Khí Tử
Thiệu Ly
Thể loại: đần độn thiếu gia tra công x ẩn nhẫn người hầu thụ, hào môn thế gia, ngược luyến tàn tâm, hiện đại, 1×1, xE.
Biên dịch: Seven Oxox
—
036.
“Tôi đến thăm Higashi.” Kori làm lơ lời khiêu khích của Raito: “Cậu ấy xin nghỉ việc luôn rồi, sau này muốn gặp cũng khó.”
Dường như cậu rất hài lòng với đáp án này, nụ cười cũng trở nên thật hơn chút. Cậu quay lại nhìn Higashi, nói như thể tranh công: ” Anh Higashiyama à, em chuẩn bị xong hết phòng cho anh rồi đấy! Là đích thân kiến trúc sư và tổ thiết kế nội thất bậc nhất trong tập đoàn Doumoto làm ra, nhất định anh sẽ cực kỳ hài lòng!”
Nghe vậy, lòng Kori không khỏi băn khoăn – hắn chưa từng chủ động làm gì cho y, nhưng thấy có người làm thế, thì không hiểu sao… lại thấy nuối tiếc.
Còn y thì xoa đầu cậu, dịu dàng cười nói: “Em cứ làm quá thôi, cái phòng thì bé tí, mất công trang hoàng làm gì? Bọn họ nhất định là bị em làm tức chết!”
Raito vừa thích động tác thân mật của y, vừa không thích cảm giác bị coi là con nít; nên cậu híp mắt hưởng thụ, miệng lại không nhịn được oán giận: “Đừng có xem em như trẻ con!”
Higashi chỉ cười cười: “Em đã gọi anh một tiếng anh Higashiyama, thì đương nhiên anh sẽ coi em làm em trai rồi.”
“A… Vậy em có thể gọi anh là Higashi không?” Cậu lập tức chớp lấy cơ hội.
“Hử…” Rõ ràng là y không ngờ cậu sẽ nói vậy, nên nghĩ một lúc mới nói: “Được thôi.”
Được y đồng ý làm cậu mừng đến phát điên lên mất. Dù chỉ thay đổi xưng hô thôi, nhưng với cậu nó lại rất có ý nghĩa – cậu không còn là em trai, không còn là hậu bối của y nữa, mà cậu với y đã đứng ngang hàng, cậu đã có tư cách để theo đuổi y!
Raito ôm chầm lấy eo đối phương, miệng kêu không ngừng: “Higashi, Higashi, Higashi…!”
Hành động trẻ con này làm Higashi cười không ngừng được, vỗ vỗ lên vai đối phương, cười nói: “Rồi rồi rồi, em gọi một lần là được, kẻo người ngoài nghe thấy lại nghĩ tên anh dài quá thế!”
Kori đứng một bên, miệng đắng ngắt. Y chưa từng cười thoải mái như thế trước mặt hắn, chứ đừng nói gì là động tác thân mật như vậy, cộng thêm vẻ mặt cưng chiều đến bất đắc dĩ khi y nhìn thằng nhóc đó nữa… Thật ngứa mắt!
“Khụ!” Hắn vô thức đánh tiếng.
Higashi quay lại nhìn, chưa kịp nói gì thì Raito đã bảo: “Higashi, chúng ta cũng đi nào.” Chữ Higashi kia nghe ngọt ngào đến độ sắp tan ra.
Đoạn cậu chủ động xách hành lý của y lên, chỉ có một cái túi lớn, cũng không khó khăn gì.
Y vội vàng nói: “Để anh tự làm!”
“Sao lại thế được!” Cậu giơ cái túi trong tay lên, cười nói: “Đây là mục đích em đến đây mà. Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, xách làm sao được!”
Xưng hô thay đổi làm giọng điệu của cậu cũng thay đổi theo. Rõ ràng là cậu nhỏ hơn, người được chăm sóc nên là cậu mới phải, nhưng giờ cậu lại tỏ ra rất người lớn, hoàn toàn là kiểu anh – cứ – đứng – im – đó – đi – để – em – làm – hết – cho!
Y bất đắc dĩ bĩu môi, không nói gì nữa.
Raito thỏa mãn cười cười: “Để em lái xe đến nhé. Năm phút nữa không thấy em đến thì anh cứ đợi ở sảnh, đừng có ra ngoài,kẻo lại trúng gió! Bệnh phổi của anh mới khỏi, dễ cảm lạnh lắm.”
Y lắc đầu cười: “Biết rồi biết rồi, quản gia nhỏ ạ.”
Cậu cười hì hì, xách đồ đi.
Thấy hai người tình cảm như vậy, Kori chỉ thấy tim mình như bị khoét ra một góc.
“Mấy năm nay đã làm phiền anh rồi.” Không biết tự lúc nào mà y đã đến trước mặt hắn, vươn tay tỏ ý muốn bắt.
Nhưng hắn cứ đờ ra.
Tưởng hắn không muốn bắt tay với mình, y thấy hơi bị tổn thương, tay cũng dần hạ xuống.
Đừng! Kori vội tóm lấy tay y, nhìn thẳng vào mắt: “Mấy lời này… phải do tôi nói mới phải.” Rồi kéo một cái, ôm trọn y vào lồng ngực mình.
Hành động bất thình lình của hắn làm y thấy lạ, vô thức kêu: “Kori…”
Seven: Sau này là 2c/lần nhóe ❤
mình k thích ishimaru thật nhưng mà đoạn cuối của chap này hay thật đấy, cái ôm ấy, âm thanh vô thức ”kori” ấy làm mình …
LikeLike
Ảnh thay đổi nhanh ghê =)))
LikeLike
Đậu moá tui cầu xin thần linh cho em nó đi quách luôn không bao giờ quay lại cái nhà củ hành đó nữa
LikeLiked by 1 person
Muộn r anh, muộn ròi =]]]]
LikeLike