108.
“Tao vừa hỏi thăm rồi, ở đây có chỗ chuyên cho thuê thuyền đấy. Từ đây ta có thể đến đảo bên cạnh chơi, nhưng nơi đó chưa được ai khai phá nên không có công trình nào đâu.” Vừa đi tiền trạm một vòng, Tiền Hải quay về báo cáo.
“Hồi trước bạn em đã sang đó rồi.” Lý Thải Ny nói – đây cũng là một trong những mục đích khi đến đây của cô nàng: “Bọn nó bảo bãi biển bên đó đẹp lắm, vừa trắng vừa mịn, để chơi tennis hay bóng rổ đều rất tuyệt. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị lều bạt và một ít đồ ăn là được rồi.”
“Nhớ mang bài đi nhá, chúng ta chơi bài ăn tiền!” Trần Cảnh Văn chêm vào một câu. Chơi gì thì chơi, cứ có tiền vào được ~
“Em đâu có tiền đâu, cậu Trần à~” Lý Thải Ny đùa.
“Người đàn ông của em đây có tiền là được!” Tiền Hải cười thô bỉ.
“Anh có phải là đàn ông đâu.” Cô nở nụ cười, khuôn mặt hồng hào nhìn rất đáng yêu.
“Em là nữ là được rồi.”
“Đáng ghét!” Cô không thèm để ý đến hắn nữa, quay sang quấn lấy tay Lâm Oánh Oánh: “Thế thì sao mà thành đôi được? Oánh Oánh yêu dấu của em biết tìm ai làm vệ sĩ bây giờ ~~”
Lâm Oánh Oánh đỏ mặt nhìn về phía Hạ Minh Hòa, ý tứ không cần phải nói nữa.
Mộ Tiêu Vân cười như không cười nhìn ông xã nhà mình, vẻ mặt như thể em – đang – xem – chuyện – vui – đấy – nhé.
Hạ Minh Hòa vẫn mặt không biểu cảm, chỉ huých vai y: “Tao và Vân Vân là một đội, còn lại là một đội.” Lời cự tuyệt rất rõ ràng.
“Hot girl à, em xem anh có được không ~?” Tiền Hải lập tức lên tiếng để giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
“Hóa ra mày đã có âm mưu từ sớm rồi.” Trần Cảnh Văn vỗ vỗ vai hắn: “Được lắm được lắm, thằng nhãi mày tính toán rất được!”
Tiền Hải đẩy tay Trần Cảnh Văn ra: “Hừ, đừng nói như thể tao không có nghĩa khí chứ, nếu mày cũng có ý đồ với Lâm mỹ nữ thì chúng ta cạnh tranh công bằng!”
“Phắc, mày đang lừa tao vào tròng đấy à!” Trần Cảnh Văn lập tức thụi một đấm vào bụng hắn.
Nhìn hai người đùa giỡn với nhau, Lâm Oánh Oánh bật cười.
“Hay là tối nay chúng ta qua đêm bên đó? Mình mang đầy đủ đồ ăn và dụng cụ sang, rồi hẹn với người ta mai mấy giờ mình về.” Trong cả đám, có lẽ Từ Nham là người mong chờ chuyến đi này nhất.
“Bọn tao thì ok, còn Minh Hòa và Vân Vân nghĩ sao?” Hai người kia rốt cục cũng đình chiến.
“Được thôi.” Mộ Tiêu Vân không phản đối – đa số đánh bại thiểu số mà.
Hạ Minh Hòa tỏ ý sao cũng được, lời tuyên bố vừa nãy là điều duy nhất hắn yêu cầu – nhưng mà: “Bọn mày định tự lái du thuyền à?” Hắn bất ngờ hỏi một câu mà chưa ai tính đến.
“Ý mày là …?” Trần Cảnh Văn hiểu ý hắn rất nhanh – không hổ là người quen Hạ Minh Hòa sớm nhất. Thường thì thời gian hai người tập luyện chung với nhau cũng nhiều hơn hẳn những người khác, nên chuyện này rất dễ hiểu.
“Các anh… đã ai có bằng lái thuyền chưa?” Lý Thải Ny có chút đăm chiêu – hiếm lắm mới có dịp ra ngoài chơi, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.
