Đại Thiếu Trở Về
Quyết Tuyệt
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.
Biên tập: Cua Bể
—
34.
Cố Ngôn Tử luôn quan tâm đến vấn đề sức khỏe của Trịnh Gia Hòa, nhưng chưa bao giờ nói rõ cho anh nghe tại sao.
Lúc đầu là do không quen, còn sau này là vì không có cơ hội.
Bây giờ Trịnh Gia Hòa đã chủ động hỏi, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn nhiều. Thậm chí sau hôm cậu uống say rồi bày tỏ, Trịnh Gia Hòa cũng không xa lánh cậu…
Cố Ngôn Tử bèn thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
“Sức khỏe anh không tốt?” Trịnh Gia Hòa ngạc nhiên.
Anh vốn không hy vọng Cố Ngôn Tử sẽ trả lời mình.
Trịnh Gia Hòa chỉ định tạo bầu không khí phù hợp, sau đó bày tỏ rõ ràng với cậu.
Nhưng câu trả lời của Cố Ngôn Tử đã chặn đứng lời tỏ tình của anh.
“Sức khỏe của chú không ổn tí nào, sau này không được làm việc mệt nhọc, không nên thức đêm, ăn thì… Em đã liên hệ với một nông trại bên Úc, sau này ngày nào người ta nhập hàng vào cũng sẽ đem một phần qua chỗ mình, em nấu cho chú ăn…” Cố Ngôn Tử nói.
Rau dưa nhà cậu ăn đều tới từ nông trại trồng hữu cơ, nhà ba mẹ Trịnh Gia Hòa cũng vậy. Nhưng xem ra, vì Trịnh Gia Hòa không ăn ở nhà bao giờ nên người ta không có đưa rau cải sạch đến đây.
Lúc đầu Cố Ngôn Tử không nghĩ đến việc này, vài ngày trước tự dưng thức dậy mới gọi điện cho nông trại chuyên cung cấp rau sạch đó, bảo họ gửi đến nhà một phần.
Bác và chú của Cố Ngôn Tử đều sống ở thành phố B nên nông trại vẫn hay đưa đồ đến đây, hai bên giao dịch xong rất nhanh gọn.
Được Cố Ngôn Tử quan tâm như vậy nhưng lúc này Trịnh Gia Hòa không cười nổi, anh hỏi thẳng: “Em… nghĩ anh bị bệnh gì?”
“Lúc trước em có nghe là tim của chú không ổn lắm.” Cố Ngôn Tử cân nhắc một lát thì trả lời.
Trịnh Gia Hòa: “…”
Vì sinh non nên lúc mới chào đời, tim phổi của Trịnh Gia Hòa vẫn chưa hoàn thiện và van tim bị hở, nói trắng ra là có một cái lỗ trong tim ấy.
Bệnh này không hiếm với trẻ sơ sinh, nếu không có gì nghiêm trọng thì em bé chẳng những không có biểu hiện bệnh tật gì, còn lớn lên rất khỏe mạnh.
Vậy nên rất nhiều gia đình không hề biết là con mình từng bị bệnh này.
Do sinh non nên Trịnh Gia Hòa được bác sĩ kiểm tra rất kĩ, rồi xác định anh bị hở van tim.
Tình trạng của anh rất nhẹ, chưa đến một tuổi đã khỏe như trẻ bình thường. Mấy năm nay, thỉnh thoảng mẹ cũng nhắc lại với anh vài lần, mà Trịnh Gia Hòa cũng không biết hồi đó trong tim mình có một cái lỗ nếu mẹ anh không kể.
Cố Ngôn Tử nói lý do này thì Trịnh Gia Hòa chắc chắn một trăm phần trăm là cậu vô tình nghe được lúc mẹ anh nói chuyện với bà ngoại cậu.
Nụ cười trên mặt Trịnh Gia Hòa biến mất, nhưng rồi xuất hiện lại rất nhanh: “Vậy nên… em mới chạy đến đỡ anh khi lần đầu mình gặp lại?”
Cố Ngôn Tử nghe xong thì chợt thấy hơi xấu hổ.
