[Ngài Tư] [Hạ] _ 5 + 6 + 7.

 

Tên truyện: Ngài Tư và người yêu hoa cát cánh của anh ấy _ 司先生和他的桔梗花爱人.

Tác giả: Đào Chi Yêu _ 桃之幺.

Thể loại: Tình hữu độc chung, hồi hộp suy luận, thận trọng ôn nhu công x chấp nhất si tình thụ, yêu x nhân, hỗ sủng, 1×1, HE.

Biên tập: Cua Bể.

Chỉnh sửa: Seven Oxox.

《 Hạ 》

5. Người lạ.

“Xin lỗi xin lỗi.”

Ngài Tư vô cùng phiền muộn – y vừa nói chuyện điện thoại với Tư Minh Nguyễn xong. Tư Minh Nguyễn nói hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để dành quyền nuôi con, ngài Tư khuyên hắn vài câu, hai người liền cãi nhau một trận. Vừa nãy đi bộ trên đường mà hồn y bay đâu mất, sơ ý hất thẳng ly cà phê trên tay vào áo choàng của một người phụ nữ. May mà cà phê đã nguội rồi.

“Ui da!” Cô gái bên cạnh người phụ nữ kêu lên, Thấy thái độ của y như vậy, cô không tiện làm ầm lên, chỉ nhỏ giọng nói.

Ngài Tư nhìn cái áo choàng bị y làm bẩn, “Hay là vầy được không, tôi mang áo đi giặt, giặt xong sẽ đem trả hai người ngay.”

Cô gái hơi do dự, nhìn sang người phụ nữ.

“Không cần.” Người phụ nữ khoát tay.

Ngài Tư rất áy náy, y biết cái áo choàng kia rất đắt tiền, “Đây là danh thiếp của tôi. Hai người đừng lo lắng, tôi biết một tiệm giặt ủi chuyên giặt đồ tơ lụa, chắc chắn sẽ không làm hỏng áo đâu.”

“Hai người cho tôi xin địa chỉ đi, xong việc tôi sẽ gửi lại.” Ngài Tư vừa nói vừa lấy quyển sổ và cây bút trong người ra.

Thấy mỗi một hành động của y đều toát lên cảm giác của một tinh anh xã hội, lại còn làm luật sư; nên cô gái liền viết ra địa chỉ của mình.

Ngài Tư dịu dàng nói thêm: “Cho tôi số điện thoại nữa, phòng khi có chuyện gì cần liên lạc.”

Lúc y cầm cái túi đựng áo choàng đã gấp gọn gàng định rời đi, người phụ nữ liếc nhìn danh thiếp, đột nhiên nói: “Luật sư… Tư. Đây là con gái tôi, nhỏ hơn ngài mấy tuổi, chắc là ngài chưa kết hôn đúng không?”

Cô gái bối rối, vội vàng đẩy đẩy mẹ mình.

Ngài Tư thật bấc đắc dĩ với vụ mai mối từ trên trời rơi xuống này, “Tôi sắp kết hôn rồi.”

Người phụ nữ vẫn kiên trì không cho y đi, nói bà muốn hỏi một số vấn đề về pháp luật.

“Tôi có một đứa con trai, nhưng không nuôi được bao lâu. Lúc nó lên cấp hai, ba nó đòi nuôi nó, tôi không thể cản được. Hơn nữa, nó theo ba thì sẽ được sống tốt hơn… Nhưng họ chỉ nhận đứa con trai, Tiểu Thanh phải ở với tôi, rồi theo họ của tôi luôn.”

Trần Vũ Thanh khẽ đẩy mẹ một cái. Sao lại nói chuyện trong nhà ra cho người ngoài nghe như vậy?

“Nhưng nó luôn gửi tiền cho tôi, sau lại đổi sang tài khoản khác gửi… Tôi biết tôi không làm tròn bổn phận, không phải là một người mẹ tốt, sao nó lại phải làm vậy chứ?”

“Bà Trần, bà đừng nghĩ nhiều quá. Cậu ấy là con trai bà, đương nhiên là có nghĩa vụ phụng dưỡng bà. Nếu không… hẳn là cậu ấy phải yêu bà lắm.”

Ngài Tư không thể ở lâu hơn nữa, chiều nay y còn phải tham dự một phiên tòa.

