[Man Hoang] _ 011.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

11. Hồi tưởng ký ức (2)

Tiếp theo Mạnh Trọng Quang nói gì, Từ Hành Chi không nghe rõ nữa.

Hương cỏ cây thơm ngát nọ chui vào kinh mạch toàn thân anh, làm tay chân anh như nhũn ra. Giọng hắn nỉ non bên tai anh hóa thành một vũng nước xuân, dịu dàng đến độ đẩy anh chìm vào giấc ngủ.

Anh lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, anh hóa thành một con cá nhỏ, quấn quýt với một con trùn tỏa hương thơm nức. Trùn thơm vừa mềm mại vừa ấm áp, lại như có sức sống, cẩn thận hôn lên cái đuôi của anh. Anh cũng không đói, nên chỉ xoay vòng chơi đùa với nó, mặc cho nó vân vê lớp vảy đẹp đẽ của mình.

Khi anh tỉnh táo lại, thì con trùn kia không biết đã phóng ra vô số xúc tua tí hon từ bao giờ, kéo anh vào một dòng chảy xiết.

Từ Hành Chi muốn giãy dụa, nhưng những xúc tua nhỏ mềm đó hóa ra lại rất cứng cỏi. Anh bị quấn đến mềm xương ra, bị đẩy vào trong một lùm san hô mềm mại.

Anh giật mình tỉnh lại. Thắt lưng anh mỏi nhừ không chịu nổi, bụng còn thấy hơi căng căng đau. Anh khoát tay lên bụng, dường như anh vẫn có thể cảm thấy con trùn kia ve vuốt trên người mình.

Chẳng biết anh đã về phòng ngủ từ bao giờ – anh đang nằm trên giường, hai chân bị quấn chặt không thể động đậy. Còn Mạnh Trọng Quang thì đang ôm chặt eo anh từ đằng sau, ngủ đến là ngọt ngào, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy anh theo nhịp điệu, ngưa ngứa ngay ngáy.

Hẳn là hắn đang mang anh đến đây sau khi anh ngất xỉu. Chắc hắn đã cho việc anh chủ động đến tìm hắn sau khi nói ra “lý do thật sự anh đến Man Hoang” là đang muốn lấy lòng hắn, nên hắn mới dám làm càn mà quấn lấy anh như thế này.

Từ Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ — sắc trời ngoài kia vẫn vậy, không nhìn ra là đêm hay ngày.

Anh lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi.

Cảm thấy anh động đậy, Mạnh Trọng Quang vô thức siết chặt tay: “Ư… Sư huynh…”

Anh bị hắn siết mà giật mình, cố đẩy tay hắn ra. Nhưng tay hắn trông mảnh nhỏ thon dài như thế mà lại cứng như sắt thép, anh đẩy mãi mà tay hắn chẳng nhúc nhích gì cả.

Vừa nãy trong mơ, anh vừa mới trải nghiệm cảm giác bị quấn lấy mà không thể động đậy này; giờ lại được trải nghiệm thêm lần nữa ở hiện thực rồi.

Khó khăn lắm anh mới xoay người lại được trong vòng ôm chặt như gông xiềng nọ, muốn đẩy hắn ra. Ai dè thấy anh chuyển động, hắn lại càng ôm chặt hơn, đầu dụi dụi về phía trước.

…Môi Từ Hành Chi đụng phải một nơi mềm mại.

Bị chạm vào môi, Mạnh Trọng Quang chợt mở mắt: “… Sư huynh?”

Anh hơi xấu hổ, tay vẫn chống trước ngực hắn, đẩy hắn ra xa: “Không thở được rồi.”

Hắn lại chủ động cọ trán vào trán anh: “Sư huynh không thích thế này hả?”

Từ Hành Chi: “…”

Sư đệ à, xin hãy tự trọng!

Nom hắn hồn nhiên hết sức: “Nhưng như này thì huynh mới không bị lạnh đó.”

Đúng là anh rất sợ lạnh. Hắn ôm chặt anh thế này, trừ việc làm anh (quá) khó động đậy ra thì đúng là rất ấm áp vui vẻ.

