Đại Thiếu Trở Về
Quyết Tuyệt
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.
Biên tập: Cua Bể
—
06.
Cố Ngôn Tử nói xong thì trả điện thoại cho Trịnh Gia Hòa, còn ngượng ngùng cười với anh.
Cậu cố ý nói như vậy để Bành Tĩnh Hoằng tự suy diễn, hắn rất ghét nếu cậu quá thân cận với người khác. Hồi trước lúc cậu làm biên kịch cho một bộ phim và phải đi theo đoàn, hôm đó nghỉ lại không đủ phòng nên đoàn phim xếp cho cậu chung phòng với một chú diễn viên hơn 60 tuổi, vậy mà Bành Tĩnh Hoằng cũng ghen được, hôm nay chắc chắn hắn sẽ giận điên lên…
Dù bây giờ chẳng còn quan tâm Bành Tĩnh Hoằng nhưng Cố Ngôn Tử sẽ không bỏ lỡ cơ hội chọc điên hắn.
Cậu nói gì với Bành Tĩnh Hoằng thì Trịnh Gia Hòa nghe hết, và nghe xong thì thấy có gì đó không ổn.
Anh không biết Bành Tĩnh Hoằng, nhưng có biết giải trí Tinh Duyệt. Cố Ngôn Tử và Bành Tĩnh Hoằng… liên quan đến nhau à?
Dù hơi nghi trong lòng nhưng Trịnh Gia Hòa không biểu hiện ra ngoài, còn cười với Cố Ngôn Tử: “Em nói muốn đi ngủ mà nhỉ? Đi thôi.”
“Còn sớm mà… Khoan đã, chú đó, chú phải đi ngủ sớm!” Cố Ngôn Tử lại cười nở hoa, và dĩ nhiên không thể thiếu sản phẩm tặng kèm là hai cái má lúm đồng tiền.
Thực ra 2 năm trước khi sống lại Cố Ngôn Tử rất ít khi cười, tuy là lúc về với gia đình cậu đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Bành Tĩnh Hoằng và bạn bè hắn, muốn trả thù gì đó thì đã có ba mẹ giúp cậu, nhưng vết thương lòng lớn như vậy khiến cậu không thiết gì cười nói nữa.
Bây giờ trời cho cậu sống lại, nhiều chuyện còn chưa xảy ra, Trịnh Gia Hòa vẫn khỏe mạnh… Cố Ngôn Tử cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Trịnh Gia Hòa thấy cậu vẫn cười tươi thì yên tâm hơn nhiều.
Anh về phòng mình, còn Cố Ngôn Tử ngồi chờ thêm một lát thì trợ lý đem quần áo đến đưa cho cậu.
Trợ lý mua cho cậu hai bộ đồ mới, có cả đồ lót, ngoài ra còn một bộ đồ ngủ và hai túi giữ ấm được khử trùng sạch sẽ: “Thiếu gia Cố, không biết cậu thích kiểu dáng gì nên tôi đành mua mốt mới nhất. Cậu thấy không thích thì nói tôi, tôi mua lại cái khác ngay.”
“Không cần đâu ạ! Đồ này đẹp lắm!” Cố Ngôn Tử cười đáp, cậu không phải người kén chọn.
“Vậy tốt rồi, thiếu gia Cố, trong phòng có cả máy giặt và sấy, cậu có thể dùng. Không thì cậu cứ gọi nhân viên khách sạn, họ sẽ giặt cho cậu.” Trợ lý lại nói.
Cố Ngôn Tử gật đầu rồi ngáp một cái.
Việc Bành Tĩnh Hoằng đính hôn làm cậu trằn trọc hai ngày không yên, hôm nay lại đau lòng buồn bã một ngày nên bây giờ cậu đã bắt đầu thấy mệt.
Cố Ngôn Tử đi tắm sạch sẽ rồi bỏ đồ mới đồ dơ vào máy giặt hết, mặc độc cái quần lót leo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, cậu còn tắt luôn điện thoại di động.