Nghĩ một lúc, người phụ nữ lại hỏi, “Ngài thật sự sắp kết hôn?”

“Đương nhiên rồi. Chúng tôi yêu nhau đã lâu, yêu rất nhiều.” Ánh mắt ngài Tư rất đỗi ngọt ngào.

Người phụ nữ thở dài, mãi sau mới thấp giọng nói: “… Thế cũng tốt.”

6. Khoa thần kinh

“Mọi người cảm thấy, gần đây tinh thần ngài Tư không ổn định?”

“Đúng vậy.”

“Bác sĩ, có phải nó lại….tái phát không?”

Bác sĩ Vương đẩy mắt kính, “Không loại trừ khả năng này, lúc trước cậu ấy còn nói với tôi là – cậu ấy nằm mơ thấy có người nói chuyện với mình.”

Ba Tư mẹ Tư ngơ ngác nhìn nhau.

“Tất nhiên cũng có khả năng khác.” Sắc mặt bác sĩ Vương trở nên nghiêm túc.

“Mọi người có thấy gần đây cậu ấy có thói quen gì khác thường không?”

“Thói quen….” Mẹ Tư lẩm bẩm, lắc đầu, “Tiểu Tư không có thói quen gì kì lạ.”

“Còn sở thích hay khẩu vị thì sao?”

Tư Minh Nguyễn suy nghĩ một lát, “Không uống sữa tươi có tính không?”

Mẹ Tư ngạc nhiên hỏi: “Nó không uống sữa tươi hả?”

“Vậy bây giờ cậu ấy có uống sao?” Bác sĩ Vương bắt đầu ghi chép.

“Cũng không hẳn. Trước kia nó thường xuyên nói với tôi nó không uống sữa tươi, còn sau khi xảy ra chuyện, dù nó cũng không uống, nhưng không nhắc tới nữa.”

“Còn gì nữa không?”

Ba Tư buồn bực nhìn mẹ Tư – người chẳng nhớ gì cả, “Lúc còn nhỏ nó thuận tay trái, sau này đã sửa qua tay phải. Nhưng dạo gần đây tôi lại thấy nó ăn cơm bằng tay trái.”

“Lúc trước nó thích ăn trái cây và đồ ăn vặt, còn bây giờ trừ bữa chính ở nhà ra thì không thấy nó ăn gì khác.”

“Cụ thể là loại quả gì?”

Tư Minh Nguyễn lắc đầu, ý là không biết.

“Cậu ấy có thích đồ ngọt không??”

“Ông nghĩ nó có thích ăn ngọt không?” Mẹ Tư hỏi ba Tư.

“Tôi bảo này, là tôi nuôi con trai hay bà nuôi con trai thế?!” Ba Tư tức giận.

“Thế nó không phải là con trai ông hả?” Mẹ Tư còn muốn nói nữa, nhưng thấy còn người lạ ở đây nên đành kìm lại.

“Bác sĩ Vương, là thế này… Tiểu Tư nhỏ hơn Minh Nguyễn mấy tuổi, hồi nó bé, tôi vẫn hay nấu cơm theo khẩu vị của Minh Nguyễn. Tiểu Tư khá là kén ăn, tôi lại không chiều theo tật xấu này của nó. Bây giờ nó lớn rồi, tôi lại càng không biết khẩu vị của nó thế nào.”

Bác sĩ Vương gật đầu, “Có hành vi nào kì lạ không?”

“Gần đây nó hay kêu bị đau đầu.” Tư Minh Nguyễn nhớ lại một cảnh tượng, chợt nổi da gà khắp người, “Hôm qua, tôi thấy nó đứng trước gương lẩm bẩm một mình.”

“Lẩm bẩm một mình?”

“Nó nói cái gì mà…Tôi là ai vậy? Tôi chính là em đây. Không, anh không phải tôi, tôi là ngài Tư, anh là ai? Tôi? Tôi là người em yêu đó.”

Một từ ‘người yêu’ thốt ra, nhiệt độ trong phòng khám nhất thời giảm xuống.

Tư Minh Nguyễn nhíu chặt chân mày, “Lúc đó tôi hỏi, nó nói chỉ là lời thoại trong một vở kịch.”