“Em không có nhé.” Mộ Tiêu Vân lên tiếng đầu tiên. Y chỉ có hộ chiếu, đến cả bằng lái xe còn không có – kỹ năng lái xe của y là do tụ tập với bạn bè nhiều quá mà thành. Thực ra khi ở nước ngoài y rất ít khi lái xe – giao thông ở bên đó rất tốt, đường cho xe thông thoáng chẳng khác gì đường bộ, nên lái xe chẳng có cảm giác gì cả, chỉ mỗi khi đua xe y mới cảm thấy thoải mái – cái cảm giác lao về phía trước không cần biết xung quanh ấy mới thực sự là sống chứ!
Đời trước, Mộ Tiêu Vân không có ham mê này, đời này là do cơ thể y còn trẻ mà phải chịu quá nhiều áp lực nên mới dùng cách đó để giải phóng bản thân. Nhưng y không bị lún quá sâu vào đó – dù sao cũng là người đã chết một lần, y biết phải trân trọng mạng sống của mình.
“Bọn anh có!” Máu nóng trong người Trần Cảnh Văn bắt đầu trào lên. Trong năm năm Mộ Tiêu Vân rời đi, họ rất hay ra nước ngoài chơi. Giờ nhớ lại mới thấy – đã mấy lần cả lũ đi ngang qua nơi y ở, nhưng tuyệt chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm y, có nói cũng chỉ là nói miệng mà thôi – vì trong sâu thẳm thâm tâm, ai cũng tin rằng y sẽ trở về.
“Ok, vẫn luật cũ chứ?” Từ Nham nhẹ nhàng ôm vai Lý Thải Ny: “Tao có mỹ nữ trấn thủ rồi, bọn mày dám cá không?”
Cô vuốt ve tay hắn: “Nếu anh thua thì sao?”
Hắn suồng sã cười: “Có thua anh cũng không buông em ra đâu~ “
“Ai nói cái đó chứ.” Cô đỏ mặt, hai mắt ươn ướt nhìn Từ Nham; hắn cũng dịu dàng nhìn cô, trong mắt lấp lánh ý cười. Aizz, là ai nói đôi mắt của người đang yêu là đẹp nhất chứ?
Trong mắt Mộ Tiêu Vân, Từ Nham là người trưởng thành nhất trong cả đám. Hạ thiếu thì lạnh lùng không thích nói chuyện, Lý Tuyết còn yên lặng hơn. Trần Cảnh Văn và Tiền Hải là một ruộc với nhau, đều là kiểu lưu manh thích đùa giỡn. Trần Cảnh Võ thì khá cứng nhắc, chỉ thân thiết với mỗi Từ Nham, ánh mắt hắn khi mỉm cười rất toan tính, nhưng cách đối nhân xử thế thì lại rất biết tiến lùi.
Mỗi người trong họ đều rất xuất sắc. Gia cảnh nhà Hạ Minh Hòa là lớn nhất trong cả đám, một khi Hạ thiếu đã nảy sinh ra ý nghĩ bất lương thì không biết đám còn lại sẽ biến thành thế nào…. Sự kết hợp của tiền và quyền là kinh khủng cỡ nào cơ chứ.
Mộ Tiêu Vân khá bất ngờ khi người Từ Nham chọn lại là Lý Thải Ny. Cô là kiểu tiểu thư được chiều chuộng, tuy tính cách khá hào phóng thoải mái nhưng chung quy vẫn hoàn toàn khác với Từ Nham. Nhưng một người trưởng thành trầm ổn và một người hoạt bát ồn ào đứng cạnh nhau, trông cũng khá hòa hợp đấy chứ. Trai anh hùng với gái thuyền quyên là đạo lý mà, đúng không?
“Cá luôn! Nếu thua, mày phải dâng cô gái của mày ra!” Trần Cảnh Văn cố ý nói móc – hừ hừ, hôm nay ông nhất định phải làm mày mất mặt mới được, ai bảo cứ quấn nhau như sam thế, ông đây ngứa mắt!
“Nếu mày thua thì sao? Định dâng thằng em của mày ra chắc?” Từ Nham nhướn mày.
Tiền Hải bật cười: “Lấy cái đấy làm gì, có ai dùng được đâu ~”
Nghe vậy, Lý Thải Ny và Lâm Oánh Oánh xấu hổ cười cười, còn Trần Cảnh Văn thì sượng cứng mặt lại, mãi sau mới bồi thêm một câu: “Hừ, mày dám dùng thì tao dám cho!”
Không ai biết hắn nghĩ gì khi nói ra câu này, may ra chỉ có Hạ thiếu đang nhíu mày kia là đoán được thôi. Môi Hạ thiếu giật giật nhưng không nói gì.
