[Đại Thiếu] _ 25

3c2af654b41fd552f47334f474e198dd

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

25.

Cố Ngôn Tử trò chuyện với Trịnh Gia Hòa một lúc rồi thôi, chuyển sang dò đường xem tiệm bán đầu heo kia nằm ở đâu.

Đang lúc bận rộn thì một cô gái trẻ đẹp tầm 20 tuổi dời ghế sang ngồi cạnh cậu, tò mò hỏi: “Chào anh, anh cũng là diễn viên trong đoàn hả? Anh diễn vai gì?”

Cố Ngôn Tử đứng đợi với Triệu Điền Dã được một lúc rồi nên có vài diễn viên phụ đã tới, cô gái vừa hỏi cậu là một trong số đó.

“Tôi là biên kịch, không phải diễn viên.” Cố Ngôn Tử vừa trả lời vừa nhìn sang xem ai hỏi.

Cậu chợt giật mình… Cố Ngôn Tử biết cô gái này – đây là nữ chính của bộ phim mạng được Điền Thịnh Đông quay ở đời trước. Nói đúng hơn – là phiên bản nữ của nam chính, đúng là cô gái này.

Cố Ngôn Tử vừa nhận ra thì đảo mắt nhìn khắp nơi, thấy luôn nam chính của bộ phim đó ở đây.

Thì ra bọn họ đều tham gia diễn “Giang Sơn”, vậy mà đời trước cậu không để ý… Nếu vậy… Chắc chắn diễn xuất của họ không tệ, hèn gì sản xuất Điền mới đề cử bọn họ với Điền Thịnh Đông.

Ấn tượng của Cố Ngôn Tử về hai người họ rất tốt, bèn hỏi: “Em thì sao? Diễn vai gì?”

“Em diễn vai nha hoàn của nữ phụ thứ hai!” Cô gái cười rộ lên.

“Tốt quá, lúc cô ấy diễn thì em là cung nữ nên phải theo sát bên người, đất diễn khá nhiều đấy.” Cố Ngôn Tử hỏi tiếp: “Em tên gì?” Đời trước cậu đã xem bộ phim rồi, cung nữ của nữ phụ số 2 hình như không phải cô bé này… Nhưng cậu không chắc lắm, dù sao lúc đó cậu không rảnh quan tâm xem ai diễn vai cung nữ.

“Em tên Tôn Man Tình.” Cô gái vừa cười vừa hỏi lại: “Biên kịch đại nhân, kết cục của phim thế nào vậy? Anh nói được không?”

“Được chứ.” Cố Ngôn Tử cười đáp. Diễn viên bình thường vào đoàn ít khi nào biết kịch bản hoàn chỉnh. Thấy người ta hỏi, Cố Ngôn Tử cũng kể một vài tình tiết trong phim.

Hai người trò chuyện một hồi thì thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó có cả nam chính của bộ phim mạng – Vạn Chí Minh.

Vạn Chí Minh chỉ nhận được một vai kiểu như “tốt thí” trong “Giang Sơn”, không được mấy tập đã bay màu.

Tôn Man Tình và Vạn Chí Minh đều được Gia Thành chọn trong buổi thử vai ở viện hí kịch. Trừ hai người họ, còn một vài người nữa cũng nhờ thử vai đạt mà được chọn. Tất cả đều không ký hợp đồng với công ty, chưa ai từng tham gia phim truyền hình được đầu tư công phu nên tiền catse rất thấp. Song, ai nấy đều trẻ trung năng động, bộ phim nhờ thế cũng nhiều sức sống hơn.

Gia Thành… biết tiết kiệm thật đấy. Nhưng cũng đúng thôi, không có tiền thì không thể quay một bộ phim chưa có tên tuổi như “Giang Sơn” được.

Về viện hí kịch thì phải nói cạnh tranh thôi rồi, vậy nên sinh viên ở đây cũng va chạm với xã hội sớm hơn ở các trường khác. Tuy vậy, họ vẫn khá non nớt chưa hiểu sự đời, Cố Ngôn Tử mới huyên thuyên mấy câu đã moi được không ít tin tức từ bọn họ. Cậu còn được cho cả số liên lạc, bèn gửi luôn thông tin cho Điền Thịnh Đông.