Bác sĩ Vương lập tức đáp: “Nhất định cậu ấy phải làm kiểm tra tổng quát, hy vọng… không như chúng ta nghĩ.”

“Bao giờ?”

“Càng sớm càng tốt, không phải cậu ấy sắp kết hôn sao? Mọi người không mong có chuyện bất trắc xảy ra chứ?”

Ba người Tư gia nhìn nhau, rồi gật đầu.

Tư gia.

“Hai đứa tính chừng nào làm đám cưới?”

Uông Như Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, ấp úng nói: “Vẫn chưa đăng kí kết hôn mà, không vội đâu ạ.”

Ngài Tư cười: “Chờ đến nửa cuối năm đi, cụ thể là ngày 10 tháng 10.”

“Sao không chọn vào tuần nghỉ lễ Quốc Khánh ấy*?” Mẹ Tư giận dỗi trách.

*Lễ Quốc Khánh ở Trung Quốc (1/10) thường được nghỉ 1 tuần.

“Con tìm người tính lịch rồi, ngày đó khá là tốt.”

Tư Minh Nguyễn nháy mắt ra hiệu với mẹ Tư, không muốn bà nói nữa.

“Nhanh vậy sao?” Uông Như Nguyệt mừng rỡ nói.

Ngài Tư cười nhạt, “Chuyện đại sự cả đời, em không vội nhưng tôi thì rất vội.”

Hai tai Uông Như Nguyệt đỏ ửng.

“Em trai cũng biết đau lòng vì người khác nha.” Tư Minh Nguyễn trêu ghẹo y.

Tâm bệnh trong lòng ba Tư coi như đã được buông xuống, “Tốt tốt tốt, hôm nay phải uống một bữa mới được.”

Tuy mẹ Tư nói không thích Uông Như Nguyệt, nhưng bà cũng rất vui vì con trai nhỏ rốt cuộc cũng sắp kết hôn.

“Mẹ xuống bếp làm mấy món sở trường ngon ngon cho mọi người, Minh Nguyễn muốn ăn gì?”

Tư Minh Nguyễn nói tên vài món, chợt vỗ đầu nói: “Hôm nay em trai con mới là chủ xị chứ!”

Ngài Tư xua xua tay, “Anh hai ăn gì con ăn đó.”

“Được, mọi người trò chuyện đi.”

Lúc mẹ Tư vào bếp thì chợt nghe tiếng thét thất thanh trong phòng khách, quay lại đã thấy – ngài Tư ngã xuống đất, cả người co quắp lại, đau khổ ôm chặt đầu, lẩm bẩm nói: “… Không… không… không, anh không phải tôi, anh không phải tôi!”

“Nhanh lên nhanh lên! Mau gọi 120!” Uông Như Nguyệt kéo tay ngài Tư, không ngờ lại bị hất ra.

“Không, không thể gọi 120.” Tư Minh Nguyễn quả quyết nói: “Tới chỗ bác sĩ Vương mau.”

Uông Như Nguyệt mím chặt môi, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương kiểm tra hai con ngươi của ngài Tư, hỏi lại tình huống cụ thể.

Đang lúc họ nói chuyện thì y mơ màng tỉnh dậy.

“Tôi… bị làm sao vậy?” Ngài Tư nhìn mấy cái dấu tay trên mu bàn tay mình.

“Anh đột nhiên ngất xỉu, mọi người đưa anh đến kiểm tra.” Uông Như Nguyệt lên tiếng, phá vỡ yên lặng.

Bác sĩ Vương đưa đơn kiểm tra tổng quát cho ngài Tư, để y đi khám.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ba mẹ và anh hai, ngài Tư nhún vai nói, “Mọi người ngồi xuống đi, con không sao.” Đi mấy bước, y chợt quay lại nói với bác sĩ Vương, “Lúc nãy hôn mê, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.”

“Đàn ông?!”

“Rất cao, phải hơn mét chín, chắc tôi chỉ đứng tới lông mày hắn.”

Sau khi ngài Tư rời đi, Uông Như Nguyệt bắt đầu phát run, “Sao anh ấy lại biết? Người kia… Người kia không phải đã chết rồi sao?” Cô khẽ rít lên, nghe như tiếng vuốt mèo cào lên mặt tường.

