[Man Hoang] _ 010.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

10. Người cố chấp

…Vụ này thì giống thiết lập trong cuốn tiểu thuyết của anh.

Theo dàn ý mà Từ Hành Chi đã soạn ra, thì trong suốt mười mấy năm này, đám người Mạnh Trọng Quang vẫn luôn tìm kiếm chiếc chìa khóa có thể đưa họ ra khỏi Man Hoang.

Man Hoang chỉ có một cách cửa để ra vào, mà chìa khóa để mở cánh cửa này, thì chỉ có hai chiếc.

Một chiếc đương nhiên là do người đứng đầu chính đạo đích thân bảo quản; còn một cái khác thì bị ném vào Man Hoang, giấu ở nơi nào đó. Làm vậy để đám tù nhân trong đây không đến nỗi mất hết hy vọng sống, nhưng cũng bị dằn vặt đày đọa vì tìm kiếm vô vọng nhiều lần.

Còn về phương hướng chìa khóa bị ném đi, thì có rất nhiều giả thuyết.

Có người cho rằng, thực ra không tồn tại chiếc chìa khóa nọ, mà nó chỉ là ảo tưởng do những kẻ phía trên vẽ ra cho những phạm nhân mơ mộng mà thôi. Nhưng cũng có người cho rằng nó thực sự tồn tại, chỉ là đã vỡ thành mấy mảnh, phân tán khắp nơi. Không dễ để thu thập chúng lại, nhưng ít nhiều gì vẫn có hy vọng hơn là giả thuyết đầu tiên.

Trong thiết lập của Từ Hành Chi, thì cuối cùng Mạnh Trọng Quang cũng tập hợp được đầy đủ mảnh vỡ, rồi ra khỏi Man Hoang.

Anh chưa viết đến đó, cũng không viết rõ địa điểm chính xác của mảnh vỡ chìa khóa. Nhưng trong tiểu thuyết của mình, anh đã đề cập đến những địa điểm có thể có mảnh vỡ nhất.

— Phong Sơn, khe Hổ Khiêu, vùng đất Lạc Hậu và biển Vô Đầu.

Còn chính xác chúng nằm ở đâu, thì người sáng lập thế giới như Từ Hành Chi cũng không biết chúng đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi.

Bây giờ, dù đã biết được kha khá thông tin mật, thì những gì anh có thể làm chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Từ Hành Chi không ghét những người kia. Họ đều sinh ra dưới ngòi bút của anh, vận mệnh bi kịch của họ cũng hoàn toàn do anh mà thành, kể cả Mạnh Trọng Quang.

Dù Ý thức Tam giới đã bảo anh rằng hắn là một kẻ “tội ác tày trời”, dù anh đã từng bị hắn trói trên giường không đi đâu được, thì anh vẫn không thể chán ghét hắn nổi.

Nhưng, anh vẫn phải về nhà.

Cha anh – Từ Tam Thu – và em gái anh – Ngô Đồng – vẫn đang chờ anh ở ngoài, anh không thể sa vào ảo ảnh không lối về này được.

Ý thức Tam giới đã nói rất rõ rằng – nếu không giết Mạnh Trọng Quang, thì anh không thể ra khỏi thế giới này được.

Nói ra thì, anh không ghét Mạnh Trọng Quang, nhưng thế không có nghĩa là anh phải giúp hắn ra khỏi Man Hoang. Dù sao thì tính tình hắn cũng rất khó lường, không ai lường được rằng sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ báo thù những người đã hãm hại hắn mười ba năm trước như thế nào.

Vậy nên, Từ Hành Chi quyết định trả lời vòng vo trước câu hỏi của Chu Bắc Nam: “Bảo sao gã ta lại bắt ta phải tốc chiến tốc thắng, phải giết Trọng Quang càng sớm càng tốt. Nếu ta không giết được, thì gã sẽ để mặc ta sống chết mặc bay trong Man Hoang này.”

Chu Bắc Nam một tiếng, khinh miệt nói: “Xem sư đệ mà ngươi nuôi ra kìa, chả có gì tốt đẹp cả!”

“Ý ngươi là Mạnh Trọng Quang hay Cửu Chi Đăng thế?”

Hắn đáp thẳng: “Cả hai đều xấu xa như nhau!”

Có ký ức của nguyên chủ làm nền tảng, giờ Từ Hành Chi cảm thấy nói chuyện phiếm với Chu Bắc Nam tự nhiên hơn xưa nhiều. Anh đang định trêu hắn vài câu, ai dè hắn lại hỏi khó anh trước: “Mấy năm nay ngươi ở cùng với Cửu Chi Đăng à?”

