[Thứ Tử] _ 096.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã

096. Đêm trước khi lên Hoa Kinh

Tất nhiên là Ninh Uyên sẽ không nói tường tận chuyện về mẫu tử Thẩm thị cho Hô Diên Nguyên Thần biết. Càng ít người biết chuyện đó thì càng tốt, coi như là một cách bảo vệ họ vậy.

Bình trà trên bàn đã sôi, chẳng hiểu sao Ninh Uyên lại ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng giữa làn hơi nước mịt mùng đó. Y hít hít mũi, ngạc nhiên nhìn bình trà: “Sao lại thơm mùi sữa thế? Chẳng lẽ trong ấm không phải là trà ư?”

“Ngươi uống thử thì biết.” Hô Diên Nguyên Thần lấy đâu ra một cái bát nhỏ, rót “trà” trong ấm ra. Thứ rót ra màu nâu nâu nhàn nhạt, trông như sữa lại không phải sữa, còn nổi lên trên mặt nước vài lá trà.

“Tổ tiên Đại Hạ là dân du mục, sinh sống ở thảo nguyên vùng cực Bắc. Suốt mùa đông dài, phần lớn lương thực họ có toàn là bánh sữa; nên bánh sữa nấu cùng lá trà cũng là đồ uống thường trực của họ.”

Ninh Uyên chưa uống thứ này bao giờ nên tò mò vô cùng, bưng bát lên nếm một ngụm ngay. Mùi sữa thơm hòa cùng mùi trà nồng, đồng thời cũng nếm được rõ vị của từng thứ một, đúng là thơm ngon cực kỳ.

“Nếu người khác thấy ngươi phá trà thế này thì không biết sẽ nói gì sau lưng ngươi nữa.” Ở một nơi vẫn luôn tự hào về tơ lụa, đồ sứ và trà của mình như Đại Chu; văn sĩ nơi đây vẫn luôn cho rằng phải pha trà với nước sôi thì mới là “trà đạo”, mới là tinh tế văn nhã. Còn nấu trà với sữa như Hô Diên Nguyên Thần thì… nói thẳng ra là — phung phí của trời!

Hắn im lặng một lúc rồi đáp: “Ta biết Ninh huynh không phải kẻ cổ hủ như thế. Thiên hạ có vạn vật, nào có chuyện gì là bất biến mãi không đổi. Người chỉ biết pha trà với nước sôi thì sao có thể biết mùi trà hòa cùng mùi sữa thơm sẽ tuyệt vời thế nào chứ?”

Chỉ là một câu trả lời rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, Ninh Uyên lại cảm thấy Hô Diên Nguyên Thần đang ám chỉ gì đó. Quả nhiên, hắn nói tiếp: “Ninh huynh này, mấy hôm nay ta đã nghĩ mãi chuyện của ngươi. Có thể trong mắt người thường, đồng tính yêu nhau là một chuyện phạm vào luân thường đạo lý; nhưng ta thì không ngạc nhiên đến mức ấy. Suy cho cùng thì Ninh huynh đâu có làm gì sai, chỉ là khác người thường ở chuyện đó mà thôi. Sau này ta sẽ để ý, cố không đụng chạm ngươi quá mức nữa, mong Ninh huynh đừng vì thế mà xa lánh ta… nhé?”

Hắn nói rất đỗi chân thành, còn phảng phất vẻ cầu xin nữa; làm y không biết nên đáp lại thế nào.

Đêm ấy, y chỉ thuận miệng nói với hắn chuyện y thích nam nhân thôi, lúc nói cũng chẳng mong chờ hắn đáp lại gì. Ngờ đâu hắn lại suy nghĩ nghiêm túc thật, còn cho y một câu trả lời rất đỗi “thuyết phục”.

Nhất thời, Ninh Uyên cười không được mà mếu cũng chẳng xong. Y thấy hắn quá chân thành quá dễ lừa rồi, lắc đầu đứng lên bảo: “Được rồi được rồi. Không có chuyện gì nữa thì ta về trước đây; hôm nay mẹ cả của ta gặp chuyện như thế, hẳn là về nhà rồi cũng chẳng yên đâu.”

