[Thứ Tử] _ 090.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã

090. Vạn tuế nở hoa

Tư Không Húc sững sờ.

Ninh Uyên quay lại, nhìn mặt gã, lẳng lặng nói: “Như ta thấy thì, chắc Điện hạ đã dùng gương mặt này của mình để làm kha khá chuyện rồi nhỉ? Muội muội Bình Nhi của ta đã chết thế nào, đến giờ ta vẫn còn nhớ như in đây. Ngài nói thử xem?”

Ý y nói khá rõ ràng – nếu Tư Không Húc không dùng vẻ ngoài kia để “quyến rũ” Ninh Bình Nhi, thì nàng ta cũng chẳng đến nông nỗi tự tìm đường chết như thế. Nói vậy chẳng khác nào coi Tư Không Húc là kiểu người lấy sắc đổi lợi nhan nhản ngoài kia, nếu nói tục hơn nữa thì là, gã cũng chẳng khác gì phường nam quan kỹ nữ!

Tư Không Húc không ngu, tất nhiên là hiểu được ẩn ý của y, tức đến độ trán nổi gân xanh.

Khó mà phủ nhận được rằng – vẻ ngoài hơn người này đúng là rất có lợi cho gã. Vậy nên, dù ban đầu gã không có ý tưởng lấy sắc dụ người gì hết, thì lâu dần thành quen, gã đã vô thức dùng khuôn mặt này để câu kéo những kẻ háo sắc, dụ họ làm theo những gì gã muốn.

Nay đột nhiên bị người ta nói toạc ra như thế này, gã vừa thẹn vừa giận. Huống gì lúc nói vậy, mắt Ninh Uyên còn khẽ nheo lại; dù y đang ngước lên nhìn gã, nhưng vẻ mặt đó thì không khác gì… đang khinh thường gã cả.

“Ngươi…” Gã nhịn một lúc mới nén được cảm xúc muốn bóp cổ y xuống. Y càng tỏ ra khinh bỉ gã như thế, thì dục vọng muốn chiếm lấy y của gã lại càng mãnh liệt. Lấy sắc dụ người thì có làm sao? Gã chỉ muốn đè kẻ dám khinh thường mình này xuống, thuần phục y giữa khố hạ mình, vậy mới thỏa cái mong ước chinh phục của gã được.

“Ninh công tử à, giờ ta chỉ thấy ngươi đang vờ bình tĩnh mà thôi.” Tư Không Húc giật giật môi rồi nói: “Kể cả ta có đang dùng mỹ nhân kế thì sao? Nếu người như ta mà Ninh công tử còn chẳng rung động chút nào, thì khắp thế gian này, chỉ sợ là chẳng có ai hợp ý ngươi nữa đâu.”

Gã nói vậy chẳng khác nào đang tự coi mình là đệ nhất thiên hạ… Nhưng gã cũng chẳng sai — Ninh Uyên thừa nhận rằng, bản thân y đã từng đắm đuối nhan sắc đó, nhưng bây giờ, y chỉ thấy chán ghét mà thôi.

“Tiếc thật đấy… Đúng là Tứ điện hạ rất tuấn tú, và đúng là ta thích nam tử thật, nhưng Người không phải là sở thích của ta.” Y vờ như nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp: “Ta thích kiểu phải hoang dã một chút, hào sảng một chút, cơ bắp một chút; chứ không phải kiểu trắng nõn trắng nà như điện hạ. Nói thẳng ra là — nếu Điện hạ đứng cạnh đám hộ vệ cao lớn cường tráng của Người, thì có khi ta còn chẳng để ý đến Người đâu.”

Ý y là – trong mắt y gã còn chẳng bằng hộ vệ ư?

Bị Ninh Uyên sỉ nhục mấy lần liên tiếp như thế, cuối cùng Tư Không Húc cũng chẳng giữ nổi vẻ tươi cười giả tạo nữa. Mà y cũng chẳng định ở thêm, lạnh nhạt ôm quyền thi lễ rồi quay người rời đi.

Ngay khi Ninh Uyên rời đi, liên tiếp mấy bóng người mặc áo đen lộ ra khỏi bóng tối; dường như chỉ cần Tư Không Húc ra hiệu một cái, là họ sẽ xông lên bắt lấy y ngay. Nhưng gã chỉ siết chặt nắm tay, căm tức trợn mắt nhìn theo bóng lưng y, rồi phất tay ra ý lùi lại, thì họ mới lui về sau.

Nãy giờ Hô Diên Nguyên Thần vẫn ngồi xổm ở chỗ kín, quan sát nhất cử nhất động của Tư Không Húc. Thấy gã không manh động gì, hắn mới thở phào một hơi, tiếp tục lặng lẽ theo sát Ninh Uyên.

