
Thứ Tử Quy Lai
Ôn Mộ Sinh
Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.
Biên tập: Duy Ngã
—
99. Kẻ tung người hứng
“Mẫu thân nói gì thế, con nghe không hiểu?” Ninh Uyên nhìn Nghiêm thị một chốc, mãi sau mới “hiểu ra”: “Mớ vải vụn này là triều phục của tỷ phu đấy ư?”
“Tam đệ quá nhẫn tâm rồi! Ngươi làm triều phục thành ra thế này, mai tỷ phu ngươi biết làm sao đây!” Nghiêm thị nói vậy làm Ninh Nhị Nhi tỉnh ra, phối hợp theo mà ngồi sụp xuống đất, mặt mũi trắng nhợt như tờ giấy: “Nếu ta có chỗ làm phật lòng ngươi thì ngươi cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải làm đến mức này?!”
“Nhị Nhi tỷ trách lầm ta rồi, ta không biết gì về chuyện này thật mà.” Nom Ninh Uyên cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ gì là có tật giật mình: “Tỷ nhờ ta đi lấy triều phục của tỷ phu thì ta chỉ làm vậy thôi, còn vì sao nó lại thành ra thế này thì vấn đề hẳn là ở tiệm may chứ. Tỷ mau đi tra hỏi chủ tiệm đi chứ, sao lại bám riết lên người ta?”
Nghe Ninh Uyên bình tĩnh nói có trước có sau như vậy, Thẩm thị – người đang ngẩn ra vì kinh ngạc quá đỗi – cũng bình tĩnh lại, gật đầu tán thành: “Có thể đang có hiểu lầm gì ở đây. Dù gì chủ tiệm may cũng là người chịu trách nhiệm sửa đồ, có rắc rối cũng nên hỏi người ta đầu tiên mới phải, cớ gì vội lôi Uyên Nhi vào? Nó sẽ không làm vậy, mà cũng chẳng có cớ gì để làm vậy.”
“Tổ mẫu à! Không phải Nhị Nhi cố tình muốn đổ oan cho đệ đệ đâu, mà là Tam Thúy Đường đã có danh tiếng lâu đời trong kinh rồi, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm chết người thế này. Chắc chắn áo này bị rách sau khi rời khỏi tiệm may, mà ở đây còn ai đã từng tiếp xúc với nó nữa chứ?” Ninh Nhị Nhi lo lắng cực kỳ — giờ phút này nàng ta lo thật chứ không diễn chút nào: “Còn tam đệ vì sao phải làm vậy thì con cũng không hiểu!”
“Thưa lão phu nhân, thưa phu nhân… Hình như chuyện này nô tì có biết ạ.” Nơi góc phòng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt sợ hãi.
Mọi người quay ra thì thấy — người lên tiếng là nha hoàn thân tín của Ninh Nhị Nhi, Xuân Hương. Thấy ai ai cũng nhìn mình chằm chằm, Xuân Hương càng thêm sợ hãi. Nó bước ra giữa phòng, quỳ gối dập đầu trước chủ nhân: “Đêm qua, đêm qua lúc nô tì đi ngang qua phòng Tam thiếu gia thì thấy, thì thấy…”
Nghiêm thị nóng ruột: “Người thấy cái gì? Còn không mau nói!”
“Nô tì thấy bữa khuya mà phòng bếp đưa đến phòng Tam thiếu gia bị nha hoàn của thiếu gia đổ sạch ra ngoài!” Nó cắn cắn môi, như thể lấy hết dũng cảm mới nói ra được những lời này: “Phủ Thống lĩnh luôn lấy tiết kiệm làm đầu, vì hôm qua Ninh lão gia đến nên phu nhân mới đặc biệt để phòng bếp hầm gà ác thượng hạng làm bữa khuya. Nô tì không hiểu sao món bổ như thế mà Tam thiếu gia lại bỏ, định đến hỏi thăm một chút, ngờ đâu lại vô tình nghe thấy…”
Nói đến đây, nó ngập ngừng nhìn sang Ninh Uyên, tỏ vẻ không dám nói tiếp.