Cố Ngôn Tử của lúc trước đã không ngủ một đêm này, nhưng Cố Ngôn Tử của bây giờ lại đang ngủ rất ngon.
Cậu ngủ ngon là vậy, Bành Tĩnh Hoằng lại thức trắng.
…
Sau khi quản lý Trương cúp điện thoại thì “mời” luôn đám người Tôn Minh Nghĩa ra khỏi khách sạn.
“Cái khách sạn điên khùng! Làm ăn kiểu gì vậy? Dám đuổi khách ra ngoài là sao!!” Tôn Minh Nghĩa chẳng còn tí mặt mũi nào, đi đến tận bãi đỗ xe vẫn còn chửi.
Rõ ràng mình là bị hại mà phải chịu thiệt thòi!
“Ai bảo tụi bây gây chuyện trước.” Bành Tĩnh Hoằng siết chặt hai tay, cắn răng nói.
Sắc mặt hắn rất rất khó chịu, Tôn Minh Nghĩa thấy hắn như vậy cũng không dám thở mạnh.
Dù họ và Bành Tĩnh Hoằng lớn lên với nhau từ nhỏ.
Lúc nhỏ thì Bành Tĩnh Hoằng có nổi điên cỡ nào bọn họ cũng không sợ, nhưng sau khi giải trí Tinh Duyệt của Bành gia phất lên, bỏ xa công ty nhà họ lại thì với Bành Tĩnh Hoằng, bọn họ luôn là kiểu “gọi dạ bảo vâng.”
Bình thường lúc Bành Tĩnh Hoằng vui vẻ thì họ cũng không cả nể gì hắn, nhưng Bành Tĩnh Hoằng mà tức rồi thì không ai dám nói một lời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bành Tĩnh Hoằng lạnh mặt hỏi: “Tại sao Cố Ngôn Tử ở cùng Trịnh Gia Hòa?” Hiện tại hắn giận đến mức muốn nổ tung, vừa nãy nếu không vì hôm nay là lễ đính hôn của mình với cả trong khách sạn có nhiều người thì Bành Tĩnh Hoằng đã nắm cổ áo quản lý Trương bắt dẫn hắn đi tìm Cố Ngôn Tử rồi.
“Anh Bành! Cố Ngôn Tử không biết xấu hổ! Thấy Trịnh Gia Hòa có tiền nên theo anh ta luôn rồi!” Tôn Minh Nghĩa nói.
“Đừng có nói hươu nói vượn!” Bành Tĩnh Hoằng hung dữ trừng Tôn Minh Nghĩa.
“Không hề! Tụi này ai cũng nghe nó nói nó không cần anh nữa, nó sẽ tìm người tốt hơn…” Tôn Minh Nghĩa không cam lòng cãi lại, có điều… âm lượng ngày càng nhỏ cùng với sắc mặt ngày càng đen của Bành Tĩnh Hoằng.
“Anh Bành, em có video này…” Lúc này Đan Quần mới lí nhí lấy điện thoại ra.
Bành Tĩnh Hoằng cố gắng kiềm chế lắm mới không đấm cho Tôn Minh Nghĩa một phát, nghe Đan Quần nói vậy thì giật lấy điện thoại, mở video ra xem.
Video quay lại rất rõ một màn Cố Ngôn Tử chạy về phía Trịnh Gia Hòa, thân mật ôm cánh tay người ta…
Bành Tĩnh Hoằng nện thẳng điện thoại xuống đất.
Tôn Minh Nghĩa định lên tiếng xác nhận lời mình nói là thật, còn định kể lại mấy câu mà Cố Ngôn Tử nói lúc nãy nhưng thấy Bành Tĩnh Hoằng như vậy thì không phát ra được tiếng nào.
Cả bọn ngậm chặt miệng, Bành Tĩnh Hoằng cũng không nói gì, cục diện bỗng trở nên lúng túng. Đến tận khi chuông điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng reo lên, bầu không khí im lặng này mới được giải tỏa.