Nhiệt độ cơ thể hắn không quá nóng, cũng không quá lạnh, mà nằm ở mức vừa đủ để anh thấy dễ chịu, ôm trọn lấy anh giống như một chiếc áo bông cắt may vừa vặn vậy, vây kín anh vào lòng mình, không cho anh chạy trốn.

Nhưng nếu anh đã không thích thì hắn cũng không ép, bèn thả lỏng tay ra một chút, bảo: “Sư huynh ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Cuối cùng thì anh cũng dễ thở hơn, khẽ vặn vẹo cái lưng đau nhức của mình, híp mắt nhìn về phía góc giường.

Không thấy anh nhắm mắt, hắn cũng không yên: “Sao huynh không ngủ?”

“…Ngoài kia sáng.”

Man Hoang không có mặt trời, chỉ có một vòng sáng ở vùng trời phía Tây quanh năm suốt tháng. Nhưng nó quá mờ nhạt, tựa như một viên kẹo đường có thể tan đi bất cứ lúc nào; vậy nên trong Man Hoang chẳng phân biệt được ngày tháng, từ sáng đến tối lúc nào cũng âm u chạng vạng, thời gian như bị ngừng lại vĩnh viễn ở khoảnh khắc hoàng hôn vậy.

Vừa vô tình chạm môi với Mạnh Trọng Quang nên Từ Hành Chi đã tỉnh kha khá rồi, quanh anh bây giờ cũng không thích hợp để ngủ lắm, nên dù đang rất mệt mỏi, anh cũng không có cảm giác muốn ngủ.

Một lúc sau, ánh sáng trong phòng dần dần bị che lấp, rồi hoàn toàn biến mất.

Anh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, thì thấy rất nhiều cây mây đang chen chúc ngoài cửa sổ, sột soạt sột soạt, kết thành một lớp rèm thực vật thật dày, ngăn cảnh hoàn toàn ánh sáng từ bên ngoài, không cho một tia sáng nào lọt được vào trong.

Căn phòng chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng gọi anh, dè dặt vô cùng: “Sư huynh… Thế này đã được chưa?”

Giờ thì anh không thấy rõ mặt hắn nữa, nhưng giọng điệu “nịnh nọt” như cún con nịnh chủ của hắn lại làm anh thấy mềm lòng lạ kỳ: “Tốt lắm.”

Hắn thì thầm rầm rì: “Ta có ngoan không?”

Anh suýt cười thành tiếng: “Cũng tạm được.”

Hắn năn nỉ: “Sư huynh… Có thể ôm ta một cái không?”

Anh: “…”

“Chỉ một cái thôi mà.” Hắn quấn lấy anh: “Cứ coi như là…”

Chưa dứt lời, hắn đã bị anh ôm chặt vào ngực. Như thể sợ hắn không tin là anh đang ôm mình, anh còn vỗ vỗ vào lưng hắn mấy cái.

Người Từ Hành Chi vốn lạnh, nên bàn tay anh vỗ vào lưng hắn cũng làm hắn lạnh run cả người. Nhưng ngay lập tức, nơi được anh chạm vào đã nóng rực lên như phải bỏng.

Mạnh Trọng Quang đờ người ra, vừa mừng vừa sợ.

Chính anh cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng anh cứ lờ mờ cảm thấy rằng — nếu anh không ôm hắn thì hắn sẽ suy nghĩ lung tung, rồi lại nói đến Cửu Chi Đăng… vậy thì không ổn rồi.

Anh nhẹ giọng ra lệnh: “Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi.”

Mạnh Trọng Quang không nói gì, chỉ túm lấy vạt áo trước của anh, dúi đầu vào ngực anh, hệt như một con cún con ngoan ngoãn vậy.

Bị hắn cọ cọ như thế, anh không chỉ không thấy phiền mà còn dần dà thấy buồn ngủ. Chưa đến một khắc sau, anh đã ngủ thiếp đi.

Đợi anh ngủ sâu hẳn rồi, hắn mới ló đầu lên khỏi ngực anh. Khẽ khàng cầm tay anh, đặt nó lên đỉnh đầu mình, hắn chủ động cọ đầu vào bàn tay anh, thoải mái đến híp mắt lại.