“Ngươi nghe thấy gì thì cứ nói hết đi. Nếu lời ngươi nói là thật, thì ở đây sẽ không ai trách tội ngươi.” Nghiêm thị ung dung cất tiếng, như thể lời Xuân Hương sắp nói ra sẽ cực kỳ quan trọng vậy.
Được Nghiêm thị ra mặt “bảo vệ”, Xuân Hương như được tiếp thêm dũng khí, cao giọng nói tiếp: “Nô tì nghe thấy Tam thiếu gia nói với nhà hoàn thân cận rằng… Rõ ràng phu nhân cố tình bắt nạt bọn họ, không xếp chỗ ngồi cho thiếu gia trong tiệc chào mừng thì thôi, bữa khuya cũng chẳng ra gì thế này, đến lợn gà cũng chẳng thèm ăn. Phu nhân đã khinh thường thiếu gia đến vậy, vậy thì thiếu gia sẽ tìm dịp chỉnh lại phu nhân một phen, để phu nhân biết thiếu gia bọn họ lợi hại thế nào.”
“Cạch”. Thẩm thị cầm tách trà không vững, bèn đặt nó xuống bàn nhỏ bên người.
Bữa khuya đêm qua đúng là canh gà ác hầm thật, thịt mềm ngon miệng lại không hề ngấy, đến độ Thẩm thị ăn hết phần canh của mình. Giờ lại nghe Ninh Uyên nói nó là “lợn gà cũng chẳng thèm ăn”, bà không khỏi thấy khó chịu.
“Có thật như nha đầu kia nói không Uyên Nhi?” Bà hỏi Ninh Uyên, trông không hề vui chút nào. Cách nói nửa thật nửa giả của Xuân Hương thực quá dễ gieo rắc lòng nghi ngờ — vì phủ Thống lĩnh thực sự không sắp xếp chỗ ngồi cho Ninh Uyên trong tiệc tiếp đón, nếu ghi hận vì chuyện này cũng là dễ hiểu. Nhưng đến mức phá hỏng triều phục của Hàn Thao thì… có hơi quá đáng rồi.
Ninh Uyên chưa kịp lên tiếng thì Xuân Hương đã vội dập đầu quỳ lạy, cướp lời y: “Thưa lão phu nhân, từng câu từng chữ nô tì nói đều là thật ạ! Ngoài cửa phòng tam thiếu gia vẫn còn dấu vết bữa khuya bị đổ ra ngoài, nô tì tuyệt đối không dám nói dối!”
Im lặng nhìn cả phòng kẻ tung người hứng một hồi, Ninh Uyên mới từ từ cất tiếng: “Nếu đại tỷ cứ khăng khăng rằng đúng là đệ làm hỏng triều phục của tỷ phu, thì tỷ định sẽ làm thế nào?”
“Hồ đồ! Tỷ phu con là mệnh quan triều đình, làm hỏng triều phục của nó chính là tội phạm quốc gia! Con bảo mẫu thân giúp con thế nào được đây?!” Mới nghe Ninh Uyên nửa nhận tội nửa không vậy thôi mà mặt Nghiêm thị đã tái hẳn, mau chóng diễn vẻ mẫu thân hiền từ đương nát lòng vì một thứ tử không hiểu chuyện. Đồng thời bà cũng nhắc nhở Thẩm thị và Ninh Như Hải luôn — đây là tội phạm hình sự, không thể tùy tiện bao che được!
“Còn làm thế nào nữa! Nghịch tử nhà mày thế mà lại dám làm ra chuyện hồ đồ thế này, thật quá sức ngu xuẩn!” Cuối cùng Ninh Như Hải cũng lên tiếng. Rõ là gã hiểu được ý ngầm của Nghiêm thị, thậm chí còn hiểu được ý tứ sâu xa hơn của bà ta — chuyện bao che nhau nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, dẫu sao mọi người cũng đều là người trong nhà; nhưng một khi chuyện này bị người xấu biết được, thì rõ ràng nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh và đường làm quan của cả nhà họ Ninh!