Mộ Tiêu Vân là người đầu tiên nhận ra cảm xúc của Hạ Minh Hòa đang dao động. Hắn rất ít khi như thế này, nhưng một khi đã thì rất rõ ràng. Ai cũng nghe thấy lời Trần Cảnh Văn nói, nhưng không ai nghĩ xa hơn – y nhìn dáng vẻ cau mày của hắn, âm thầm suy nghĩ.
“Được, đêm nay mày cứ tắm rửa sạch sẽ chờ tao lâm hạnh đi!” Người đã có lòng khiêu chiến, xem ra Từ Nham hắn không thể phớt lờ rồi.
“Ếu, Từ Nham mày có nhầm không, phải là nó lâm hạnh mày chứ?” Tiền Hải cảm thấy thế giới này đúng là điên rồi, anh em của hắn sao có thể mờ ám với nhau được? Nhưng mà hắn thực sự rất mong chờ kết quả của cuộc đấu này đấy, dù là dáng vẻ thắng trận của Từ Nham hay sự thất bại của cậu Trần kiêu ngạo, hắn đều muốn xem!
“Thằng nhãi mày câm miệng!” Đúng là sợ thiên hạ không loạn!
“Không được không được, chúng ta cứ quyết định thế đi.” Tiền Hải mới không sợ hắn đâu: “Nếu Cảnh Văn thắng thì Từ Nham phải dâng cô gái của mình lên, nếu ngược lại thì Từ Nham sẽ được chim chim của Cảnh Văn!” Nói rồi, hắn lập tức vắt chân lên cổ chạy đi.
“Anh làm gì thế?” Mộ Tiêu Vân gọi với theo.
“Đi mượn giấy bút chứ sao!” Tiền Hải vừa chạy vừa đáp, kết quả là không cẩn thận va vào cột, làm mọi người cười ồ lên.
Giấy trắng mực đen, có muốn chối cũng không được!
Ban đầu Trần Cảnh Văn và Từ Nham chỉ là đùa thôi, ai ngờ ở giữa còn có Tiền Hải thêm dầu vào lửa, xem ra lần này không đấu không được rồi!
Sau đó bọn họ đi thuê ba chiếc du thuyền. Lúc đầu, quản lý bên cho thuê thuyền không cho phép họ được tự lái, họ phải hứa cho người bên đó cùng đi, thêm với sự đảm bảo từ quản lý khách sạn thì mới được. Bên thuyền làm vậy cũng phải thôi – không ai dám đùa với mạng người, giờ lại là mùa du lịch đông đúc, vạn nhất có chuyện không may xảy ra thì họ làm sao mà cáng đáng được.
“Thằng nhãi, buổi tối mày cứ rửa mông chờ đi!” Từ Nham vừa đỡ Lý Thải Ny lên thuyền vừa quay lại nói khích.
Trần Cảnh Văn, Lâm Oánh Oánh và Tiền Hải là một tổ. Hắn mờ ám cười: “Chuẩn bị tinh thần chia tay bạn gái đi là vừa, kỹ thuật của tao tốt hơn mày nhiều ~”
“Dựa vào thành tích lúc trước thì anh nghĩ ai có khả năng thắng hơn?” Mộ Tiêu Vân ngồi một bên, vừa nhấm nháp trái cây Hạ Minh Hòa nhờ nhà bếp chuẩn bị vừa hỏi.
Seven: *gãi cằm* sao tôi lại ngửi thấy mùi JQ của Cảnh Văn thụ thụ vs Từ Nham công công nhỉ ?
trời ơi nôn nóng qá….cúc a văn thế nào đây XD
LikeLiked by 1 person
*đóng cửa**kéo rèm* <– tất cả những gì chúng ta thấy có thể là thế đó =(((
LikeLiked by 1 person
ơ…thế cuối cùng a văn bị thông cúc thật à… ._. !! 2 ng thành 1 cp luôn sao…cầu spoil
LikeLike
*le vừa ed vừa đọc* tui không biết gì cả nha :”3
LikeLike
ài…..ko ngờ nha…có khi nào có thêm 1 cp nữa hăm….. ÒvÓ….
LikeLiked by 1 person
Tui cũng nghĩ vại OvO
LikeLike
Đam mỹ văn, nữ giới lép vế là đúng òi =]]
LikeLiked by 1 person
Em thấy đường sang đây rồi à =)))
LikeLiked by 1 person
Em vô tình thấy đó =]]] thấy mèo giỏi hem :3
LikeLiked by 1 person
Mèo GJ =)))
Btw, em thấy ở đâu thế ÔvÔ Ss thấy mềnh ẩn cư lắm đó ÔvÔ
LikeLike