[Thứ Tử] _ 098.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã

098. Tương kế tựu kế

Ánh đèn muôn nơi, chiếu sáng bừng màn đêm nơi Hoa Kinh.

Sắp đến lễ sinh nhật của Thiên tử rồi, nên nơi này ồn ào náo nhiệt ngay cả khi đêm xuống. Bạch Mai đẩy cửa vào phòng, thấy Ninh Uyên đang ngồi bên cửa sổ, ngắm đèn hoa đăng cầu phúc được thả ngập trời. 

Nàng cất lời: “Thiếu gia có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không ạ? Nãy em nghe mấy nha hoàn trong phủ kể là chợ đêm Hoa Kinh đẹp lắm đó.”

“Cả hôm nay đã mệt rồi, thôi.” Vốn Ninh Uyên cũng chẳng định ra ngoài. 

Nghe vậy, Bạch Đàn – người đang trải giường cho Ninh Uyên – bèn đứng dậy bảo Bạch Mai: “Em mang bữa khuya đến chưa? Vừa nãy thiếu gia chẳng ăn gì mấy, giờ hẳn cũng đói rồi.”

“Nhắc bữa khuya là em lại bực.” Bạch Mai bĩu môi, đặt cái phịch giỏ đồ ăn trên tay lên bàn. Bạch Đàn mở ra, nhíu mày ngay lại, chần chừ một lúc mới lấy đĩa bánh cứng đơ và nửa bát canh gà nguội ngắt ra khỏi giỏ.

Bánh nguội thì cũng thôi đi, nhưng bát canh kia thì rõ ràng là người múc cố tình rồi – canh lõng bõng có một cái đầu gà, một phao câu gà với mấy mẩu xương gà, nhìn thôi cũng bực.

“Rõ là cố ý bắt nạt mình mà!” Bạch Đàn lạnh giọng nói: “Đây là đạo đãi khách của phủ Thống lĩnh đấy ư?”

“Mới nãy em cũng hỏi mấy người ở bếp như vậy đó, mà họ bảo chủ tử của họ vốn tính tiết kiệm, trước giờ bữa khuya trong phủ toàn là đồ thừa bữa tối để lại. Bảo là với ai cũng thế, thiếu gia của chúng ta đừng có mà kén chọn. Em nhờ họ hâm nóng canh lên chút mà họ cũng không chịu đấy!” Bạch Mai tức giận cực kỳ: “Còn lâu em mới tin là bữa khuya họ dâng lên lão phu nhân cũng thế này!”

“Rồi rồi. Các em nghĩ lại mà xem, đây là phủ nhà ai chứ? Họ cung phụng ta ta mới không chịu nổi ấy. Dù gì cũng chẳng ở lại đây lâu.” Ninh Uyên ngửi bát canh gà – thậm chí nó còn tanh tanh: “Đổ hết đi.”

Ngoài phòng Ninh Uyên có một nha hoàn đứng lấp ló, thấy Bạch Đàn đổ sạch bữa khuya vừa lấy ra ngoài thì nó nhếch miệng cười, khoái trá chạy đi. Một lúc sau, nó quỳ xuống trong căn phòng ngủ bày trí rực rỡ, bẩm với hai phụ nhân đang ngồi phía trên: “Nô tỳ thấy rất rõ ràng ạ – bữa khuya đó đã bị vứt sạch ra vườn.”

“Hừ! Đã làm ta mất mặt với tổ mẫu như thế mà còn dám đòi ăn khuya, đúng là thứ mặt dày!” Ninh Nhị Nhi đã thay sang bộ đồ ngủ thoạt trông sạch sẽ thuần khiết, nhưng mặt ả lại méo mó vẻ giận dữ và khinh thị.

“Giờ thì con thấy chưa hả Nhị Nhi? Mới đến hôm nay mà thằng nhãi kia đã đùa giỡn con như thế, con thử nghĩ xem trước giờ nó đã đối xử với ta thế nào?” Nghiêm thị thở dài, nom oan ức vô cùng, còn nâng tay áo chấm chấm giọt lệ vốn chẳng tồn tại nơi khóe mắt.

