[Tra Công] _ PN 9 (Hoàn Toàn Văn)

12573762_532334690272997_3554578144126022856_n

Tra Công Chi Tử/ Phiên Ngoại

Ti Đạc

Thể loại: phúc hắc nguy hiểm ngụy dịu dàng tra công x phong lưu độc miệng tinh anh thụ, ngược luyến tình thâm, 1×1, hiện đại, HE.

Biên dịch: Seven Oxox

***

93.

Diệp Hàn giật mình: “Sao anh lại nói thế?”

Triệu Lan Chi lắc đầu, nhìn anh một lúc rồi nói sang chuyện khác: “Thầy Diệp, tôi sợ là tôi không thể yêu cậu được đâu.”

Anh ngẩn ra, im lặng một chốc: “Không sao. Hai người ở bên nhau, cũng không nhất thiết phải có ái tình.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý. Chẳng qua là, con người tôi lại không sống nổi cảnh bình lặng.” (nói trắng ra là bị ngược quen rồi ┌( )┘ ) Y cười nói: “Dù có là địa ngục thật, tôi cũng sẽ vì thiên đường thỉnh thoảng xuất hiện mà thử một lần xem sao.”

Diệp Hàn thở dài: “Anh không hối hận là được rồi.”

Mấy ngày sau, Triệu Lan Chi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Trong hộp chỉ có hai món đồ – một cái chìa khóa và một cái thẻ, trên đó viết một địa chỉ xa lạ, kèm theo một câu – Tôi đã già rồi, không biết có thể chờ em được bao lâu, nhưng tôi vẫn sẽ đợi.

Y nhìn chiếc chìa khóa trong tay, nắm chặt đến độ lòng bàn tay phát lạnh.

Đó là một căn nhà trọ rất gần công ty y, giao thông thuận tiện, lại rất an toàn, cực thích hợp để chọn làm nhà.

Triệu Lan Chi cầm chiếc chìa khóa mà Thẩm Ngôn đưa, thử vài lần mà vẫn trật ổ. Y tự giễu cười cười, dựa vào tưởng hít sâu một hơi, dứt khoát mở cửa ra.

Khác với căn nhà nhìn như nhà mẫu của gã trước đây, thoạt nhìn nơi này vừa ấm áp vừa sạch sẽ. Gối trên ghế sô pha, bồn hoa ở góc tường… tất thảy đều tỏa ra hơi thở của gia đình.

Không hiểu sao, lòng y lại có chút xót xa.

Ở đây có rất nhiều dấu vết của người ở, xem ra Thẩm Ngôn ở đây cũng lâu rồi. Chắc giờ này gã đang ở công ty nhỉ…

Khoan đã, tiếng gì vậy?

Y loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, liền theo đó mà đi đến phòng tắm. Xuyên qua cánh cửa thủy tinh mờ mờ, y có thể thấy đường nét của một người đàn ông – thân thể người nọ cao lớn thon dài, dù là nhìn thoáng qua thôi cũng đã thấy rất hấp dẫn.

Lý trí của y nổ bùm một tiếng – wtf??

Lặn ngụp trong cái vòng này đã nhiều năm như thế, y luôn tự nhận mình có thể phân biệt được giả ý và hư tình, nhưng mà…? Sao trước mặt gã y vẫn cứ đần như thế, để gã nói gì y cũng tin?

Y không chịu nổi nữa, quả quyết xông ra cửa, nhưng y chưa kịp mở thì cửa đã bị đẩy ra.

Người mới đến vừa thấy y thì rất hào hứng: “Lan Chi…”

Y trực tiếp đấm thẳng vào mặt gã! Thẩm Ngôn không kịp phản ứng, bị đánh đến lùi về sau một bước.

“Lan Chi?” Gã cố gắng giữ y lại: “Em làm sao thế?”

Hai mắt Triệu Lan Chi đã đỏ ửng lên – y không hận gã, mà là hận sự ngu ngốc của chính bản thân mình. Bỏ mặc câu hỏi của gã ngoài tai, y túm lấy cổ áo gã, liên tiếp đấm lên khuôn mặt anh tuấn đang ngẩn ra của đối phương.

Thẩm Ngôn quỳ rạp xuống đất, tay che bụng, mặt đã méo xẹo đi vì đau: “Lan Chi, em bình tình lại trước đã!”

“Sao thế này?” Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ phía sau: “Anh Lan Chi? Tam gia?”