Đời trước, do kịch bản hoàn thành chậm nên Điền Thịnh Đông tốn rất nhiều thời gian mới đến khâu tuyển diễn viên. Hiện tại không thể như vậy nữa… Cậu đã gửi kịch bản năm tập đầu cho anh ta, Điền Thịnh Đông sắp bắt tay vào chọn diễn viên rồi.

Khi đó, ngoại trừ việc nội dung mới mẻ làm bộ phim này bật lên trong vô số các phim chiếu mạng cùng lúc, công lao của hai diễn viên chính cũng góp phần không nhỏ. Cố Ngôn Tử không muốn Điền Thịnh Đông bỏ qua hai người này, những người khác nữa… vì bộ phim lấy bối cảnh thời đại học, nhu cầu về diễn viên trẻ tuổi vô cùng cao.

Cố Ngôn Tử đứng đây tám chuyện với một đám trai xinh gái đẹp, Bành Tĩnh Hoằng thì vừa mới xuất viện và về công ty.

Hôm qua, hắn đột nhiên ngất xỉu, lúc tỉnh lại còn thấy sau gáy đau đau… Bành Tĩnh Hoằng nghĩ là mình bị đánh nên nhờ bác sĩ xem xem có tổn thương nào không. Bác sĩ khám xong thì nói hắn chẳng có tổn thương gì cả.

Bành Tĩnh Hoằng đành phải chấp nhận.

Chuyện hôm qua làm hắn cực kì khó chịu, vốn muốn đến công ty nghỉ ngơi cho khỏe người thì vừa vào cửa đã bị ba gọi đến, rồi mắng hắn một trận té tát.

Thì ra hôm nay vừa mới sáng sớm, Tịch Trạch Cảnh đã nhờ luật sư của mình đệ đơn kết thúc hợp đồng lên, nói rõ là khi hợp đồng vừa hết hạn thì sẽ rời công ty.

Nhà dột lại còn gặp mưa, Bành Tĩnh Hoằng cảm thấy không việc gì theo ý mình nhưng hắn không muốn chịu đựng nữa, bèn đi tìm bạn bè uống rượu giải khuây.

***

Tại công ty điện ảnh Gia Thành.

Nam chính của bộ phim cuối cùng cũng có mặt, anh ta đến không lâu thì nghi lễ cũng bắt đầu.

Việc cử hành lễ với Cố Ngôn Tử mà nói thì chẳng có gì thú vị vì cậu đã dự nhiều lần rồi, nhưng đám Tôn Man Tình thì hưng phấn lắm, cứ lấy điện thoại ra chụp hình liên tục. Đoàn phim không yêu cầu bảo mật cao nên cũng không cấm bọn họ.

Gia Thành mời đến buổi lễ một số nhà báo thân thiết với công ty để họ chụp hình và đăng tin về buổi khởi quay. Sau đó thì mời đi ăn, ăn xong thì phỏng vấn đạo diễn và nam nữ chính.

Cố Ngôn Tử và những diễn viên nhỏ lẻ không liên quan đến vụ phỏng vấn nên lên bàn ngồi ăn trước.

Đoàn phim đã bao một phòng lớn trên lầu hai nhà hàng, tổng cộng mười bàn. Sau khi đi vào, Cố Ngôn Tử và mấy diễn viên trẻ đều chọn một góc khuất mà ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Cậu chỉ kể vài chuyện khi đi theo đoàn phim mà cả đám đã nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sùng bái…

Buổi chiều không có việc gì cần đến cậu nên Cố Ngôn Tử muốn ăn nhanh một chút rồi về nhà. Ai ngờ cậu mới ăn được một nửa, một vị phó đạo diễn tự dưng đến bàn của bọn họ, liên tục mời rượu mấy cô bé trẻ đẹp đang ngồi.

Trước người này cũng có mấy diễn viên chính sang mời rượu nên ban đầu Cố Ngôn Tử không nghĩ nhiều, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra ông phó đạo diễn này có vấn đề.

Đã vào giới giải trí thì “quy tắc ngầm” là chuyện không thể tránh khỏi, ép buộc người mới không phải chuyện gì hiếm lạ.

