17.
Ăn tối xong, ba người nói tạm biệt với Đào Phi. Cô ôm Thẩm Duy Thần đang gặm ngón tay đứng ở cửa, híp mắt cười tiễn bọn họ.
Đường Kiều nói: “Cô, bữa cơm hôm nay ngon lắm, bọn em cảm ơn cô nhiều.” Continue reading “[Tra Công] _ 17.”
17.
Ăn tối xong, ba người nói tạm biệt với Đào Phi. Cô ôm Thẩm Duy Thần đang gặm ngón tay đứng ở cửa, híp mắt cười tiễn bọn họ.
Đường Kiều nói: “Cô, bữa cơm hôm nay ngon lắm, bọn em cảm ơn cô nhiều.” Continue reading “[Tra Công] _ 17.”
16.
Thẩm Duy Thần đứng im không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên anh tuấn đang đứng trước mặt mình.
Đường Kiều hơi sốt ruột, liền bế thằng nhóc lên: “Mẹ cháu đâu rồi?” Continue reading “[Tra Công] _ 16.”
15.
Hai năm qua, trừ một số tin nhắn thăm hỏi vào ngày lễ tết thì Đào Phi và Đường Kiều hầu như không liên lạc với nhau. Khi gần tốt nghiệp, sợ ảnh hưởng đến sự học hành của anh nên cô càng không gọi. Mấy tháng trước, đúng vào dịp năm mới, cô nói với anh rằng mình đã quyết định rời khỏi Đào gia, lên thị trấn tìm việc làm. Khi ấy, anh chỉ rep lại một câu – Chúc mừng cô. Continue reading “[Tra Công] _ 15.”
14.
Đường Kiều thật không ngờ – sau trận đánh nhau trong im lặng kia mà mối quan hệ giữa anh và Thẩm Mộ vẫn chưa hoàn toàn đóng băng. Nói cũng phải, Đường Hoài Chương còn đang làm việc cho Thẩm Xương cơ mà, anh sao có thể thực sự làm như không quen biết hắn được. Kể cả khi hai người không liên lạc với nhau nữa, anh vẫn vô tình nghe được tin tức về hắn. Continue reading “[Tra Công] _ 14.”
13.
Về đến thành phố S thì đã khuya. Đứng giữa ngã tư đông đúc, Đường Kiều thầm nhủ – những người ở đây mới thực sự là đối tượng anh cần quan tâm, còn hai mẹ con đang ở nông thôn kia thì… Thôi, tạm ném họ ra sau đầu vậy. Continue reading “[Tra Công] _ 13.”
12.
Ở nông thôn, một quầy tạp hóa đã là hiếm rồi chứ đừng nói gì đến siêu thị. Đường Kiều đành phải bắt xe lên thị trấn, tìm một siêu thị nhìn khá đàng hoàng sạch sẽ rồi mua đồ cho mẹ con Đào Phi – trước mắt cứ thế đã, về thành phố S rồi anh sẽ gửi thêm. Continue reading “[Tra Công] _ 12.”
11.
Tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc cắt ngang bầu trời thôn quê yên tĩnh. Đường Kiều run rẩy ôm lấy sinh linh mới chào đời – trẻ con mới sinh đều xấu muốn chết, đường nét trên khuôn mặt chưa nảy nở, thân hình nho nhỏ không ngừng giãy giụa. Thằng nhóc vừa khóc vừa cố gắng mở mắt ra – liền nhìn thấy người đầu tiên mình gặp trên đời. Continue reading “[Tra Công] _ 11.”
10.
“Cô bình tĩnh lại đã! Có chuyện gì vậy?”
Môi Đào Phi không ngừng run rẩy: “Mẹ, mẹ của cô… Bà ấy ngã bệnh.”
“Ngã bệnh?” Đường Kiều nhăn mày: “Trong điện thoại nói thế nào? Có nặng không?” Continue reading “[Tra Công] _ 10.”
9.
Trời càng lúc càng nóng, bụng Đào Phi cũng ngày một lớn hơn. Chẳng mấy chốc, nghỉ hè đã tới rồi.
Thi xong môn cuối cùng, Đường Kiều kiên nhẫn ngồi an ủi Triệu Cẩm Chi đang ôm đùi mình khóc rống.
“Chết rồi chết rồi, thi kém như thế này, nhất định về nhà tao sẽ chết thảm cho coi!” Continue reading “[Tra Công] _ 9.”
8.
Đường Kiều nhắm mắt lại. Anh không biết phải khuyên bảo Đào Phi thế nào.
Trước đây khi anh còn làm trong bệnh viện, không ít đồng nghiệp đã tranh luận về vấn đề này – một sinh mệnh không được chờ mong có được quyền đến với thế giới này không? Đứa bé trong bụng cô là vô tội, chẳng lẽ chỉ vì ba nó vô tình mà lại phải chết sao? Continue reading “[Tra Công] _ 8.”