[Cựu Mộng] _ PN 2 (Hoàn)

Cựu Mộng

Khốn Ỷ Nguy Lâu

Thể loại: phúc hắc ích kỷ công x bệnh thần kinh tiêu sái thụ, hiện đại, cường cường, thanh mai trúc mã, ngụy chú cháu, ngược xen ngọt, gương vỡ lại lành, 1×1, HE.

Biên tập: Seven Oxox.

PN 2.

Trái tim Lâm Gia Duệ như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, giật mình tỉnh dậy.

Rèm cửa sổ không thả xuống, ánh trăng rọi vào, rơi trên người y. Màn đêm sâu thăm thẳm, làm vầng trăng tròn vành vạnh kia lại càng thêm đẹp đẽ.

Y thở hổn hển, nhìn chằm chằm vầng trăng ngoài cửa một chốc. Người ngủ bên cạnh đang vắt tay qua ngực y, giờ đã tỉnh, khàn giọng nói: “Sao thế? Nửa đêm lại tỉnh?”

Y vắt tay lên trán mình: “Tôi…lại mơ.”

“Ác mộng sao?”

Nghĩ một lúc, y đáp: “Ngược lại.”

Người nọ liền ôm y vào lòng: “Ngủ thêm lúc nữa đi, có khi lại mơ lại nó đấy.”

“Không.” Y lắc đầu, giọng vừa khàn vừa nhỏ: “Sẽ không gặp được nó nữa đâu.”

Nhưng nếu ở một thế giới nào đó, có một Lâm Gia Duệ khác đang sống một cuộc đời mà y mơ ước… thì cũng thật may mắn.

Ánh trăng đẹp như thế, làm người khó mà ngủ được. Mãi đến khi trăng dần chuyển về tây, rồi chân trời dần trắng xóa, y mới mơ màng thiếp ngủ.

Vừa sáng, người ngủ cạnh Lâm Gia Duệ đã rời đi, trước khi đi còn cúi xuống hôn lên trán y, nhẹ giọng nói: “Có gì thì gọi cho tôi nhé.”

Y không trả lời, xoay người ngủ tiếp.

Đến trưa y mới dậy. Ánh mặt trời mùa đông rất ấm áp, y xuống giường, xỏ dép rồi đến bên cửa sổ, từ tầng mười tám nhìn xuống thành phố tấp nập xe cộ này.

Còn cảnh biển dập dìu bình yên kia… rốt cục chỉ là giấc mơ thôi.

Lâm Gia Duệ thở nhẹ ra một hơi, đi đánh răng rửa mặt rồi nấu bữa sáng. Nửa chừng có chị hai y gọi tới, y vừa nghe máy đã bị cô mắng tới tấp: “Lâm Gia Duệ, em muốn làm chị tức chết phải không! Đối tượng lần này không tốt ở chỗ nào!”

“Không có điểm nào không tốt cả, chỉ là không hợp thôi…”

“Mới gặp có một lần, sao em biết là không hợp?”

Y nhỏ giọng đáp: “…Nhìn mặt là biết mà.”

“Lâm Gia Duệ!! Em nhìn em bao nhiêu tuổi đi! Chẳng lẽ định cả đời độc thân chắc!”

“Thì tùy duyên thôi.” Chị hai làm đầu y phát đau: “Em chưa đến ba lăm tuổi mà, cần gì lo ế chứ?”

“Hồi trước ba mươi tuổi em cũng nói thế.” Chị hai nói thẳng vào trọng tâm: “Tiểu Duệ à, em không còn nhỏ nữa, chớp mắt một cái đã…”

“Chiều nay em có họp báo, sắp không kịp rồi, ta nói sau nhé! Em cúp trước đây!”

“Hả? Tiểu Duệ…”

Y cúp máy cái rụp, thở dài môt hơi. Lại nhìn nhật ký trò chuyện thì thấy – trừ cuộc gọi của chị hai ra thì cuộc gọi gần nhất là tối qua. Y không lưu tên người nọ, nên trong máy chỉ hiện lên một chuỗi số.

Nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc, rồi y xóa nó đi.