“Nhưng nương là mẫu thân của nó cơ mà, thân phận mẫu thân của nương là đủ để chỉnh nó rồi, sao nương phải chịu thiệt như thế?” Ninh Nhị Nhi không hiểu.

“Con chẳng biết gì hết – từ lâu thằng nhãi kia đã chẳng coi mẫu thân ta ra gì rồi.” Nom Nghiêm thị càng thêm buồn thảm: “Hôm nay con cũng thấy đấy, tổ mẫu con thích nó đến thế cơ mà. Dù ta là chính thất thì trên đầu ta cũng có lão phu nhân, vuốt mặt phải nể mũi, sao mà ta mắng nó được… Huống gì, dạo này phụ thân con lại sủng ái nương ruột nó là Đường Ánh Dao, ta còn chẳng bảo vệ được chính mình. Có ngày phụ thân con hứng lên, rồi bỏ ta mà nâng nương ruột nó lên làm chính ấy…”

“Sao phụ thân lại hồ đồ thế chứ, nương lo xa quá rồi.” Ninh Nhị Nhi vội an ủi Nghiêm thị.

“Có phải tự dưng mà ta lo đâu. Trạm Nhi đang đau ốm như thế, chẳng biết sau này có đấu lại Ninh Uyên không nữa. Nếu cuối cùng tước vị Võ An Bá lại rơi vào tay một thứ tử, thì con nói xem, ta và đệ đệ ruột thịt của con biết sống thế nào? Dù không bị đuổi khỏi nhà thì cũng bị giết người diệt khẩu!”

Mắt Nghiêm thị đỏ bừng: “Trông thằng nhãi Ninh Uyên kia hiền lành thế thôi, nhưng thực tế nó ác độc cực kỳ! Con xem Tam di nương và con trai con gái ả đấy, trong vòng một năm thôi mà liên tiếp chết oan chết uổng. Tất cả là do Ninh Uyên đứng sau làm mưa làm gió! Nó còn nhỏ mà đã độc ác thế, lỡ sau này nó có tước Võ An Bá rồi, thì còn tàn độc cỡ nào với mẹ con ta nữa… Khốn khổ chúng ta còn chẳng có sức đánh trả, ôi con ngoan ơi… Có khi hai năm nữa, ta chẳng còn ở đây gặp con nữa rồi…”

“Nó dám!” Ninh Nhị Nhi tức giận bật dậy. Qua thư Nghiêm thị viết, nàng chỉ biết là thứ đệ này của mình “ác độc” thôi, ngờ đâu hôm nay Nghiêm thị kể ra mới biết, thực tế y “ác độc” hơn trong thư cả trăm lần! Y thế mà dám “bắt chẹt” mẫu thân của mình ngay trong Ninh phủ như vậy, đúng là to gan lớn mật!

“Nương yên tâm đi, con sẽ giải quyết chuyện này thay nương.” Giọng nàng lạnh lùng: “Nó đã có gan đến Hoa Kinh thì đừng trách con làm nó có đi mà không có về!”

Ninh Nhị Nhi vốn chẳng hiền lành gì — Nghiêm thị biết rõ tính tình đứa con gái mình tự tay nuôi nấng này. Hồi trước bà có thể “giải quyết” thứ trưởng tử Ninh Điền mà không ai tra ra manh mối nào, âu cũng là do Ninh Nhị Nhi giúp một tay. Nhìn chuyện ở Hoa Kinh này là biết nàng thủ đoạn cỡ nào  — mấy năm qua nàng chưa sinh cho Hàn Thao một mụn con nào, nhưng vẫn có thể quản chặt gã không léng phéng bên ngoài, đến một tiểu thiếp cũng chẳng có. 

