[Khí Tử] _ 1.

22701_1567996433486424_2586521906031643021_n

Chương 1.

Hắn có hai tình nhân. Một người đặt hắn trong lòng, một người được hắn đặt trong lòng.

Người được hắn đặt trong lòng kia đương nhiên là được cưng chiều vô cùng, tuy rằng càng được chiều thì cậu càng ngang ngược, nhưng mà – hắn thích thế. Dáng vẻ kiêu ngạo như mặt trời, tràn ngập sức sống thanh xuân ấy thực sự vô cùng quyến rũ. Continue reading “[Khí Tử] _ 1.”

[Nhà Giàu] _ 111.

12715404_965435886858153_8305564682423464796_n

111.

Hạ Minh Hòa không nhận lấy cốc nước, chỉ ngẩng lên nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Vân. Đôi lông mi thật dài thật dày phủ xuống, tạo thành một bóng đen dưới mắt hắn. Trong mắt Hạ thiếu là một sự trong trẻo không thể nhìn thấu – mà người duy nhất nhận ra nó chỉ có mỗi mình y. Tháng năm qua, ai cũng đã thay đổi, dù cho là Từ Nham, Trần Cảnh Văn, Tiền Hải hay là ai khác nữa; chỉ có hắn là vẫn vậy – tính tình của hắn, nhân phẩm của hắn, sự cố chấp với y, thậm chí là … mấy ý tưởng biến thái đó nữa. Continue reading “[Nhà Giàu] _ 111.”

[Nhà Giàu] _ 108.

tumblr_naz1t02Oag1qamgpzo1_250

108.

“Tao vừa hỏi thăm rồi, ở đây có chỗ chuyên cho thuê thuyền đấy. Từ đây ta có thể đến đảo bên cạnh chơi, nhưng nơi đó chưa được ai khai phá nên không có công trình nào đâu.” Vừa đi tiền trạm một vòng, Tiền Hải quay về báo cáo.

“Hồi trước bạn em đã sang đó rồi.” Lý Thải Ny nói – đây cũng là một trong những mục đích khi đến đây của cô nàng: “Bọn nó bảo bãi biển bên đó đẹp lắm, vừa trắng vừa mịn, để chơi tennis hay bóng rổ đều rất tuyệt. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị lều bạt và một ít đồ ăn là được rồi.” Continue reading “[Nhà Giàu] _ 108.”

[Nhà Giàu] _ 101-106.

12654641_1737514609817709_7254400157554561113_n

101.

Mộ Tiêu Vân vuốt ve chiếc điện thoại. Y có thể đoán ra phân nửa lý do Mộ Hữu Thành gọi đến đây – hẳn là vì vụ phóng viên, nhưng điều làm y tò mò là, ông ta sẽ nói cái gì cơ chứ?

Vài giây sau, y rốt cục cũng nghe máy: “Alo?”

Ở đầu bên kia, Mộ Hữu Thành vừa nghe thấy tiếng con trai liền thở phào một hơi: “Tiêu Vân, con đang ở trường à?” Continue reading “[Nhà Giàu] _ 101-106.”

[Nhà Giàu] _ 96-100.

12650998_131751357208621_3636081313335201307_n

96.

Khi Hạ Minh Hòa đến, Trần Cảnh Văn đang đứng dựa vào đầu xe hút thuốc, nhìn tàn thuốc vương vãi trên mặt đất là có thể thấy, hắn đã hút rất lâu rồi.

Hạ Minh Hòa không nhịn được nhăn mày: “Đứng đấy phơi mặt à?”

Trần Cảnh Văn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạ Minh Hòa – trong mắt hắn có một loại sắc bén chưa từng thấy. Continue reading “[Nhà Giàu] _ 96-100.”

[Nhà Giàu] _ 91-95.

12647504_598771170275809_5497302097791864220_n

91.

Hạ Minh Hòa chỉ đơn giản là thích đứng ở ngoài xe chờ Mộ Tiêu Vân – để khi y tìm xe, thứ đầu tiên y thấy sẽ là mình; tương tự, hắn cũng sẽ là người đầu tiên thấy Mộ Tiêu Vân khi y bước ra.

Đó chỉ là một loại cảm giác thôi – nếu đột nhiên hỏi hắn vì sao lại thế, hắn không tài nào trả lời được. Vì vậy, Hạ thiếu mở to hai mắt, vô tội nhìn Mộ Tiêu Vân. Continue reading “[Nhà Giàu] _ 91-95.”

[Nhà Giàu] _ 86-90.

12642524_491815277689217_2958138476030185122_n

86.

Tiếng nước chảy rào rào phát ra từ phòng tắm. Thân thể cao lớn trần trụi của thiếu niên đứng dưới vòi sen, bọt nước tí tách chảy dọc theo mái tóc của y, mê người vô cùng.

Cửa phòng tắm không đóng, nên y dễ dàng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo trong phòng.

Mộ Tiêu Vân vớ đại cái khăn xoa xoa tóc, rồi vắt khăn lên vai, ra khỏi phòng tắm. Theo bước chân y là từng giọt nước rơi xuống đọng trên sàn nhà, trong suốt như ngọc. Continue reading “[Nhà Giàu] _ 86-90.”

[Nhà Giàu] _ 81-85.

11044607_679738282135000_2896260762398821090_n

81.

Diêu Tinh Tinh xuống giường, khoác thêm áo mỏng rồi đi mở cửa sổ ra, để gió lạnh ban đêm lùa vào.

Trong lòng Mộ Hữu Thành có chút phiền muộn – chuyện của Mộ Tiêu Vân hôm nay làm ông rất giận, nhưng ông không giận Mộ Tiêu Vân, mà lại tự trách mình đã bất cẩn, cũng trách Diêu Tinh Tinh cứ khăng khăng phải đi bằng được. Nhưng giờ nghe vợ kể lại ngày xưa thời bà vẫn không có danh phận, ông không thể cáu kỉnh nữa. Continue reading “[Nhà Giàu] _ 81-85.”