Nhưng hắn đi quanh một vòng mà không thấy bóng y đâu – y biến mất quá nhanh. Hết cách rồi, hắn đành trở về theo đường cũ. Ngay khi hắn nhảy khỏi tường rào ở một góc vắng vẻ, một bóng hình đập ngay vào mắt hắn – Ninh Uyên đang khoanh tay ôm ngực, đứng dựa vào tường, nhìn hắn như cười như không.

Nhất thời, Hô Diên Nguyên Thần ngồi sững ra trên đầu tường, không động đậy gì hết. Hai người đờ ra nhìn nhau một chốc, rồi y lắc đầu cười: “Ta không biết là Hô Diên điện hạ lại có sở thích theo dõi người khác như thế đấy. Có chuyện này chắc điện hạ không biết – Đại Chu chúng ta tư tưởng thoáng lắm, đi tìm vui với nam quan không phải là chuyện gì nhất thiết phải che che giấu giấu đâu. Lần sau Điện hạ cứ đi thẳng vào cửa chính ấy, đừng nhảy tường như kẻ trộm thế này, mất mặt lắm.”

Giọng y trầm trầm nhuốm vẻ bất lực, nghe như vừa trách móc vừa hết cách, làm mặt Hô Diên Nguyên Thần lúc đỏ lúc trắng. Hắn vừa hoảng vừa sợ, đang định giải thích thì chợt nhận ra có gì đó không ổn. Nhìn y như cười như không thế kia, tự dưng hắn hiểu ngay, vội nhảy xuống đất rồi lúng túng đáp: “Ngươi nhận ra ta từ lúc nào?”

Ninh Uyên không đáp thẳng mà bước lên, vói vào vạt áo hắn. Tay y lành lạnh làm hắn giật mình lui lại, còn y thì đã lấy một cái bao nhỏ từ người hắn ra rồi.

Y cầm nó lên ngửi ngửi, đoạn bảo: “Thực ra ngươi nấp mình khá lắm, nhưng ta khuyên một câu thế này – sau này khi đi theo dõi người khác, nhất định đừng mang theo thứ gì có mùi. Trước giờ mũi ta nhạy lắm, lúc nãy khi nói chuyện với Tư Không Húc ta đã loáng thoáng ngửi được mùi này rồi, nên chắc mẩm là ngươi đang ở gần đó.”

Cái bao nọ tỏa ra mùi sữa thơm nhàn nhạt – là sữa đặc khối mà Hô Diên Nguyên Thần vẫn luôn mang theo. Nhưng mùi đó thực sự rất nhạt, không để ý thì không thấy được; nhưng Ninh Uyên lại nhớ mùi đó rất rõ, nên mới biết được hành tung của hắn.

Hắn lúng túng quệt mũi, nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt y. Nhưng y thì cứ tự nhiên như không, nhón một khối sữa đặc cho vào miệng: “Vừa nãy uống chén trà kia chua chết đi được, không biết người châm trà đã đổ bao nhiêu dấm vào đó nữa.”

Rốt cục hắn cũng ngẩng lên, kỳ quái nhìn y: “Ta theo đuôi ngươi như thế, ngươi không giận ư?”

“Làm như đây là lần đầu tiên ấy?” Y liếc nhìn hắn, rồi quay người đi ra đường lớn.

Hắn vội đuổi theo sau đến bên cạnh y, nhỏ giọng nói: “Ta không cố ý làm thế đâu, chẳng qua là…” Là muốn hỏi về quyển “sách” kia thôi…

Nhưng lời đã đến miệng lại chợt khựng lại. Hắn nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy của Ninh Uyên và Tư Không Húc – nếu y đã nói rõ ra như thế, thì hắn còn cần phải hỏi nữa ư?

Đi một đoạn xa rồi, tiếng oanh yến đã nhạt bớt đi, xung quanh lại trở về yên tĩnh. Ninh Uyên đi chậm lại, chợt nói: “Bây giờ không ầm ĩ nữa rồi, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Ta…” Hô Diên Nguyên Thần mấp máy môi, chần chừ một chốc rồi bảo: “Những gì ngươi vừa nói với Tứ hoàng tử… đều là thật sao?”

“Phải.” Y đáp mà không cần nghĩ ngợi. Như thể sợ hắn không nghe rõ, y còn lặp lại lần nữa: “Ta nhất nhất đối nghịch với Tứ hoàng tử là thật, ta không muốn giúp mẹ cả của ta là thật, cả chuyện ta thích nam tử… cũng là thật nữa.”

