tĩnh Hoằng vào bệnh viện – bọn họ không biết hắn bị Trịnh Gia Hòa đánh ngất, chỉ tưởng là tự Bành Tĩnh Hoằng say quá nên mới vậy.

Chờ người đi hết, Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng lên được xe để về nhà.

Giờ này trên đường rất đông xe, Cố Ngôn Tử lái xe đi khá chậm.

“Bành Tĩnh Hoằng hiểu lầm em như vậy… Em không giận à?” Trịnh Gia Hòa đột nhiên hỏi.

Cố Ngôn Tử nghe xong thì ban đầu không hiểu, nghĩ một hồi mới chợt nhận ra – Trịnh Gia Hòa đang nói đến chuyện Bành Tĩnh Hoằng la hét đòi cho cậu tiền để cậu quay về.

“Sao phải giận?” Cố Ngôn Tử cười nói. Lúc đó cậu chỉ thấy buồn cười, một chút bực dọc cũng không có.

Cậu biết rõ chuyện này không bao giờ xảy ra, vậy thì giận để làm gì?

Còn việc tại sao cậu thấy buồn cười…

Bành Tĩnh Hoằng và đám bạn của hắn vẫn luôn nghĩ cậu đến với hắn là vì tiền. Bây giờ Bành Tĩnh Hoằng bị cậu đá, nháy mắt Cố Ngôn Tử đã ở cùng người khác giàu có hơn… Mấy người đó chắc chắn tức chết!

Nhất là Bành Tĩnh Hoằng… sợ là đã tức muốn điên rồi.

Càng nghĩ, Cố Ngôn Tử càng cười lớn hơn.

Trịnh Gia Hòa ngồi bên cạnh, nhìn cái má lúm đồng tiền của cậu, biết được cậu không quan tâm đám người Bành Tĩnh Hoằng thì khóe miệng cũng cong lên.

Tối hôm đó, Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm. Sáng hôm sau vẫn đúng giờ thức dậy nấu ăn cho Trịnh Gia Hòa.

Đánh hai quả trứng gà, thêm vào bốn muỗng bột mì, thịt băm, hành và chút muối rồi khuấy đều. Sau đó đổ bánh vào chảo, vậy là cái bánh trứng thơm ngất đã hoàn thành.

Cố Ngôn Tử đổ hai cái bánh, rót sữa tươi ra, gọt thêm hoa quả, cuối cùng là gọi Trịnh Gia Hòa: “Chú ơi, hôm nay em đưa chú đi làm nhé!”

Trịnh Gia Hòa khó hiểu: “Sao lại muốn đưa anh đi làm?”

Cố Ngôn Tử đáp: “Xe chú hôm qua có lái về đâu. Vừa hay hôm nay em cũng ra ngoài nên đưa chú đi luôn.”

Sau khi cậu đưa bộ kịch bản “Giang Sơn” thì tới giờ Gia Thành đã chọn xong diễn viên rồi, hậu cần chuẩn bị cũng đã xong. Hôm nay chính là ngày khai máy.

Trịnh Gia Hòa không nói gì, như chuyện mình có xe khác hay trợ lý Chu sẽ đến đón mình chẳng hạn.

Âm thầm nhắn tin cho trợ lý Chu, bảo anh ta đừng đến. Xong xuôi, Trịnh Gia Hòa nhảy lên xe của Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử biết nơi làm việc của anh, nhưng đây là lần đầu cậu đến đó… Đậu xe trước cao ốc tòa nhà Minh Lợi, cậu nhìn sang Trịnh Gia Hòa: “Đến rồi chú ơi!”

“Ừ, nhớ lái xe cẩn thận.” Trịnh Gia Hòa xuống xe, vẫy tay tạm biệt Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử vẫy lại rồi chậm rãi lái đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn tòa cao ốc sừng sững bên cạnh.