“Dù Tam đệ có mắc lỗi thì vẫn là đệ đệ của con… Con thân làm đại tỷ, khó mà nỡ phạt nặng đệ ấy được… Chẳng bằng nhờ phụ thân làm chủ giúp con ạ.” Ninh Nhị Nhi chấm chấm khóe mắt nơi chẳng có giọt lệ nào, nương theo nha hoàn bên cạnh đỡ lên thì nàng mới đứng lên được.
Nàng đã tính cả rồi — nói như vậy vừa được việc lại vừa giữ cho bản thân nàng không liên can đến chuyện này. Nếu nàng chủ động đề nghị phạt nặng Ninh Uyên thì dám chắc người khác sẽ nghĩ nàng làm tỷ tỷ mà không biết thương em, huống gì hiện tại Ninh Uyên vẫn tính là đến nhà nàng làm khách, chủ nhà khó mà làm khó khách đến nhà được. Vả lại Nghiêm thị cũng đã nói vậy rồi, Ninh Như Hải cũng khó dĩ hòa vi quý mà phạt nhẹ Ninh Uyên – vừa hay đó đúng là điều nàng muốn.
“Thôi, đã động đến pháp luật rồi thì mai đưa Ninh Uyên đến nha môn Kinh Triệu doãn đi, nên làm gì thì làm đó!” Ninh Như Hải trầm giọng quyết định.
Nghiêm thị nghe vậy vội lên tiếng, giấu đi nét vui vẻ trong đáy mắt: “Uyên Nhi còn nhỏ, dù có đáng bị giải đến Kinh Triệu doãn thật chăng nữa… Nghe nói trong đó động chút là dùng đến tra tấn, nếu Uyên Nhi có chuyện gì thì thiếp biết ăn nói sao với Đường di nương đây?”
“Nàng không phải ăn nói gì hết! Nó tự làm thì tự….”
Ninh Như Hải chưa dứt lời thì Ninh Uyên đã ngắt ngang lời gã: “Người ta thường nói – nói phải có sách mách phải có chứng.” Sống lưng y thẳng tắp: “Thưa phụ thân, nay chẳng có chút chứng cứ nào chứng minh con có tội, mà Người nhất quyết đổ cái tội làm hỏng triều phục của quan gia lên đầu con… thì con không nhận được đâu ạ.”
“Tam đệ! Đến nước này rồi đệ còn chối gì nữa, nói nữa chỉ uổng xấu mặt đệ thôi!” Ninh Nhị Nhi nức nở ôm mặt: “Bộ triều phục đó là đệ đi lấy mà, từ đầu đến cuối còn ai đụng vào ngoài đệ nữa đâu, giờ nó thành ra như thế, không phải đệ thì còn ai nữa?”
“Ý trưởng tỷ là, ai đi lấy đồ thì là người đó làm hỏng đồ ư?” Ninh Uyên lắc đầu thở dài.
Ngay khi Ninh Nhị Nhi nhận ra có gì đó kỳ lạ, chợt nghe thấy tiếng ai rành rọt vang lên từ ngoài cửa: “Thống lĩnh phu nhân chắc chắn đến thế sao? Ta đứng ngoài nghe không nổi nữa, nên đành nói thay Ninh huynh mấy câu vậy.”
Bước vào là một công tử vận đồ xa xỉ, nom mặt không vui vẻ lắm. Thấy cậu đến, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc, nhất là Ninh Nhị Nhi: “Cảnh thế tử? Sao thế tử lại ở đây?”
“Vốn là Ninh huynh mời ta tới hàn huyên chuyện cũ, ngại không muốn nhiều người bận lòng nên không báo trước với Hàn thống lĩnh và phu nhân. Ngờ đâu đến nơi lại vừa khéo xem được vở kịch hay thế này.” Cảnh Dật nhíu mày, nửa cười nửa không — chính xác là vẻ mặt mà Ninh Uyên đã dặn trước cậu: “Vừa nãy ta ở ngoài cửa đã trót nghe hết lời Thống lĩnh phu nhân rồi. Ninh huynh nể mặt ta nên không nói ra, nhưng ta lại càng không muốn huynh ấy chịu oan, nên cũng không giấu diếm gì nữa vậy — bộ áo gấm đó là do ta đến Tam Thúy đường lấy thay Ninh huynh, rồi mang đến đây bằng xe ngựa của ta, đến tận một khắc* trước ta đến đây mới tự tay đưa cho huynh ấy. Trong thời gian ngắn như vậy, Ninh huynh cũng chẳng kịp làm gì cả. Theo lý lẽ của Thống lĩnh phu nhân thì, có phải chính Cảnh Dật ta mới là người phá hủy bộ triều phục kia không?!”