Hành vi của cậu lúc đó đúng là kì cục thật… Nhưng tự dưng sống lại thấy Trịnh Gia Hòa làm cậu vui muốn chết, lúc đó chẳng thèm suy nghĩ gì mà cứ làm thôi.
“Chẳng trách em quan tâm anh như vậy.” Trịnh Gia Hòa nói.
“Chú…” Cố Ngôn Tử chợt nhận ra cảm xúc của Trịnh Gia Hòa … có gì đó bất thường.
“Anh không bị bệnh tim.” Trịnh Gia Hòa mỉm cười: “Cơ thể anh rất khỏe.”
Cố Ngôn Tử kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lúc Trịnh Gia Hòa qua đời, cậu vẫn đang nằm viện nên không rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Cố Ngôn Tử chỉ biết rằng… vì cứu cậu nên giữa anh và đám cướp kia đã xảy ra xô xát, nhưng Trịnh Gia Hòa không bị thương gì nghiêm trọng.
Có điều, anh lại lên đường đi công tác ngay sau khi cõng cậu chạy rất xa rồi đưa cậu vào bệnh viện.
Trước giờ Cố Ngôn Tử vẫn luôn nghĩ Trịnh Gia Hòa bị bệnh tim, vất vả cứu cậu ra rồi tiếp tục làm việc… nên mới đột ngột phát bệnh và qua đời.
Nếu Trịnh Gia Hòa thật sự khỏe mạnh, sao tự nhiên lại mất?
Nếu Trịnh Gia Hòa không chết vì bệnh tim… Sao nhà họ Trịnh lại nói như vậy?
Nghĩ kĩ lại thì ba mẹ Trịnh Gia Hòa chưa bao giờ chính miệng nói với cậu là anh qua đời do bệnh tim tái phát. Đây là ba mẹ cậu nói, rồi mấy người quen ai cũng nói thế cả.
Rất nhiều thứ đang diễn ra trong đầu Cố Ngôn Tử, trông cậu cứ như người mất hồn vậy.
Trịnh Gia Hòa thấy cậu như thế thì miệng cười mà lòng chua xót không thôi.
Chẳng trách… rõ ràng mấy năm không gặp mà Cố Ngôn Tử vừa nhìn thấy anh đã quan tâm như vậy… thi ra là vì tưởng anh bị bệnh.
Cứ nghĩ là sau khi gặp lại, Cố Ngôn Tử săn sóc quan tâm là vì thích anh… nhưng mà không phải.
Cũng đúng thôi, cậu vừa mới chia tay với Bành Tĩnh Hoằng, trước giờ có thân thiết gì với anh đâu, sao vừa gặp lại thích được?
Nhưng không hiểu sao Trịnh Gia Hòa luôn có cảm giác Cố Ngôn Tử rất thích mình…
“Chú, chú thật sự…” Cố Ngôn Tử muốn xác nhận lại lần nữa, nhưng chợt thấy mình hỏi như vậy đối với một người hoàn toàn khỏe mạnh thì không hay cho lắm.
“Anh rất khỏe.” Trịnh Gia Hòa khẳng định một câu đầy thuyết phục, trong lòng chỉ biết cười khổ.
E là Cố Ngôn Tử chẳng yêu thích gì anh, cậu chỉ xem anh như người lớn rồi quấn quýt lấy lòng.
Còn lần đó Cố Ngôn Tử uống say rồi nói “thích” anh… Say rượu không hẳn sẽ nói thật, huống hồ lúc đó cậu cũng không quá say… Chắc là chỉ nói vậy để làm nũng, làm người lớn vui lòng thôi.
Cơ mà lúc nhỏ anh tặng đồ cho cậu, Cố Ngôn Tử có nói “Em thích anh nhất!” bao giờ đâu nhỉ?
Trịnh Gia Hòa còn thấy – việc Cố Ngôn Tử không chịu gọi mình là “chú” khiến cậu dễ thương hơn nhiều so với bây giờ cứ “chú” này “chú” nọ.
“Vậy thì tốt quá!” Cố Ngôn Tử vừa mừng vừa sợ.