Y sững sờ. Như ý thực được điều gì đó, y vội quay lại, chỉ thấy Thẩm Duy Thần đang để trần thân trên, phía dưới quấn khăn tắm, đang khiếp sợ nhìn bọn họ.

“Duy Thần? Sao em lại ở đây?”

Cậu vô tội đáp: “Em vừa giúp Tam gia làm vài chuyện, chảy mồ hôi ghê quá, mà tí nữa em còn định đi gặp Đường Kiều.. nên mới mượn tạm phòng tắm của Tam gia.”

“…”

“Tam gia?” Cậu bước đến: “Chú không sao chứ?”

Gã vẫn quỳ rạp dưới đất, cúi đầu, vô lực khoát khoát tay: “Không có gì.”

Đây là lần đầu tiên người đàn ông cao cao tại thượng này phải chật vật như vậy. Triệu Lan Chi không biết mình đang cảm thấy gì nữa: “Này, chưa chết thì đứng lên đi!”

“A, tự dưng chân đau quá…”

Y hoảng hốt: “Sao lại thế được? Chân anh khỏi rồi mà, mà tôi đánh vào mặt!” (=))))))))

Thẩm Duy Thần hiểu ý, liền im lặng về phòng, để lại không gian cho cặp phu phu này.

“Không sao không sao, nghỉ một lúc là được.” Gã ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt tái nhợt: “Cho tôi mượn chút sức đi.”

“Mượn thế nào?”

Gã nắm tay y, nhẹ giọng nói: “Thế này là được.”

Tay bị nắm, Triệu Lan Chi từ trên cao nhìn xuống gã, nhìn sắc mặt gã dần hồng hào trở lại.

“Em vừa ghen phải không?”

“…”

“Tuy nói thế này rất ích kỷ, nhưng tôi thực sự rất vui vẻ đấy. Em vẫn còn để ý đến tôi, tôi biết mà.”

“…”

“Nhưng mà, khi nhìn em ở cùng với người khác, tôi cũng rất khó chịu.”

“…”

“Triệu Lan Chi, hai ta đều không phải là người tốt, vậy thì cứ ở cùng nhau đi, đừng làm hại kẻ vô tội, được chứ?”

Y cắn răng đáp: “Còn lăng nhăng nữa không?”

Gã mỉm cười: “Không dám không dám.”

Một lúc sau, y bắt đầu vùng vẫy: “Còn muốn nắm đến bao giờ nữa!”

“Hừm, chắc là một đời thôi.”

Cảm nhận được tay y nhẹ run lên, gã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay ấy.


Seven: Vậy là cuối cùng Chi Chi cũng dần cho Thẩm Ngôn một trận, thôi coi như là cân bằng tâm lý nhé =))))

Bây giờ là 12h:45 và tôi chính thức hoàn PJ này tại đâyyyyyyyyy

Tạm biết Duy Thần tạm biệt Kiều ca tạm biệt đôi phu phu kẻ nguyện đánh người nguyện chịu Thẩm Ngôn x Triệu Lan Chi kèm rất nhiều nhân vật pháo hôi khác, tôi sẽ nhớ các bạn nhèo lắm TvT

Tui hem làm word đâu, nên ai làm rùi thì đóng gói gửi tui với nha, tui xin cảm tạ nhèo ❤ < 3  ❤

Tạm thời vại thui, mai thanh thiên bạch nhật tui sẽ làm một bài sớ nữa  ≧▽≦  ≧▽≦

À, ai chưa vote thì vote mau lên nghen, hết hôm nay tui đóng poll đó ╭(╯ε╰)╮╭(╯ε╰)╮╭(╯ε╰)╮

38 thoughts on “[Tra Công] _ PN 9 (Hoàn Toàn Văn)

  1. 28/09/2024, Hoàn

    Cám ơn chủ nhà đã thầu bộ Tra công chi tử này. Không ngờ rằng bộ này đã được edit từ 2016, lỗi chính tả ít với cốt truyện khá cuốn + tag nhân vật hợp gu nên mình đã không comt vài lỗi nhỏ của nhà 🥲

    Rồi giờ là cái sớ cảm nghĩ của mình sau 2 ngày 1 đêm hoàn thành 83 chương + 10PN nhé. Lúc đang đọc, mình có check bình luận phía dưới, thấy hầu hết mọi người (vào thời điểm đó) ghét Đào Phi, ghét Đường Kiều, muốn ngược Thẩm Ngôn, etc. thì mình cũng tính cmt cho từng chương rồi, tại mình có suy nghĩ khác hẳn. Thế nhưng lại nghĩ không cần thiết, vì thời điểm mình đọc đã là 8 năm sau đó, với một tư duy rộng mở và có phần bao dung hơn mình của 2016 rất nhiều.