“Ngươi sẽ lên Hoa Kinh vào tiết Cửu Dương ư?” Hắn cũng đứng dậy theo y.

“Hẳn là thế rồi.” Y gật đầu.

“Hay lắm, lúc đấy ngươi đến phủ của ta ở Hoa Kinh chơi đi.” Hắn cười nói: “Trong phủ của chất tử có nhiều thứ mới lạ lắm, hẳn là cũng đủ để ngươi mở mang tầm mắt đấy.”

—-

Bình tĩnh ngẫm lại thì, chuyện Đại phu nhân Ninh phủ bất ngờ đến tháng trong nội đường chùa Linh Hư chẳng phải là chuyện to tát gì. Nhưng vì quá trình mọi việc xảy ra quá đỗi nực cười, nên nó lan truyền đi rất nhanh. Khi mọi người say sưa bàn tán về nó thì cũng thêm mắm thêm muối kha khá, mô tả dáng vẻ chật vật như bà điên của Nghiêm thị cực kỳ sinh động đặc sắc, làm người không biết gì cũng bắt đầu tò mò về vị phu nhân đáng kính này.

Nhưng dù có tò mò cách mấy, thì họ cũng không thể diện kiến được người thật. Nghiêm thị đã trốn thật kỹ trong phòng, không chỉ không ra khỏi phủ mà thậm chí còn chẳng ra khỏi phòng, cơm canh hằng ngày đều có hạ nhân mang đến. Bà cáo ốm để tránh mặt Thẩm thị, cũng là vì sợ Thẩm thị thấy mình rồi lại khó chịu.

Mãi đến khi toàn bộ Ninh phủ chuẩn bị xong xuôi để lên kinh rồi, Nghiêm thị mới bước ra ngoài.

Nom bà tiều tụy vô cùng, nhưng lại cố tình ăn mặc trang điểm rất nổi bật, hẳn là để trông vui tươi hơn một chút. Nhưng trong mắt Thẩm thị, màn diễn này của Nghiêm thị lại có ý nghĩa khác.

“Hừ! Chừng ấy tuổi rồi còn bày đặt diêm dúa với ai? Không biết thân phận mình là ai à?” Trước xe ngựa ở cửa phủ, Thẩm thị chỉ vào La ma ma mà mắng, không hề nhỏ giọng tí nào. Cơn tức của bà từ chuyện ở chùa Linh Hư vẫn chưa tan đâu, chẳng qua nể tình Nghiêm thị là vợ cả của con trai mình nên mới miễn cưỡng dẫn Nghiêm thị theo trong lần lên kinh này. Ai dè Nghiêm thị lại không biết điều như thế!

Nghiêm thị bị mắng mà méo xệch miệng, nhìn sang Ninh Như Hải như cầu xin gã nói đỡ cho mình. Nhưng gã đang bận chỉ huy đám gia đinh xếp đồ lễ, thậm chí còn chẳng để ý đến bà. Lại nhìn thấy Đường thị đứng bên người gã, bà siết chặt khăn gấm trong tay, mạnh đến nỗi nó sắp rách toạc.

Mấy hôm nay bà đóng cửa phòng không ra ngoài, cứ tưởng Ninh Như Hải sẽ chủ động đến an ủi mình. Ngờ đâu vị trượng phu vẫn luôn ngọt ngào với bà này không chỉ không đến thăm bà lần nào, mà thậm chí còn chẳng sai ai đến truyền lời. Bà không cam lòng, sai Từ ma ma ra ngoài nghe ngóng, ngờ đâu tin tức mang về làm bà tức đến suýt thổ máu.

