[Dài Lâu] _ 04

2ec0aa4db2098edffc027874063c3ac6

Dài Lâu

Tĩnh Thủy Biên

Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại võ sĩ quyền anh công x lạc quan hiền lành nghệ sĩ múa ballet thụ, thanh mai trúc mã, ngọt ngào, 1×1, HE

Biên tập: Nhím | Chỉnh sửa: Cua Bể

04.

Tháng bốn, tháng năm là đợt lạnh cuối cùng trước khi mùa đông nói lời tạm biệt. Liền sau đấy, ông trời trút xuống những cơn mưa mùa hạ đầu tiên. Nhiệt độ tăng nhanh như chớp: mùa hạ đến rồi. Dọc theo con đường nhựa trong trấn, hàng cây càng thêm xanh rì. Hết kì nghỉ đông, Mao Cẩu được ba mẹ mua cho một chiếc xe đạp điện, cuối tuần thì đạp đi hơn 20km từ thành phố về thị trấn. Ngang qua cánh đồng, cậu ta thấy Giang Thâm đang chăm chỉ cấy mạ, bèn dừng lại gọi: “Thâm Tử! Muốn anh chở mày về không?”

Giang Thâm ngẩng đầu lên. Cậu đội một cái mũ tai bèo che nắng, chân thì ngâm dưới bùn, vẫy tay với Mao Cẩu.

Mao Cẩu không thể xuống ruộng được, Giang Thâm bèn đi tới chỗ cậu ta: “Em mới cấy mạ xong, chân toàn bùn. Xe của anh còn mới, em ngồi sợ nó bẩn.”

Mao Cẩu chun mũi “Hầy” một tiếng: “Nhà mày có mượn máy cấy nhà anh không? Để anh về bảo ba anh.”

Giang Thâm bĩu môi, ra vẻ thất vọng: “Mẹ anh không đồng ý thì sao?”

Mao Cẩu nghe vậy cũng hết cách, ngẫm nghĩ một hồi rồi dựng xe đạp điện ở ven đường, xắn ống quần lên: “Vậy để anh giúp mày cấy.”

Giang Thâm không dám để cậu ta giúp: “Đừng mà, ba nhìn thấy sẽ mắng em.”

Lỡ cởi giày mất rồi nên Mao Cẩu cũng lười mang lại. Cậu ta ngồi luôn xuống bờ ruộng nói chuyện với Giang Thâm: “Tí nữa mày đi cung văn hóa hả?”

Giang Thâm gật gù: “Làm xong việc thì em đi.”

Nghe vậy, Mao Cẩu nhíu mày: “ Ngay cả mày cũng đi học cái quái gì không biết… Thế rốt cuộc mày học cái gì vậy?”

Giang Thâm bối rối, im lặng tỏ vẻ không muốn nói. May mà Mao Cẩu cũng không muốn hỏi cho ra nhẽ. Cậu ta rung rung đôi chân đã nổi một lớp da gà vì lạnh, đoạn nói: “Nếu không thì… mượn máy cấy nhà Thụ Bảo ấy.”

Nói đến chuyện mượn máy cấy mạ… Ba Giang Thâm vốn là một người đàn ông cần cù chịu khó, nhưng từ khi bị bệnh đau lưng vào tầm hai năm trước, ông không thể một mình cáng đáng công việc được nữa. Cực chẳng đã, nhà họ Giang mới phải đi mượn máy cấy mạ.

Mẹ Mao Cẩu tên là Miêu Hoa Nhi – vốn là một người phụ nữ đanh đá nức tiếng gần xa. Trong lễ cưới với Trần Thực – ba Mao Cẩu – suýt nữa cô ta đã đá bay chậu than. Lúc ngày mùa rảnh rỗi, phụ nữ trong thôn thường tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm. Trong số đó, Miêu Hoa Nhi là người hùng hổ nhất,  có điều nói chuyện với cô lâu thì mọi người cũng quen dần.

Thỉnh thoảng, Đàm Linh Linh có đi chơi bài nên quen Miêu Hoa Nhi, quan hệ giữa hai người khá tốt. Hai năm nay, nhà họ Giang luôn mượn máy cấy của nhà họ Trần.

Nhưng đột nhiên, giữa Đàm Linh Linh và Miêu Hoa Nhi xảy ra hiểu lầm khá là phức tạp, có liên quan đến cả Lý Trác – mẹ Thụ Bảo.