Nói rồi, y ngẩng lên quan sát hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường thì nói tiếp: “Nhưng ta đoán là, hai chuyện đầu ngươi đã biết hoặc đoán được rồi; chuyện làm ngươi ngạc nhiên hẳn là chuyện cuối cùng nhỉ.”

“Ta không hiểu lắm.” Hô Diên Nguyên Thần lắc đầu: “Ta có biết về nam phong, nhưng chỉ coi đó là chuyện vui chơi qua đường thôi; chứ nếu hai nam tử thực sự yêu nhau, thì đúng là trái…”

“Trái cương thường đạo lý ư?” Mắt y lóe lên: “Nên ngươi thấy ta rất đáng ghê tởm?”

“Không không!” Hắn lắc đầu như trống bỏi: “Ta chỉ quá ngạc nhiên thôi, chứ không hề có ý hạ nhục Ninh huynh!”

“Thực ra ngươi không cần phải để ý đến chuyện đó quá đâu. Tuy ta thích nam tử thật, nhưng đời này không hề có ý định đi tìm bạn lữ – vì ta không thích ai cả, mà dù có thích thì cũng chẳng còn tâm sức đâu mà đi yêu với đương.” Y ngẩng lên: “Vậy nên Hô Diên huynh à, nếu huynh có thể đối xử bình thường với ta thì tốt, nếu không được thì cũng không sao. Vốn chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, dễ gặp dễ tan, không sao cả. Nhưng dù gì ngươi cũng giúp đỡ ta rất nhiều, bất kể sau này ngươi nhìn nhận ta ra sao, thì ta vẫn luôn ghi nhớ cái ơn này.”

Nghe Ninh Uyên nói thế, mặt Hô Diên Nguyên Thần hơi đỏ lên, may là đang đêm nên không nhìn rõ lắm. Hắn khẽ lắc đầu: “Ninh huynh đừng nghĩ nhiều, sao ta lại coi thường ngươi được. Nếu ngươi cho rằng ta để bụng mấy chuyện lặt vặt này, thì chính là đang khinh thường ta đấy.”

“Nếu vậy thì, Hô Diên huynh đã hiểu ý ta chưa?” Y nhìn hắn.

Hắn không quay lại: “Ý Ninh huynh là sao?”

“Ví như chuyện chung chăn chung gối với ta ở trấn Hương Hà đấy, tuy ta biết ngươi chỉ đùa thôi, nhưng mong sau này ngươi đừng tùy tiện làm mấy chuyện đó nữa.” Giọng y bình thản vô cùng, chẳng có vẻ gì là vui đùa: “Giờ ngươi đã biết ta thích nam tử, mà ngươi cũng đâu phải kiểu nhạt nhẽo thiếu hấp dẫn gì. Tuổi trẻ nhiều năng lượng mà, mong ngươi hiểu được nỗi khó xử của ta.”

Hô Diên Nguyên Thần đờ ra, nghĩ ngay đến rất nhiều buổi tối họ đã ngủ cùng nhau ở trấn Hương Hà. Lúc ấy hắn luôn viện đủ loại lý do, ỷ vào ưu thế về thể lực mà liên tục chen lên giường y, thậm chí còn lôi kéo ôm y ngủ. Hắn chẳng thấy sao cả, nhưng y thì lúc nào cũng chống cự rất mãnh liệt. Khi ấy hắn còn cho là y ngại; giờ ngẫm lại thì… hóa ra là vì lý do đó!

Như sợ hắn không hiểu, y nói thêm: “Ngươi thử tưởng tượng xem, ngươi vốn đang an lành ngủ trên giường, tự dưng lại có một nữ tử dáng người nóng bỏng chui vào lòng ngươi, mà ngươi lại không thể nói gì hay làm gì cả, lại còn phải vờ như bình thường mà ngủ tiếp… Ngươi có hiểu ý ta không?”

Không ngờ Ninh Uyên lại ví mình thành một “nữ tử nóng bỏng” trong mắt y, hắn vừa giật mình vừa đỏ bừng mặt.


Lời tác giả: Đây là quá trình bẻ thẳng thành cong đấy, từ việc khiến bạn biết “A hóa ra trên đời có gay thật” rồi làm bạn hiểu “Gay thì gay có gì hot” đến khi làm bạn kết luận “Người ta gay được sao mình không gay được chứ”, sau đó là… thành công, uyên uyên về chung tổ thôi. Áp dụng cách này với kiểu tiểu thẳng nam ngây thơ như Hô Diên, đảm bảo sẽ cho ra một tiểu công ngây thơ á ~~

— Hết chương 90—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

9 thoughts on “[Thứ Tử] _ 090.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)