Đỉnh đầu, sau lưng, trên vai, trên mặt. Bất cứ nơi nào trên cơ thể, chỉ cần là sư huynh chạm vào thì chạm ở đâu hắn cũng rất thích.

Từ Hành Chi mơ thấy Mạnh Trọng Quang hồi còn nhỏ.

Hoặc có thể là — ký ức của nguyên chủ lại xông vào đầu óc anh khi anh ngủ, tiếp tục từ đoạn ngắt quãng lần trước.

Lúc đến núi Thái Hoa vì thấy chuỗi ngọc trên cổ phát ra ánh sáng bất thường, chân Từ Hành Chi vẫn mềm nhũn.

Nghĩ đến hình ảnh con vật kia ngọ nguậy nhúc nhích trên tay Ôn Tuyết Trần, trên lưng y lại nổi lên chi chít da gà.

Nhưng khi thấy mấy đệ tử đang thất thểu chạy trên đường, y liền vứt hết hình ảnh về sinh vật kia ra khỏi đầu mình, bay xuống túm lấy một đệ tử mặc đồ Phong Lăng sơn giống mình để hỏi: “Đã có chuyện gì rồi?”

Mỗi người trong nhóm đệ tử này đều mặc trang phục khác nhau. Thấy Từ Hành Chi đến, họ hốt hoảng chạy đến vây quanh y, hệt như thú con bị dọa sợ nay thấy thú mẹ vậy.

Người bị y tóm lấy – nay đã sợ đến môi tím tái hẳn – run cầm cập đáp: “Từ sư huynh… Từ… Từ…”

Y túm lấy vạt áo cậu, vỗ đầu cậu một cái: “Nói mau!”

Cậu ta bật khóc nức nở, đầu gối nhũn ra, gần như là bám hẳn vào người y: “Bọn đệ muốn lấy vảy của Phì Di… Không ngờ lại làm nó tỉnh dậy…”

Y nhíu chặt mày lại.

Núi Thái Hoa cao tới nghìn trượng, ở lưng chừng núi có một loài dị thú tên là Phì Di sinh sống, có sáu chân bốn cánh, thức ăn là máu tươi, gần như là ngủ quanh năm. Nhưng nó lại cực kỳ mẫn cảm, một khi bị đánh thức thì sẽ nổi điên lên, nghiền nát ăn tươi kẻ đã xâm phạm.

Đột nhiên, từ sâu trong rừng vọng ra tiếng gầm gào của dị thú, làm người nghe mà sợ mất mật. Tiếng rống vang như tiếng sét đánh, một loạt cây ngã rạp xuống, vỗ bụi mù mịt. Luồng linh khí khổng lồ bùng phát ra, làm mấy đệ tử ngoại môn trẻ tuổi run rẩy toàn thân, không dám hó hé lời nào.

Từ Hành Chi kiểm tra sơ bộ cho mấy đệ tử này, rồi hỏi: “Trong rừng còn ai không? Nhóm các ngươi có mấy người đến lấy vảy Phì Di?”

Đệ tử kia sợ sệt đếm lại: “Hình như thiếu một người… Cậu ta nói, nói là muốn đi sau cùng để bọc hậu…”

Từ Hành Chi biến sắc mặt: “Ta đã bảo các ngươi là một khi đụng phải Phì Di thì phải nhanh chóng chạy trốn cơ mà? Thượng cổ quái vật như nó là thứ mà mấy đệ tử ngoại môn như các ngươi có thể đấu lại sao?”

Đoạn, y lập tức cưỡi linh khí vọt vào trong rừng.

Đến trung tâm nơi linh khí bộc phát, y thấy một đệ tử trẻ tuổi mặc đồ của Thanh Lương cốc đang bị giam giữ giữa những móng vuốt của một con thú khổng lồ hình rắn, có sáu chân bốn cánh.

Toàn thân Phì Di được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp lóe sáng, đầu rắn béo mập ngẩng lên thật cao, mỗi hơi thở ra là một luồng hỏa diễm nho nhỏ. Miệng nó đang há ra thật to, hướng đến thiếu niên đang giãy dụa không ngừng nọ.