Đúng là chiều nay y có một buổi họp báo. Thấy sắp đến giờ rồi, y liền đứng dậy về phòng ngủ thay đồ. Lúc soi gương, y thấy nơi xương quai xanh của mình có một dấu hôn đỏ sẫm….

Đây là bằng chứng cho ý chí yếu đuối của y.

Hôm qua phim mới của y vừa công chiếu, đoàn phim mở tiệc ăn mừng, y lỡ uống hơi nhiều, sau đó…

Lâm Gia Duệ không khỏi nhớ đến chuyện hôm qua, cảm thán – đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới mà. Đương nhiên không thể để người khác thấy dấu hôn này, nên y đành thay một chiếc áo cao cổ.

Một lúc sau, trợ lý lái xe đến đón y, trên đường hỏi: “Hôm qua đạo diễn Lâm bị chuốc nhiều rượu phết nhỉ, bây giờ anh thấy thế nào rồi?”

Y xoa xoa điểm giữa hai chân mày: “Tàm tạm…”

“Người đến đón anh tối qua là ai thế? Còn đẹp trai hơn cả nam chính phim này!”

Y hơi ngừng lại, mãi sau mới thờ ơ đáp: “À, là hàng xóm đối diện nhà tôi.”

Trợ lý rất hiếu ý người, thấy y có vẻ không muốn nói thêm về việc này nữa, liền nói sang chuyện khác.

Mục đích chính của buổi họp báo là tuyên truyền cho bộ phim vừa công chiếu. Lâm Gia Duệ thành thạo trả lời mấy câu phải phép, đang định kết thúc thì chợt có phóng viên hỏi y: “Phần lớn phim của đạo diễn Lâm đều có kết cục bi thảm, không biết đạo diễn có cân nhắc đến môt kết cục khác không?”

Y sửng sốt, đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua. Trong mơ y đã xem một bộ phim – tuy không nhớ tình tiết thế nào nữa, nhưng y vẫn nhớ kết thúc HE viên mãn của nó. Đúng là.. làm người vui vẻ thật.

Mãi mà y vẫn chưa trả lời, lâu đến nỗi mọi người bắt đầu thấy là lạ, y mới cầm mic lên: “Có thể đấy!”

Cả đời dài như thế, ai mà biết được, nhỉ?

Sau khi họp báo kết thúc, Lâm Gia Duệ không đi ăn với cả đoàn mà đón xe về nhà. Vì sắp đến Tết nên chung cư vốn lạnh như băng cũng có chút hơi thở của năm mới. Y đi thang máy lên tầng mười tám, vừa bước ra cửa thì thấy — người ở cách vách nhà y kia.

Người nọ đang cầm chìa mở cửa, thấy y thì nói: “Về rồi à?”

“Ừ.”

“Tôi vừa mua ít đồ ăn về, em muốn ăn cùng tôi không?”

“Thôi.” Y bịa đại một cái cớ: “Tôi ăn rồi.”

“Lại liên hoan hả?” Người nọ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều rượu như thế nữa.”

Y gật đầu.

Khách sáo xong rồi, nhưng cả hai vẫn đứng im không nhúc nhích. Nhờ ánh hoàng hôn rọi vào qua cửa sổ, y có thể thấy hầu kết của người kia nhô ra dưới cổ áo sơ mi mở rộng. Tối qua y say mèm, nhưng chưa đến mức mất lý trí. Y vẫn nhớ, mình đã tự tay ôm lấy cổ người kia, ngẩng đầu lên, liếm liếm nơi nhô ra đó…

Nghĩ lại mà cả người y nóng lên.

Người kia đứng tựa vào cửa, nhìn y nói: “Vậy thì, em ngủ ngon nhé.”

Giờ này mà chúc ngủ ngon thì sớm quá, nhưng trừ nó ra thì Lâm Gia Duệ cũng chẳng biết nói gì: “Ngủ ngon.” Rồi xoay người vào nhà.

Dù phim đã công chiếu, nhưng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Mãi đến mấy hôm trước đêm giao thừa, Lâm Gia Duệ mới cho mình được nghỉ xả hơi.

Trước đó, chị hai đã gọi y về ăn cơm tất niên. Y không có kế hoạch nào khác nên đồng ý, đêm giao thừa mang mấy hôm quà về nhà.