    Nói về Đào Phi trước, làm như số mệnh vốn định sẵn, cho nên dù Đường Kiều có sống lại thì số cô vẫn phải bán thảm để tiểu công được lên sàn. Nhưng ngoài đời thú thật có rất nhiều người như Đào Phi, dù được học lên Đại học, nhưng với xuất thân từ thôn quê, là 1 cô gái nhỏ bé giữa thành phố lớn, bao mơ mộng phải có thì cô cũng đều có. Việc trải qua tình yêu với kẻ trăng hoa thành thói của Thẩm Mộ là cái kết không thể thay đổi. Thú thật mình cũng như bao độc giả, lúc biết cô mù quáng với Thẩm Mộ thì cũng tức cái lồng ngực. Nhưng suy cho cùng, người sống lại chỉ có Đường Kiều, việc cô lại giẫm phải vết xe đỗ cứ như thánh chỉ của thiên đình, nào làm trái được đâu? Thế nên nhìn cmt của mọi người lúc đó thì mình thấy khá tội cho Đào Phi. Tại mình quan niệm là, nếu được chọn, chả ai chọn làm 1 kẻ ngốc trong tình yêu, giống Thẩm Ngôn × Triệu Lan Chi ấy. Thế nhưng cũng chính những kẻ tính toán chi li về việc ai yêu nhiều hơn, đều sẽ ngưỡng mộ những người có thể thật lòng giao trái tim của mình ra cho người phó mặc, bởi những kẻ đó chỉ ngu ngốc trong mắt mình chứ lại là những kẻ can đảm nhất thế gian này. Và cũng chính vì là Đào Phi mà tiểu công quá hợp gu mình: Từ đầu đến cuối chỉ một mình anh. Cũng là họ Thẩm, cũng mang trong mình dòng máu của Thẩm gia, nhưng lại là độc tôn và khác biệt nhất trong nhà.

    Mà nói mới thấy buồn cười là, tính ra cả truyện drama đều từ trong nhà ra hết :)))) Thẩm gia chê người đời quá đơn giản, tự trong gia đình đấm đá từ ông trẻ đến cha đến con cháu, dành hết vai phản diện của xã hội luôn. Một nhà 4 người đàn ông Thẩm Xương, Thẩm Ngôn, Thẩm Mộ, Thẩm Duy Thần là toàn drama nhà họ Thẩm. Ai dính vô coi như là nhập party luôn đó.

    Rồi đến Đường Kiều, anh thụ khá hợp gu đọc của mình. Bình thường đọc mấy truyện không khiết thì toàn là mấy anh công thôi (như Thẩm Ngôn). Mà một đứa hỗ sủng thiên thụ như mình thì đây đúng kiểu gu toai gu toai rồi. Nên có lẽ dù Đường Kiều có làm gì thì mình cũng thấy hợp lý hết, khá là chủ quan và thiên vị. Giống như có độc giả bảo ghét Đường Kiều vì ảnh không yêu Duy Thần rõ ràng, nhưng lúc mình đọc thì rõ ràng anh đã động lòng với tk con trai của tên cặn bã lâu lắm rồi. Kiểu mặt đã giống, gu lại hợp, thêm cái Đường Kiều còn nói là lúc sống lại cũng không hoàn toàn hận Thẩm Mộ nên có thể nói là bản thân anh khá lưu luyến hình ảnh “Thẩm Mộ” đấy. Nói là áy náy với Đào Phi, chứ lúc mà ảnh đòi kết hôn với Đào Phi rồi cho Duy Thần kế thừa gia sản của mình thì biết ảnh còn nặng tình với Thẩm Mộ lắm. Chẳng qua phải thúc cho mình tỉnh táo, đừng có ngốc nghếch để Thẩm Mộ xoay mình hoài nữa, 1 kiếp bán mạng cho hắn cũng đã đủ rồi. Thế là phanh xe, sống lại một đời chậm rãi chứ cũng chẳng biết nên làm gì cho đời nó vui vẻ thú vị hơn nữa. Cũng chẳng trách được Đường Kiều, mình nhớ có bạn cmt rất hay, bạn bảo là Đường Kiều sống lại để không khiến chính mình giẫm lại vết xe đổ thôi chứ có biết trước tương lai hay để thay đổi gì đâu. Mà muốn thay đổi để win game 100% thì trừ khi kiếp hiện tại diễn ra y xì đúc kiếp trước. Đằng này sống lại là ko phải reset, mà là start sth new luôn. Nếu như không có sự xuất hiện của Duy Thần, thì có lẽ kiếp này của Đường Kiều thành gương vỡ lại lành với Thẩm Mộ không chừng.