Đời trước, sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời thì ba mẹ anh đau thương cực kì. Tuổi thì đã lớn, họ không đủ sức để gồng gánh công ty nên quyết định cổ phần hóa rồi bán đi hết. Từng là một con quái vật trên thương trường, Minh Lợi cứ như vậy tiêu tan thành mây khói…

Cố Ngôn Tử nén lại nỗi chua xót trong lòng, đi đón Triệu Điền Dã rồi mới đến công ty Gia Thành.

Khi quay phim, luôn có người trong tổ biên kịch đi cùng để thuận tiện chỉnh sửa kịch bản. Tuy một bộ phim lớn thế này Gia Thành sẽ không thay đổi gì nhiều, vẫn cần có người đi theo để thống nhất các kiểu.

Cố Ngôn Tử là tổng biên tập của bộ phim, những người viết cùng cậu đều có tên trong quá trình sản xuất. Lần này, cậu không theo đoàn được bèn chọn Triệu Điền Dã là người đi.

Triệu Điền Dã là con trai nên thể lực tốt, viết lách tốt, tính tình kiên nhẫn nên theo đoàn là hợp nhất, có thể học hỏi kinh nghiệm, sau này khả năng tự công tác một mình cũng cao hơn.

Hơn nữa… Triệu Điền Dã hợp viết chính kịch, bộ kịch bản phim mạng hài hước mà văn phòng đang viết khá là khó khăn với cậu ấy.

Ngày nào Cố Ngôn Tử cũng online tám chuyện với nhân viên của mình, nhưng khá lâu rồi không gặp mặt bọn họ. Hôm nay Triệu Điền Dã thấy cậu thì rất kinh ngạc.

Nói đúng hơn, là nhìn thấy xe của cậu thì rất kinh ngạc.

“Bentley… Anh trúng độc đắc nữa hả boss?” Triệu Điền Dã vào xe ngồi mà mắt cứ láo liên khắp nơi: “Em chưa ngồi con xe nào đắt tiền như vậy!”

“Cần gì trúng số? Anh mày giàu lắm đấy!” Cố Ngôn Tử cười nói.

Triệu Điền Dã gật đầu, không thấy ngạc nhiên lắm.

Cố Ngôn Tử không chia sẻ chuyện gia đình với bọn họ, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến chuyện mình xích mích với người nhà nên bị đuổi đi.

Dù vậy, làm việc với Cố Ngôn Tử bấy lâu, họ cũng nhận ra là nhà cậu không thiếu tiền.

Bọn họ đều sinh ra trong gia đình bình thường, hiểu biết cũng bình thường. Cố Ngôn Tử lại khác, có những chuyện cả bọn nghe không hiểu gì mà cậu vẫn nói tiếp được, nhìn là biết người đa tài đa nghệ.

Nếu Cố Ngôn Tử giàu thật thì mấy biểu hiện thế này chẳng có gì lạ.

“Ông chủ, sung sướng đừng quên anh em nhé!” Triệu Điền Dã nói đùa.

“Chỉ cần chăm chỉ theo anh thì anh không quên đứa nào đâu.” Cố Ngôn Tử cũng bật cười.

Hai người nói chuyện liên tục, chẳng mấy chốc đã đã công ty Gia Thành.

Lúc đi đường, Triệu Điền Dã ngồi chụp ảnh nội thất trong xe, xuống rồi thì bảo Cố Ngôn Tử chụp cho mình mấy tấm đứng với chiếc xe: “Để em đặt làm hình nền điện thoại, động viên bản thân. Đời này em không mong mình thành thiếu gia giàu có gì, chỉ cần một cuộc sống sung túc là được, tương lai em sẽ mua chiếc xe như vầy!”

“Cố gắng lên.” Cố Ngôn Tử cầm điện thoại chụp hình cho Triệu Điền Dã.

“Ha ha, em chỉ nói vậy thôi… Em có nhiều tiền cỡ nào cũng không mua xe nổi.” Triệu Điền Dã nói tiếp, rồi thở dài: “Em vẫn muốn mua nhà hơn, tiếc là giá nhà ở thành phố B toàn trên trời.”

