[Dài Lâu] _ 07

f0d93455bab194ddbf0abf0be4b31e62

Dài Lâu

Tĩnh Thủy Biên

Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại võ sĩ quyền anh công x lạc quan hiền lành nghệ sĩ múa ballet thụ, thanh mai trúc mã, ngọt ngào, 1×1, HE

Biên tập: Nhím Chỉnh sửa: Cua Bể

07.

Nước tẩy trang lành lạnh, tay Bạch Cẩn Nhất thì lại ấm, làm bông tẩy trang lướt trên mặt dễ chịu hơn hẳn. Bạch Cẩn Nhất cũng chẳng rành rẽ gì, nhưng nó thấy được chỗ nào cần lau nên lau sạch hơn Giang Thâm nhiều. Giang Thâm chỉ biết lau lung tung, thành ra một hồi nhìn mặt cậu như diễn viên hát tuồng vậy..

Lúc được lau nốt đỏ giữa hai hàng lông mày, Giang Thâm thấy nhột, bèn bật cười khúc khích.

Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu: “Cười cái gì?”

Giang Thâm cũng không còn sợ Bạch Cẩn Nhật như lúc đầu nữa. Cậu lách mình né tránh: “Hơi nhột…”

Thế là Bạch Cẩn Nhất lại nhíu chặt đôi mày: “Con trai gì đâu yếu đuối vậy.”

Giang Thâm không muốn bị bảo là yếu đuối nữa, nên cậu đứng thẳng chẳng dám nhúc nhích tẹo nào. Chờ cho Bạch Cẩn Nhất dùng bông tẩy trang giúp cậu lau mặt xong, Giang Thâm rửa mặt lại với nước thêm vài lần nữa. Rồi cậu ngẩng đầu, dí sát mặt mình vào Bạch Cẩn Nhất, hỏi: “Đã sạch chưa?”

Bạch Cẩn Nhất vừa mang găng tay vào lại, thấy mặt Giang Thâm sát rạt liền giơ bàn tay mang găng lên đẩy má cậu ra xa. Giang Thâm bất ngờ bị găng tay chạm vào má, cậu cất tiếng hỏi: “Làm gì vậy?”

Hình như Bạch Cẩn Nhất cảm thấy làm vậy vui lắm nên không thèm để găng tay xuống mà hỏi tiếp: “Cậu không đi tập múa à?”

Giang Thâm lúng búng đáp lại: “Rửa mặt xong mình mới tập.”

Bạch Cẩn Nhất tiếp tục tra hỏi: “ Mấy tuổi rồi?”

Giang Thâm vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Tính theo tuổi mụ thì mình sẽ tròn 9 tuổi vào tháng sáu.”

Bạch Cẩn Nhất: “Vậy à.”

Giang Thâm tò mò nhìn nó: “Chẳng lẽ cậu nhỏ tuổi hơn mình?”

“Ai bảo thế?” Cuối cùng, Bạch Cẩn Nhất cũng thả găng tay xuống: “Tuổi mụ tôi cũng 9.”

Giang Thâm vui vẻ cười rộ lên. Bạch Cẩn Nhất nhìn dữ dằn vậy thôi, chứ tiếp xúc với nó rồi mới thấy chẳng sợ tẹo nào. Nó đứng ở hành lang chờ Giang Thâm rồi cùng về phòng học. Hình như nó hiếu kì đôi giày ballet của Giang Thâm lắm, cứ săm soi mãi. Không dằn nổi tò mò, Bạch Cẩn Nhất cất tiếng hỏi: “Mũi giày của cậu dày thế, đi không thấy cộm à?”

Giang Thâm giơ bàn chân lên: “Lúc đầu mang thấy khó chịu thật, nhưng mang lâu thì quen thôi à.”

Bạch Cẩn Nhất không thèm đáp lại, chỉ nhìn đôi giày của Giang Thâm thêm lần nữa.

Giang Thâm muốn nói chuyện với nó nhiều hơn một chút. Cậu là bé trai duy nhất trong lớp ballet nên nhiều lúc chẳng hiểu các bạn nữ đang nói cái gì để mà tham gia cùng. Dù bạn bè cũng thích múa như mình, nhưng trẻ con mà, đi học không có bạn nói chuyện sẽ cảm thấy rất buồn.

Bạch Cẩn Nhất là một đứa nhóc kiệm lời. Dọc đường đi về, nó chỉ im lặng nghe Giang Thâm líu ríu. Đến cửa phòng học quyền anh thì đúng lúc có một người khác từ trong lớp đi ra, thấy Bạch Cẩn Nhất đi cùng Giang Thâm thì ngạc nhiên lắm.

“Đi đâu nãy giờ vậy?” Người nọ nhìn lớn tuổi hơn hẳn, cao hơn Giang Thâm những một cái đầu: “Nó là ai?”

Hẳn là người ta hỏi Bạch Cẩn Nhất rồi.

“Thiên nga lớp bên cạnh.” Bạch Cẩn Nhất đáp. Nó ngoái nhìn Giang Thâm: “Cậu nên vào lớp đi.”

Giang Thâm ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng. Cậu lấm lét nhìn anh trai nọ cao hơn mình một cái đầu, người ta cũng nhìn lại, nụ cười sao mà có chút đểu.

Tống Hân đứng ở cửa phòng tập múa gọi lại: “Giang Thâm! Vào học nhanh!”

Giang Thâm nghe cô bé gọi thì chạy lại ngay: “Dạ em đây.” Cậu vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ra phía sau. Hình như biết cậu nhìn lại nên Bạch Cẩn Nhất nhíu chặt mày tỏ vẻ khó ở.

Tống Hân kéo Giang Thâm vào phòng, giọng điệu không vui: “Chị dặn đừng để ý học sinh lớp quyền anh rồi mà.”