Nhưng những công ty lớn hoặc đạo diễn nổi danh thường không làm mấy chuyện này – rất nhiều người tình nguyện bò lên giường của bọn họ, cần gì phải ép nữa? Trừ một vài người có sở thích kì dị ra…

Người mới vào nghề mà gặp phải chuyện này, thường thì toàn do mấy ông phó đạo diễn hay quản lý gì gì đó mời chào.

Nên cái ông trước mặt này chắc chắn có vấn đề.

Ngồi bên trái Cố Ngôn Tử là Triệu Điền Dã, bên phải là Tôn Man Tình, ông phó đạo diễn này vừa tới đã ngồi kế bên con gái người ta.

Sau khi mời rượu một vòng thì ông ta nói mình say, cứ lần lượt hỏi thông tin hết cô gái này đến cô gái khác. Mỗi lần hỏi đều kèm theo cụng ly hay nắm tay, không cho họ uống nước của mình, bắt buộc phải uống rượu.

Tôn Man Tình và mấy cô bé còn lại đều là sinh viên, chưa từng gặp tình huống này nên lúng túng vô cùng, cứ sợ đắc tội với đạo diễn. Cuối cùng ai cũng phải uống một chút rượu.

“Vào được viện hí kịch thì quá giỏi… Em tên gì?” Ông phó đạo diễn cười đến híp mắt, hỏi Tôn Man Tình.

“Em là Tôn Man Tình.” Cô bé đành phải nói lại tên của mình một lần nữa.

Ông đạo diễn vẫn cười tủm tỉm rót rượu cho cô: “Sau này còn hợp tác dài dài, uống nào!”

“Đạo diễn, em không biết uống rượu, uống sẽ say…” Tôn Man Tình luống cuống nhưng không biết phải từ chối thế nào.

“Uống một chút không sao đâu, em gái nên tập uống một tí đi…” Phó đạo diễn vẫn không tha.

Nãy giờ Tôn Man Tình đã uống mấy lần, tuy là không nhiều nhưng cộng lại cũng chừng ba ly rồi, mặt cô đã đỏ ửng cả lên.

“Em uống say không về nhà được…” Tôn Man Tình do dự nói.

“Sao lại không về được, em đâu có lái xe.” Một tay phó đạo diễn nhét ly rượu vào tay Tôn Man Tình, tay còn lại rõ ràng có ý đồ xấu. Ông ta làm cô bé sợ xanh mặt.

Cố Ngôn Tử chợt đứng lên, giật ly rượu trong tay Tôn Man Tình. Tôn Man Tình cũng nhân cơ hội này thoát khỏi bàn tay xấu xí kia.

Nãy giờ cậu không lên tiếng là vì chuyện này khá thường gặp trong giới showbiz, nếu Tôn Man Tình và mấy cô còn lại không đồng ý thì ông này cũng không dám làm gì – sợ gặp phải cô nào quá cứng rắn sẽ làm to chuyện hoặc báo cảnh sát.

Ông phó đạo diễn này chỉ muốn mượn rượu giả điên để lợi dụng con gái nhà người ta, sau đó tâng bốc bản thân để cô nương nào muốn  đi đường tắt thì tự chui đầu vào lưới.

Dù vậy, Cố Ngôn Tử vẫn không nhìn nổi.

“Đạo diễn Vương, rượu của cô ấy tôi sẽ uống thay, anh đi được chưa?” Cố Ngôn Tử cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi nhíu mày nhìn ông ta.

“Biên kịch Cố! Cậu có ý gì đây!” Sắc mặt phó đạo diễn Vương lập tức thay đổi.

“Không có gì” Cố Ngôn Tử nói: “Phó đạo diễn Vương cũng lớn tuổi rồi, trêu chọc mấy cô bé này không thấy xấu hổ à?”

Sắc mặt ông ta càng khó coi hơn nữa.

Đúng là ông ta có tới chim chuột mấy cô gái này, nhưng đây là nơi công cộng, trong đại sảnh không 100 thì cũng 80 người nên ông ta có làm gì đâu… Chỉ vậy thôi, tự dưng lại bị một thằng soạn giả đến nhiều chuyện?

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Cậu không lo việc của mình mà xen vào chuyện người khác, không sợ ăn trúng thuốc chuột à?”