Khánh điển mừng tiết Cửu Dương kéo dài ba ngày. Ngày đầu tiên là hội chùa, tục xưng Tiền Khánh, là ngày toàn bách tính kinh đô náo nhiệt nhất. Ngày này không chỉ có vô số đoàn diễn mãi nghệ khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà còn là ngày tấp nập buôn bán của quán rượu nhà hàng — những người đang tranh thủ chính sách miễn thuế trong ngày Tiền Khánh. Ngày thứ hai là Triều Hội — hoàng đế sẽ ra cung chung vui cùng dân chúng, rồi đến bên sông xem đua thuyền rồng dưới sự bảo hộ của Ngự Lâm Quân. Ngày thứ ba là Yến Hội  —- hoàng đế sẽ đãi tiệc mời quần thần trong cung, đồng thời tiếp nhận lời chúc phúc của họ. 

Đến ngày hội chùa, Thẩm thị chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm, tính đến lầu Thiên Tiên rất đỗi nổi tiếng ở Hoa Kinh để dùng bữa sáng, rồi trưa đến Xuân Sướng Viên nghe hí kịch. Vốn là cả gia đình sẽ đi cùng bà, nhưng đến gần giờ xuất phát, Ninh Nhị Nhi lại đến nhờ Ninh Uyên đến hiệu may Tam Thúy Đường lấy quần áo giùm Hàn Thao. 

“Trang phục lên triều của tỷ phu đệ bị xước mấy chỗ, mấy hôm trước ta nhờ thợ ở Tam Thúy Đường sửa lại rồi, hẳn giờ đã xong. Nhưng giờ tỷ phu đệ đang bận rộn không đi được, ta thì muốn đi cùng cha nương và tổ mẫu, giao cho hạ nhân đi ta lại không yên tâm. Dù sao ngày kia hoàng thượng mới đãi tiệc mời quần thần, nên hôm nay nhờ đệ đi lấy đồ giùm ta được không?”

Nhìn Ninh Nhị Nhi đang cười tươi như hoa, Ninh Uyên kính cẩn đáp: “Ta sẽ đi, tỷ chớ phiền lòng.”

Ninh Nhị Nhi cứ nghĩ Ninh Uyên sẽ viện cớ từ chối, chứ ngờ đâu y lại đồng ý nhanh gọn vậy. Lòng nàng thầm mắng y ngu xuẩn, song nụ cười trên mặt lại thêm rạng rỡ. Nàng dặn dò y đôi câu rồi chạy ra đỡ Thẩm thị lên xe ngựa, nom nịnh nọt vô cùng, hẳn là muốn bù lại ấn tượng tệ hại hôm qua với bà. 

Ninh Uyên đứng ở cửa phủ, nhìn xe ngựa cuốn theo bụi mù biến mất nơi góc đường. Y vẫy Chu Thạch đến dặn hắn mấy câu, rồi dẫn tỷ muội Bạch thị ra ngoài. Nhưng y không đến hiệu may vá Ninh Nhị Nhi đã chỉ, mà chọn một tiệm trà trông khá tao nhã lịch sự gần đó, rồi lên tầng trên thưởng trà.

Một lúc sau, một chiếc xe ngựa nom khá giản dị dừng lại trước cửa tiệm trà. Một quý công tử nhảy xuống khỏi xe ngựa, lóc chóc lóc chóc chạy lên tầng, sau lưng cậu là Chu Thạch im lặng theo hầu. Thấy Ninh Uyên đang ngồi gần cửa sổ, công tử tuấn tú nọ toét miệng cười: “Ninh huynh, lâu rồi không gặp!”

Ninh Uyên cũng đứng lên, cười đáp: “Cảnh huynh đến rồi.”

Sau vụ lần trước bị “xấu mặt”* với Ninh Mạt, Cảnh Duệ hoảng sợ quá đỗi, bò sấp bò ngửa lăn về nhà. Rồi khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, cậu lại thấy mình thất lễ quá, nhưng cứ muốn đi xin lỗi Ninh Uyên và “Ninh Mạt Nhi” là cậu lại nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ khi đó của mình. Cộng với việc dạo này Cảnh Quốc công trông cậu quá chặt, cậu không cách nào trốn ra được, thành ra đã mấy tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn dừng nguyên ở hôm đó. 