Anh cả và anh ba y cũng về, cả nhà cùng ăn một bữa cơm rất là vui vẻ. Trong bữa cơm, chị hai lại nhắc lại vấn đề kinh điển đó, cầm tay y than thở: “Tiểu Duệ ơi là Tiểu Duệ, sang năm là em ba mươi ba tuổi rồi…”

Lâm Gia Duệ đã biết trước là chị hai sẽ nói thế, liền nháy mắt với Lâm Gia Văn.

Anh liền đỡ lời: “Ba ba tuổi thì sao? Tiểu Duệ tuổi trẻ tài cao, giờ người thành đạt đều thích kết hôn muộn mà.” Rồi giơ ly rượu lên: “Nào nào, nhân ngày vui uống thêm ly nữa!”

Rồi chị hai quên mất chuyện đang nói thật.

Nhớ bài học lần trước, lần này Lâm Gia Duệ không dám uống quá say nữa. Dù từ bé y đã lớn lên ở Lâm trạch, nhưng mấy năm nay y đã quen sống một mình ở ngoài; nên tối đó y không ở lại, mà đi bộ về nhà. Trên đường rất vắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ đâu đây. Y đi bộ hơn nửa tiếng, khi về nhà thì gần như đã tỉnh rượu.

Lâm Gia Duệ lại gặp người kia trong thang máy.

Khi thấy nhau, cả hai đều hơi giật mình.

Người kia mở miệng trước: “Ăn cơm tất niên xong rồi à?”

“Ừ, vừa ăn về đây. Anh thì sao?” Y đáp.

“Cũng vậy.”

“Một mình?”

“Ừ, tôi quen rồi.”

Khi thang máy xuống tới tầng một, đột nhiên y quay sang nói: “Đi dạo với tôi một lúc đi.”

Người nọ thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu: “Được.”

Cơ sở hạ tầng quanh chung cư khá đầy đủ, cách đó không xa là một công viên, nên cảnh đêm cũng không quá trống trải. Hai người cứ đi không mục đích, dọc đường cũng không nói gì cả. Lâm Gia Duệ đi trước, còn người kia hơi lùi về phía sau.

Công viên là chỗ trẻ con hay chơi đùa, nên bây giờ vắng ngắt chẳng có ai. Y nhìn xung quanh một lúc: “Giống nơi tôi hay chơi hồi bé phết nhỉ.”

Y đến ngồi xuống xích đu, rồi quay đầu lại, làm như khi còn bé: “Chú này.”

Lâm Dịch tiến lên hai bước, đẩy từ sau lưng y.

Bàn đu bay lên thật cao, y hô nhỏ một tiếng, vô thức nở nụ cười – tựa như pháo hoa nở rộ trong đêm tối, chớp mắt đã biến tan.

Khi bàn đu hạ xuống, y giẫm hai chân xuống đất, lảo đảo đứng dậy.

Lâm Dịch hỏi: “Không chơi nữa à?”

“Ừ.” Y đáp: “Tôi nhớ có một năm, người ta bắn pháo hoa vào đúng lúc giao thừa ở bờ biển, đẹp đến khó mà quên được. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã rất khao khát… nếu thời gian có thể dừng lại ở lúc đó thì tốt rồi.”

Tiếc là, thời gian là thứ mà một khi đi sẽ không bao giờ quay lại.

Dường như Lâm Dịch cũng nhớ ra đêm đó, kêu lên: “Tiểu Duệ…”

“Có một lần mới ra mắt phim, tôi đã gửi cho anh một vé, anh có nhớ không?”

“Có chứ. Nhưng lần đó tôi đến muộn, lúc đến nơi thì phim chiếu xong rồi, nên đành đứng ngoài rạp chờ em.”

“Sau này, tôi đã mơ về cảnh đó rất nhiều lần — không ai trong chúng ta đi về phía đối phương cả.”

“Sau nữa thì sao?”

“Rồi cả đời cứ trôi qua như thế.” Lâm Gia Duệ ngẩng lên cười: “Mà lúc ấy, tôi cũng không biết là mình đang mơ.”