“Thuốc chuột chỉ dành cho chuột ăn thôi.” Cố Ngôn Tử cũng bắt chước cười lạnh một tiếng.

“Tên họ Cố kia, chỉ là biên kịch mà dám…” Phó đạo diễn Vương giở giọng hăm dọa.

“Chuyện gì vậy?” Sản xuất Điền thấy bầu không khí bên đây có vẻ không ổn nên đi tới.

Phó đạo diễn Vương thấy sản xuất Điền thì kiềm chế rất nhiều, đồng thời lên tiếng tố cáo trước: “Sản xuất Điền, cậu biên kịch này giỏi thật đấy, thản nhiên chỉ vào mặt tôi mắng chửi! Tôi sống tới từng tuổi này chưa gặp  chuyện mất mặt thế này bao giờ.”

Sản xuất Điền đã làm việc với ông ta nhiều lần nên cũng biết tật xấu của vị phó đạo diễn này – thích uống rượu không nói, còn có tật mê gái, hầu như đoàn phim nào cũng có một cô tình nhân.

Có điều mấy cô này toàn tự nguyện theo ông ta, phó đạo diễn Vương lại làm việc nghiêm túc nên sản xuất Điền chưa bao giờ ý kiến.

Vậy mà… hôm nay Cố Ngôn Tử đã ý kiến rồi…

Còn phó đạo diễn Vương, do không tham gia quá trình chuẩn bị sản xuất nên không biết Cố Ngôn Tử có sức ảnh hưởng như thế nào…

Quả nhiên là thanh niên trai trẻ, quá thiếu kiên nhẫn… Sản xuất Điền liếc nhìn Cố Ngôn Tử, rồi nói với đạo diễn Vương: “Anh say rồi! Đi ra ngoài cho tỉnh rượu đi!”

“Sản xuất Điền” Phó đạo diễn Vương tỏ vẻ không phục.

Sản xuất Điền không để ý ông ta nữa, quay sang nói với Cố Ngôn Tử: “Biên kịch Cố, mỗi lần say là anh ấy lại như vậy, cậu đừng để bụng quá… Lại đây, uống với tôi một ly, cảm ơn 10 triệu tiền đầu tư của cậu!”

Những lời này nói ra chủ yếu cho phó đạo diễn Vương nghe, để ông ta hiểu – 10 triệu tiền đầu tư của Trịnh Gia Hòa, có liên quan tới cậu biên kịch này đấy.

Người trước mặt này không thể đắc tội được đâu…

Cuối cùng, phó đạo diễn Vương với gương mặt xám ngắt bỏ ra ngoài cho “tỉnh rượu”.

Cố Ngôn Tử thấy thế cũng uống ly rượu sản xuất Điền mời, rồi nói: “Ngại quá… Em còn trẻ nên dễ nóng, không kiềm chế được.”

“Thanh niên mấy cậu ai mà không vậy?” Sản xuất Điền bật cười: “Ông già Vương cũng có vấn đề thật… Mấy cô gái này, lần sau gặp chuyện này thì cứ mượn cớ bận việc rồi bỏ đi nghe không.”

Tôn Man Tình và cả đám còn lại gật đầu.

Bọn họ toàn là sinh viên, chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thân thể của chính mình… Nếu muốn bán thật, họ cũng không chọn ông phó đạo diễn mặt bóng dầu này đâu.

Sản xuất Điền trấn an thêm vài câu rồi gọi phục vụ đến thay đồ uống cho cả bàn. Bảo từng người bọn họ giới thiệu tên tuổi, nói chuyện rất rôm rả.

Mọi người trò chuyện cũng khá lâu. Tới lúc này, Cố Ngôn Tử mới đột nhiên thấy bản thân không ổn lắm.

Mặt cậu đã nóng lên, hơi thở toàn là mùi rượu…

Cố Ngôn Tử chợt nhớ đến một việc – tửu lượng của mình rất kém.

Đời trước vì nhiều nguyên nhân mà cậu mới uống được kha khá, tuy tửu lượng vẫn không cao nhưng uống vài ly rượu vang không thành vấn đề. Nhưng lúc này… trước khi Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú đính hôn, cậu chưa hề uống rượu!

