
Thứ Tử Quy Lai
Ôn Mộ Sinh
Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.
Biên tập: Duy Ngã
—
097. Khéo quá hóa vụng
Hàn Thao – thống lĩnh cấm vệ quân của Hoa kinh – từng là một mãnh tướng đắc lực dưới trướng Ninh Như Hải. Nom gã cao lớn mạnh mẽ, năm mười sáu tuổi đã được Ninh Như Hải chọn làm tùy tùng thân tín giữa một đám lóc chóc tân binh, từ đó lập công vô số. Tính tình gã thẳng thắn bộc trực, luôn tâm niệm Ninh Như Hải vừa là ân nhân vừa là thầy giáo của mình. Vậy nên sau khi gã nhậm chức thống lĩnh cấm vệ quân, rất nhiều bà mối tranh nhau đến làm mối cho gã, dù gì cũng là thanh niên tuổi trẻ tài cao mà.
Nhờ Nghiêm thị sai người đến mai mối, Hàn Thao đã cưới được Ninh Nhị Nhi – trưởng nữ của Ninh Như Hải – về làm chính thê. Từ khi thành hôn tới giờ, hai người vẫn kính nhau như khách, dù Ninh Nhị Nhi chưa sinh được mụn con nào. Nhất là lần này biết được Ninh Như Hải muốn lên kinh, Hàn Thao lại càng săn sóc, thậm chí xin nghỉ làm để tự mình đến đón nhạc phụ.
Ninh Như Hải vỗ vai Hàn Thao, cười đến là đắc ý. Hẳn là gã thích người con rể này lắm: “Giờ con còn làm quan cao hơn ta rồi đấy! Đừng nói gì đến gọi ta là tướng quân, giờ con còn chẳng cần phải hành lễ với ta nữa. Sao rồi, dạo này Nhị Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Phu nhân nghe nói tướng quân sắp đến, nên đã chuẩn bị tiệc rượu trong phủ rồi ạ, chỉ chờ tướng quân đến dùng bữa thôi.” Nói rồi, Hàn Thao nhìn lướt qua đám người sau lưng Ninh Như Hải, chợt dừng lại ở chỗ Ninh Uyên. Gã ngờ vực: “Đây là…?”
“Là tam đệ của con – Ninh Uyên đấy. Uyên Nhi à, con còn không mau hành lễ với tỷ phu đi?” Nghiêm thị lên tiếng giới thiệu hai người, tỏ ra thân thiết dễ chịu vô cùng.
Ninh Uyên cũng thuận theo ý bà ta, cúi người chào gã: “Tỷ phu ạ.”
Nhưng rõ ràng là gã chẳng hề để ý đến y, quay sang hỏi thẳng Nghiêm thị: “Đệ đệ Trạm Nhi đâu ạ? Sao nó không đến?”
“Ôi… Con cũng biết sức khỏe Trạm Nhi thế nào rồi đấy, nó mới khỏe lên được một chút, nhưng vẫn không chịu được đường xa mệt nhọc đâu. Uyên Nhi khỏe hơn nó rất nhiều, nên lần này Uyên Nhi đến thay nó.” Nói đến đây, Nghiêm thị khẽ lau khóe mắt, ra chiều thương cảm lắm.
Ninh Uyên cúi đầu, cười mà không nói. Nghiêm thị nói nửa kín nửa hở như thế, người ngoài nghe không hiểu thì thôi, chứ Hàn Thao mà nghe thì nhất định sẽ hiểu thành y cố ý chiếm chỗ của Ninh Trạm.