*một khắc: khoảng 15 phút.
Cảnh Dật nói đến khẳng khái hùng hồn, trông rõ là điệu bất bình thay cho người hàm oan, làm mọi người nghe mà giật mình không phản bác được gì.
Đúng rồi, dưới sự dẫn dắt của Ninh Uyên, Ninh Nhị Nhi đúng là đã nói kẻ phá áo chính là kẻ mang áo về. Có trời mới biết giữa đường lại có một Cảnh thế tử nhảy ra, nói là cậu mới là người đi lấy đồ — chẳng lẽ Ninh Nhị Nhi lại muốn lấy trứng chọi đá, khăng khăng là Cảnh thế tử phá đồ ư!
Có cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không dám dây vào thế tử nhà Cảnh Quốc công.
Trong lòng Ninh Nhị Nhi đã chửi ầm lên — Nàng không hề biết Ninh Uyên có quen thân với Cảnh thế tử! Đồng thời nàng cũng ngộ ra — mớ vải vụn này chính là kiệt tác của cả hai người họ. Nhưng nàng biết làm sao đây, chẳng lẽ cứ cố nói thêm là Cảnh thế tử phá đồ thật ư? Tạm chưa bàn đến chuyện khác, chỉ nguyên việc khi người ngoài nghe được chuyện “Cảnh thế tử cố ý làm hỏng triều phục của Thống lĩnh Cấm vệ quân” này, thì phản xạ của họ không phải là đổ tội cho Cảnh thế tử, mà là “đám người Hàn gia này chắc điên rồi”.
Cảnh Quốc công là ai, và Cảnh thế tử là ai cơ chứ? Bảo người ta cố ý làm hỏng triều phục của Hàn thống lĩnh ấy hả, còn phải xem lại Hàn thống lĩnh có xứng không đã.
Mặt Ninh Nhị Nhi thoắt trắng thoắt đỏ, có cảm giác như lỡ cưỡi lưng cọp vậy. Nàng cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cảnh thế tử nói gì vậy chứ… Thế tử đến thăm bất ngờ, nhà thiếp chỉ sợ không kịp tiếp đãi chu toàn thôi, nào dám nói ngài có liên quan đến chuyện này ạ! Nếu bộ đồ đó vẫn luôn ở trong tay ngài, thì cũng không loại trừ khả năng có kẻ thừa dịp ngài không để ý mà phá hỏng nó nhằm đổ vấy tội cho ngài đâu. Mong thế tử chớ mù quáng tin lời kẻ tiểu nhân ạ.”
Nàng chỉ gà mắng chó quá sức rõ ràng, thậm chí còn nhìn sang Nghiêm thị tỏ ý cầu cứu, mong bà nói đỡ cho mình. Nhưng Nghiêm thị thông minh hơn nàng nhiều — Cảnh Dật vừa dứt lời là bà đã hiểu rồi, việc hôm nay thế là hỏng bét! Nên bà dứt khoát im lặng cụp mắt bảo vệ thân mình, quyết định không can thiệp vào chuyện này nữa.
“Hừ! Ta còn chưa ngớ ngẩn đến mức như Hàn phu nhân nghĩ đâu.” Cảnh Dật phất tay áo: “Nhưng chuyện đã dính đến ta thì không lý nào ta lại mặc kệ được. Làm hư hại triều phục cũng là tội được nêu trong hình luật, nếu Hàn phu nhân có lòng tin ở ta, vậy thì để ta về bẩm báo phụ thân, mời phụ thân đứng ra điều tra việc này. Bắt đầu tra xét từ tiệm may Tam Thúy đường kia, rồi sớm muộn gì chân tướng cũng bị vạch trần thôi. Ta quyết không cho kẻ tiểu nhân kia đạt được mục đích!”