Thật sự cậu luôn rất lo cho sức khỏe của Trịnh Gia Hòa, bây giờ biết anh không sao rồi thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng mừng xong lại lo – Vậy thì tại sao Trịnh Gia Hòa chết?
“Em đừng lo lắng nữa… thật ra anh uống rất khỏe.” Trịnh Gia Hòa nói.
Đột nhiên nhận ra tất cả chỉ là do mình suy diễn làm Trịnh Gia Hòa không dễ chịu gì, nhưng anh vẫn nhanh chóng khôi phục lại thần thái.
Tuy mấy ngày nay anh có làm một vài hành động hơi điên rồ, nhưng so với mấy thằng bạn trên thương trường thì vẫn chưa là gì cả.
Anh hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường.
Cố Ngôn Tử hơi ngượng ngùng nói: “Chú ơi… xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ? Việc này đâu trách em được.” Trịnh Gia Hòa mỉm cười, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Thôi bỏ qua đi, anh nghe trợ lý Chu nói là em đang bận rộn với bộ phim mạng kia đúng không?”
Sau khi Trịnh Gia Hòa rời khỏi thành phố B, thời gian mà trợ lý Chu ở cùng Cố Ngôn Tử tăng lên khá nhiều.
Và vì anh là người trả lương, nên mỗi ngày trợ lý Chu đều báo cáo mọi hoạt động của Cố Ngôn Tử với anh.
Về phần Cố Ngôn Tử, cậu không hề biết mình vừa hụt một lần nghe tỏ tình..
Cậu lập tức chuyển sang chế độ nói tùm lum chuyện với Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa thì vẫn như ngày thường, nhiệt tình hưởng ứng.
Lúc về đến nhà thì đã khuya lắm rồi, hai người ai về phòng người nấy để nghỉ ngơi.
Trịnh Gia Hòa nằm mãi không ngủ được, không biết có phải do chiều nay ngủ nhiều, hay là vì nguyên nhân khác…
Chuyện anh cho rằng Cố Ngôn Tử thích anh là không đúng, nhưng chuyện anh thích Cố Ngôn Tử là sự thật.
Nhưng người ta chỉ coi anh là “chú”.
Trịnh Gia Hòa nhíu mày.
Cứ tưởng có bạn trai thì dễ lắm, bây giờ xem ra… không dễ như anh tưởng tượng.
Suy nghĩ một hồi, Trịnh Gia Hòa đi đến một quyết định.
Cố Ngôn Tử là người anh thích, lâu lắm rồi mới thích được một người, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng buông tay.
Còn chuyện Cố Ngôn Tử không thích anh, chỉ coi anh như một người chú… Bọn họ chỉ hơn nhau có tám tuổi thôi, hai nhà còn không có quan hệ máu mủ, sợ gì chứ?
Quyết định xong, Trịnh Gia Hòa lăn ra ngủ…
Cố Ngôn Tử cũng ngủ không ngon, cứ nhớ đến chuyện ở đời trước mãi. Cậu muốn tìm ra nguyên nhân tại sao Trịnh Gia Hòa chết, nhưng lúc trước cậu và Trịnh Gia Hòa không hề thân thiết, cậu hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Chuyện này càng củng cố ý chí phải bám chặt bên người Trịnh Gia Hòa của Cố Ngôn Tử – Cậu nhất định không thể để anh đột ngột qua đời lần nữa.
Cố Ngôn Tử mơ mơ màng màng ngủ, hôm sau vừa nghe tiếng chuông báo thức đã vội vàng bật dậy, rửa mặt qua loa rồi đi ra khỏi phòng.
Sau đó, cậu nhìn thấy Trịnh Gia Hòa…
Chắc là anh vừa tập thể dục xong, Cố Ngôn Tử không thấy áo đâu cả, chỉ thấy một cái quần thể thao ngắn… Anh đang đứng rót nước uống trong nhà bếp, trên người toàn là mồ hôi
Cố Ngôn Tử đơ người lại.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trịnh Gia Hòa cởi trần, cũng là lần đầu tiên biết… Vóc người Trịnh Gia Hòa đẹp như vậy.
Trịnh Gia Hòa có cơ bụng!!!
Bận rộn như thế mà vẫn tập ra được cơ bụng!