Hắn thấp giọng đáp: “Sẽ không như vậy đâu. Dù thế nào, nhất định cuối cùng tôi sẽ đến bên em.”

Trái tim y hơi rung động, hỏi: “Hồi trước anh nói muốn đi tìm một vật, tìm được mới trở về. Rốt cục thứ đó là gì?”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn y nói: “Bí mật.”

Y không truy hỏi nữa, chỉ bảo: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Trên đường về có một hàng tạp hóa vẫn mở. Lâm Dịch hỏi Lâm Gia Duệ: “Muốn uống nước không?” Miệng nói thế nhưng chân đã đi về phía cửa hàng.

Thấy dáng đi khập khiễng kia, Lâm Gia Duệ liền giành lấy ví của hắn: “Để tôi đi cho.”

Y lấy hai bình nước, lúc trả tiền mở ví ra, liền thấy một tấm ảnh của mình.

Một bức hình ố vàng… đã chụp từ rất lâu.

Một Lâm Gia Duệ thuở còn học sinh vô lo vô nghĩ, đang mỉm cười nhìn chính y.

Y rút nó ra khỏi ví, từ từ lật lại — liền thấy một hàng chữ nhỏ quen thuộc, là nét chữ của mình khi còn thiếu niên.

Lâm Gia Duệ nắm bức ảnh thật chặt, nhất thời đầu óc trống rỗng,

Từ đằng xa, Lâm Dịch đi tới, hỏi: “Vẫn chưa mua nước à?”

Giờ đã qua lập xuân*, ấm áp lẩn trong làn gió, nhẹ nhàng mơn man gò má y. Lâm Gia Duệ ngẩng đầu, chợt như say như mê bởi làn gió xuân dịu dàng đó.

*lập xuân(立春): thường từ 4-5/2 đến 18-19/2. Thường được coi là mốc bắt đầu mùa xuân. Chi tiết xem ở đây.


Seven: Hôm nay có tin xác nhận là Kim Woo Bin bị ung thư vòm họng… Dù chữa được vì phát hiện sớm và đủ tiền để nhận chữa trị tiên tiến nhất, nhưng mà, tôi chỉ nghĩ là, ôi sao người trẻ thế mà đã ung thư nhỉ… Gì chứ ở Việt Nam thì dễ chết hơn nhiều lắm. Ôi sao cái sự sống chết nó nhanh chóng và đột ngột quá nhỉ, chẳng báo trước gì cả.

Vậy nên tranh thủ còn yên ổn sống ngày nào thì nên trân trọng mọi thứ mình có một chút. Thiết nghĩ Lâm Dịch trong đây cũng thế? Lỗi lầm đã gây ra thì không xóa bỏ được, giờ mà muốn giành lại trái tim người yêu, thì chỉ có nước mặt dày dán vào thôi.

“Cả đời dài như thế, ai mà biết được, nhỉ?”

HOÀN.

56 thoughts on “[Cựu Mộng] _ PN 2 (Hoàn)

  1. cảm ơn chủ nhà đã edit truyện nhé, ko biết sao mà nó định mệnh dzữ vậy luôn, vốn đọc bộ bình hoa rất lâu rồi, mấy năm rồi ấy, xong mấy ngày trước có web kêu là có ng dich lại vì bản cũ đúng là “QT hơn cả QT” thật, đọc cũng hiểu và biết là nó hay nhưng đọc bản edit đúng là thích nhất, nên mò lại đọc bản edit, sẵn tiện hoài niệm luôn, đọc xong sau đó chỉ ăn may search thử xem có hệ liệt không thì ra ngay bộ này và bạn dịch cũng cực nhanh, mới xong gần đây luôn, nên nhai ngay trong đêm và thiệt là nó hay quá trời, bỏ tr ngược gần cả năm rồi h ngẫu nhiên đọc hết 1 bộ mới thấy lại sức hấp dẫn của tr ngược. Có điều đọc tới nửa muốn kêu gào đổi công lắm, vì bạn thụ nói đúng, sao bỏ ẻm đi tới tận 10 năm, quá lâu.
    Bạn dịch mượt lắm ấy nhưng có mấy chỗ danh xưng chắc là lần sau làm thống nhất 1 chút thì sẽ đỡ rối hơn nhỉ như kiểu thụ là “y” công là “hắn” luôn ấy, nhưng tổng lại bạn edit rất hay, cảm ơn bạn nhiều nhé.