Từ lúc rời bữa tiệc đến giờ Bành Tĩnh Hoằng vẫn chưa về lại… Bà Bành đành phải gọi điện thoại giục về.
“Tĩnh Hoằng, khách còn ở đây nhiều lắm…” Bà Bành nhỏ nhẹ nói, bảo hắn nhanh nhanh quay về.
Bành Tĩnh Hoằng nhíu mày, bây giờ hắn không muốn về chút nào nhưng lại không thể không về… Tiệc hôm nay mời rất nhiều người, có cả đối tác làm ăn với công ty nhà hắn nữa, nếu cứ bỏ đi mặc kệ bọn họ thì sau này còn làm ăn gì nữa?
Bành Tĩnh Hoằng đành bỏ lại đám Tôn Minh Nghĩa rồi quay trở vào.
Nhưng vào lại cũng như không vì hồn vía hắn lúc này đã bay mất. Sự thay đổi này làm cô gái nãy giờ vẫn tươi cười đứng cạnh hắn là Khương Tú chỉ muốn đem Cố Ngôn Tử ra rút gân lột da cho xong.
Từ nhỏ, Khương Tú đã thích Bành Tĩnh Hoằng, dấn thân vào giới giải trí này cũng là vì Bành Tĩnh Hoằng.
Mấy năm qua cô là người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn, cô luôn nghĩ mình chắc chắn sẽ thành vợ hắn. Vậy mà… Bành Tĩnh Hoằng lại thích người đàn ông khác!
Sao cô cam tâm chấp nhận cho được?
Hai năm qua nhiều lần cô cố tình đến gây sự với Cố Ngôn Tử, nhưng vì không muốn Bành Tĩnh Hoằng biết nên chẳng dám làm gì nhiều.
“Anh Bành, sao nhìn anh khó chịu vậy?” Tiễn khách xong, Khương Tú lo lắng nhìn hắn.
“Không sao.” Bành Tĩnh Hoằng đáp.
“Cố Ngôn Tử giận anh phải không? Em nghĩ chúng ta nên giải thích sớm cho cậu ấy.” Khương Tú nói: “Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, nếu cậu ấy biết thì sẽ không giận anh.”
Ai nhìn Khương Tú lúc này cũng chỉ thấy một cô gái đầy quan tâm săn sóc người yêu, chỉ có cô mới biết – bốn chữ “hôn nhân hợp đồng” này khiến bản thân hận đến mức nào.
Rõ ràng cô biết Bành Tĩnh Hoằng trước, rõ ràng cô xứng với hắn hơn, cuối cùng chỉ vì một Cố Ngôn Tử mà phải dùng biết bao thủ đoạn mới được cái danh “vợ” hắn.
Khương Tú lấy cớ không muốn bị người nhà bức hôn vì lợi ích làm ăn nên nhờ Bành Tĩnh Hoằng giúp mình, rồi dàn cảnh một đêm “ngoài ý muốn” với hắn, rốt cuộc Bành Tĩnh Hoằng cũng chịu kết hôn trên giấy tờ với cô.
Có điều, cô phải đồng ý đi giải thích ba mặt một lời với Cố Ngôn Tử…
Bành Tĩnh Hoằng nghe Khương Tú nói vậy thì cũng thả lỏng một chút, rồi lại nghĩ đến Cố Ngôn Tử rồi tự bực mình.
Sao Cố Ngôn Tử không hiểu chuyện như Khương Tú cho hắn nhờ được nhỉ?
Bất hòa với bạn hắn, cãi nhau với mẹ hắn, gây rối trong lễ đính hôn của hắn, bây giờ còn bỏ theo Trịnh Gia Hòa!
Nhớ tới dáng vẻ của hai người trong video là hắn lại muốn nổi cơn tam bành.
Nhưng Cố Ngôn Tử rất yêu hắn, dù có đi theo Trịnh Gia Hòa cũng không dám làm gì đâu.
Bành Tĩnh Hoằng tự nhủ là vậy, nhưng cũng không bình tĩnh lại được.
Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa thật sự không có gì chứ? Không thì sao cậu lại bắt điện thoại của anh ta? Vì sao quản lý Trương lại nghe lời cậu?
Không đúng! Hai người chắc chắn không có quan hệ gì! Trịnh Gia Hòa là ai chứ? Anh ta không thể nào để ý Cố Ngôn Tử được, không chừng còn có nguyên nhân khác… Hồi trước hình như đạo diễn Giang cũng rất thích Cố Ngôn Tử dù không ưa hắn đó thôi.
Tuy không có gia đình hậu thuẫn nhưng mấy năm nay Cố Ngôn Tử tự lập nghiệp cũng rất ổn, khá nhiều người thích cậu, không chừng Trịnh Gia Hòa thích bộ phim hay vở kịch nào đó mà cậu biên soạn chẳng hạn.
Nhưng dù gì thì Cố Ngôn Tử cũng không nên làm vậy!
Hắn quá chiều chuộng cậu rồi để bây giờ cậu quậy ra thế này đây!
Bữa tiệc vừa kết thúc thì Bành Tĩnh Hoằng không màng đến cha mẹ ngăn cản mà lái xe thẳng đến nhà Cố Ngôn Tử.
Hắn có chìa khóa nhà cậu nên mở cửa vào luôn, nhưng trong nhà không có ai cả!
Cố Ngôn Tử chưa về? Em ấy thật sự ở cùng Trịnh Gia Hòa sao?
Bành Tĩnh Hoằng lấy di động ra gọi cho cậu nhưng mãi không được, lên WeChat thì phát hiện mình đã bị block.
Hắn quăng luôn điện thoại rồi lái xe quay lại khách sạn An Hoa.
Bữa tiệc hôm nay kết thúc khá muộn, hắn chạy tới chạy lui nãy giờ tốn không ít thời gian, lúc này đã ba bốn giờ sáng, trong khách sạn yên tĩnh không một bóng người, tiếp tân ngồi trực trước cửa cũng gà gật sắp ngủ đến nơi.
Bành Tĩnh Hoằng chạy tới hỏi: “Trịnh Gia Hòa… Tổng giám đốc Trịnh đang ở đây đúng không?”
“Đúng vậy, anh là…?” Nhân viên tiếp tân thấy Bành Tĩnh Hoằng ăn mặc bảnh bao thì nghĩ hắn là bạn làm ăn của Trịnh Gia Hòa, niềm nở tiếp đón.
“Anh ta đang ở đâu?” Hai mắt Bành Tĩnh Hoằng đỏ ngầu.
“Anh ơi, bây giờ đã khuya lắm rồi, tổng giám đốc đang nghỉ ngơi chúng tôi không được quấy rầy. Nếu có chuyện gì anh cứ nhắn lại.” Lễ tân nói. Một năm qua Trịnh Gia Hòa ở đây không dưới 20 lần nên chuyện này không phải bí mật gì, nói Trịnh tổng đang ở đây thì được, nhưng các cô không bao giờ nói số phòng anh đang nghỉ ngơi cho người khác biết.
“Tôi hỏi anh ta ở đâu!” Giọng Bành Tĩnh Hoằng trở nên mất bình tĩnh.
“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin về tổng giám đốc.” Nhân viên tiếp tân cũng hơi khó chịu, càng nhìn càng thấy Bành Tĩnh Hoằng không bình thường.
Ngay cả bảo vệ cũng đề phòng nhìn hắn.
Bành Tĩnh Hoằng đành cố gắng tiết chế: “Xin lỗi… Do tôi có việc gấp.”
Hôm qua hắn làm lễ đính hôn ở đây nên cũng thuê một phòng trong khách sạn. Bành Tĩnh Hoằng không hỏi được gì thì đi khỏi đại sảnh trở về phòng mình thuê, nhưng chỉ được một lát là hắn lại ra ngoài.
Dạo một vòng khách sạn thì hắn chợt nhận ra một khu khá riêng biệt, còn có khá nhiều bảo vệ xung quanh – sảnh Hải Đường.