    Còn về tiểu công của chúng ta, ban đầu mình tưởng là sẽ rất ngược ẻm, dù là gu nhưng cũng chuẩn bị tâm lý là tim đau không thở nỗi rồi. Nhưng không ạ. Tính ra mình thấy quá ít chi tiết cho thấy tiểu công bắt đầu yêu chú như nào, nó chỉ đơn giản là vừa gặp chú đã yêu, rồi thì thấy chú đứng về phía nó cái là nó tình hữu độc chung luôn. Đơn giản như cái cách mẹ nó gặp tk bố đểu của nó vậy. Và sự kết hợp này khá hay ấy chứ, tạo ra cực phẩm Thẩm Duy Thần – cậu con trai họ Thẩm duy nhất trong dòng tộc phá vỡ cái thói trăng hoa trong nhà. Hơn nữa còn điên cuồng vì chú mà giữ thân, thậm chí ngoan ngoãn chiều theo ý chú, rồi còn… PTTM bằng cách tổ hợp tất cả những gương mặt 419 của chú lại để thay đổi mình. Nói thật, ai thấy cực đoan chứ mình thấy bạn nhỏ này bá đạo thật đấy. Chỉ là cái mặt thôi mà, bạn chỉ nghĩ đơn giản là nếu không thay đổi mình thì người đó sẽ không nhìn nữa. Thông thường theo chủ nghĩa vị kỷ, con người ta rất hay tự ái khi biết có ai đó mình thích mà người đó lại không thích 1 khuyết điểm nào đó của mình, họ sẽ expect đối phương phải chấp nhận hết thảy của mình dù người kia có thực sự yêu họ hay không. Nhưng Duy Thần thì không thế, cái việc thể hiện tình yêu bá đạo của cậu nhóc làm mình cũng ngỡ ngàng lắm luôn. Chẳng biết nên bảo là khờ, hay là cháy nữa. Nhưng đúng là bé nó xứng đang được yêu, được chú chiều, được chú cưng nựng. Tại gặp một đứa sủng thụ như mình mà còn muốn sủng ẻm thì nói gì chú Đường.

    Lại nói đến Triệu Lan Chi. Ban đầu đọc thì mình từng expect Lan Chi là công kìa, ai ngờ lúc Đường Kiều bế ảnh lên bồn, ta nói nhận thức của mình vỡ vụn. Kiểu chời ơi, nó cấn quá, có phải lôi của toai không dị. Nhưng cuối cùng mình vẫn đọc tiếp. May sao mình tập trung cp9 quá nên cũng tạm yên ổn trái tim rồi. Sau nữa còn biết Lan Chi có Thẩm Ngôn nên cũng dời lực chú ý luôn. Thêm nữa, mình tin Lan Chi chỉ là thuộc kiểu đệ khống á. Vì mình cũng từng tức giận với bồ anh trai và bồ em gái rồi. Nên Lan Chi đang làm tình với ông chú Thẩm Ngôn mà gọi tên Cẩm Chi, mình chỉ nghĩ là vì lúc đó trong đầu Lan Chi chỉ khó chịu vì tk em bé nhỏ của mình sắp không ưu tiên mình nữa thôi. Chứ nếu yêu em trai mình thật thì chắc Lan Chi cũng đã mập mờ và skinship gì đó với Cẩm Chi rồi, đâu ra mà nhìn Đường Kiều xong hôn hít đâu 😎 Và những chi tiết sau đó đều cho thấy Lan Chi cũng dần bình thường với em trai, ngay cả việc em trai quan tâm lo lắng mà Lan Chi cũng hơi có địch thù với em là sợ em trai mách bố mẹ ấy.

