Đại Thiếu Trở Về
Quyết Tuyệt
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.
Biên tập: Cua Bể
—
33.
Lúc Cố Ngôn Tử và trợ lý Chu đến nơi thì khoảng nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh.
Cậu nhìn đồng hồ rồi đi mua một cái hamburger ở sân bay ngồi ăn.
Sáng nay, Cố Ngôn Tử chỉ hấp lại mấy cái sủi cảo trong tủ lạnh để bỏ bụng, giờ cũng đã qua ba tiếng nên cậu cảm thấy hơi đói.
Từ khi ở chung với Trịnh Gia Hòa, phương diện ăn uống luôn được Cố Ngôn Tử chú ý. Hầu như cậu không động đến đồ ăn có hại cho sức khỏe, kiểu như hamburger này nè, mấy tháng rồi Cố Ngôn Tử không có ăn.
Nên bây giờ ngồi ăn sao mà thấy ngon quá…
Trợ lý Chu cũng ăn hamburger giống cậu, coi như là bữa trưa cho hai người luôn. Cả hai vừa ăn vừa ngồi chờ.
“Tiểu Cố?” Một giọng nói chợt vang lên. Cố Ngôn Tử quay đầu thì nhận ra ngay người quen – người mà cậu biết lúc mới vào nghề, đi theo vài đoàn phim để học hỏi kinh nghiệm – Đạo diễn Giang Thụy.
Năm nay ông đã hơn 50 tuổi, dáng người ục ịch, đầu thì hói nhưng lại rất cao. Dù đã lâu không gặp nhưng Cố Ngôn Tử vẫn nhận ra ngay.
“Cháu đón ai ở đây à?” Đạo diễn Giang cười hỏi.
Cố Ngôn Tử gật đầu: “Vâng, cháu đón một người bạn.”
“Tiểu Cố, hôm nay bác có việc nên không nói chuyện với cháu được. Đây là danh thiếp của bác, cháu cầm đi. Nhớ liên lạc đấy nhé, bác có việc muốn bàn với cháu.” Đạo diễn Giang vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Cố Ngôn Tử, rồi kéo vali đi.
“Thiếu gia Cố, ai vậy?” Trợ lý Chu ngạc nhiên hỏi. Độ nhận diện công chúng của đạo diễn Giang khá thấp. Tuy cũng làm khá nhiều phim nhưng những người không trong ngành thì không biết ông là ai.
“Đạo diễn series <Cảnh sát – Tội phạm> đó.” Cố Ngôn Tử đáp, nói đến đạo diễn Giang thì series này là nổi nhất rồi.
“Ra là vậy!” Trợ lý Chu hơi bất ngờ, vẻ ngoài của vị đạo diễn này… khá là đặc biệt!
Đầu bóng loáng, dám cá trong sân bay chỉ có mình ông là như vậy.
“Ừ, ông ấy hơi khác người.” Cố Ngôn Tử nói.
Làm nghề này bị rụng tóc là chuyện thường, đa số đều đi cấy thêm tóc. Những người lớn tuổi, tóc muốn bạc hết cả đầu thì họ sẽ đi nhuộm. Tất cả cũng vì chăm chút cho vẻ ngoài của mình, để mình trông trẻ hơn một chút, nhưng mà đạo diễn Giang thì lại…
Tính ra tóc ông rụng không quá nghiêm trọng, tóc bạc cũng ít, nhưng vì người khác cứ nói ra nói vào về đầu tóc của mình nên ông quyết định đi cạo trọc luôn.
Cạo xong thì phát hiện để trọc như vậy lại rất tiện, gội đầu gì cứ lấy khăn lau một phát là xong. Mỗi lần cắt tóc thì lấy dao cạo râu “đi một vòng” trên đầu là ok. Từ đó, ông yêu luôn quả đầu trọc của mình, không muốn để tóc nữa…
Cố Ngôn Tử không biết vì sao đạo diễn Giang muốn gặp mình. Cậu cất danh thiếp đi, định lát nữa rảnh rỗi thì gửi tin nhắn, rồi ném giấy gói hamburger vào thùng rác bên cạnh.
Lúc này đây, Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng xuất hiện.
Vì ngồi khoang hạng nhất nên anh ra đầu tiên, chỉ mang theo một cái vali nhỏ, thấy Cố Ngôn Tử thì đi tới.