Ninh Nhị Nhi hoảng sợ tột cùng — Nếu Cảnh Quốc công nhúng tay vào chuyện này, thì chẳng mấy chốc sẽ tra ra được việc nàng mua chuộc thợ may của Tam Thúy đường động tay vào triều phục! Lúc ấy thì sẽ chẳng ai bận tâm đến chuyện nàng dặn kẻ kia vạch một đường hay vạch trăm đường lên bộ đồ nữa… Bất kể là Cảnh Quốc công hay ông chủ chống lưng cho Tam Thúy đường, sẽ không ai tha cho nàng!
Thương hiệu lớn như Tam Thúy đường để ý nhất là danh tiếng của mình, và còn Đại hoàng tử đứng sau nó nữa… Nếu Đại hoàng tử biết được là nàng gây chuyện bôi nhọ cho sản nghiệp của hắn, thì nàng có gánh nổi cơn thịnh nộ của một hoàng tử không?
“Chuyện, chuyện này…” Ninh Nhị Nhi dập đầu liên tục, ngắc ngứ không nói nổi câu nào.
Lúc này, người nãy giờ yên lặng không nói gì – Hàn Thao – mới khàn giọng lên tiếng: “Chỉ là một bộ quần áo thôi mà, đâu phải chuyện lớn gì. Hỏng thì hỏng thôi, cùng lắm là mai ta mặc bộ triều phục năm ngoái cũng được. Phiền cho Cảnh thế tử phải chứng kiến chuyện cười này rồi, chuyện này đến đây là xong nhé.”
Nói gì thì Hàn Thao cũng là gia chủ của phủ Thống lĩnh, gã đã muốn bỏ qua chuyện này thì cũng không ai dám phản bác nữa. Ninh Nhị Nhi lóng ngóng đứng đó, không biết làm sao cho phải — vì Cảnh Dật xuất hiện mà dự tính của nàng đã đảo lộn hết rồi, chợt nhìn sang lại thấy Hàn Thao giận dữ trừng mình… ánh mắt đó, làm nàng sợ đến hãi hùng khiếp vía.
Ý Hàn Thao là muốn lấp liếm chuyện này cho qua, nhằm vớt vát chút thể diện cho Ninh Nhị Nhi. Nhưng rõ là Ninh Uyên sẽ không để gã được như ý: “Tỷ phu có lòng tin Tam đệ trong sạch thì đệ mừng lắm, song đệ cũng tin tỷ phu trị gia nghiêm cẩn, tuyệt không cho phép trong phủ có nô tài lắm miệng ba hoa, chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo, phải không ạ?”
Nghe Ninh Uyên ám chỉ đến mình, Xuân Hương hốt hoảng quỳ sụp xuống, cực lực dập đầu với Hàn Thao: “Lão gia, nô tì không dám! Nô tì không vu oan cho Tam thiếu gia ạ, từng câu từng chữ nô tì nói đều là thật!”
Hàn Thao không nhìn Xuân Hương mà nhìn chằm chằm Ninh Uyên, mắt sắc như dao. Ninh Uyên cũng thản nhiên nhìn lại, không hề trốn tránh.
Một lúc sau, Hàn Thao mới nói: “Nha đầu này nói nó nói thật, Tam đệ muốn chứng minh mình bị vu oan thế nào?”
“Từ nhỏ đệ đã được Ninh phủ dạy dỗ, đạo làm khách cần tôn trọng chủ nhà thế nào đệ vẫn hiểu rõ. Nha đầu này vu cho đệ làm chuyện khác thì cũng thôi, nhưng lại bịa đặt chuyện đệ đổ hết bữa khuya đi, còn nói những lời bất kính kia nữa, thì đệ thật không tưởng tượng nổi. Đêm qua đệ hơi đắng miệng nên không ăn, bữa khuya đó vẫn còn nguyên trong phòng đệ. Không biết nha đầu này mắt hoa thế nào mà lại đơm đặt như thế.” Dứt lời, Ninh Uyên bảo Bạch Đàn vốn đang đứng sau lưng mình: “Em về phòng ta mang bữa khuya hôm qua ta chưa ăn đến đây.”