“Có dị ứng với chất gì không? Penixilin chẳng hạn?”

“Có, tôi bị dị ứng sữa bò, không thể dung nạp lactozơ.”

Bác sĩ kiểm tra gật đầu, ghi chép lại.

“Chỉ là mệt nhọc quá độ, à… Còn thiếu dinh dưỡng nữa. Phương diện thần kinh không thấy vấn đề gì.” Bác sĩ Vương nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe và phim chụp X-quang, kết luận bước đầu.

Dù mọi người đang rất muốn hỏi vì sao một người đàn ông như ngài Tư lại thiếu dinh dưỡng, nhưng cũng biết bây giờ là không thích hợp.

“Thả lỏng toàn thân, nhìn vào đây, đúng, thả lỏng.”

Không biết bao lâu sau, khung cảnh phòng khám trở nên mờ ảo.

“…Cậu là ai?”

“Tôi là Tư….”

“Cậu là ai?”

“Tôi là Tư… Không đúng… Tôi không phải là y.”

“Cậu là một luật sư, đúng không?”

“Tôi… không phải…” Ngài Tư bắt đầu giãy giụa kịch liệt, điện tâm đồ cũng dao động rất mạnh.

“Được được, cậu không phải thì thôi. Bình tĩnh nào, từ từ hít thở sâu. Cậu làm nghề gì?”

“Tôi… Hình như có mở một công ty.” Giọng của ngài Tư thay đổi, trở nên trầm ổn hơn.

Mẹ Tư siết chặt nắm tay lại, chỉ sợ mình sẽ hét lên thành tiếng.

“Cậu kết hôn chưa?”

Ngoài dự liệu của mọi người, ngài Tư bình tĩnh đáp: “Tôi sắp kết hôn rồi.”

“Bạn gái cậu là ai?”

“Tôi không có bạn gái, tôi chỉ có một người bạn trai.”

Ba Tư trợn tròn mắt, chỉ hận không thể xé nát con trai mình ra.

“Cậu và bạn trai đã quen nhau bao lâu?” Lúc này, lưng bác sĩ Vương cũng rịn đầy mồ hôi.

“Chúng tôi quen nhau từ hồi em ấy còn học cấp hai, tôi học cấp ba. Em ấy rất ngốc,thầm yêu tôi lại cho là tôi không biết. Lúc cả hai thổ lộ với nhau là khi em ấy học lớp 12 còn tôi lên năm hai đại học. Rồi em ấy thi vào trường đại học của tôi… Cả hai đã ở bên nhau rất lâu, để tôi tính xem nào, sắp mười tám năm rồi.”

“Hai người rất yêu nhau?” Giọng bác sĩ Vương run rẩy.

“Đúng vậy.” Ngài Tư nở nụ cười. “Em ấy làm đồ ngọt rất ngon. Tôi thích ăn đồ ngọt, em ấy liền làm cho tôi.”

“Bình thường hai người hay làm gì?”

“Cuối tuần sẽ cùng nhau đi đánh golf, cảnh sau núi rất đẹp, nên tôi thích mang em ấy đến đó. Hoặc là tụ họp với bạn bè, không có gì quá đặc biệt.”

“Cậu cảm thấy hai người có thể tách ra không?”

“Không, không bao giờ, chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau.” Nụ cười trên mặt ngài Tư vẫn không thay đổi.

Bác sĩ Vương nhớ – hình như hắn đã nhìn thấy nụ cười này trên khuôn mặt của một người.

“Câu hỏi cuối cùng, cậu thích hoa gì?” Biết không thể thôi miên thêm nữa, bác sĩ Vương liền hỏi một câu thông thường để y thả lỏng tinh thần.

“Hoa tôi thích? Là hoa cát cánh.”

“A——–” Uông Như Nguyệt thét lên chói tai.

Bác sĩ Vương vội nhìn sang ngài Tư, soi kỹ hai con ngươi y để đảm bảo không có gì bất thường, đoạn khó chịu nói: “Thôi được rồi, giờ chỉ có thể chờ cậu ấy tự tỉnh thôi. Không biết tỉnh lại cậu ấy có nhớ gì không.”