Quả vậy — bà ta vừa dứt lời xong, Hàn Thao đã liếc sang y, lộ rõ vẻ lạnh lùng. Gã vốn là trẻ mồ côi, nên người nhà của nương tử cũng là những người thân duy nhất của gã. Vậy nên, dẫu là một mãnh tướng nơi sa trường, thì về đến nhà gã lại rất nghe lời vợ. Nghe Ninh Nhị Nhi thủ thỉ bên gối nhiều năm, dần dà gã cũng coi mỗi mình Ninh Trạm – đệ đệ ruột của Ninh Nhị Nhi – là người nhà thật của mình, còn tất cả thứ đệ thứ muội khác đều là kẻ xấu cướp đồ của tỷ muội nhà họ. Giờ lại nghe Nghiêm thị ẩn ý nói rằng thứ tử nhà họ Ninh cả gan đối chọi với đích tử nữa, thì sao gã lại vừa mắt thứ tử là Ninh Uyên y cho được.
Đã vậy, Nghiêm thị còn bồi thêm một câu: “Nom Uyên Nhi kiệm lời vậy thôi chứ học giỏi lắm đấy, còn được Cao Úc đại nhân đích thân chọn làm đệ tử chân truyền cơ mà. Quả là vinh dự cho toàn Ninh phủ ta!”
Hai bên văn võ đối chọi nhau từ xưa đến giờ, đến nỗi mà sự đối lập đó đã được coi là hiển nhiên chốn quan trường. Nhất là một thống lĩnh cấm vệ quân xuất thân nhà võ như Hàn Thao – tính tình gã vốn quyết đoán dữ dội, chưa từng để mắt đến quy củ cổ lỗ của đám văn nhân. Vậy nên, hầu như lúc nào Ngự Sử cũng có gì đó để kết tội gã trên triều, thậm chí Đại học sĩ Cao Úc còn từng quát vào mặt gã rằng — “Tự cao tự đại, thô thiển cuồng vọng, mất hết tính người!”
Một thống lĩnh như Hàn Thao không thể chống đối người có địa vị cao như Cao Úc, nhưng nỗi bực tức với đám văn thần nheo nhéo suốt ngày này thì vẫn ghim nguyên trong lòng hắn. Vậy nên, cái danh đệ tử chân truyền của Cao Úc chỉ làm Hàn Thao thêm chán ghét Ninh Uyên tợn.
Ninh Uyên chẳng hề để tâm đến cái nhìn vừa coi thường vừa khinh bỉ của gã, nhưng lại để ý đến Nghiêm thị nhiều hơn. Y cũng đoán rằng bà ta sẽ tìm cách ngáng chân mình khi lên Hoa Kinh, nhưng không ngờ bà ta lại nóng ruột thế, vừa xuống thuyền đã làm trò ngay được rồi.
Theo nguyên tắc, tất cả quan viên tới tham gia lễ Cửu Dương nhờ ân điển như Ninh phủ sẽ đều được xếp ở lại nhà trọ. Nhưng Hàn Thao đã chuẩn bị sẵn xe ngựa từ trước, rõ ràng là muốn mời mọi người đến nghỉ ở Phủ Thống lĩnh của gã. Xe ngựa của gã phân làm ba bảy loại: loại rộng rãi trang hoàng rực rỡ là dành cho Thẩm thị, Ninh Như Hải và Nghiêm thị; còn loại nhỏ xíu màu xanh đen xám xịt là dành cho Ninh Uyên và đám hạ nhân theo hầu.
Ninh Uyên biết là Hàn Thao cố tình muốn chọc tức mình, nên cũng chẳng nói gì. Tỷ muội Bạch thị thì tức anh ách vì sự bất công này, nhưng họ cũng biết tính Ninh Uyên – nếu thiếu gia đã không tỏ vẻ gì thì chẳng có lý nào hạ nhân như họ lại lên tiếng được.
Hàn Thao cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe, thấy Ninh Uyên ngoan ngoãn lên chiếc xe xấu xí được phân cho thì hơi ngạc nhiên. Rồi gã bĩu môi, khinh y rất đỗi: “Đồ nhát chết!”