Cố Ngôn Tử nhìn lướt qua rồi vội vã quay sang chỗ khác.
“Ngại quá, lúc nãy chảy mồ hôi hơi nhiều nên anh cởi áo ra, lần sau sẽ chú ý hơn.” Trịnh Gia Hòa nói. Sáng nào anh cũng dậy sớm tập thể dục, sau đó tắm rửa và xem qua tài liệu.
Nhưng chưa bao giờ qua bên phía bếp, cũng chưa bao giờ cởi áo…
“Không sao đâu… Chú cứ thoải mái đi…” Cố Ngôn Tử vội nói. Nhà này là của Trịnh Gia Hòa, không thể vì cậu không quen mà bắt anh phải ăn mặc nghiêm túc được.
Với lại không phải là cậu không quen nhìn mấy cảnh như thế này, chỉ là hơi bị sốc một tí.
Trước giờ cậu vẫn nghĩ Trịnh Gia Hòa ốm yếu nên dáng người sẽ gầy gò thiếu sức sống. Không ngờ sự thật là hormone nam tính tràn ngập như vậy….
Cố Ngôn Tử hơi sững sờ đứng đó, may sao chuông cửa vang lên làm cậu tỉnh lại.
Người ta đem nguyên liệu nấu ăn tới.
Cố Ngôn Tử chọn nguyên liệu nấu ăn trước, sau này mỗi ngày người của bên nông trại Úc sẽ mang qua, bên đây sẽ đi giao cho khách trước 7h sáng… Thường thì người lấy hàng sẽ là quản gia hoặc giúp việc, nhà này thì Cố Ngôn Tử nhận hàng.
Cậu mở cửa lấy nguyên liệu, xoay người thì thấy Trịnh Gia Hòa đã biến mất, chắc là anh đi tắm rồi,
Cố Ngôn Tử đột nhiên thấy hơi tiếc một chút xíu…
—
Tác giả:
Chú già: “Xem tí cơ bụng không em ơi?”
— Hết chương 34—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Vừa thấy chủ nhà đăng bài chưa lâu nên mạn phép hỏi truyện này còn ra nữa ko nè? 🥹
LikeLike
Tròi má mĩ nam kế của chú kìa =))))))
LikeLiked by 1 person
Cho e hỏi làm sao để đọc đc chương 35 ạ
LikeLike
“Bận rộn như thế mà vẫn tập ra được cơ bụng!” nội tâm của t cũng gào thét giống Cố Ngôn Tử vậy 🤣. Chú gắng tận dụng nhan sắc + body để cua vợ lẹ lẹ nhé :))). Trước giờ t toàn đu Thứ tử, giờ chờ lâu quá nhảy sang hố mới nhà đang đào. Đọc một mạch hết 34 chap thấy couple này dễ thương quá trời :3. Thanks editor nhé 😆
LikeLiked by 1 person
ông chú quyết định sử dụng mỹ nhân kế để truy thê
LikeLiked by 1 person
Dễ sợ ông chú họ Trịnh. :)))))))))))
LikeLike
Anh chẳng có gì ngoài cơ bụng 💁💁💁
LikeLiked by 1 person
Eo ơi lấy sắc dụ nhi đồng 🤣🤣🤣
LikeLike
trên người toàn là mồ hôi -> hôi.
biến mất, chắc là anh đi tắm rồi, -> rồi.
Tiểu Cố cứ tưởng chú bị bệnh, ai ngờ người ta khỏe như vâm từ lâu rồi :))))) Chú Trịnh dùng mỹ nam kế cựk mạnk =>>>>
LikeLiked by 3 people
chú ơi nhanh bắt em về tay!!!! trời ơi không cần quá trình truy thê gì đâu cứ xông thẳng lên mà tiến tới bắt về thôi!!!
LikeLiked by 2 people
Có gì thì khoe đó dụ dỗ bé nó chứ. Khó lắm mới rung động mà =)
LikeLiked by 2 people
Ghê thật sắc dụ kìa
LikeLiked by 2 people
Chú cơ hội nó khiếp thật =))))))))))))
LikeLiked by 3 people