Xuân Hương nghe mà trắng bệch mặt — Không thể nào! Rõ ràng đêm qua chính mắt nó thấy bữa khuya bị đổ sạch ra vườn mà, sao hôm nay lại vẫn còn được!
Bạch Đàn đi rồi về rất mau, trên tay bưng cái khay đặt đĩa bánh cứng đơ và nửa bát canh gà nguội ngắt đầy mỡ. Bát đĩa đúng là loại được đặc chế riêng cho phủ Thống lĩnh, đồ ăn nguyên vẹn không có dấu vết bị đụng vào. Bạch Đàn bưng khay đi vòng quanh cho mọi người thấy rõ. Nghiêm thị nhìn mà chỉ tức con mình không làm được việc, còn Thẩm thị thì nheo mắt lại, khẽ hừ một tiếng.
“Ta cũng lấy làm lạ lắm — Xuân Hương cô nương vừa thề thốt nói bữa khuya đêm qua là canh gà ác hầm thượng hạng phải không? Bát canh của ta không chỉ là thịt gà trắng, mà còn chỉ có mấy miếng đầu đuôi, xương còn dính máu kìa. Sao lại là “thượng hạng” được? Hẳn đây là tác phẩm của đám nô tài các ngươi nhỉ? Không biết các ngươi chia rẽ tình cảm giữa ta và trưởng tỷ nhằm mục đích gì, nhưng nếu ta đổ canh đi thật thì có phải là trúng kế ngươi rồi không?”
Ninh Uyên không cho Xuân Hương cơ hội phản biện: “Hay ngươi định nói là ta tự nấu riêng bát canh này? Thế thì ta lại rảnh rỗi quá — từ lén trộm bát đĩa đặc chế của phủ này đến lén nấu canh gà trong bếp, tất cả chỉ để bông đùa với ngươi! Ngươi cho ngươi là ai!”
Ninh Uyên vừa dứt lời, Ninh Nhị Nhi đã xông đến tát thật mạnh vào mặt Xuân Hương: “Nô tì đáng chết này! Sao ngươi dám làm vậy! Suýt nữa tình tỷ đệ giữa ta và Tam đệ đã bị tiện nô ngươi phá hỏng!”
Xuân Hương khóc òa lên, đau mà không dám giải thích nữa. Ninh Uyên lạnh lùng nhìn màn kịch trước mắt, cười khẩy trong lòng. Y không đề cập đến Ninh Nhị Nhi mà chỉ một mực hắt nước bẩn lên Xuân Hương chính là để thấy kết cục này đây — để bảo vệ thân mình, nhất định Ninh Nhị Nhi sẽ thuận theo lời y nói mà đổ vấy lên Xuân Hương, một đôi chủ tớ vốn thông đồng hãm hại y nay lại quay sang cắn xé lẫn nhau, nom thật đẹp mắt.
“Đủ rồi!” Hàn Thao khẽ gầm lên, nghiêm giọng chấm dứt trò hề này: “Một tiện nô ăn không nói có, dối trên gạt dưới tiếp đãi khách quý bằng loại bữa khuya như vậy, phu nhân cần gì phải phí lời nữa. Rút lưỡi nó, đánh gãy tay chân, loạn côn rồi đuổi khỏi phủ là được.”
Xuân Hương bị Ninh Nhị Nhi đánh vốn đang nước mắt nước mũi tèm lem, nghe Hàn Thao quyết vậy thì đờ đẫn hẳn. Nó vừa hé miệng muốn cầu xin tha thứ thì đã bị hai nô tài khác kéo ra khỏi phòng. Kéo đi rất xa, mà vẫn nghe vang tiếng nó kêu gào thảm thiết.
Ninh Nhị Nhi thở hổn hển ngồi sụp xuống đất, mặt dày cười cười với Ninh Uyên: “Tại ta quản lý hạ nhân không chu toàn, làm Tam đệ phải oan ức rồi.”
“Để xảy ra trò cười thế này, không chỉ mất mặt mà còn phiền đến tướng quân và lão phu nhân Hàn Thao xin bồi tội với quý vị.” Đã đến nước này thì còn gì để nói nữa, Hàn Thao đứng dậy ôm quyền chào Ninh Như Hải rồi trừng mắt nhìn Ninh Nhị Nhi: “Ngươi, đi theo ta!”