Lý Trác không phải là người vùng này – cô là người thành phố.  Sau khi gả cho cha Thụ Bảo, cô đã về sống ở thị trấn nhỏ này, nhưng vẫn là quản lí tài vụ ở một xí nghiệp lớn trong nội thành. Người ta đồn cô còn sở hữu cổ phần ở trong xí nghiệp đó, nên dù mùa màng không bội thu,  tiền lương của cô vẫn đủ cho cả gia đình sung túc.

Lý Trác không thân với chị em trong trấn cho lắm, đến cả chơi bài làm quen với phụ nữ trong thôn cô cũng không tham gia. Điều đó khiến Miêu Hoa Nhi không thích cô,  Miêu Hoa Nhi cảm thấy cô ra vẻ người thành phố, coi thường người khác, không ít lần có thành kiến về Lý Trác với các chị em.

Có một lần Đàm Linh Linh đánh bài với Miêu Hoa Nhi, nghe cô ta nói không hay về Lý Trác, không đồng ý nên phản bác lại: “Mẹ Thụ Bảo không phải là người như thế.”

Lời Miêu Hoa Nhi nói chưa từng có ai phản đối một cách thẳng thừng như vậy. Đàm Linh Linh là người đầu tiên nên Miêu Hoa Nhi bực lắm, cãi lại ngay. Nhưng Đàm Linh Linh đâu phải phường dễ bắt nạt. Sau chuyện đó cô không đi chơi bài nữa, máy cấy mạ thì trả lại cho nhà họ Trần.

Miêu Hoa Nhi nguôi giận rồi thì hối hận lắm. Dù nóng tính, nhưng cô vẫn là người biết điều,  cô ta càng khó chịu khi thấy máy cấy bị trả lại. Song cô ta vẫn cứng đầu không chịu nhận sai. Cứ như vậy sang năm mới, khi tháng tư tháng năm lại đến, Miêu Hoa Nhi cứ bồn chồn mãi vì lo cho bệnh đau lưng của Giang Lạc Sơn.

Ăn xong bữa trưa, Miêu Hoa Nhi thu xếp việc nhà rồi đi qua nhà họ Giang.  Mới từ ngoài cổng, cô ta đã cố ý gọi: “Linh ơi!”

Tony đáp lại cô ta vài tiếng. Miêu Hoa Nhi “xuỵt xuỵt”  xua nó đi rồi vào.

Gọi thêm một tiếng “Linh ơi!”, Miêu Hoa Nhi tự nhiên vào phòng khách. Không ngờ không thấy chủ nhà đâu mà lại gặp Lý Trác đang ngồi đó uống trà. Thấy Miêu Hoa Nhi tới, Lý Trác khách sáo cười chào hỏi.

Với tính tình của Miêu Hoa Nhi thì lập tức thấy bối rối, nhưng lỡ đến rồi nên đành ngồi xuống. Vừa đúng lúc Đàm Linh Linh từ phòng trong đi ra, thấy Miêu Hoa Nhi, cô ngạc nhiên: “Chị Hoa Nhi mới đến à?”

Chuyện không vui ở buổi đánh bài hôm ấy, Đàm Linh Linh vốn chẳng để bụng. Nhưng cô sợ Miêu Hoa Nhi để ý nên mới trả lại máy cấy mạ. Mượn đồ làm phiền người ta quá, nhà họ Giang vốn cũng định mua một cái máy cho tiện.

“Chị ngồi đi, để em pha trà.” Đàm Linh Linh nhiệt tình. Cô thêm trà cho Lý Trác, đoạn giải thích: “Chị Trác cũng mới tới. Chị ấy bảo nhà em mượn máy cấy mạ mà dùng. Đang nói dở thì chị tới đấy.”

Miêu Hoa Nhi có chút khó chịu. Cô liếc nhìn Lý Trác, rồi ngượng ngùng nói: “Mẹ Thụ Bảo đã đồng ý cho mượn rồi à…”

Lý Trác nhấc li trà lên nhấp một ngụm. Cô khác với những người phụ nữ nhà nông trong thôn: da trắng nom có vẻ mềm mại, tính tình thì khá hướng nội . “Nhà em chỉ có máy cấy mạ loại nhỏ thôi.” Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “ Nếu chị Hoa Nhi đồng ý cho mượn cái lớn, vậy em cất cái máy nhà em đi thôi kẻo lại xấu hổ.”

Đây là lần đầu tiên Miêu Hoa Nhi nói chuyện với Lý Trác. Thấy cô như thế, cô ta ngại ngùng đến đỏ cả mặt: “Cho mượn chỉ là chuyện nhỏ. Linh cũng thật là, muốn mượn thì cứ bảo chị thôi.”