Những người khác muốn trách cứ Uông Như Nguyệt, nhưng lại nhận ra – trán ai cũng đẫm mồ hôi.

“Khả năng cao nhất bây giờ chính là – ngài Tư đã tự tạo ra một nhân cách khác của Trang Vũ Phong.”

“Đừng nhắc lại tên người đã chết.” Mẹ Tư chán ghét nói.

Bác sĩ Vương nhún nhún vai.

Tư Minh Nguyễn ngập ngừng nói, “Thật sự… Không phải bị quỷ ám chứ?”

“Làm gì có chuyện đó?!” Bác sĩ Vương cao giọng.

Uông Như Nguyệt cố nén nước mắt, “Nhưng… không phải anh ta chết rồi sao?”

“Chắc chắn có người giả thần giả quỷ!” Ba Tư quả quyết: “Nhất định là có ai đó đã nói gì với Tiểu Tư! Đã qua tám năm rồi, sao tự dưng nó lại…” Ông cứ ngỡ chuyện tăm tối nọ đã hoàn toàn bị chôn vùi rồi chứ.

“Đừng nói là… tự nhiên anh ấy nhớ ra đấy?”

“Kể cả thế, tôi cũng sẽ làm y quên đi.” Ánh mắt bác sĩ Vương lóe lên vẻ âm ngoan, hoàn toàn không hợp với gương mặt của mình.

“Nhưng nếu cậu ấy thật sự bị tâm thần phân liệt, vậy thì hơi khó…”

Mà đối tượng thảo luận của bọn họ – ngài Tư, vẫn đang lặng im nằm trên giường bệnh.

7. Nghĩa trang

“Sao lại hẹn tôi tới đây?” Lương Mộc Khâm huýt sáo. “Bây giờ đất ở nghĩa trang đều là tấc đất tấc vàng, tôi sợ sau này chết còn không có chỗ chôn nữa.”

Ngài Tư đã quen với cái miệng còn nhanh hơn tàu lửa chạy của hắn rồi.

“Lương đại luật sư, đừng khiêm tốn như vậy.”

“Ê, đừng nói thế, tôi mua có cái nhà mà từ năm ngoái đến năm nay đều phải làm việc gấp đôi năng suất đây. Còn cậu thì sao?”

Ngài Tư lắc lắc đầu, “Nhà tôi ngay gần đây, cậu nghĩ thế nào?

“Thật sao? Tuy môi trường quanh đây khá tốt, nhưng cậu nghĩ sao mà dám mua nhà gần đây? Không sợ xui hả?

“Cậu nghĩ tôi tình nguyện à?” Ngài Tư bất đắc dĩ nói, “Lúc đó tôi không biết chỗ này là nghĩa trang. Tôi còn tưởng nó là sân golf kìa.”

“Mà sao tuần trước không hẹn cậu được thế?”

“Bận, không có thời gian.”

“Nào nào, nói anh trai nghe, dạo này cậu bận gì thế? Toàn đẩy hết cho tôi mấy vụ nhỏ kia!”

“Nhóc Lương à, sống có lương tâm chút đi.” Ngài Tư cười mắng: “Vụ án gần 50 triệu mà chê nhỏ?”

“Cứ cẩn thận đi, không khéo tôi lại cướp hết khách hàng của cậu đó.”

“Có bản lĩnh thì cướp đi.” Ngài Tư không quan tâm nói.

Lương Mộc Khâm nhìn thẳng vào mặt y, “A Tư, tôi nghiêm túc đấy. Gần đây cậu lạ lắm, đừng nói là mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân chứ?”

Ngài Tư đã quen cái kiểu nói năng lộn xộn của hắn rồi, nên không buồn để tâm, “Nghe nói cậu cũng sắp kết hôn?”

Lương Mộc Khâm bấc đắc dĩ nhún vai, “Gia đình giục. Mà cũng tại cậu đấy, mẹ cậu suốt ngày chạy đến lải nhải với mẹ tôi.”

Ngài Tư cười. Hôm nay là ngày nghỉ nên y không mặc âu phục, chỉ tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao, ngồi xuống đất, lượm cọng cỏ ngậm vào miệng. Lương Mộc Khâm cũng ngồi xuống. Hai người như hai đứa trẻ vậy, chẳng qua địa điểm hơi đáng sợ chút thôi.