Thấy thiếu niên sắp bị ngọn lửa của Phì Di đốt thành ngọn nến, Từ Hành Chi lập tức phi lên không trung, quạt xếp trong tay phi ra nhanh như chớp. Quạt xếp hóa thành một cây đinh ba sắc nhọn, đâm phập vào sau ót Phì Di.

Ngay khi chạm vào Phì Di, cây đao đột nhiên “keng” một tiếng, vỡ vụn thành mấy mảnh.

Giáp xác bao phủ toàn thân Phì Di rất cứng, nên tất nhiên là một đao này chẳng làm gì được nó — nhưng thu hút được sự chú ý của nó là đủ rồi.

Từ Hành Chi móc tay phải lên, mấy đoạn đao lập tức bay về tay y, tập hợp lại thành một cây quạt xếp hoàn chỉnh. Trong nháy mắt, y đã lớn mật nhảy phắt lên đầu Phì Di, dí đầu nó cúi xuống đất một khúc, rồi chạy dọc theo sống lưng dấp dính mồ hôi của nó. Ước lượng chạy đủ bảy tấc, y bèn biến quạt thành một cây kiếm ngắn, dồn hết linh lực toàn thân vào kiếm để đâm xuống chỗ hiểm của Phì Di!

Phi Di bị đau, gào thét điên cuồng, thả móng vuốt ra để quay lại cắn Từ Hành Chi.

Thiếu niên bị Phì Di thả ra, rơi tuột xuống đất. Thấy cậu ta sắp rơi trúng mỏm đá, Từ Hành Chi lập tức biến kiếm ngắn thành lụa trắng, phi đến quấn kín cậu lại rồi kéo mạnh về. Thiếu niên bị lụa bọc thành bánh chưng liền bay vèo đến đây, đụng thẳng vào lồng ngực y.

Cứu được người rồi, y không muốn lằng nhằng với quái vật này nữa. Y ôm thiếu niên, định bay khỏi đây. Nhưng Phì Di bị đau thì sao có thể để họ đi dễ dàng như thế, nổi giận gầm lên đuổi theo.

Trông nó có vẻ phục phịch vụng về, nhưng thực tế lại chạy rất nhanh. Mỗi lần nó giẫm chân một phát, là y lại thấy máu trong người mình rung lên một lần.

…Khó chơi vl!

Đang vắt hết óc ra nghĩ cách thoát thân, y chợt cảm thấy một luồng sóng sức mạnh kỳ lạ phát ra từ trong ngực mình.

Đột nhiên, Phì Di sau lưng anh chợt gầm lên.

Y quay lại thì thấy — một con hổ, đúng ra là một bộ xương hổ đã mục ruỗng được một nửa, đang bò ra khỏi mặt đất, liều chết cắn đuôi Phì Di. Mặc cho đối phương vồ nó đến máu thịt lẫn lộn, bộ xương hổ kia vẫn nghiến chặt lấy đuôi nó không buông.

Nhờ có sự xuất hiện kỳ lạ của con hổ xương nọ, mà họ mới có thời gian chạy trốn.

Từ Hành Chi giật mình, vô thức cúi xuống nhìn người trong lòng mình.

Thiếu niên trong lòng anh bị lụa quấn kín người, chỉ chừa lại đôi mắt — một đôi mắt đang ẩn hiện sắc xanh biếc.

Mấy chỗ trên mảnh lụa trắng đã thấm máu từ vết thương của cậu, nhưng cậu vẫn cắn răng, dốc sức điều khiển con hổ không biết đã chết từ bao giờ kia, làm cho nó liều chết quấn lấy Phì Di, tuyệt đối không được nhả ra!

Toàn thân cậu tỏa ra quỷ khí nặng nề.

Mãi đến khi ra khỏi phạm vi truy bắt của Phì Di rồi, Từ Hành Chi mới dám dừng lại. Y kéo lụa trắng ra khỏi người thiếu niên, hóa thành một ống trúc, đến con sông gần đó lấy chút nước về. Thiếu niên bị thương khá nặng, lại vừa ra sức quá nhiều, bây giờ gần như không thể nhúc nhích.