Cố Ngôn Tử đứng thật nghiêm chỉnh, khóe miệng vô thức nhếch lên, trong lòng lại thấp thỏm không yên… Cậu quệt tùm lum lên mặt như vậy, không biết Trịnh Gia Hòa có thích không…
“Đi thôi.” Trịnh Gia Hòa mỉm cười, nói với Cố Ngôn Tử.
“Chú, hành lý đâu…” Đừng nói hành lý của Trịnh Gia Hòa chỉ có thế này thôi nhé?
“Thư ký với trợ lý của anh sẽ giúp mang theo sau.” Trịnh Gia Hòa cười cười, nhìn Cố Ngôn Tử chăm chú: “Hôm nay em… rất đẹp.”
Anh đi gần Cố Ngôn Tử thì ngửi được mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, nhìn kĩ hơn thì thấy kiểu tóc rồi dáng lông mày của cậu đều được chăm chút rõ ràng.
Bình thường Cố Ngôn Tử rất trạch, làm gì biết mấy thứ này. Không lẽ… vì anh nên cậu mới sửa soạn vậy sao?
Trong lòng Trịnh Gia lập tức như có hàng ngàn chú chim đang nhảy nhót.
Trên đường về nhà, trợ lý Chu lái xe, Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử ngồi phía sau trò chuyện.
Nói đến mới thấy lạ, rõ ràng là ngày nào cũng nói chuyện với nhau nhưng hai người nói mãi cũng không hết chuyện.
Trịnh Gia Hòa đã ăn trên máy bay, Cố Ngôn Tử thì không đói nên trợ lý Chu chở hai người về thẳng nhà, nói là 5h sẽ quay lại đón bọn họ. Trịnh Gia Hòa đã đặt may hai bộ vest ở chỗ chuyên thiết kế quần áo cho anh mấy năm nay. Đợi lát nữa sang thay đồ thì để họ làm tóc cho luôn.
“Tiệc đóng máy bên Gia Thành đâu có gì long trọng, cần gì phiền vậy…” Cố Ngôn Tử nói.
“Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà em viết, phải coi trọng chứ.” Trịnh Gia Hòa đáp. Trước giờ Cố Ngôn Tử chỉ hay làm trợ lý hoặc viết kịch bản phim mạng, “Giang Sơn” là bộ kịch bản truyền hình đầu tiên mà phòng làm việc bọn họ làm việc độc lập.
Trước khi về khoảng 2 ngày thì không ngày nào Trịnh Gia Hòa ngủ được quá năm tiếng, trên máy bay nằm ngủ lại không ngon… nên sau khi về nhà, Trịnh Gia Hòa đi vào phòng ngủ bù.
Cố Ngôn Tử thì vào bếp chuẩn bị cơm nước.
Ăn ở ngoài có ngon thật nhưng dầu mỡ nhiều, không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa tiệc tối nay bắt đầu hơi trễ… Cố Ngôn Tử định bụng sẽ nấu một ít cho Trịnh Gia Hòa ăn ở nhà trước .
Cậu xào thịt cừu với cà rốt, xào thêm một đĩa bông cải xanh và bắp cải băm nhỏ. Đúng 4h30 thì đánh thức Trịnh Gia Hòa: “Chú ơi, mình ăn ở nhà một ít rồi đi nhé!!”
“Ừ.” Trịnh Gia Hòa mỉm cười. Trưa nay ăn trên máy bay đồ ăn cũng ngon, nhưng vì khoảng 12h sẽ đáp xuống thành phố B nên 11h đã phục vụ bữa trưa. Qua hơn 6 tiếng rồi, Trịnh Gia Hòa cũng thấy đói bụng.
Cố Ngôn Tử… đúng là vô cùng tận tâm.
Trịnh Gia Hòa đang nghĩ là chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, anh sẽ nói chuyện với cậu.
Anh đã hơn 30 tuổi, phải xác định quan hệ càng nhanh càng tốt.
Dù sao thì… ăn chay nhiều năm lắm rồi, đã đến lúc nên nếm chút vị thịt…
***
Hai bộ vest Trịnh Gia Hòa đặt may cho hai người giống nhau như đúc.
Cố Ngôn Tử thay xong mới để ý, tim cậu lập tức chệnh đi mấy nhịp.
Trịnh Gia Hòa thì lại rất bình tĩnh, thấy Cố Ngôn Tử xong xuôi thì cười nói: “Đi thôi.”
