16. Ngang bướng.
Editor: Seven Oxox.
Beta: Xett.
—
Bữa tiệc mà Cổ Thần Hoán dẫn Thời Thiên tới là tiệc tẩy trần cho đứa con mới đi du học về của Nguyên gia Nguyên Thường Diệu. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 16.”
16. Ngang bướng.
Editor: Seven Oxox.
Beta: Xett.
—
Bữa tiệc mà Cổ Thần Hoán dẫn Thời Thiên tới là tiệc tẩy trần cho đứa con mới đi du học về của Nguyên gia Nguyên Thường Diệu. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 16.”
Editor: Seven Oxox.
Beta: Xett.
—
12. Giao dịch.
Tay Cổ Thần Hoán dùng lực mạnh hơn, nâng mặt Thời Thiên lên cao. Hai người đều không nói gì – cậu nhìn hắn như thể anh – thích – làm – gì – thì – cứ – làm – đi, còn hắn thì chỉ chăm chăm nhìn cậu bằng đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, bình tĩnh đến lạnh lùng. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 12.”
10. Nhất định phải gặp hắn!
Cổ Thần Hoán xuất thân là vệ sĩ, thân thể cường tráng là chuyện thường, nên cái tát này chẳng nhẹ nhàng gì. Thời Thiên nằm bất động trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, bên má bị hắn tát đã sưng vù lên. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 10.”
8. Lăng mạ.
Nghe được thanh âm quen thuộc đó, Thời Thiên sửng sốt. Vô thức nhìn về phía phát ra giọng nói, cậu lập tức cứng đờ người! Người đang an nhàn ngồi trên sô pha, mỉm cười giả tạo nhìn chằm chằm vào cậu, còn ai khác ngoài Cổ Thần Hoán nữa?
Tay cậu nắm chặt lại, mạnh đến nỗi phát ra tiếng răng rắc. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 8.”
6. Bị bao vây.
Phòng 306 khác với những phòng khác – nó không được mở ra để phục vụ đại chúng. Nếu đối phương không phải là kẻ có tiền tài bậc nhất, thì dù công việc làm ăn có gấp gáp thế nào cũng không ai mở nó ra. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 6.”
4. Mười hai vạn!
Thời Thiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn giấu dưới chiếc mũ bảo hộ lập tức lộ ra. Cậu bình tĩnh nhìn Cổ Thần Hoán – rõ ràng là cả hai đang đánh đòn tâm lý với nhau, nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt sắc bén đen như mực lại quá đỗi bình tĩnh của hắn làm cậu lạnh buốt cả sống lưng. Continue reading “[Tranh Sủng] _ 4.”
2. Từ chức.
Bầu không khí kỳ quái đông lại hai ba giây – tuy không dài lắm nhưng đã quá đủ để trong lòng Thời Thiên trào lên vô số cảm xúc mà bao lâu nay cậu vẫn cố đè nén xuống. Cậu thầm cười nhạo bản thân – đồ vô dụng, có gì mà mày phải trốn tránh? Continue reading “[Tranh Sủng] _ 2.”