“Cậu có yêu cô ấy không?” Ngài Tư đột nhiên hỏi.

“Yêu cái gì chứ?” Lương Mộc Khâm khịt mũi coi thường, “Nhóc con, cậu có dám nói là yêu Uông Như Nguyệt không? Tôi chỉ mới đi coi mắt, còn chưa xác định quan hệ.”

“Tôi tới đây đúng là vì chứng sợ hãi tiền hôn nhân.”

“Thật hả?”

“Thật.” Ngài Tư chỉ bia mộ trước mặt Lương Mộc Khâm. “Đó là một người bạn của tôi.”

“Bạn cậu có cá tính đấy, trên mộ cũng không đề tên.”

“Ừm.” Đột nhiên ngài Tư hơi buồn, “Muốn nghe chuyện cũ không?”

“Nghe chứ nghe chứ.”

“Cậu ấy là đồng nghiệp của chúng ta.”

“Ai? Nói xem tôi biết không?”

Ngài Tư liếc hắn, Lương Mộc Khâm vội vàng giơ tay lên trời, “Đang nghe đang nghe đây.”

“Cậu ấy gặp một người đàn ông, rồi yêu nhau rất lâu. Lúc đầu là cậu ấy yêu thầm người ta, sau đó mới phát hiện cả hai đều thích nhau. Từ đó, bọn họ yêu nhau đến nỗi thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất trường…”

“Trường của cậu? Công khai luôn hả, sao tôi chưa từng nghe nói thế?”

“Một là im hai là biến! Người khác không biết bọn họ yêu nhau, vì trông họ giống như là…”

“Đối thủ, hợp tác, anh em tốt?”

“Ừ, không khác lắm, đại khái là người nổi tiếng trong trường. Trong mắt người khác là vậy đấy.”

“Sau khi tốt nghiệp, người yêu cậu ấy bị ép về làm trong công ty của gia đình, vì bị xa lánh nên công việc không mấy thuận lợi. Sau đó, anh ấy dứt khoát công khai với cả nhà rồi bị đuổi ra ngoài. Anh tự mình gây dựng sự nghiệp, còn bạn tôi vừa tiếp tục đi học, vừa cùng làm với anh ấy…”

“Cậu ấy nói với tôi rằng, cậu ấy cảm thấy mình rất may mắn. Người yêu cậu ấy lớn hơn cậu hai tuổi, luôn giúp đỡ cậu ấy rất nhiều; nên bạn tôi luôn luôn cảm thấy áy náy vì mình không thể gánh vác thay anh ấy nhiều chuyện hơn.” Ngài Tư nói tiếp.

“Không không không, cậu ấy không thể nói vậy.” Lương Mộc Khâm khoát tay, “Nếu hai người thật sự yêu nhau, tôi nghĩ người yêu cậu ấy sẽ không so đo mấy chuyện này đâu. Tính toán quá sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, đúng không?.”

“Tôi cũng nói với cậu ấy như vậy, mà đúng là người yêu cậu ấy không hề để ý.”

“Hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, vừa mua xong nhà thì gia đình bạn tôi lại giục cậu ấy cưới vợ, hơn nữa còn dùng rất nhiều thủ đoạn. Quan hệ giữa cậu ấy và gia đình vốn không tốt, nên cậu ấy quyết định công khai luôn.”

“Sau nữa thì sao?”

“Ban đầu dĩ nhiên họ không đồng ý, nhưng bạn tôi vốn không có tiếng nói trong nhà, nên cậu ấy không muốn cầu xin họ. Gia đình nọ hết cách, liền làm ầm lên đến nỗi trường học cũng biết.”

“Gì, ghê vậy?”

“Bạn tôi bị thầy giáo chèn ép, ba mẹ thì đến tận công ty người yêu cậu ấy làm loạn.”

“Bạn cậu là con ruột hả?”

“Con ruột.” Ngài Tư buồn cười, “Bọn họ cũng chỉ nghĩ đến mặt mũi của mình thôi.”

“Nhưng ầm ĩ quá rồi cũng kết thúc…”

“Họ đồng ý hả?”

“Coi là vậy đi. Lúc Tết cậu ấy còn dẫn người yêu về nhà, không hề có mâu thuẫn gì cả.”