—
Hoa Kinh rất rộng, xuất phát từ bến tàu thì cũng phải ngồi xe ngựa gần nửa canh giờ* mới đến được Phủ Thống lĩnh. Người chưa đến Hoa Kinh bao giờ có lẽ sẽ rất háo hức ngắm nhìn quang cảnh nơi đây, nhưng Ninh Uyên thì chỉ thấy như đang quay về chốn cũ.
(*) 1 canh giờ = 2 tiếng.
Xuống xe rồi, Hàn Thao dẫn đường phía trước, theo sau là Thẩm thị được Ninh Như Hải và Nghiêm thị đỡ, còn Ninh Uyên đi cuối đoàn người. Mọi người nối đuôi nhau đi vào cửa phủ cao cao màu đỏ rực rỡ.
Phủ Thống lĩnh của Hàn Thao là kiểu có ba sân chính**, ở Hoa Kinh tấc đất tấc vàng này thì như vậy được coi là rộng rãi rồi. Đứng trong phòng khách chính là một thiếu phụ xinh đẹp vận xiêm y xanh nhạt, trâm ngọc cài tóc cũng là loại được chế tác tinh xảo. Khuôn mặt nàng là kiểu trái xoan, chân mày lá liễu, nom hơi giống Nghiêm thị. Từ xa xa thấy mọi người đang đến, nàng vội bước lên nhún gối chào hỏi: “Con chào tổ mẫu và cha nương ạ, con mong mọi người đã lâu!”
(**) ảnh minh họa cuối bài.
Từ khi xuất giá cách đây mấy năm, Ninh Nhị Nhi chưa về gặp gia đình bao giờ. Trước giờ Thẩm thị vẫn yêu chiều cô cháu gái này, nay thấy nàng đã rất ra dáng vợ người ta rồi thì bùi ngùi khôn xiết, hai bà cháu nắm tay nhau hàn huyên hồi lâu mới đi vào phòng khách. Trong phòng đã bày sẵn một bàn đồ ăn, tuy bàn không lớn và không có nhiều món lắm, nhưng món nào món nấy rất đỗi tinh tế ngon mắt. Đây là cách bày tiệc phổ biến ở Hoa Kinh hiện nay: ăn tiệc trọng chất lượng chứ không trọng số lượng. So với kiểu tiệc nhiều món như muốn khoe hết gia tài ra ngoài như ở Giang Châu, thì rõ ràng là kiểu tiệc ở Hoa Kinh có đẳng cấp sang trọng hơn nhiều.
Quanh bàn chỉ bày năm chiếc ghế khắc hoa, sau khi mọi người lần lượt vào vị trí theo bối phận rồi thì mới lộ ra —- nơi này không có ghế cho Ninh Uyên.
“Ôi chao! Trí nhớ ta tệ thật đấy, quên mất là Tam đệ cũng đến. Giờ thiếu ghế cho đệ mất rồi, làm sao bây giờ?” Ninh Nhị Nhi vờ như bất ngờ lắm, hỏi Ninh Uyên: “Hay là ta bày một cái bàn nhỏ khác cho riêng đệ ngồi nhé?”
Nghiêm thị đứng bên nhìn màn kịch này, thoáng lộ nét vui vẻ trên mặt. Ninh Nhị Nhi không hổ là con gái đầu lòng của bà — bà chỉ nói qua trong thư thôi mà nàng cũng có thể sắp xếp chu toàn thế này. Nàng ta đã cố tình chọn chiếc bàn chỉ đủ năm người ngồi như hiện nay, chính là loại nhỏ đến độ không thể nhét thêm chiếc ghế thứ sáu vào được. Ninh Uyên muốn ăn thì chỉ có thể ngồi bàn vuông nhỏ bên cạnh thôi, hệt như cách mà hạ nhân sẽ ăn vậy. Còn nàng ta thì chỉ cần lấy cớ là chuẩn bị thiếu chu đáo là xong, kể cả Thẩm thị cũng chẳng tiện nói gì được — họ là khách đến từ phương xa, chẳng lẽ lại vì một thứ tử mà mặt nặng mày nhẹ với gia chủ được à?