“Sau này nó còn lên nữa… Sao chú em không gom góp mua tạm căn nhỏ nhỏ thôi?” Cố Ngôn Tử hỏi.

Cố Ngôn Tử nhớ rõ – năm sau đột nhiên giá nhà đất lên cao chót vót.

Triệu Điền Dã do dự: “Nhà em vẫn còn ít tiền, mua một căn nhỏ ở xa xa thì vẫn được, nhưng khoản vay…” Điều này luôn làm Triệu Điền Dã lấn cấn, sợ thu nhập của mình không trả nổi tiền vay.

Tuy bây giờ làm việc với Cố Ngôn Tử kiếm tiền rất được, nhưng lỡ sau này công việc trong văn phòng không suôn sẻ thì sao?

“Yên tâm, tiền cậu kiếm được chỉ ngày càng nhiều thôi.” Cố Ngôn Tử vỗ vỗ vai Triệu Điền Dã.

Hai người cười nói đi vào công ty, rồi nhận ra hình như mình tới hơi sớm.

Giờ khai máy là 11 giờ, lúc này vẫn chưa có ai đến nơi, cả nam chính cũng vậy.

Phong Tư Vũ – nam chính của bộ phim, là một tiểu thịt tươi đang có lưu lượng rất cao. Phần lớn tiền đầu tư đều đổ vào catse của cậu ta.

Nói ra thì kĩ năng diễn xuất cũng bình thường, nhưng Cố Ngôn Tử hiểu tại sao Gia Thành lại chọn cậu ta.

Gia Thành định bán bộ phim này cho các đài truyền hình. Mà đài truyền hình thì không thể xem hết cả phim rồi mới quyết định mua hay không, họ chỉ xem mấy tập đầu, rồi xem công ty nào sản xuất, đạo diễn là ai, diễn viên nào tham gia đóng.

Sau khi họ mua bộ phim thì kiếm tiền chủ yếu nhờ quảng cáo phát xen lúc chiếu, người xem càng nhiều thì tiền quảng cáo càng nhiều. Họ phải đảm bảo tỉ lệ xem không quá thấp, nên việc đầu tiên làm là hỏi nam nữ chính là ai. Chỉ cần hai người này có chút tên tuổi thì giá bán bộ phim chắc chắn không thấp.

Kĩ năng bọn họ không tốt cũng không sao, chỉ cần cái tên hút ratings là được.

Trên thực tế, Gia Thành vẫn muốn nâng đỡ những diễn viên mới có kĩ năng tốt, nhưng với xu thế hiện nay thì không thể không mời mấy tiểu thịt tươi đang lên này được.

Cố Ngôn Tử cũng biết chút ít về Phong Tư Vũ, kĩ năng bình thường, có khi tham gia quá nhiều hoạt động nên phải xin nghỉ quay phim. Trừ việc này ra thì không còn gì khác, trong một đám dựa vào nổi tiếng để gom tiền thì cậu ta coi như không tệ.

Còn về nữ chính… cô tên là Đặng Gia Nghệ, lớn hơn nam chính vài tuổi. Năm 7,8 tuổi đã vào đoàn xiếc luyện tập ảo thuật, chừng 15, 16 tuổi thì được một đạo diễn nhìn trúng, giao cho cô vai nữ phụ thứ ba.

Dù không hẳn là nổi tiếng, nhưng kĩ năng của Đặng Gia Nghệ rất tốt và có ý chí vươn lên. Cô nhận được khá nhiều lời mời nhỏ nên kiếm tiền dư dả, sau này thì quyết định bỏ hẳn nghề ảo thuật mà lăn lộn trong giới giải trí.

Có điều diễn xuất thì tốt nhưng thành tựu thì ít, bình thường ngoài quay chụp cho phim thì cô không tham gia hoạt động nào khác. Vậy nên dù diễn có nhiều thật, độ nổi tiếng vẫn không cao.