    Rồi còn ông chú già Thẩm Ngôn :))))))) đoạn này mình rất rất đồng tình với độc giả khác, muốn ngược chết cha già này. Tại cũng giống Đường Kiều, biết thói trăng hoa thành tính, thành văn hóa của Thẩm gia nên cũng muốn ổng bị ngược nhiều chút. Nhưng từ đầu đến cuối, trong 12 năm và qua 9 PN cũng vài chương chính truyện, mình tin là ai cũng thấy gã đã yêu Lan Chi từ đời nào rồi. Trăng hoa là thế, lăng nhăng là thế, nhưng những kẻ rong chơi như Thẩm Ngôn x Lan Chi đều vô thức khao khát 1 bến đỗ. Không phải vì đã có tuổi đâu, mà vì họ đều là con người, có những cảm xúc biến động cần có người vuốt ve. Nhưng lý trí luôn dạy trái tim rằng đừng có ngu dại mà giao trái tim mình cho ai khác, nếu không thì thất bại trong tình cảm sẽ rất khó coi. Đọc đến mấy khúc mà Thẩm Ngôn chơi đểu, giành mối của Lan Chi thì mình cũng tức lắm. Như kiểu gã ghen nên phải trêu chọc cho Lan Chi giận, để hỉ nộ ái ố của Lan Chi chỉ có thể là của mình thôi. Nên gã khoái chí đấy. Cứ nghĩ mình nắm người ta trong tay chứ trái tim đã trao cho người ta mất rồi. Khúc chính truyện đọc thấy vụ tai nạn xảy ra, Thẩm Ngôn vô thức bảo vệ người trong lòng là hiểu. Gã cũng thừa nhận là phản xạ nhanh hơn não, nhưng “Giá như đời là gì có giá như”, đâu có tai nạn nào khác của gã với một ai đó khác để gã hiểu là mình yêu Lan Chi nhiều đến vậy. Vậy nên gã cố chối bỏ, còn Lan Chi thì cố áp chế tình cảm của mình, nuông chiều theo ý mình vs gã để ở bên nhau 12 năm. Haha, và kết cục thì thỏa mãn mình lắm, vừa nhận thua mà còn bị Lan Chi cho ăn đấm, vậy mà còn ăn đấm trong hạnh phúc nữa. Thật tội cho Tam gia, sống 2/3 cuộc đời (hoặc 1/4) mới nhận ra chỉ cần mình thừa nhận tình yêu là được rồi, sao phải làm khó nhau đến thế. Và mình cực thích câu mà Thẩm Ngôn nói luôn, chỉ cần ổng mở miệng thì chính là một đời. Cái 12 năm qua ổng đã sống với Lan Chi như thể cả đời mình sẽ sống như vậy, vậy nên ngay tại thời điểm này lúc tỏ tình với Lan Chi, ổng cũng tin sau này mình vẫn sẽ sống giống như thế. Trong An Cư Lạc Nghiệp có đoạn đối thoại, hỏi “Cậu biết cả đời là gì không?” >>> “Thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ, thì không còn là cả đời nữa.” Cho nên dành 3 tháng chỉ để khảo nghiệm tình cảm hả? Nói đùa cái gì vậy? Nên là ngược Thẩm Ngôn nhiêu đó cũng đủ rồi chứ, tại lúc Lan Chi nói chia tay là ổng suy sụp thấy rõ luôn mà :)))) này thì không cho em iu nói đến yêu, chỉ nói đến dục.

    Rồi về ông cha(tra) nam Thẩm Mộ, lúc đầu thấy hắn trẻ con vãi lúa, có không giữ mất giãy đành đạch :)))) Nhưng cuối cùng vẫn không chấm mút được Đường Kiều. Yêu người ta mà không dám thừa nhận, lúc bị nhà vợ bắt thóp, bị đội mũ xanh mà ta nói dừa cái nư. Thẩm Mộ mãi mãi chỉ yêu bản thân mình, Đường Kiều nói đúng đấy. Chịu khổ 1 mình ko được, phải để Đường Kiều chịu chung. Không có tư cách nói yêu nhất chính là thằng cha này. Vậy nên không thấy tội luôn, bị vậy là đáng. Tại nhờ Thẩm Mộ mà biết bao sinh linh không được ra đời? Biết bao cô gái đã bị chơi đến mục nát? Thôi thì cứ tiếp tục bị nhà vợ hành ra bã đi nhé, mãi iu ❤

    Rồi đó, tiết mục viết sớ của mình đến đây là hết. Chẳng biết có ai đọc sớ của mình để lại không, và có đủ kiên nhẫn để đọc không, nhưng đây toàn bộ là lời mình muốn để lại. Trong tương lai hi vọng sẽ để lại 1 dấu vết nào đó trên trang của nhà. Cám ơn vì đã thầu truyện và đã đọc cmt (nếu có) của mình 🌻

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)