“Mọi chuyện không đến nỗi tệ. Nhưng cậu nói bạn cậu tự sát vì tình, đừng nói là sau này bị người yêu bỏ nhé? Tại sao lại tự sát? Phải mạnh mẽ trả thù chứ.” Lương Mộc Khâm nói tiếp.

Ngài Tư gật đầu, “Ừ, bạn tôi bị vứt bỏ.”

“Không phải chứ, cậu ấy thực sự là đồng nghiệp của chúng ta? Sao lại không có lý trí như thế?”

“Ừ, người yêu cậu ấy bị tai nạn giao thông chết, bỏ cậu ấy lại.”

Lương Mộc Khâm im lặng, mãi sau mới nói, “Đúng là có được càng nhiều, mất đi càng đau phải không?”

“Tai nạn giao thông? Là một vụ tai nạn mà?” Lương Mộc Khâm hỏi.

“Không.” Ngài Tư lắc đầu, “Bác sĩ đã đã đưa ra kết quả giám định rằng, trước khi xảy ra tai nạn, thần kinh anh ấy có vấn đề; cảnh sát cũng đã kiểm tra xe, nói nó không bị gì cả. Hơn nữa, còn có người làm chứng đã tận mắt thấy… Kết luận cuối cùng là, người yêu cậu ấy tự sát.”

“Hình như không hợp lý? Nãy giờ nghe cậu kể, tôi thấy anh người yêu kia rất mạnh mẽ, còn có bạn cậu bên cạnh nữa mà, sao tự dưng lại tự sát? Chẳng lẽ lúc đó họ có xích mích gì sao?”

“Không có, chỉ là lúc đó có một em gái khóa dưới kiên trì theo đuổi bạn tôi, làm bọn họ khá chật vật.”

“Kỳ lạ nhỉ… Khi ấy người nhà bạn cậu đều biết chuyện của hai người rồi, cô gái đó có lòng theo đuổi thì cũng có làm gì quá đáng được đâu?”

Ngài Tư híp mắt, cười đầy giễu cợt, “Ừ, lúc ấy bạn tôi cũng nghĩ vậy.”

“Mọi chuyện sau đó thế nào? Người yêu bạn cậu mất bao lâu rồi?”

“Đã hơn tám năm.”

“Cũng khá lâu rồi nhỉ, bạn cậu thì sao?”

“Không phải nói rồi hả? Tự sát vì tình.”

“Không phải chứ….” Lương Mộc Khâm nóng nảy, logic xoắn thành cái bánh quai chẻo*, nghĩ mãi cũng không hiểu, “Người yêu chết được tám năm, tám năm sau cậu ấy mới tự tử, cung phản xạ cũng dài quá đó.”

Ngài Tư cười hì hì, “Chắc là… do cậu ấy là đồng nghiệp của chúng ta nên quá lý trí chăng?”

Lương Mộc Khâm không thể phản bác.

“Đi thôi, sắp mưa rồi.”

Lương Mộc Khâm phủi phủi cỏ trên người, “Tám năm đó bạn cậu sống thế nào?”

“Chăm sóc bản thân, sống thật khỏe mạnh.”

“Đây gọi là sống khỏe mạnh?” Lương Mộc Khâm lặng lẽ chỉ tấm bia mộ.

“Với cậu ấy, có lẽ như vậy là tốt lắm rồi. Cậu ấy nói với tôi là, cậu phải hoàn thành tâm nguyện của người yêu mình đã.”

Ngài Tư quay lại nhìn hai tấm bia mộ, trên mộ đã xuất hiện vài giọt mưa, “… Còn vài chuyện cần phải tra rõ.”

“Mưa rồi, đi nhanh thôi.” Lương Mộc Khâm kéo y.

Ngài Tư gật đầu, hai người chạy như bay.

Lúc Lương Mộc Khâm quay lại thì kinh ngạc phát hiện –  hai ngôi mộ chỗ họ vừa đứng rất gần nhau, khác hẳn với những bia mộ còn lại.

… Là mộ đôi sao?

Lương Mộc Khâm buồn bực – mình quên không nhìn tên người mất trên bia mộ có chữ rồi. Rồi hắn lại buồn cười – không biết ai đến tảo mộ mà lại cúng bánh ngọt chứ.