Chuyện này không có gì là xấu hết, vì công ty kiểu như Gia Thành rất thích mời cô quay phim. Người như vậy vừa diễn tốt, vừa ít gây phiền toái cho đoàn hơn.

Trong đoàn phim thì phần đông các biên kịch chẳng ai có tiếng nói. Tiền đầu tư của Cố Ngôn Tử lại trên danh nghĩa Trịnh Gia Hòa, trừ sản xuất Điền ra thì không mấy ai biết về “quan hệ mập mờ” giữa cậu và anh nên không ai thèm để ý Cố Ngôn Tử.

Cậu cũng vui thôi chẳng cảm thấy gì. Cố Ngôn Tử đứng trong góc phòng chơi điện thoại với Triệu Điền Dã, chụp mấy bức ảnh gửi cho Trịnh Gia Hòa, rồi gửi thêm tin nhắn: “Chú Trịnh, giới thiệu cho chú nghi lễ khai máy trong giới nè! Thấy nguyên cái đầu heo trên bàn không? Này là đặc sản của nhà hàng gần đây, người ta nói ăn ngon lắm… Lát nữa làm lễ xong là bọn em được ăn rồi!”

Minh Lợi là một tập đoàn lớn với mười mấy công ty con, vài cái đã đưa ra thị trường nên Trịnh Gia Hòa rất bận rộn.

Hôm nay vừa đến công ty, anh đã phải đi họp. Trịnh Gia Hòa tranh thủ thời gian nghỉ giữa cuộc họp nhìn lướt qua điện thoại, liền thấy một cái đầu heo kho tàu bóng lưỡng.

Đột nhiên, anh thấy hơi đói…

Trịnh Gia Hòa cười cười, nhắn tin lại: “Lát nữa đem về một ít cho anh ăn với được không?”

“Chú ơi, thịt đầu heo cholesterol rất cao, ăn không tốt.” Cố Ngôn Tử lập tức trả lời.

Trịnh Gia Hòa nhíu mày.

Ừ thì cholesterol cao thật đấy, nhưng lâu lâu ăn một lần thì có sao… Cố Ngôn Tử quá coi trọng dinh dưỡng ăn uống rồi…

Càng nghĩ, Trịnh Gia Hòa mới nhận ra những món ăn cậu nấu cho anh tuy là đa dạng, nhưng toàn mấy món lành mạnh ít béo.

Em ấy… rất quan tâm sức khỏe của mình?

“Nhưng anh muốn ăn.” Trịnh Gia Hòa trả lời.

“Vậy để em mang về cho hai miếng lỗ tai nhé? Thịt đầu heo chỗ nào cũng béo, không ăn được đâu.” Cố Ngôn Tử nhắn lại. Trước đây cậu đã tham gia tiệc khai máy một lần rồi, ăn xong mới biết trừ hai cái tai ra thì thịt chỗ cái miệng cũng không quá béo… Nhưng tốt nhất là không nên cho Trịnh Gia Hòa ăn.

“Ừ.” Trịnh Gia Hòa đồng ý.

Nhân viên của Trịnh Gia Hòa ngồi nhìn anh họp được một nửa thì bắt đầu chăm chú xem điện thoại, cả đám im lặng không nói gì.

Có thể boss Trịnh đang đàm luận chuyện gì rất quan trọng, bọn họ không thể quấy rầy!

Tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, không hề biết người mà cả bọn cho là đang “đàm luận chuyện quan trọng”, thực ra đang muốn ăn thịt đầu heo với ai kia…

Cua: Từ chương này tác giả quyết định double số từ, hahaha

— Hết chương 24—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

14 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 24

  1. là cái bánh trứng thơm ngất đã -> thơm ngát
    mấy chốc đã đã công ty Gia Thành -> lặp
    Hình như tui nghe ra mùi nước mắt từ những tiếng hahaha của chủ nhà :))) Trịnh boss mới não bổ ra thêm 1 điều về bà xã ~•v•~

    Liked by 1 person

Leave a reply to Ngdung Cancel reply