*Cái việc “xấu mặt” này thì là Cảnh Duệ bị em gái khác mẹ của Ninh Uyên bỏ thuốc kích thích, rồi trời xui đất khiến thế nào… mà Ninh Mạt “tuốt ống” ra giùm cậu nha…

Nghe nói Ninh Uyên sẽ đến Hoa Kinh vào lễ Cửu Dương, Cảnh Duệ nghĩ bụng sẽ giả làm nô bộc để đến gặp y. Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì Chu Thạch đã chủ động đến, nói là Ninh Uyên muốn hẹn gặp cậu. Cậu còn chờ gì mà không đồng ý chứ?

Hai người hàn huyên một chốc, uống hết một chung trà, rồi Ninh Uyên mới vào chính sự: “Lần này mời Cảnh huynh đến một là để ôn chuyện, hai là để nhờ huynh giúp ta một việc.”

“Ninh huynh nói đi, giúp được ta nhất định sẽ giúp!”

Ninh Uyên chỉ vào áo ngoài của Cảnh Duệ: “Cảnh huynh đổi y phục với ta một chốc nhé.”

Tam Thúy Đường là tiệm may khá có tiếng ở Hoa Kinh, lễ Cửu Dương đến làm tiệm cũng bận rộn theo. Một tiểu nhị đang đứng ngoài cửa đón khách, chợt thấy một công tử mặc trường sam màu xanh nom mộc mạc vô cùng bước đến, bảo hắn rằng: “Ta đến lấy triều phục của Hàn đại nhân – thống lĩnh cấm vệ quân.”

Liếc qua xiêm y đơn giản của Cảnh Duệ, tiểu nhị kia cười cười, chạy đi lấy đồ. Rất nhanh sau đó, hắn giao cho cậu một chiếc hộp gấm.

Cảnh Duệ cầm hộp gấm đi thẳng, không hề ở lại lâu. Đến góc đường nơi có chiếc xe ngựa đang chờ, cậu lên xe, đưa hộp gấm cho Ninh Uyên mà vẫn chẳng hiểu gì cả: “Là sao cơ Ninh huynh? Huynh nhờ ta mặc đồ của huynh là để đi lấy cái này ấy hả?”

“Cực cho huynh rồi.” Ninh Uyên chỉ cười cười. Y đổi lại áo xống với Cảnh Duệ, chẳng để tâm đến việc mở hộp gấm nọ ra: “Giờ nhờ Cảnh huynh đưa ta đến thanh lâu gần nhất nhé.”

Mắt Cảnh Duệ trừng lớn như chuông đồng: “Thanh lâu?! Ninh huynh định…”

“Yên tâm đi, ta đi có công chuyện thôi, không phải như huynh nghĩ đâu.” Ninh Uyên buồn cười quá đỗi – phản ứng của Cảnh Duệ lố thật mà. Cũng khó trách cậu lại nghĩ vậy — trừ lần trước “sung sướng” trong tay Ninh Mạt ra thì cậu hoàn toàn là một con gà tơ. Bình thường công tử quý tộc tầm tuổi cậu đã quen nẻo chốn thanh lâu rồi, nhưng gia phong nhà Cảnh Quốc công thực sự nghiêm túc, cấm tiệt không cho con cháu vấn vương nơi bại hoại đó. Vậy nên, dù Cảnh Duệ có lòng đi “tha hóa” thì cũng không có gan làm vậy thật.

Nhìn Ninh Uyên bình thản như kia, không giống một người chuẩn bị sung sướng hưởng thụ, Cảnh Duệ cũng đành tin lời y vậy. Cậu dẫn mọi người đến một thanh lâu gần đó, để tránh hiềm nghi nên cậu không theo vào, chỉ để Ninh Uyên và Chu Thạch đi thôi.

Gần một giờ sau hai người họ mới ra. Ninh Uyên vừa lên xe là Cảnh Duệ đã kiểm tra y từ trên xuống dưới, thấy quần áo y chỉnh tề như chưa từng cởi ra, quanh cổ cũng không có dấu vết gì kỳ lạ, cậu mới thở phào một hơi. Song cậu vẫn không hiểu: “Rốt cục huynh nhờ ta dẫn huynh đến thanh lâu làm gì? Đến cho biết thôi hả?”