“…Sao ngươi lại hỏi thế?”

“Bây giờ, toàn bộ Phong Lăng sơn đều thuộc về gã rồi, Mạnh Trọng Quang cũng bị gã ném vào đây, còn gì ngăn cản gã giữ lấy ngươi nữa?” Chu Bắc Nam tỏ ra mờ ám, châm chọc nói: “Ngươi không đàm phán với gã được, nên gã mới ép ngươi đến đây giết Trọng Quang đúng không?”

Từ Hành Chi bị nụ cười của Chu Bắc Nam hù đến nổi da gà toàn thân.

Anh cứ thấy… hắn nói chuyện ẩn ý thế nào ấy.

… Mọi người đều là sư huynh sư đệ cả, sao hắn lại nói như kiểu… anh là lão gay xui xẻo bị hai sư đệ tranh giành vậy?

Nhưng nghĩ kỹ một chút thì… cũng không hẳn là hắn nói bừa.

Để tránh mất công nghĩ thêm nhiều lời nói dối khác, Từ Hành Chi quyết định đã ném lao thì phải theo lao, nói thuận theo lời hắn: “…Đại khái là vậy.”

Dứt lời, bên ngoài liền ầm ầm một tiếng, tiếp đó là tiếng loảng xoảng do gạch đá rơi vỡ.

Chu Bắc Nam nhảy dựng lên, phi ra ngoài kiểm tra.

Từ Hành Chi chợt có một dự cảm tồi tệ, bèn đứng lên ra ngoài với hắn.

Chu Bắc Nam là du hồn, nên xuyên thẳng qua cánh cửa là xong; nhưng anh thì phải mở cửa nên ra muộn hơn một chút. Mở cửa ra thấy hắn đang đứng im bất động, dự cảm xấu trong lòng anh càng tăng đến mức báo động.

Nhìn theo hướng nhìn của hắn, cổ họng anh chợt nghẹn cứng lại.

Ngoài cửa không có ai, nhưng trên cột đá vốn khắc hoa hoàn mỹ nay lại có một vết lõm xuống hình người rất rõ, có thể thấy rõ là — nơi đó từng có một người nằm úp sấp lên, hướng tai về phía cửa phòng.

Kinh khủng hơn nữa là — bên cạnh vết lõm hình người đó là năm vết móng tay cào, nom không thể rõ ràng hơn được.

Dấu móng tay kéo rất dài, dưới đất là vô số đá vụn lả tả, vừa nhìn đã biết là – đây là hậu quả của một cơn phẫn nộ lớn đến mức nào.

Nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người lúc nãy, nhìn vào dấu vết kỳ lạ này, rồi lại nghĩ xem ai trong tháp này có sức mạnh ghê gớm đến thế… Thật không khó để đoán ra người vừa nghe trộm ban nãy là ai.

Chu Bắc Nam thở dài, thông cảm vô cùng vỗ vỗ vai Từ Hành Chi – kẻ đã đờ người ra: “Xin nén bi thương.”

Dù Ý thức Tam giới đã bảo anh từ trước rằng – chấp niệm của Mạnh Trọng Quang dành cho nguyên chủ rất sâu nặng, nhưng khi tận mắt thấy vết tích đáng sợ này, chân tay anh vẫn khẽ giật giật.

Khi Mạnh Trọng Quang bước vào căn phòng nhỏ giam giữ người mặc da thú, Xương Nữ đang chữa trị cho tù nhân – hắn vẫn đang bất tỉnh.

Lúc đi vào, Mạnh Trọng Quang không đạp cửa cũng không nói gì cả, nhưng Xương Nữ vừa ngẩng lên đã thấy là lạ, cân nhắc một hồi rồi nói: “Ai vừa chọc tức ngươi vậy? Mà trông ngươi giận thế.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta không giận!”

Xương Nữ đáp: “Ta thấy, ngươi đang giận đến sắp phát điên lên rồi.”

Một khi đã rời khỏi Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang hoàn toàn không che giấu sự tàn độc và lạnh lùng của mình nữa. Hắn bước đến, đạp vào đầu người mặc da thú đang hấp hối trên đất: “Sư huynh đã dặn là đừng cho hắn chết. Sao hắn vẫn chưa tỉnh?”

Xương Nữ: “… Ngươi đánh hắn thành như thế, có khác gì là muốn hắn chết đâu?”

“Chẳng lẽ hắn không đáng chết à?” Nom Mạnh Trọng Quang hơi uể oải: “Hắn hại ta mất kiềm chế, ra tay trước mặt sư huynh, phá hủy hình tượng của ta trong lòng huynh ấy!”