Lúc đầu, khi ông đạo diễn rồi gì gì đó tới mời rượu thì mỗi lần cậu đều uống một chút, nói là một chút chứ cộng lại cũng cả ly rồi. Sau đó là một ly của Tôn Man Tình, một ly với sản xuất Điền…

Hình như… hơi bị quá giới hạn rồi.

Cố Ngôn Tử vừa nhận ra điều này thì cả người bắt đầu bay bổng.

Sản xuất Điền vốn định rời đi, nhưng chợt nhận ra Cố Ngôn Tử có vẻ không ổn.

Tuy mặt cậu không đỏ như Tôn Man Tình nhưng ánh mắt thì đã nhìn xa xăm… Cậu đột nhiên vươn tay gắp một miếng thịt heo toàn mỡ, ngồi ăn ngon lành!

Chỗ thịt này được cắt ra từ cái đầu heo dùng để cúng lễ lúc nãy. Vì ăn rất dễ mập nên nãy giờ trên bàn không ai đụng tới.

Sản xuất Điền: “…”

Triệu Điền Dã: “Sếp ơi?”

Cố Ngôn Tử không trả lời Triệu Điền Dã, mà nói nhỏ vào tai Tôn Man Tình đang ngồi cạnh mình: “Ông già họ Vương kia không phải người tốt, đừng để bị lừa.”

Theo Cố Ngôn Tử thì cậu đang nói nhỏ, nhưng thực ra là cậu nói rất to, ai cũng nghe được.

Dù Tôn Man Tình cũng uống nhưng chưa say đến như vậy. Cô nhìn Cố Ngôn Tử lúc này mà buồn cười chết được, nín cười đến mức biểu cảm trên mặt trở nên kì lạ.

Cố Ngôn Tử nói xong thì ngồi ngay ngắn lại, gắp tiếp một miếng thịt heo ngồi ăn.

Ăn vài miếng lại lấy tay che miệng thì thầm với Tôn Man Tình: “Em gái giỏi lắm! Anh đây nhìn trúng rồi đó, cho làm nữ chính luôn!”

Nói xong lại ngồi ngay ngắn, cầm ly nước Triệu Điền Dã vừa rót lên uống, rồi lại muốn lấy thịt…

“Đi thôi sếp ơi.” Triệu Điền Dã bắt lấy tay cậu.

“Đi? Đi à… đi mua tai heo.” Cố Ngôn Tử gật đầu rồi đứng dậy. Cậu tiếp tục “thì thầm” vào tai Triệu Điền Dã: “Thịt trên bàn này không có lỗ tai, cũng không có thịt chỗ miệng, toàn là thịt mỡ gần cổ, không ăn được! Anh nói chú em nghe, tai heo miệng heo ăn mới ngon.”

Đã có người không nhịn được bật cười, Triệu Điền Dã cũng dở khóc dở cười không biết làm sao.

Cậu ta không biết tửu lượng của Cố Ngôn Tử kém như vậy, không ngờ sếp uống say là sẽ thế này đây… Trông dễ thương nhỉ?

“Sếp ơi, đi thôi.” Triệu Điền Dã muốn đỡ Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử lại gạt tay cậu ta ra: “Tự anh đi! Đi! Mình đi Phẩm Ký mua tai heo! Thịt chỗ miệng cholesterol cao không ăn được, mình đi mua tai heo.”

Tuy là mơ màng nhưng nhìn cậu vẫn bình thường lắm, vẫn đi vững vàng. Nói xong thì đi thẳng một mạch ra ngoài, những người khác còn đang ăn nhìn không biết Cố Ngôn Tử đang say.

Cậu vừa đi thì đám Tôn Man Tình cũng tìm cớ ra về, Tôn Man Tình chạy theo Cố Ngôn Tử: “Biên kịch Cố, để em đi với anh.”

Nói xong thì nhìn sang Triệu Điền Dã: “Để em giúp anh để ý ảnh!… Hay mình tìm chỗ nào để anh ấy nghỉ một lát?”

“Nghỉ cái gì nghỉ? Tôi muốn đi Phẩm Ký mua tai heo.” Cố Ngôn Tử nói: “Chú Trịnh muốn ăn đấy, phải đi mua liền.”

—-

Cua: chú Trịnh chuẩn bị tinh thần đi nhé =)))

— Hết chương 25—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

15 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 25

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s