“Cho ta tỏ vẻ bí hiểm chút đi, rồi huynh sẽ biết thôi mà.” Ninh Uyên cười cười, nom thần bí vô cùng. Hành trình tiếp theo của y càng làm Cảnh Duệ rối rắm — họ đến hiệu thuốc, Ninh Uyên mua mấy loại dược mà Cảnh Duệ nghe chẳng biết tên cái nào; rồi họ đến chợ, Ninh Uyên lại mua mấy con lươn còn sống nguyên, đang nhảy lách tách.

Đến đó, chuyến đi kỳ lạ hôm nay mới kết thúc. Ninh Uyên giao hết đồ vừa mua cho Chu Thạch để hắn mang về trước, còn mình thì đường đường chính chính lôi Cảnh Duệ đi chơi khắp nơi trong kinh thành. Hai người xem tạp kỹ dân gian ở con phố đông đúc phồn hoa nhất Hoa Kinh, mua tò he và chong chóng giấy, rồi làm một bữa no nê ở tửu lâu nổi tiếng nhất. Mãi đến chạng vạng, hai người mới dắt tay nhau về phủ.

Trong xe trên đường về, Ninh Uyên mới cầm hộp gấm mà Cảnh Duệ vừa lấy về kia lên.

Cảnh Duệ còn đương chìm đắm trong sự ngon lành của món cá sốt chua ngọt mới đây, thấy Ninh Uyên cầm hộp lên thì hứng thú hẳn: “Chỉ là một bộ triều phục thôi mà, sau Ninh huynh phải mất công vậy? Có uẩn khúc gì ở đây hả?”

“Tất phải có uẩn khúc rồi, huynh sẽ hiểu ngay thôi.” Nói rồi, Ninh Uyên mở hộp lấy bộ triều phục nọ ra. Vừa thấy nó được giũ ra, Cảnh Duệ trợn tròn mắt: “Sao lại thế này! Xin Ninh huynh tin ta, chuyện này không liên can gì đến ta hết!”

“Ta biết là huynh không liên can gì chứ, nhưng nếu hôm nay người đi lấy đồ là ta, thì chắc chắn là ta có liên can rồi.” Ninh Uyên giũ hẳn bộ đồ ra cho tất cả mọi người đều thấy. Tỷ muội Bạch thị ngồi bên cũng giật mình thảng thốt —- vì ở giữa ngực bộ triều phục kia, nơi có vẽ hoa văn thể hiện quan phẩm, đang chình ình nằm một vết rạch lớn!

Cảnh Duệ không ngốc, cậu nhớ ngay đến mấy màn đấu đá trước đó ở Ninh phủ: “Có người cố ý chụp nồi cho huynh hả? Phá hoại triều phục của người khác không phải tội nhỏ đâu, nó tương đương với tội bất kính với mệnh quan triều đình đấy. Nếu có người cố ý bám vào điểm này để dìm huynh, thì dù không đến nỗi chết người, nhưng bị đánh mấy đòn rồi tống vào ngục là cái chắc!”

Nói rồi chính cậu cũng hoảng, vội bảo tỷ muội Bạch thị: “Hai người có mang kim chỉ theo không? Xem xem có vá lại được không?”

Thế mà chính chủ là Ninh Uyên lại thản nhiên rất đỗi: “Không cần vá đâu. Mang kéo đến đây.”

Cảnh Duệ sửng sốt: “Kéo làm gì?”

“Người ta đã có lòng vu cho ta tội làm hỏng triều phục của mệnh quan triều đình, vậy chi bằng ta thành toàn cho nàng. Rách thế này hẵng còn bé quá, không phải phong cách của ta.” Ninh Uyên mỉm cười. Nhận lấy cây kéo Bạch Đàn đưa tới, y không buồn chớp mắt — cầm kéo cắt hẳn bộ triều phục kia thành hai đoạn.