Lúc hai người tới nơi thì đã gần 7h.
Tiệc đóng máy của Gia Thành hôm nay cũng như bao buổi tiệc khác mà họ từng tổ chức, không hề cầu kỳ công phu, chỉ đặt vài bàn tiệc rượu trong nhà hàng, đúng giờ thì lên đồ ăn rồi cùng nhau thưởng thức.
Rất đơn giản nhưng không sơ sài.
Lúc Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử tới thì hầu hết mọi người đều đã đến. Họ đang tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau. Xung quanh hai diễn viên chính và các nhà đầu tư luôn có rất đông người vây kín.
Rồi sự xuất hiện của Trịnh Gia Hòa đã hút hết tất cả ánh nhìn.
Có khá nhiều diễn viên và một vài nhà đầu tư biết đến việc Trịnh Gia Hòa đổ vào bộ phim này mười triệu.
Mười triệu với Trịnh Gia Hòa mà nói thì không là gì, nên họ mời anh cho có lệ vậy thôi, ai ngờ Trịnh Gia Hòa đến thật… Người vừa xuất hiện, bọn họ đều đứng hết lên.
Mấy người xung quanh thấy họ đứng dậy thì ánh mắt cũng tự động nhìn về phía Trịnh Gia Hòa.
“Trịnh tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” CEO của Gia Thành tươi cười tiếp đón.
“Tổng giám đốc Lý, tôi xem phim của mọi người mà lớn lên đấy, nói ngưỡng mộ nên là tôi mới đúng.” Trịnh Gia Hòa không hề lên mặt tự cao, rất vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Vừa đến 7h, phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.
Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử được xếp ngồi với CEO công ty cùng một vài nhà đầu tư khác. Bàn này khá ít người ngồi, mọi người cũng không chỉ lo ăn mà trò chuyện rất rôm rả.
Nhờ vậy Cố Ngôn Tử mới biết – nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim là ông chủ một công ty than đá.
Vì mấy năm nay nhà nước tương đối nghiêm ngặt với sản xuất than nên ông ta chuẩn bị đổi sang làm bất động sản.
Còn đầu tư vào phim truyền hình chủ yếu do sở thích thôi.
Ông ta rất thích việc tên mình xuất hiện ở cuối phim.
Vì trình độ văn hóa không cao, ông ta luôn tự biết người biết ta, đầu tư cũng chỉ chi tiền chứ không khoa tay múa chân đòi hỏi này nọ nên rất được yêu thích trong giới đầu tư phim.
Cố Ngôn Tử cũng thích kiểu người như vậy, nhưng vẫn có một vài hành vi khiến cậu không vừa lòng.
Ông chủ bán than này… rất hay mời rượu.
Trịnh Gia Hòa đã uống một ly rồi, giờ lại phải uống tiếp… Cố Ngôn Tử lập tức ngăn cản: “Ngại quá, tửu lượng của chú Trịnh không cao lắm, không uống nhiều được.”
Ông chủ than kia vừa nghe thì quay sang nhìn Trịnh Gia Hòa.
“Xin lỗi, tôi không uống rượu được.” Trịnh Gia Hòa cười cười xin lỗi, rồi gọi phục vụ tới thay hai ly rượu của anh và Cố Ngôn Tử thành hai ly nước nho.
Thành ra trong một giàn các ông lớn ngồi uống rượu nho, tự dưng lại xuất hiện hai ly nước nho.
Vì bữa tiệc hôm nay khá dài, Cố Ngôn Tử mới đứng dậy đi WC.
Ai ngờ vừa mới giải quyết xong, đang rửa tay thì chợt thấy khuôn mặt của Bành Tĩnh Hoằng trong gương.
Cậu lập tức nhíu chặt chân mày.
Mấy ngày qua cậu luôn tìm mọi cách tránh đụng phải Bành Tĩnh Hoằng. Ngay cả việc đi tiệc hôm nay, Cố Ngôn Tử cũng đã hỏi kĩ sản xuất Điền rằng Bành Tĩnh Hoằng có được mời không, biết hắn không tới cậu mới đi.
Rốt cuộc… lại gặp nhau nữa. À, nói chính xác hơn là bị Bành Tĩnh Hoằng chặn không cho đi.