Ngài Tư theo Lương Mộc Khâm về nhà thăm ba mẹ hắn. Lúc y về, Lương Mộc Khâm vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện trên bàn cơm lúc nãy.

Ba Lương nói, trước đây ông có một người bạn mất sớm khi còn trẻ, dặn dò ngài Tư và Lương Mộc Khâm phải chú ý sức khỏe của bản thân.

“Tôi chưa từng thấy ba tôi khen ngợi ai đâu.”

“Ghen tị à?”

“Hừ, ai thèm ghen chứ! Tôi chỉ tò mò thôi, một người ưu tú như vậy sao lại….”

“Là trời ghen với người tài đó.”

“Tôi lại nhớ đến chuyện về người yêu bạn cậu hồi sáng, bạn cậu đúng là có nghị lực thần kì đấy.”

“Tôi biết một chuyên gia tâm lý, giới thiệu cho cậu này.”

Vừa nói, ngài Tư vừa nhét cho Lương Mộc Khâm một tấm danh thiếp.

“À, tôi còn một vụ án, đến lúc đó nếu không được thuận lợi thì nhờ cậu cả đấy.”

“Cậu nhờ tôi?” Lương Mộc Khâm khoát tay, “Tư đại luật sư, cậu trêu chọc tôi hả.”

Ngài Tư bật cười, kể lại chuyện lần đó làm bẩn áo choàng của người ta. “Cô gái kia tên là Trần Vũ Thanh, là người ủy thác, bị hại là anh cô ấy.”

“Vụ án tự khởi tố*?” Lương Mộc Khâm hỏi.

“Không phải, là công tố**.”

*tự khởi tố: người bị hại tố cáo với chính quyền.

*công tố: chính quyền tự bắt đầu điều tra/truy tố.

“Công tố không phải có kiểm sát Phương rồi sao? Tranh cãi lớn lắm hả?”

“Vụ án này rất quan trọng, nhóc Lương, tôi không thể nhận được nhưng cũng không thể yên tâm giao cho người khác.”

“Được được được, nhưng cô nàng kia không phải để ý cậu chứ?”

Ngài Tư im lặng, “Một thời gian nữa tôi sẽ đưa cô ấy tới.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

“Kiểm sát Phương, tôi là luật sư Tư. Lúc nào anh rảnh, tôi có một đơn tố cáo muốn giao cho anh.”

 

 

5 thoughts on “[Ngài Tư] [Hạ] _ 5 + 6 + 7.

  1. Trời ạ!! Phần giới thiệu truyện HE mà.
    Ko lẽ khi hai người bên nhau dù cho là ở một thế giới khác thì đó cũng là HE?

    Like

  2. Không phải cung phản xạ của ngài Tư dài, mà là vì ngài ấy muốn sống để tìm đủ bằng chứng trả thù cho anh người yêu. Ta thật lòng cảm thấy rất thích bộ này, nó quá sâu sắc nàng ạ. Thường thì mấy bộ khác sẽ chỉ kết thúc bằng cái chết là xong, nhưng ngài Tư không như thế. Có thể kiên nhẫn sống 9 năm để tìm cách trả thù cho người yêu là đủ hiểu được tình yêu này cao thượng đến mức nào. Bởi người ta nói ngôn ngữ sâu nặng nhất của tình yêu không phải là “Em Yêu Anh”, mà là “Em Đợi Anh”. Tình yêu luôn khó khăn ở chỗ không ai có đủ kiên nhẫn để đợi nhau, ngài Tư đợi được, ngài ấy đúng là xứng đáng với ba chữ “si tình thụ”.

    Liked by 4 people

  3. ôi định mệnh, ở phần cmt mục lục tôi có bảo ng yêu ngài Tư đã chết từ 8 năm trc, chẳng có lẽ là thật. Với lại cái hành động đi mấy nơi, rồi làm bánh, rồi bảo sẽ k quay lại nữa như là lời tạm biệt vậy. Anh đừng có đâm đầu vào bia mộ mà chết đấy nhé, ahuhuhu. Tôi cũng muốn 2 ng bên nhau, cơ mà phải chết mới đc bên nhau sao :'(((((((

    Liked by 2 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)