“Ơ… Khoan…” Cảnh Duệ trừng mắt nhìn Ninh Uyên, kinh ngạc đến đờ cả người. Mà Ninh Uyên thì vẫn tiếp tục, càng lúc càng nhanh tay — cắt cổ áo, tay áo, trước sau cắt hết, đến khi cả bộ đồ hóa thành một mớ vải vụn mới chịu ngừng tay, đoạn cất gọn đống vải đó vào hộp rồi đóng lại cẩn thận.

“Huynh… Huynh điên rồi!” Cảnh Duệ méo mặt: “Ta có biết thống lĩnh cấm vệ quân Hàn Thao – gã ta nóng tính lắm đấy! Huynh làm triều phục của gã thành ra như vậy, gã tha cho huynh mới là lạ!”

“Ta thì rõ là tỷ phu không tha cho rồi, nhưng nếu là huynh – thế tử của Cảnh Quốc công phủ thì sao? Đừng quên, người lấy hộp gấm này là Cảnh thế tử huynh đấy.” Ninh Uyên nhìn Cảnh Duệ đang mắt tròn mắt dẹt: “Cửa ải hôm nay ta có qua được không, còn tùy vào Cảnh huynh có đồng ý giúp ta không đấy.”

Y nhỏ giọng nói bên tai Cảnh Duệ gì đó. Cậu nghe xong thì bình tĩnh hẳn, nhìn y như kiểu “cái đồ xấu tính này”: “Thôi thôi, đằng nào cha ta cũng chướng mắt kẻ ngang ngược máu lạnh như Hàn Thao từ lâu rồi, uổng là bệ hạ lại thích kiểu dứt khoát sắt thép như gã. Nhân cơ hội này mài bớt đi cái tính cứng đầu của gã cũng tốt.”

Xe ngựa thủng thẳng đi, đến lúc trời tối hẳn mới về đến phủ thống lĩnh. Lúc Ninh Uyên cầm hộp gấm bước vào phòng khách đã thấy cả nhà đang ngồi chờ ở đó.

Thấy y vào, Ninh Như Hải mắng ngay: “Khốn nạn! Mày đi chơi đâu giờ mới về, tính làm ta mất mặt phải không!”

Ninh Uyên vội khom lưng xuống, tỏ vẻ sợ hãi: “Nhất thời con có mấy việc gấp cần làm nên mới về muộn thôi ạ, mong phụ thân chớ bận tâm.”

Ninh Như Hải càng điên tiết hơn. Nghiêm thị vội giảng hòa: “Uyên Nhi còn nhỏ, Hoa Kinh lại phồn hoa náo nhiệt như vậy, con nó nhất thời mải chơi cũng là dễ hiểu thôi, lão gia chấp nó làm gì. Giờ nó đã lành lặn về đến nhà rồi đấy thôi.” 

Mặt ngoài Nghiêm thị tỏ ra đang nói đỡ thay Ninh Uyên, nhưng trong lòng bà lại khoái trá cực kỳ. Bà nhìn Ninh Uyên cũng thuận mắt hơn nhiều — chưa cần mẹ con họ làm gì mà tự Ninh Uyên đã làm Ninh Như Hải bực mình rồi! Ninh Như Hải càng giận y thì mẹ con Nghiêm thị càng được hời, bà thật không thể chờ được nữa —- nếu Ninh Như Hải phát hiện ra Ninh Uyên đã gây ra “chuyện lớn” gì đêm nay thì mọi chuyện còn thú vị cỡ nào nữa đây?

“Uyên Nhi, con có mang thứ đại tỷ nhờ con lấy về không?” Nghiêm thị hỏi.

“Rồi ạ. Uyên Nhi tự biết mình về đã muộn, nên mang theo hộp đồ đến đây.” Rồi Ninh Uyên dâng hộp gấm lên.

“Có mang về là tốt rồi. Phụ thân ơi, hôm nay đệ đệ đã giúp con nhiều rồi, thôi Người chớ giận đệ ấy nữa.” Ninh Nhị Nhi miệng nam mô mà bụng bồ dao găm, nàng vội bước đến nhận lấy cái hộp trong tay Ninh Uyên. Nhìn Ninh Uyên bình tĩnh thế kia, hẳn là chưa biết trong hộp này có gì bất thường, mắt nàng ta ánh lên nét vui vẻ — hệt như nét khoái trá của Nghiêm thị mới nãy. 