Đàm Linh Linh nhìn cô ta vài lần, cười ra tiếng: “Hai chị đều là người có lòng,  cứ khách sáo làm gì?”

Ráng hồng trên mặt Miêu Hoa Nhi dần tan đi. Tính tình cô ta thẳng thắn, bèn tự đánh vào má vài cái rồi nhận sai với Lý Trác: “Bình thường chị ăn nói không suy nghĩ, em Trác đừng để bụng.”

Lý Trác cũng cười theo. Giọng cô rất dịu dàng: “Em có biết gì đâu ạ.”

Cô dứt lời lại cười. Đàm Linh Linh thấy vậy cũng cười trêu Miêu Hoa Nhi: “Chị Trác đánh bài giỏi lắm. Lần sau đi đánh bài em sẽ dẫn chị ấy theo, chị nhớ mang nhiều nhiều tiền phạt đó.”

“Làm như chị đây sẽ thua ấy.” Vừa nhắc tới đánh bài, tính ngang ngạnh của Miêu Hoa Nhi lại lộ ra, cô ta nhanh nhảu đáp lại: “Cẩn thận thua trắng tay đấy nhá!”

***

Lúc Giang Thâm về đến nhà cũng tò mò lắm khi nghe phòng khách rộn rã nói cười. Buổi chiều cậu phải đi học múa, vậy nên khi ba đưa cơm trưa tới, cậu vội vã ăn cho no, rồi chạy ra ruộng lấy ống nước rửa chân, xong lại vọt lên xe Mao Cẩu đi cho tiết kiệm chút thời giờ.

Đàm Linh Linh tinh mắt thấy con mình đi qua thì nói: “Sao không chào hỏi gì vậy? Giày ở trong phòng kia kìa.”

Giang Thâm ngoan ngoãn chào hai dì, nhưng không kịp hỏi lý do hai dì đến nhà chơi đã vội vã chạy vào phòng lấy giày múa. Khi đi ra, Giang Thâm lại ba chân bốn cẳng chạy vụt đi với đôi giày treo lủng lẳng trên cổ.

Mẹ cậu gọi với theo: “Nhớ đem theo ít tiền!”

Nghe vậy, Giang Thâm đành quay lại lấy ít tiền lẻ.

Miêu Hoa Nhi thấy mà khó hiểu: “Cháu nó vội vàng đi đâu thế?”

Đúng lúc Đàm Linh Linh quay lại, cô đáp: “Mới đăng kí cho nó một lớp học múa, nó vội thế vì sợ muộn học đấy.”

Lý Trác ngạc nhiên: “Thâm Tử biết múa sao?”

Đàm Linh Linh nói nhẹ như không: “Học cho biết thôi ấy mà.”

Giang Thâm thoăn thoắt băng qua cánh đồng. Đôi giày nhảy trên cổ lắc lư theo từng nhịp chân của cậu. Cậu chạy dọc theo con đê trong vắt, ngang qua tiệm sách cho thuê. Ông bác chủ tiệm đang đọc báo, tờ báo bị gió thổi tung, miệng phì phèo điếu thuốc. Lúc ngẩng đầu thấy Giang Thâm đang vội vã, ông bèn nhắc: “Chậm thôi!”

Giang Thâm nghe thấy, quay lại vẫy tay với ông rồi lại tiếp tục chạy đi. Gió nhẹ thổi như làm nhạt đi màu nắng, rồi khẽ mơn man mái tóc cậu.

Thấy xe bus chuẩn bị rời bến, Giang Thâm vừa cố chạy nhanh hơn vừa gọi với theo: “Chờ cháu với!!”

Bác tài xế nghe thấy thì dừng lại. Giang Thâm nhảy phắt lên xe.

“Cẩn thận kẻo ngã!” Bác cười mắng.

Giang Thâm thở hồng hộc, liên tục nói cảm ơn với bác tài. Đoạn cậu gỡ đôi giày trên cổ xuống, đi ra hàng phía sau xe ngồi thật ngoan.

Dù vội đến vậy mà cậu vẫn đến cung văn hóa muộn giờ vào học. Cô Lâm không mắng hay phạt gì mà bảo cậu đi thay quần áo luôn.

Lớp cậu có tầm mười mấy bé gái, chỉ có mỗi mình Giang Thâm là bé trai. Cậu mặc cái áo may ô và quần soóc mà mẹ đã sửa cho. Từ phòng thay quần áo phải băng qua một đoạn hàng lang không có hệ thống sưởi mới đến được phòng tập múa. Giang Thâm vừa chạy chầm chậm vừa run lập cập.