Áo quần hắn nhăn nhúm hết cả, tóc tai thì lộn xộn, miệng ngậm điếu thuốc trông như một chàng trai lãng tử bất cần đời. Nhưng tất nhiên, Cố Ngôn Tử không thấy hắn thu hút chỗ nào: “Này Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta chia tay sắp được 4 tháng rồi mà sao anh cứ bám tôi dai như đỉa vậy?”
“Anh không muốn chia tay.” Bành Tĩnh Hoằng nói. Mấy tháng qua không có Cố Ngôn Tử bên cạnh, hắn cứ như người mất hồn, càng ngày càng nhớ cậu không chịu được.
Cố Ngôn Tử giễu cợt: “Chia tay chứ có phải ly hôn đâu, bộ anh chịu tôi mới được quyền chia tay à?”
“Cố Ngôn Tử, anh biết anh sai rồi, anh không nên nói dối em và đính hôn với Khương Tú. Anh đã nói với cô ta là anh sẽ bỏ hơn ước… Chúng mình làm lại lần nữa được không?” Bành Tĩnh Hoằng nói.
“Không!” Cố Ngôn Tử đáp ngay không do dự: “Anh đã đính hôn với Khương Tú rồi thì lo mà chăm sóc tốt cô ta đi!” Cậu không mong hai người này hủy bỏ hôn ước, vì cặp đôi này sinh ra là để dành cho nhau.
“Anh không thích cô ta, anh chỉ thích em, chỉ muốn ở với em.” Bành Tĩnh Hoằng kéo tay cậu.
Cố Ngôn Tử vùng ra.
“Ngôn Tử, Trịnh Gia Hòa chỉ chơi đùa với em một thời gian, em và anh ta không có tương lai đâu. Anh là người yêu em, hai ta có thể ra nước ngoài kết hôn…” Bành Tĩnh Hoằng nhìn cậu với vẻ đầy đau lòng: “Em đừng cam chịu như vậy…”
Có lẽ trong mắt Bành Tĩnh Hoằng, trước đây Cố Ngôn Tử hoàn toàn không biết Trịnh Gia Hòa.
Hôm ấy hắn đính hôn, vì dỗi nên Cố Ngôn Tử mới lên giường với Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa đúng là rất rộng rãi với cậu, nhưng anh ta là ai chứ? Sao có thể thật lòng với Cố Ngôn Tử được? Dù phương diện nào của Cố Ngôn Tử cũng không tệ, nhưng cũng không có gì quá nổi bật.
Cậu và Trịnh Gia Hòa, chỉ có thể là giao dịch về thể xác và tiền bạc.
Trước kia Cố Ngôn Tử không như thế này, Cố Ngôn Tử vẫn luôn muốn cùng hắn ra nước ngoài kết hôn, thậm chí còn mường tượng ra hôn lễ của hai người.
“Kết hôn với anh? Chắc đời tôi không còn gì có thể vô lý hơn chuyện này luôn.” Cố Ngôn Tử chợt mỉm cười.
Cậu không ngờ Bành Tĩnh Hoằng vẫn muốn như vậy.
Ở với nhau tận hai năm mà Bành Tĩnh Hoằng chẳng hiểu gì về cậu cả.
Lúc này cậu chỉ muốn nói toẹt với Bành Tĩnh Hoằng là mình và Trịnh Gia Hòa đang yêu nhau. Chỉ tiếc là cả hai chưa có gì đáng để nói, bây giờ còn không biết là quan hệ gì với nhau…
Nên cậu chẳng nói chẳng rằng, cứ đi thẳng ra ngoài.
Bành Tĩnh Hoằng thấy thế lại muốn kéo Cố Ngôn Tử lại, nhưng Cố Ngôn Tử đánh thẳng vào tay hắn, bỏ đi không thèm quay đầu nhìn.
Tay Bành Tĩnh Hoằng đau đến run lên.
Hắn ném điếu thuốc bên tay kia xuống, lấy chân đạp cho tắt rồi lấy điện thoại ra gọi cho Khương Tú: “Khương Tú, chuyện hủy bỏ hôn ước cô nghĩ tới đâu rồi?”
“Anh Bành, chuyện này anh nói với ba mẹ anh đi!” Khương Tú cúp thẳng điện thoại.
Bành Tĩnh Hoằng chửi một tiếng vào di động.
Bên kia, sắc mặt Khương Tú cũng rất khó coi.