Xương Nữ: “…”

Mạnh Trọng Quang càng dí chân mạnh hơn nữa, nghiến lên sọ não của đối phương, cười lạnh nói: “Coi như hắn tốt số đấy. Nếu hắn có mảy may làm tổn thương một sợi tóc nào của sư huynh, thì ta nhất định sẽ rút xương hắn ra, mài thành bột nặn thành chén trà!” (ủa có ai thấy cái kiểu mài thành chén trà này quen quen không…)

Xương Nữ chẳng sợ hắn tí nào: “Muốn hắn sống thì ngươi bỏ chân ra đi đã. Khó khăn lắm ta mới làm hắn thở bình thường lại được, ngươi dẫm thêm lúc nữa thì chút hơi tàn này cũng bay biến hết đấy.”

Như thể đang cáu kỉnh với nàng, hắn lại giẫm mạnh hơn chút nữa, như kiểu muốn nói — ta cứ dẫm đấy ngươi làm gì được ta!

Nàng cũng mặc kệ hắn, đầu ngón tay nàng phát ra ánh sáng xanh, vuốt dọc theo xương sống đã nhũn như bùn của người mặc da thú, không nhịn được oán trách: “Nếu hắn chỉ bị thương ngoài da thôi, thì ta còn chuyển hết thương tích của hắn lên người ta được; chứ bị thương xương cốt kiểu này… Ta chỉ có thể cố gắng kéo dài sự sống của hắn thôi.”

“…Cảm ơn.”

Nhất thời, khớp xương toàn thân nàng cứng lại.

Tất nhiên, người nói cảm ơn không phải là Mạnh Trọng Quang. Hắn chưa từng khách sáo với họ, lời cảm ơn của hắn với họ hiếm như thể vạn tuế ra hoa, trên mộ kết quả vậy.

Sắc mặt Mạnh Trọng Quang cũng thay đổi liên tục, quay lại nhìn về phía cửa phòng.

Từ Hành Chi đang đứng ở đó, phe phẩy quạt với Xương Nữ, coi như là bắt chuyện.

Xương Nữ lập tức cúi đầu xuống, Mạnh Trọng Quang cũng quay người lại, ngoan ngoãn bỏ chân ra khỏi đầu người đang nằm dưới đất, còn đặc biệt cọ cọ đế giày xuống đất, hệt như một thằng nhóc có tật giật mình.

Từ Hành Chi cầm quạt xếp, thong thả bước vào trong, tự nhiên nói: “Sư muội vất vả rồi.”

Không biết có phải là ảo giác không, mà khi anh gọi hai tiếng “sư muội”, anh lại thấy… trong hốc mắt trống rỗng tối om của Xương Nữ lại ứa ra một giọt nước mắt.

…Nhưng nàng đã không thể rơi nước mắt nữa rồi.

Xương Nữ hơi hé miệng, không phát ra một thanh âm nào, chỉ cúi đầu chạy biến ra ngoài.

Khi đi ngang qua Từ Hành Chi, nàng dừng lại, do dự một lúc rồi lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp… Sư huynh.”

Anh giơ tay lên, sờ lên mái tóc mượt mà của nàng, không hề bận tâm đến thân mình chỉ còn là bộ xương gai góc kia.

Xương Nữ cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nhào tới ôm chặt lấy anh. Nàng run rẩy hô: “…Sư huynh…”

Trời sinh Từ Hành Chi đã thích những thứ khác thường thật, chứ không phải là giả vờ thích – nếu anh thực sự sợ bộ xương trước mắt, thì đã không viết nên câu chuyện khác thường đầy ma quái kia.

Bị Xương Nữ ôm chặt một lúc, anh chợt cảm thấy… trái tim mình mềm yếu lạ thường.

Anh nhớ đến đứa em gái của anh – Từ Ngô Đồng – cũng rất hay bất ngờ nhào vào lòng anh, không hề báo trước gì cả, ngước lên gọi anh là anh trai, giọng điệu đong đầy quyến luyến và ỷ lại, không muốn rời xa.

Anh chạm lên gò má Xương Nữ, gọi đúng tên nàng: “Như Trú à, đã ổn rồi… Sư huynh ở đây.”

Dù đã biến thành dáng vẻ chẳng ra người chẳng ra quỷ như bây giờ, thì Nguyên Như Trú vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời. Xúc động qua đi, nàng tỉnh táo lại, thấy mình đang ôm anh thì ngượng ngùng vô cùng, đẩy anh ra nói: “… Muội xin lỗi, đã cấn đau huynh rồi.”