    Liked by 1 person

  2. Đọc chùa hết truyện mới ló mặt com cho chủ nhà đây ạ. Đầu tiên phải nói m bị ưng bản dịch của bạn lắm lắm ❤❤ đúng chất ngược thấm của truyện. Thấy nhiều bạn kêu truyện này k bằng mấy chuyện khác của Khốn tỷ. M thì ngược lại. Cảm giác mấy truyện kia hay thật, ngược thật, khiến người ta muốn khóc thật đấy nhưng lại không hề “thật” một chút nào. Dù đọc và bị cuốn theo mạch truyện nhưng vẫn dễ đoán ra kết cục của truyện, thậm chí có nhảy cóc vài chương cũng k ảnh hưởng gì mạch truyện. Nhưng “Cựu mộng” với mình thì đặc biết hơn nhiều và hiện thực hơn nhiều. Không dám bỏ lỡ 1 câu nào vì sợ có tình tiết nào m k biết được thì sẽ k hiểu hết được câu chuyện của 2 chú cháu nhà này. Vừa đọc vừa k biết truyện sẽ như thế nào, kết cục của họ sẽ như thế nào. đọc xong rồi vẫn cứ phải day dứt mãi 2 chữ ” nếu như” với 2 con người ấy. Và đặc biệt, m thấy cái kết quá hợp lý. Thế nào là happy ending?? Ngta cứ để những câu chuyện dừng lại khi 2 nhân vật vượt qua rào cản khó khăn hạnh phúc bên nhau thì đó là h.e??? Như Lâm Duệ đã nói r đấy:
    ” Cả đời dài như thế, ai mà biết được, nhỉ?” :))
    Anw, cảm ơn chủ nhà vì bản dịch này và xin lỗi vì lảm nhảm hơi nhiều vì m thật sự đang rất là hưng phấn :vvv

    Liked by 1 person

  3. Rốt cuộc dòng chữ đó viết cái gì nhỉ! C
    Có lẽ là “Lâm Dịch, em yêu anh” chăng?
    Xin thứ lỗi cho bộ não cấu tạo đơn giản của tui!

    Like

  4. Một lần nữa cám ơn bạn đã edit truyện ♡♡♡
    Vẫn cảm thấy có chút ko cam tâm, nhưng mà dù sao cũng là truyện mà, kết thúc HE vẫn khiến người đọc được an ủi nhỉ.

    Mà mình thích cái kết của PN1 dễ sợ, có lẽ là hơi vô lý một tí, nhưng mà LVD là đạo diễn mà, giấc mơ có dài và ngược tâm xíu cũng đâu sao. Dù gì đã vẫn luôn mơ hồ giữa mơ mơ thực thực. Mà đời người ý, lắm khi mong muốn biết bao một sáng thức dậy, thở phào nhẹ nhỏm “Hóa ra chỉ là mơ.” 🙂