Khi cô Lâm giới thiệu cậu với các bạn trong lớp, các bạn nữ cứ tò mò nhìn cậu mãi. Từ nhỏ đến giờ Giang Thâm chưa từng bị nhiều bạn nữ chú ý như vậy, ngại đến nỗi mặt đỏ lên.

“Nhìn đen quá ha.” Một bé gái đứng hàng trước khe khẽ bảo.

Một bé gái khác đáp: “Vì cậu ấy là con trai mà.”

Làm Giang Thâm thẹn đến nỗi tay chân luống cuống.

Cô Lâm ôn hòa dặn: “Con đứng ở hàng đầu tiên đi.” Cô vỗ tay một cái: “Bây giờ chúng ta khởi động đã.”

Mấy đứa nhóc mới còn túm tụm một chỗ lập tức tản ra khởi động theo từng nhóm nhỏ. Giang Thâm đứng đơ một hồi, mới nhớ ra những động tác mà cô giáo đã hướng dẫn. Cậu vừa nhớ lại thứ tự động tác, vừa từ từ uốn dẻo, xoạc chân. Lúc cậu uốn dẻo, lại có một bé gái trong lớp quan sát cậu.

“Cậu định xoạc chân phải không?” Cô bé ấy chủ động hỏi.

Giang Thâm gật gù: “Ừ.” Cậu dứt lời, sợ bạn nữ ấy còn nghi ngờ nên nhanh chóng dang rộng chân.

Cô bé xoạc làm mẫu cho cậu: “Cậu phải làm như này này.”

Giang Thâm liền làm theo. Đoạn cô bé đứng dậy, vòng ra phía sau cậu: “Mình giúp cậu ép lưng xuống nhé.” Dứt lời, Giang Thâm đã cảm thấy có lực đè lưng mình xuống. Chỉ một chốc mà cả người cậu đã hạ xuống sát sàn nhà.

“Ồ!” Cô bé ngạc nhiên lắm: “Người cậu dẻo thật đấy!”

Nghe cô bé nói vậy, tất cả bé gái trong lớp liền tò mò đến gần nhìn cậu. Có bé còn quỳ xuống kiểm tra xem có đúng thật là cả người cậu đã hạ xuống sát sàn nhà hay không.

“Lần đầu tiên mình thấy có bạn nam dẻo dai vậy đấy.”  Một cô bé mạnh dạn bảo.

Giang Thâm khó hiểu lắm: “Vậy ra còn có bạn nam khác hả?”

Cô bé đó lại đáp: “Ở lớp này thì chỉ có cậu thôi. Nhưng  bên cạnh lớp mình là lớp quyền anh, ở đó đều là nam đấy.”

Các bé gái líu ra líu ríu như chim nhỏ, kéo Giang Thâm chạy tới sát vách nhìn thử. Bên kia cũng vừa mới vào học, trong lớp có tầm mười bé trai. Các bé đứng thành hai hàng, theo hiệu lệnh nghỉ – nghiêm, hai tay chắp sau lưng.

“Mấy bạn nam đó chẳng xoạc chân được đâu.” Mấy cô bé đắc chí: “Cậu thấy bạn trai kia không? Chắc cùng tuổi với cậu đấy.”

Giang Thâm nhìn theo hướng cô bé chỉ  – bé trai đứng ở hàng thứ nhất đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Giang Thâm còn chưa kịp biết là ai thì mấy bé gái đã kéo cậu lại: “Cậu ta nhìn kìa!”

“Nhìn dữ quá! Cậu ta liếc tớ mãi…”

Giang Thâm vùng vẫy mãi mới thoát khỏi mấy cô bé ấy.

“Cậu đừng học theo mấy cậu ấy.” Mấy cô bé xung quanh ra vẻ nghiêm túc: “Bọn mình không thích mấy tên vừa bẩn vừa hôi giống họ đâu!”


Cua: Chê cháu nó đen hôi thì sau này đừng hối hận nha mấy cô nương =)))

— Hết chương 04—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

6 thoughts on “[Dài Lâu] _ 04

  1. Mình Tớ giúp cậu ép lưng xuống -> thừa
    Có bé còn quì xuống kiểm tra -> quỳ
    Hohoho, thế là 2 cháu chạm mặt rồi @v@ Các tiểu cô nương h chê cháu nó đen hôi, mai này chắc hối xanh cả ruột mất “v”

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s