Ninh Nhị Nhi làm vậy là để thay Nghiêm thị nói cho Ninh Uyên biết — thân phận y vốn không xứng được ngồi cùng bàn ăn với gia đình chủ nhân! Nàng ta nghĩ bụng, nếu không đánh phủ đầu y như vậy, thì khéo kẻ xuất thân hèn mọn như y lại nghĩ là mình danh giá lắm cũng nên.
Thấy Ninh Nhị Nhi nhìn mình đầy châm chọc, Ninh Uyên bình thản đáp lời: “Không sao đâu ạ. Vừa lúc đại tỷ không sắp xếp người lấy thức ăn cho tổ mẫu, để đệ đến làm cũng là vừa khéo. Dù tỷ đã quên chuyện này thì quy củ vẫn ở đó, không thể không theo được.” Dứt lời, y đến bên Thẩm thị, sắp xếp bát đũa rồi gắp một miếng dưa muối giòn ăn khai vị đặt vào bát bà. Rồi y ngẩng lên, cười như không cười nhìn sang Ninh Nhị Nhi.
Nhất thời, nom người trên bàn tiệc mỗi người một vẻ. Hàn Thao hơi xấu hổ, Ninh Nhị Nhi thì đỏ bừng mặt, Ninh Như Hải khẽ nhíu mày lại, Nghiêm thị lại cảm thấy có vẻ không ổn rồi. Bà ta nhìn ngay sang Thẩm thị, thấy đối phương thế mà lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình thản nói: “Ăn đi.”
Dứt lời, Thẩm thị gắp miếng dưa muối Ninh Uyên đưa lên, nhai rồm rộp rồm rộp, tiếng vang nghe rất rõ.
“Thưa tổ mẫu, con không cố ý ạ…” Ninh Nhị Nhi muốn giải thích cho mình, nhưng lại bị Thẩm thị ngắt lời: “Lần này bọn ta đến là để thăm con, chứ không phải để bắt con nhọc lòng hầu hạ với mớ quy củ kia. Bà già này không để ý những tiểu tiết đó đâu, con ăn đi.”
Dù Thẩm thị nói vậy, nhưng trông bà chẳng có vẻ gì là “không để ý” cả. Ninh Nhị Nhi không dám nói thêm, chỉ đành thấp thỏm ngồi xuống.
Hoa Kinh là nơi tập trung quý tộc và quan lại cả nước, mà phàm là nơi nhiều quý nhân thì càng sinh ra nhiều quy củ về thứ bậc tôn ti. Ví như chuyện ăn uống này — dù là ở tiệc trong nhà bình thường thôi, thì sẽ luôn có một hạ nhân chuyên lấy đồ ăn cho mỗi trưởng bối trong gia đình. Chuyện này ai ở Hoa Kinh cũng biết, tất nhiên là Ninh Nhị Nhi cũng biết. Nhưng nàng ta nghĩ bụng – gia đình nàng đến từ Giang Châu, nơi ấy chẳng có quy củ như vậy, nên nàng cũng lược bớt chuyện này cho bớt phiền. Ngờ đâu lại tạo kẽ hở cho Ninh Uyên chui vào!
Nàng không chuẩn bị người cho Thẩm thị chỉ vì ngại phiền, nhưng chưa chắc bà đã nghĩ thế. Cụ bà này để ý đến thể diện của mình hơn bất kỳ điều gì, nay cháu gái bà lại “thiếu tôn trọng” bà như thế, dù bà không tỏ vẻ gì ra mặt thì hẳn là cũng khó chịu ít nhiều.
Nhất là Ninh Uyên còn bồi thêm một câu gì mà “không thể không theo”, làm Ninh Nhị Nhi càng khó chịu hơn — một thứ tử đến từ Giang Châu còn biết quy củ của Hoa Kinh, thế mà một phu nhân ở Hoa Kinh nhiều năm như nàng lại lơ là ư? Rõ là vì nàng chẳng coi tổ mẫu ra gì!