Địch ý của cô ta dành cho Cố Ngôn Tử rất lớn, nguyên nhân tại sao à… Vì Khương Tú đã nhận ra Bành Tĩnh Hoằng thật sự quý trọng Cố Ngôn Tử từ rất lâu.
Bành Tĩnh Hoằng cực kì để ý Cố Ngôn Tử, nếu cậu ta không đồng ý thì Khương Tú còn lâu mới làm vợ Bành Tĩnh Hoằng được.
Chính vì vậy nên Khương Tú luôn tìm mọi cách chia rẽ quan hệ giữa hai người, thậm chí dù phải chịu thiệt, đồng ý cùng Bành Tĩnh Hoằng tới nói rõ cho Cố Ngôn Tử biết hai người chỉ kết hôn trên giấy tờ.
Chịu bao nhiêu nhục nhã cũng vì được gả cho Bành Tĩnh Hoằng. Ai ngờ… Bành Tĩnh Hoằng vẫn không chịu cưới cô.
Tất cả đều vì Cố Ngôn Tử.
Nghĩ tới việc mấy tháng nay không nhận được hợp đồng nào, độ hot thì sa sút, bây giờ Bành Tĩnh Hoằng còn chẳng để ý đến mình… Khương Tú hận Cố Ngôn Tử đến thấu xương.
Có điều mấy ngày nay Cố Ngôn Tử trốn quá kĩ, cô không thể nào tìm ra được…
***
Buổi tiệc đóng máy của “Giang Sơn” kéo dài đến gần 10h tối.
Vài người vẫn còn muốn đi tiếp tăng hai, nhưng Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa chỉ muốn đi về.
Lúc nãy khi đưa bọn họ tói nơi, trợ lý Chu cũng ở lại ăn một lát nhưng không uống rượu. Bây giờ đang lái xe đưa hai người về.
Chiếc xe này của Trịnh Gia Hòa có hệ thống tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau.
Trịnh Gia Hòa mở tấm chắn lên, cười cười nhìn Cố Ngôn Tử: “Lúc nãy, sao em không cho anh uống rượu?”
Cố Ngôn Tử giật mình.
“Từ lúc chúng ta gặp lại nhau, tại sao em chú ý thân thể anh quá vậy?” Trịnh Gia Hòa hỏi tiếp.
Đèn trong xe chỉ le lói, dáng người Trịnh Gia Hòa như ẩn như hiện.
Tuy vậy, Cố Ngôn Tử vẫn thấy được nụ cười ấm áp và ánh mắt chăm chú kia.
Cố Ngôn Tử suy nghĩ một lúc, rồi quyết định lần này không nói nhăng cuội nữa: “Em… sức khỏe chú không tốt, phải chú ý nhiều hơn.”
Cua: Em còn nhớ hay em đã quên~~
— Hết chương 33—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Em cũng muốn xem cảnh chú ăn thịt lắm rồi chú Trịnh ạ. :)))))
LikeLike
chờ lâu tới mức t phải đọc lại văn án để nhớ lại cốt truyện -.-
LikeLike
Chờ mòn mỏi TvT
LikeLike
._. Tí nữa tui quên cháu nó,phải mò lại đọc cho đúng mạch
LikeLiked by 1 person
“Áo quần hắn nhăn nhúm hết cả, tóc taithì lộn xộn”
Chỗ này bị dính nè.
LikeLiked by 1 person
series đó” -> đó.”
Trong lòng Trịnh Gia lập tức -> Trịnh Gia Hòa
tóc taithì lộn xộn -> tai thì
cô ta là anh sẽ bỏ hơn ước -> hôn
mường tượng ra hôn lê của -> lễ
nãy khi đưa bọn họ tói nơi -> tới
Nồi nào úp vung nấy, anh Bành vs chị Khương ở vs nhau luôn đi cho đỡ làm khổ thiên hạ, để Trịnh tổng vs Ngôn Tử còn nói chuyện yêu đương @v@
LikeLiked by 1 person
Chương mới ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
LikeLiked by 1 person
chờ chương mới nhiều tới mức đọc đi đọc lại từ đâu không biết bao nhiêu lần :(((((
LikeLiked by 1 person
:)))) ủa ủa :)))) gì dợ
LikeLiked by 1 person
T thấy chương mới mà phải nhìn đi nhìn lại hai lần mới dám đọc
LikeLiked by 1 person
Thấy chương mới mừng suýt rơi điện thoại vào mặt 😭
LikeLiked by 2 people