    Liked by 2 people

  5. Bạn ơi cho mình hỏi là người ngủ với thụ ở đầu phiên ngoại vẫn là anh công phải không? Cảm ơn bạn ^^

    Like

        1. Khốn tỷ luôn viết theo kiểu công/thụ đều khiết và đều dành cho nhau thân thể ấy, không có ngủ lung tung!

          Like

  6. Mình không phải gái bánh bèo đâu. Nhưng đọc đến đoạn Lâm Duệ lấy tấm ảnh trong ví ra xem, thật sự nước mắt tí nữa rớt ra. Chẳng hiểu sao lại xúc động đến thế. MÌnh rất thích Khốn Ỷ Nguy Lâu, mình vốn rất khó tính, đến cái tuổi này rồi còn khó hơn cả bà già, nhưng chỉ vì đọc “chẩm biện nhân” mà thích mê chị ấy, rồi lục tung các truyện hiện đại khác lên để đọc, công nhận là truyện nào cũng hay cả. Mình cực kỳ coi trọng cảm xúc, rất khó diễn tả, nhưng lần nào đọc truyện của KYNL mình cũng đều có rất nhiều cảm xúc, gọi sao nhỉ, tim cứ có cảm giác quặn lên.
    Công bằng mà nói thì Cựu mộng so với 3 truyện còn lại thì không hay bằng, nhân vật cũng không đặc sắc như những truyện kia. Nhưng, nói sao nhỉ, có một cảm giác rất riêng.
    Ayyy, nói chung là mình vẫn rất thích.
    Tự nhiên hôm nay văn chương của mình bị cụt quá. Chả biết diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào nữa
    Chẹp, nói chung là trong thời kỳ ôn thi vất vả như bh + đói khát truyện lâu lắm rồi chưa đọc đc bộ nào tử tế mà được đọc một truyện khiến mình có cảm giác tim nhảy dựng lên ntn là vui lắm ế
    Thế nên là, cảm ơn chủ nhà nhiều nhiều ^^
    Nếu có bộ hiện đại mới nào của KYNL nữa thì chủ nhà tiếp tục dịch nha, hihi :3

    Liked by 2 people

    1. Bạn nói đúng á, Cựu Mộng không bằng mấy bộ kia nhưng cốt truyện nó đặc biệt lắm,, đọc vẫn thấm thía vô cùng luôn!

      Like

  7. Trước là nói về chuyện. Khi mà đọc Bình Hoa mình đã khá ấn tượng với Duệ. Và hiểu là chẳng ai sinh ra đa quái đản cả. Hẳn là quá khứ rất sâu nên mới có 1 người như thế ở hiện tại. Đọc đến cuối rồi may là kết nó đẹp. Mà vãi cái trí tưởng tượng của e Duệ :))
    Huhu tin a Woobin bị ung thư vòm họng làm mình chững lại rất lâu. Dù k phải fan a. Nhưng anh và Kuyngsoo nhà mình rất thân nhau nên mình khad để ý đến những thông tin về anh. Rồi nghĩ về bạn gái anh. Chị MinAh sẽ phải đối mặt như thế nào khi btrai còn quá trẻ lại bị căn bệnh này. Y học ngày nay chắc sẽ chữa khỏi cho anh thôi. Mình mong là thế, mong là vậy…

    Liked by 2 people

  8. T đọc chương trước thì mặt đơ ra vài giây kiếu đùa nhau chắc từ đầu đến giờ chỉ là mơ thôi hả? Cơ mà đọc chương này t hiểu rồi. T thấy cái kết rất hay, cả 2 có thể sẽ bắt đầu lại, biết trân trọng nhau hơn hoặc như thế nào đó và ích kỷ công sẽ thành ôn nhu công 😊

    Liked by 1 person

  9. Kết thúc rồi, tuy vẫn còn nhiều tiếc nuối nhưng có lẽ đó là cái kết tốt đẹp nhất dành cho cả hai. Đi vòng một vòng lớn rồi, chịu nhiều tổn thương mất mát mới phát hiện ra tim mình không còn có thể mở ra vì ai trừ người đó.

    =))) Một thanh niên FA cho hay.

    Liked by 1 person

  10. Tuổi trẻ ai cũng có một lần ngu dại, đứng lên làm lại, chân chính làm người. Bi kịch hơn, máu chó hơn thì vẫn chỉ xoay quanh phút ngu dại nhất thời của tuổi trẻ thôi.
    Cảm ơn cô chủ nhà, tui đọc một lèo hết luôn, huhu, cô edit hay quớ ý *tim*

    Liked by 1 person

  11. Truyện hay quá đọc một lèo hết luôn rất cm ơn chủ nhà làm truyện hay như này ^_^

    Like

  12. Tôi tò mò k hiểu đằng sau bức ảnh em Duệ viết gì, lần nào thấy cũng giật mình, rốt cuộc hàng chưa quan trọng đấy là gì????

    Liked by 1 person

  13. Cô làm một phát ba chương luôn à,đại gia cô vất vả rồi
    Chuyện sống chết vô thường ghê,sáng nay mới ra ngoài đi làm đi học có khi đến tối lại ngủm mất tiêu,bởi sống hết mình vì hiện tại thôi,chuyện ngày mai để ngày mai lo =))))))))

    Like

Leave a reply to nhynhy Cancel reply