Nghiêm thị không ra ngoài thì tự khắc có người đến thế chỗ bà. Trong mấy ngày đó, Đường thị hầu hạ Ninh Như Hải thoải mái vô cùng, lại còn dụ dỗ được cả Trang di nương theo phe mình nữa. Hai mỹ thiếp họ một trái một phải quấn lấy Ninh Như Hải, mà gã chìm trong mỹ sắc rồi thì sao có thể nhớ đến bà vợ cả già nua luống tuổi là Nghiêm thị nữa.

Nghiêm thị không thể rũ xuống cái vỏ “đoan trang” của mình mà đi chủ động đòi hỏi được, nhưng cũng không chịu được cảnh Đường thị liên tục vùng lên chống lại mình. Vậy nên bà bảo Từ ma ma đi lặng lẽ nhắc lại chuyện Đường thị từng “vụng trộm” với Ninh Như Hải; ngờ đâu gã không chỉ không xa lánh Đường thị, mà lại quát mắng Từ ma ma, nói bà ta làm hạ nhân mà dám cả gan nói xấu di nương, rồi thưởng cho mười gậy.

Chính mười gậy này làm Nghiêm thị thực sự tỉnh ra rồi — không biết Đường thị dùng thủ đoạn gì mà đã khiến Ninh Như Hải hoàn toàn bỏ qua chuyện hồi xưa của ả, và đây rõ ràng là tín hiệu xấu với bà.

Ninh Uyên và Ninh Mạt ngồi trên xe ngựa phía trước, vừa khéo nhìn thấy chuyện này từ đầu đến cuối. Ninh Mạt chợt nhớ ra: “Đại ca của chúng ta hẳn là mong chờ ngày này đã lâu ha? Lúc mẫu thân ở phủ thì luôn luôn quản thúc hắn, nên hắn không thể ra khỏi phủ được. Thế mà đêm qua hắn lại cho người đến xin nương ta, nói là mấy hôm nay hắn khỏe hơn nhiều rồi, nên xin phép nương ta cho hắn được ra ngoài đi dạo một lúc.”

Lần lên kinh này, vốn là Nhị phu nhân Triệu thị phải đi theo. Nhưng mấy hôm trước, bà chợt xin phép Ninh Như Hải cho mình ở lại phủ, lấy lý do là cần người ở lại quản lý mọi chuyện, vì tất cả quản gia và trưởng bối đều đi rồi. Vì Triệu thị luôn luôn khiêm tốn, chưa từng gây thị phi gì; vả lại Đại phu nhân đi rồi thì Nhị phu nhân lên quản gia cũng là điều hợp lý, nên Ninh Như Hải đồng ý ngay. Khi họ không ở đây, Triệu thị sẽ là người quản lý mọi chuyện trong phủ này.

“Nhị phu nhân là người thấu tình đạt lý, hẳn là đã đồng ý rồi nhỉ?” Ninh Uyên cười như không cười nhìn Ninh Mạt: “Nhưng dù đại ca có khỏe lên thì cũng không hoàn toàn khỏe mạnh được, mọi người ở nhà nhớ để ý chăm sóc hắn nhé. Làm sao miễn là khi phụ thân trở lại, có thể thấy một đại ca hoạt bát đầy sức sống là được.”

“Tất nhiên rồi. Đại ca ốm lâu như thế, có hứng thú với y dược cũng là hợp lý ha? Nghe hạ nhân nói hắn luôn mải miết đọc một quyển sách thuốc, hẳn là việc đầu tiên hắn làm sau khi rời phủ sẽ là đến hiệu thuốc đấy.” Ninh Mạt cười đầy ẩn ý đáp. 

Một lúc sau, hắn lại lo lắng: “Chuyện trong phủ chúng ta sẽ lo liệu, nhưng lần này ngươi đi không có ai giúp đỡ, phải thật cẩn thận đấy. Phu quân của đại tỷ chúng ta giờ là thống lĩnh cấm vệ quân ở Hoa Kinh rồi, nếu Đại phu nhân bảo gì với gã thì gã nhất định sẽ vì thể diện của mẹ vợ mình mà đi gây sự với ngươi. Ngươi đã tính toán gì chưa?”