Sau khi bình tĩnh lại khỏi trận đấu vừa rồi, cậu cũng tự biết — việc mình mất kiểm soát mà sử dụng pháp lực của Quỷ tu ban nãy đã làm mình bại lộ rồi. Nhất thời, cậu căng thẳng vô cùng, cúi đầu siết lấy bộ đồ xanh đã rách lỗ chỗ trên người mình, chỉ hận không thể nhét luôn đầu vào ngực, mãi mãi không phải ngẩng lên nữa.

Từ Hành Chi đưa nước cho cậu, hỏi thẳng: “Ngươi là Quỷ tu à? Là hậu duệ của nước Minh Nha?”

Cậu không dám nhận lấy nước, cũng không dám trả lời.

Y bình tĩnh nói tiếp: “Theo ta biết, nước Minh Nha đã bị tiêu diệt từ sáu năm trước rồi.”

Thiếu niên căng thẳng đến bật khóc: “Từ sư huynh…”

Y không cho cậu một khoảng trống nào cả: “Ngươi thân là hậu duệ của Quỷ tộc, tại sao lại muốn bước vào Thanh Lương cốc? Rốt cục ngươi có ý đồ gì?”

Thiếu niên hoảng sợ quỳ xuống, ngẩng mặt lên nói: “Từ sư huynh, đệ không có ý trà trộn vào tiên môn đâu… Chỉ là… Cha mẹ đệ đều đã mất, đệ không có chỗ nào để đi cả, tình cờ thấy Thanh Lương cốc mở đợt tuyển đệ tử ngoại môn có linh căn, nên đệ mới…”

Khuôn mặt thiếu niên là kiểu đáng yêu trẻ con, lúc mở miệng còn lộ ra một lúm đồng tiền khá rõ ở một bên khóe miệng. Lúc này, ánh mắt cậu đã chuyển về màu đen, tròn xoe ươn ướt, trong mắt chỉ chứa độc một cảm xúc: hoảng sợ.

Từ hành động ban nãy của cậu, Từ Hành Chi đoán cậu chỉ là một tiểu quỷ mới tu luyện chút pháp thuật của Quỷ tu mà thôi. Hơn nữa, trên đời cũng có người trời sinh có hai huyết mạch, nghĩa là có thể tu luyện hai phái cùng lúc – vừa có thể tu di thuật của Quỷ tộc, vừa có thể tu tiên thuật của Tiên môn.

Hẳn là vì thiếu niên có thể chất đặc biệt này, nên mới không ai nhận ra có gì bất thường khi nhận cậu vào Thanh Lương cốc.

Vừa nãy, thiếu niên đã chủ động chọc tức Phì Di để cho các đệ tử khác có cơ hội thoát thân. Tuy hành động này chỉ là châu chấu đá xe, khá là ngu xuẩn, nhưng chính lòng nghĩa khí đó lại làm y chẳng có ác cảm với cậu mấy sau khi biết được sự thật.

Y cúi xuống, thản nhiên hỏi: “Bình tĩnh lại, từ từ nói. Trước tiên nói ta nghe, ngươi tên gì?”

Thiếu niên cắn cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lục… Lục Ngự Cửu…”


– Lời tác giả –

Từ Hành Chi thả tag:

#yêu_thương_hậu_bối    #ba_ba_tổng_quản_của_tứ_môn

Mạnh Trọng Quang thả tag:

#sư_huynh_của_ta_rải_hoa_đào_khắp_chốn_làm_sao_giờ

Hết chương 11 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

16 thoughts on “[Man Hoang] _ 011.

  1. “Đỉnh đầu, sau lưng, trên vai, trên mặt. Bất cứ nơi nào trên cơ thể, chỉ cần là sư huynh chạm vào thì chạm ở đâu hắn cũng rất thích”-> nhưng chạm đâu thì thích nhất nhỉ 🤣🤣🤣🤣
    Ối dào mấy cái tag :)))))

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s