Nghiêm thị thầm thở dài, nửa giận Ninh Nhị Nhi chuẩn bị thiếu sót, nửa thấy khó hiểu vô cùng — thằng nhãi Ninh Uyên vốn chưa từng ra khỏi Giang Châu, sao lại biết luật lệ ở Hoa Kinh được nhỉ?
Rồi bà ta sẽ còn khó hiểu hơn nữa — vì Ninh Uyên không chỉ biết đến luật lệ chỉ có ở Hoa Kinh này, mà trong suốt bữa tiệc sau đó, y còn làm việc chỉn chu không chê vào đâu được, như thể đã quen tay làm cả trăm ngàn lần vậy. Thẩm thị gật gù tán thưởng tiên tục, ngay cả Ninh Như Hải cũng tỏ ý vừa lòng với biểu hiện của y.
Vốn định đánh phủ đầu Ninh Uyên, ngờ đâu lại tạo cơ hội cho y trổ tài — nghĩ đến đây mà Nghiêm thị tức muốn ói máu, đồ ăn trong miệng có ngon đến mấy giờ vị cũng hệt rơm.
— Hết chương 97—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Cuối cùng cũng dịch tiếp r
LikeLike
chào mừng em trở lại
LikeLike
Sao mình không đọc được chương 98 vậy?
LikeLike
Tui chờ trên Wattpad mòn đít, tưởng cô drop rồi, nay vô wordpress thấy thiệt không tin vào mắt mình huhu, tui chờ hoàn mới đọc T.T
LikeLiked by 1 person
Wattpad giờ dấm dở lắm c ơi :((( t muốn quit Wattpad ròi :(((
LikeLike
Miễn sao cô ra chương mới là được rồi. Giờ tui mới thấy cmt của cô luôn á, nhớ ra chương mới nhaaaaaa~~
LikeLike
vì quá tò mò nên đã phải chạy đi đọc bản chưa edit nhưng vẫn hóng chủ nhà từng ngày!!!
LikeLike
Dạo này toàn cày truyện cũ, giờ thấy chủ nhà post chap mới mừng rớt nước mắt 😭😭😭
LikeLiked by 1 person
Ô huhu cô vẫn ở đây ư cảm động qué 😢😢😢
LikeLiked by 1 person
Tui vẫn ở đây thôi 😄dạo này kiếm đam hợp gu khó quá nên lâu lâu vẫn lượn vào nhà cô cày lại truyện cũ 🥰. Chủ nhà cố gắng lên nhé, tụi tui vẫn ở đây ủng hộ cô thôi 💪💪
LikeLiked by 1 person
E tưởng bộ này hoàn rồi 😓
LikeLike
Boohoooo
LikeLike
Mừng chủ nhà quay về🤧 uhuuu ko tin nổi vào mắt mình luôn
LikeLiked by 1 person
Aaaa tuyệt vời quá T^T
LikeLiked by 1 person
Để mọi ngừi chờ lâu rồi 🤣🤣 Tự hứa là hoàn bộ này t sẽ chống lầy, nên muốn chống lầy là phải hoàn bộ này nha 🤣🤣🤣
LikeLiked by 4 people
*tự nhéo* ui da là thật 🤣
LikeLiked by 1 person
Ôi chờ bộ này mãi luôn, chủ nhà quay lại rồi hạnh phúc quá ( ´థ౪థ)
LikeLiked by 1 person
Nhìn có bài đăng mà không tin được vào mắt mình. Cô sẽ quay lại hẳn hay là…..
LikeLiked by 1 person
Ủa ủa ai đây ta 😲😲😲
LikeLiked by 1 person
Tôi… tôi không ngờ sẽ được đọc tiếp 😭😭😭
LikeLiked by 1 person