Hắn bèn ngồi xuống cái ghế dài đằng trước.
Mặt trời ở phía đông dần ló dạng.
…
Hôm qua Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm nên hôm nay dậy sớm. Vậy mà… cậu phát hiện Trịnh Gia Hòa còn dậy sớm hơn mình.
Không chỉ vậy, Trịnh Gia Hòa còn mặc đồ thể dục hỏi cậu: “Có muốn đến phòng tập chạy bộ không?”
Chạy bộ?? Tim đã không khỏe còn muốn vận động mạnh???
Mà hình như cũng nên vận động một tí…
Cố Ngôn Tử lo lắng nhìn Trịnh Gia Hòa, rồi nhanh chóng đồng ý.
“Em muốn thay đồ khác không? Trong phòng treo đồ của anh còn vài bộ đồ thể dục, em mặc được đấy.” Trịnh Gia Hòa nói. Hôm qua trợ lý của anh toàn mua đồ bận đi làm cho Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử mặc đống đồ đó cũng vừa vặn lắm, trông như một hoàng tử bé bất cần đời vậy, có điều… mấy bộ đó không thích hợp để vận động.
“Không cần đâu.” Cố Ngôn Tử từ chối, cậu không muốn chạy, chỉ muốn đi theo quan sát Trịnh Gia Hòa thôi.
Trịnh Gia Hòa thì nghĩ là cậu không muốn mặc đồ mà anh mặc rồi nên cũng không ép. Anh dẫn Cố Ngôn Tử xuống lầu, đi đến phòng gym của khách sạn.
Không ngờ hai người vừa xuống thì đụng ngay Bành Tĩnh Hoằng.
Bành Tĩnh Hoằng cũng nhìn thấy bọn họ.
Hắn thấy Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử đi cùng nhau ra, Cố Ngôn Tử còn mặc bộ đồ khác… Cơn giận kiềm nén cả một đêm cuối cùng cũng bùng nổ.
— Hết chương 6—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Chú Trịnh tự dưng được hời :)))))) 💆🏻♂️💆🏻♂️💆🏻♂️
Sau này rõ mọi chuyện chắc chú Trịnh hắc tuyến đầy đầu
LikeLike
Có không giữ mất đừng tìm Bành nhé. Không biết Bành yêu bạn Cố đến đâu chứ việc kết hôn với người khác là không ngửi nổi rồi. :)))))
LikeLiked by 1 person
Bành Tĩnh Hoằng không màn đến -> màng đến
các cô không bào giờ nói số phòng -> bao
Tui muốn đấm Bành Tĩnh Hoằng quá 🙂
LikeLiked by 1 person
Tks cô nhiều ~~ chưa chắc lúc đọc lại t thấy nếu ko có người chỉ ra :))))))
LikeLiked by 1 person
Ihihi, vừa edit vừa beta thì dễ sót lỗi lắm, tui bị nhiều rồi =]]]] Cơ mà sao đọc đến đoạn cuối muốn tát Bành tra nam ghê gớm ~×v×~
LikeLike
Haizz đọc thấy Bành Tĩnh Hoằng cũng thật lòng với Cố Ngôn Tử 😥 bối rối quá
LikeLike
Thật lòng thì đã ko như vậy rồi :)) Này t nghĩ giống như chiếm hữu hơn, sau này còn ò í e với người khác chứ đâu mình cô kia :)))
LikeLiked by 1 person
Chậc vậy thôi thì không đáng =))) cứ tưởng chỉ hiểu lầm vụ đính hôn thôi 😂 lót dép hóng 2 anh đi ngược ng khác
LikeLike
Trời ơi huhu zô muộn quớ mất tem
LikeLiked by 1 person
temmmm~~~~~hóng chủ nhà ngày ngày đêm đêm
LikeLiked by 1 person
tốc độ quá =))))
LikeLiked by 1 person
dựng lều ở đây rồi mà :)))
LikeLike