Thiếu nữ này quá hiểu chuyện, làm tấm lòng người anh trong Từ Hành Chi lại trào lên, xoa nhẹ đầu nàng thêm lần nữa. Dường như nàng xấu hổ, cúi đầu chạy vụt ra ngoài.

Tiễn Nguyên Như Trú đi rồi, Từ Hành Chi mới từ từ đến bên Mạnh Trọng Quang, dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu hắn một cái: “Giận hả?”

Hắn cúi đầu, giẫm giẫm lên giày mình, không để ý đến anh.

Anh không nhịn được cười.

Hình bóng yêu tinh nhỏ được nguyên chủ nhặt về từ núi Linh Khâu trong ký ức của nguyên chủ dần dần lồng vào hình ảnh yêu tinh lớn đang cáu kỉnh trước mặt anh đây, cái biểu cảm buồn bực và không cam lòng đó… đúng là giống y hệt, giống như đúc từ cùng một khuôn ra vậy.

Từ Hành Chi chắc chắn rằng – Mạnh Trọng Quang đã nghe được ít nhất 60 – 70% cuộc đối thoại của anh với Chu Bắc Nam ban nãy. Nhưng may thay là, mấy lời như “đến đây để giết Mạnh Trọng Quang” có bị nghe thấy cũng không sao cả, ngược lại sẽ làm hắn không nghi ngờ anh nữa.

Hẳn là… Mạnh Trọng Quang không giận vì mục đích anh đến đây, mà giận vì… nơi anh đã “ở” suốt mười ba năm qua.

Từ Hành Chi hỏi dò: “Ngươi giận vì Cửu Chi Đăng ư?”

Nghe được ba chữ kia, sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn: “Sư huynh đừng nhắc đến gã nữa!”

Anh bật cười.

Lão yêu tinh này… đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giận dỗi ngây thơ thế?

Nếu khi xưa nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang thực sự có tình cảm sâu đậm với môn phái như thế, thì năm đó sao lại có bất hòa nội bộ? Thậm chí là thê thảm đến độ giết chết sư phụ, đồ sát sư môn?

Hiển nhiên là Mạnh Trọng Quang không hề nhận thức được – hành động và lời nói của mình ngu ngốc cỡ nào. Ba chữ kia đã kích thích hắn rất mạnh, hắn nhào vào ngực Từ Hành Chi, hai tay ôm siết anh vào lòng mình: “Sư huynh, huynh vẫn muốn trở về bên gã ư? Huynh sẽ giết ta à?”

Vẻ ngoài của hắn xinh đẹp trắng trẻo, có phần hơi giống con gái, thậm chí còn là nữ nhân nhà quyền quý. Tuy đứng cạnh nhau thì hắn vẫn cao hơn anh một chút, nhưng bị ánh mắt ngoan ngoãn đáng yêu của hắn nhìn chằm chằm, thì hơi thở của anh vẫn thoáng nghẹn lại.

Nghe hắn hỏi như vậy, anh hơi chột dạ.

…Anh không muốn về bên Cửu Chi Đăng, anh muốn về với gia đình thực sự của mình cơ.

Anh chỉ có thể đáp qua loa: “…Đừng nói chuyện ngốc nghếch nữa.”

“Sư huynh bất công với ta lắm…” Mạnh Trọng Quang ôm ghì anh vào lòng mình, đặt cằm lên đỉnh đầu anh, lẩm bẩm nỉ non: “Sư huynh ở bên Cửu Chi Đăng suốt mười ba năm, thế mà không chịu dẫn ta theo cùng…”

Bị hắn ôm, toàn thân anh như tê dại đi.

Vòng ôm của Mạnh Trọng Quang thoang thoảng hương cỏ cây thơm ngát, không biết là hương trúc hay hương lá đào.

Nhưng chìm trong mùi hương lạ này lâu, anh lại càm thấy như say như mê, sau lưng cũng rịn ra mồ hôi.

“Không cho huynh rời khỏi ra.” Mạnh Trọng Quang dịu dàng nói: “…Ta muốn huynh, vĩnh viễn không rời khỏi ta nửa bước…”


– Lời tác giả –

Từ sư huynh: … Công việc này ta không làm được rồi, ta muốn về nhà.

Trọng Quang dịu dàng: Không được.

Từ sư huynh: … Không làm là không làm, ngươi túm áo ta làm gì?!

Trọng Quang: Hì hì, moa ~ (/ω\)

Từ sư huynh: … (눈‸눈)

Hết chương 10 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

5 thoughts on “[Man Hoang] _ 010.

  1. Đù, rắc rối quá má, này còn hơn tình tay ba kinh điển trong phim Hàn mà chuyển qua Thái luôn rồi 😅😅

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s