Người Ninh Nhị Nhi cứng đơ, thi lễ chào đám người Ninh Như Hải rồi ngoan ngoãn đi theo Hàn Thao.
Về đến phòng ngủ của hai người, Ninh Nhị Nhi vừa định đến gần trấn an Hàn Thao thì chợt thấy gã quay ngoắt sang, bốp một tiếng tát thẳng vào mặt nàng!
Hàn Thao cực khỏe, Ninh Nhị Nhi lại nhỏ yếu, cái tát này tát bay nàng ra ngoài, đập thẳng vào bình hoa tráng men đắt tiền trên bàn. Bình hoa loảng xoảng rơi xuống đất vỡ thành ngàn mảnh vụn, nàng không kịp kêu lên một tiếng nào.
“Xuẩn phụ! Nhìn xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đi!” Vừa nãy khi nhìn Ninh Nhị Nhi và Nghiêm thị kẻ tung người hứng ngoài sảnh, gã đã biết đây là trò nàng bày ra rồi: “Ngươi muốn làm gì Ninh Uyên ta không quản, nhưng lại dùng đến triều phục của ta là thế nào? Giờ xôi hỏng bỏng không ra như thế ngươi tính sao đây? Chẳng lẽ để mai ta mặc triều phục năm ngoái thật đấy ư, rồi để đám ngự sử cười vào mặt ta à?!”
Hàn Thao tức đến khó thở. Gã không có gia thế chống lưng, leo được đến vị trí hôm nay hoàn toàn là do bản thân tự nỗ lực. Vốn gã đã cảm thấy mình thua đám quan viên gia thế hùng hậu khác trong kinh một bậc, cũng biết họ vẫn cười cợt sau lưng gã, nói gã là thằng nhà quê ngang ngược, gã đã khó chịu lắm rồi. Nếu mai gã chẳng có nổi một bộ triều phục ra dáng quan viên, thì gã có thể tưởng tượng được… đám quan lại vốn xem thường gã kia sẽ châm chọc gã đến mức nào!
“Tướng công ơi tướng công, thiếp không cố ý mà!” Rất hiếm khi Ninh Nhị Nhi thấy Hàn Thao tức giận đến mức này, nàng nhất thời quên đi cái đau bỏng rát trên gò má, bò đến ôm chân gã: “Thiếp nào biết thằng nhãi đó có quen Cảnh thế tử! Hôm nay rõ ràng là chúng thông đồng gài bẫy thiếp, nếu không… Nếu không thì triều phục của chàng cũng chẳng đến nông nỗi kia!”
Đến nước này rồi mà Ninh Nhị Nhi vẫn không biết hối cải, vẫn một mực đổ tội lên đầu người khác, Hàn Thao nghe mà tức chồng thêm tức, bóp cổ nàng xách nàng lên cao, mặt u ám hẳn đi: “Nếu ngươi không tự cho mình là thông minh mà động tay vào triều phục của ta, thì cũng chẳng ra những chuyện sau đó! Ngươi cứ ngu xuẩn việc ngươi, đừng cho là ai cũng ngu như mình!”
Càng nói gã càng tức, lại vung tay hai phát nữa, tát nàng đến nảy đom đóm mắt.
Ngã: Thôi được rồi, dù gì thì bạo lực gia đình vẫn là không nên nha….
— Hết chương 99—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Lâu rồi mình mới có thời gian đọc lại đam mỹ, nên nhất định phải ghé sang nhà bạn cái đã! Mà cũng thật lâu rồi mới nhắn gửi mấy lời cho bạn, không biết bây giờ bạn còn ở nước ngoài không hay đã trở về VN rồi ha? Dù sao đi nữa thì mình vẫn mong bạn luôn thành công và sống hạnh phúc. (Mình là người hồi trước xin phép bạn làm Audio đó)
LikeLike
Rất rất vui vì có chương mới ❤️
LikeLike
Lâu ngày vào dạo thử thì thấy chủ nhà đăng chương mới. Cảm ơn chỉ nhà nhá :))
LikeLiked by 1 person