Ninh Uyên hiểu ý hắn, gật đầu.

Sau khi sắp xếp hành lý đâu vào đấy thì cũng vừa lúc đến giờ khởi hành. Lần này, Ninh Uyên chỉ dẫn theo tỷ muội Bạch thị và Chu Thạch. Vì thân phận mà mẫu tử Thẩm thị thực sự không nên xuất hiện ở kinh thành, nên y để họ đến Tương Liên viện, có Đường thị chăm nom cũng tốt.

Xe ngựa không đi về hướng cửa thành, mà đi thẳng ra bến tàu. Cách tiện nhất để đến Hoa Kinh từ Giang Châu là bằng đường thủy – lộ trình tám trăm dặm, thuận theo kênh đào thì đi cũng phải mất hai ngày. 

Đây là lần đầu tiên Ninh Uyên rời Giang Châu kể từ khi sống lại, nhưng cũng là để đến một “quê cũ” khác… Y đứng trên boong thuyền, nhìn dòng nước cuồn cuộn phía dưới, lòng bồi hồi khôn tả.

Đúng lúc này, trên sông ngân lên một hồi sáo dài. Ninh Uyên nhìn kỹ thì thấy — theo ngay sau thuyền lớn của họ là một chiếc thuyền nhỏ, trông rất quen mắt. Y nhìn một lúc mới nhận ra – đó là con thuyền mà Hô Diên Nguyên Thần tự tay đóng ở xưởng thuyền hôm nọ. Người để tay trần đang chèo ở đuôi thuyền là Diêm Phi, còn phía đầu thuyền là một thanh niên đang đứng thẳng. Gió trên sông thổi bay áo choàng phấp phới sau lưng hắn, làm nổi bật hẳn lên tư thế hiên ngang nọ. Cây tiêu sắt đặt bên môi hắn, tiếng tiêu ngân dài đầy sức sống được gió mang đi, có cảm giác như đến từ nơi xa xăm nào đó vậy.

—-

Hoa Kinh thịnh thế, lời sao nghĩa vậy.

Nơi đây không chỉ là thủ đô của Đại Chu, mà còn là cổ thành của mấy triều đại trước đó nữa. Trong thơ ca điển tích, Hoa Kinh được vẽ lên như một chốn thị thành giàu có tấp nập vô cùng, khắp mười dặm phố phường không tìm ra nổi một nơi tối tăm rách rưới. Tuy hình dung như thế thì hơi quá, nhưng nhìn lại nơi là đầu mối của mọi giao thương và tài phú của Đại Chu thế này, thì gọi như vậy cũng là không oan.

Thuyền lớn của Ninh gia cập bên lúc hừng đông. Sắp đến tiết Cửu Dương rồi, bến tàu duy nhất của Hoa Kinh đây rất đỗi náo nhiệt. Xung quanh rộn ràng tàu sang cập bến, người từ trên tàu xuống cũng đều là quan lớn quý nhân đến để chúc thọ thiên tử. 

Ninh Uyên vừa xuống tàu thì đã thấy một hàng dài cấm vệ quân mặc áo giáp nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình. Thủ lĩnh đội cấm vệ mặc áo giáp màu bạc, cưỡi con ngựa đỏ thẫm, nom dáng người cao lớn vô cùng, bừng bừng khí thế. Trông hắn không quá ba mươi, nom có vẻ thô lỗ kiểu giang hồ, nhưng cũng có một vẻ tuấn tú rất lạ. 

Thấy đoàn người Ninh gia bước ra, hắn vội nhảy xuống ngựa, sải bước đến ôm quyền quỳ chào Ninh Như Hải: “Tướng quân đến ạ!”

— Hết chương 96—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

17 thoughts on “[Thứ Tử] _ 096.

  1. Cầu chương mới~ ☺️ Chủ nhà nhớ chú ý sức khỏe nha, đừng làm việc quá sức đó.

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)