Nàng vừa về chỗ mình vừa nói: “Thợ may ở Tam Thúy Đường khéo tay lắm, nhất định đã sửa cho bộ triều phục của tướng công mới như ngày đầu.” Rồi nhẹ nhàng mở hộp ra.

Chỗ nàng đứng rất khéo — nâng hộp lên một chút là có thể khiến Hàn Thao, Ninh Như Hải, Thẩm thị, Nghiêm thị, thậm chí là kha khá hạ nhân thấy được trong hộp đang có gì. Nàng muốn mọi người tận mắt thấy “thành quả” của Ninh Uyên cơ mà! Nàng đã chuẩn bị sẵn vẻ mặt ngạc nhiên mà mình nên có sau khi phát hiện bộ đồ bị rách rồi, nhưng khi mở hộp ra —- nàng lập tức quên sạch kế hoạch đó. 

Là… sao?!

Mặt nàng trắng bệch, mắt trợn trừng như chuông đồng. Tay nàng nhũn ra, hộp gấm rơi tuột xuống đất, lăn lóc bên chân nàng, mớ vải vụn lòe loẹt trong hộp cũng theo đó mà lả tả rơi xuống.

Cả phòng khách lặng ngắt như tờ. 

Ngay cả tiếng Thẩm thị đang gạt nắp trà cũng biến mất, mọi người như hóa đá trong chớp mắt, nhìn đống vải vụn bên chân Ninh Nhị Nhi mà không thể tin vào mắt mình. Cả người Ninh Nhị Nhi run lên bần bật, thậm chí không thở nổi — nàng chỉ muốn cắt một vết thôi mà! Mớ vải nát tươm này là sao?!

Chẳng riêng gì nàng, Hàn Thao đứng bên cũng trắng bệch mặt. Mai là Triều Hội rồi — vào ngày đế vương đi tuần, tất cả văn võ bá quan trong kinh và mệnh phụ của họ đều phải mặc triều phục đến bên kênh tiếp giá, quy trình rất đỗi nghiêm túc, không thể qua loa được. Đang yên đang lành triều phục của gã lại thành ra thế này, mai gã biết làm sao bây giờ?

“Hả? Đại tỷ nhờ đệ đi lấy triều phục cho tỷ phu mà nhỉ, chỗ vải nát này là sao?” Câu hỏi tò mò của Ninh Uyên chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng đến đông đặc này. Nom y còn tự nhiên vô cùng, như thể thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Ngươi… Ngươi…” Ninh Nhị Nhi chỉ vào Ninh Uyên — không chỉ tay nàng đang run rẩy, mà chân nàng cũng sắp không đứng vững nữa rồi. 

Vốn là bộ đồ kia chỉ bị rách một đường mới đúng! Nàng vốn tính là một đường rách kia vừa đủ để chơi đùa Ninh Uyên, cũng vừa đủ để nàng sửa lại được trong đêm nay, sẽ không làm lỡ chuyện ngày mai. Ngờ đâu giờ nó đã nát tươm đến độ không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu, đừng nói là trong một tối, mà có cho nàng một tháng nàng cũng không sửa nó về ban đầu được! Đáng sợ hơn nữa là —- chuyện này nàng lén làm mà không bàn với Hàn Thao, nàng biết nói với gã sao giờ?

“Uyên Nhi! Ngươi đã làm gì!” Ninh Nhị Nhi tức đến nghẹt thở.

Nghiêm thị đứng bên cũng thấy không ổn — nhưng quan trọng nhất bây giờ không phải là lo chuyện ngày mai, mà là tranh thủ lúc này chỉnh người nên chỉnh!

Ninh Uyên!

— Hết chương 98—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

Advertisement

10 thoughts on “[Thứ Tử] _ 098.

  1. Không biết bao lâu rồi mới tìm được bộ truyện hợp gu, cuốn như vầy. Hóng truyện quá chủ nhà ơiiiii~

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s