Giang Thâm vừa trả lại nước tẩy trang và bông cho cô Lâm, vừa đáp: “Em gặp lúc đang đi trên đường. Cái anh cao cao hồi nãy là ai vậy ạ, chị có biết không?”

Tống Hân ra vẻ bí mật, thì thầm với cậu: “Quán quân quyền anh nam thiếu niên cấp thành phố đấy. Tên anh ta là Lại Tùng.” Ngẫm nghĩ một hồi, Tống Hân lại dặn dò: “Anh ta lớn hơn chúng mình nhiều. Tránh xa anh ta ra nhé.”

Giang Thâm vâng lời đáp “Dạ”, rồi vào hàng đứng cùng các bạn. Cô Lâm giới thiệu nội dung bài học hôm nay rồi bảo cả lớp tự khởi động. Cô gọi riêng Giang Thâm tới, dịu dàng bảo: “Hôm nay cô sẽ dạy con đứng mũi chân. Hơi đau đấy, nếu đau quá con nhớ bảo cô nhé.”

Giang Thâm nửa hiểu nửa không: “Đứng mũi chân làm sao ạ?”

Cô Lâm ôn tồn giải thích: “Múa ba lê có động tác đứng bằng mũi chân. Nhưng không ai mới học mà có thể thực hiện được đâu.” Cô bảo Giang Thâm nắm lấy tay vịn, từ từ nhấc một chân lên: “Chân duỗi thẳng, bàn chân cũng thế.” Tay cô nắm mu bàn chân Giang Thâm, từ từ cầm chặt ngón chân cậu: “Giữ nguyên bàn chân như thế. Chịu đựng một chút.”

Giang Thâm nín thở, dùng toàn lực duy trì động tác nhón mũi chân. Giữ như thế một hồi, cô Lâm từ từ thả bàn chân cậu ra.

“Con chịu đau giỏi thật đấy.” Cô cười với cậu: “Đau quá thì cứ nói.”

Giang Thâm nhịn đau đến đỏ cả mặt: “Không đau lắm đâu ạ.”

Cô Lâm nghe vậy thì lắc đầu, rồi bảo Giang Thâm ngồi xuống, hai chân duỗi tự nhiên: “Cởi giày ra cô xem.”

Giang Thâm nghe lời cô cởi giày ra. Cô Lâm nhìn ngón chân cậu, ngạc nhiên “Ô” một tiếng, hỏi cậu: “Ba ngón chân kia của con bị sao vậy?”

Giang Thâm trả lời: “Lúc sáng con ở nhà không cẩn thận ngã. Không đau đâu ạ.”

Cô Lâm thở dài, lần đầu tiên nghiêm khắc nhắc nhở cậu: “Đầu ngón chân với người múa ballet quan trọng như mạng sống vậy. Con phải bảo vệ nó, không để nó bị thương.”

“Sau này cứ tập y như lúc nãy.” Cô Lâm nâng gót chân cậu lên, từ tốn bảo: “Về nhà nhớ ăn nhiều thịt gà, thịt bò luộc. Bảo mẹ đừng nêm mắm muối dầu gì cả. Nhớ là cũng phải ăn nhiều trứng gà và uống sữa đầy đủ vào, đường thì cắt giảm lại. Nhớ lời cô dặn chưa?”

Giang Thâm ngơ ngác: “Dạ?”

Cô Lâm cười: “Thôi chút nữa cô sẽ nói với mẹ con vậy.”

Buổi chiều, Đàm Linh Linh đến giao thức ăn như thường lệ. Cô cố ý vòng qua phòng tập múa xem thử con trai mình học hành thế nào. Hôm nay, cô Lâm giữ lời hứa mang theo laptop, đang mở một đoạn ngắn bài múa “Đôi dòng sông trăng”, dạy mấy đứa nhóc các tư thế cơ bản.

Giang Thâm học rất chăm chú. Cánh tay cậu chuyển động vừa mềm mại vừa dứt khoát, khiến tư thế xoay tròn nhìn đẹp cực kì. Đàm Linh Linh đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thấy con trai như vậy thì hạnh phúc lắm. Cô bước tới cửa, nhẹ giọng gọi cô Lâm. Cô Lâm nghe thấy bèn đi ra.

“Hôm nay chị làm chút đồ ăn.” Đàm Linh Linh đem ra mấy túi đồ ăn đưa cho cô giáo: “Em lấy về ăn thử nhé.”

Cô Lâm khó xử: “Chị Linh cứ khách sáo. Lần nào tới chị cũng cho em lắm đồ, cứ thế em ngại lắm.”

Đàm Linh Linh đáp: “Ngại gì mà ngại. Thâm Thâm nhà chị còn nhờ em chỉ bảo nhiều lắm.”

“Giang Thâm rất ngoan. Em dạy cháu không có gì mệt nhọc cả.” Không từ chối được sự nhiệt tình của Đàm Linh Linh, cuối cùng cô Lâm vẫn nhận. Cô nhắc Đàm Linh Linh lưu ý đến chế độ ăn của Giang Thâm, Đàm Linh Linh nghe xong rất ngạc nhiên: “Phải ăn nhiều vậy hả em?”

Cô Lâm cười đáp: “Không phải bữa nào cũng ăn như vậy đâu ạ. Nhưng chị phải lưu ý cho những món này vào khẩu phần chính của bé.”

Thấy Đàm Linh Linh nhíu mày ra chiều khó nghĩ, cô Lâm bèn khuyên thêm: “Vũ công múa ballet cần có sức khỏe nhất định. Ăn đúng chế độ này vừa giúp duy trì sức khỏe vừa phát triển lượng cơ, bởi vậy Giang Thâm nhất định phải nghiêm ngặt tuân thủ.”

Buổi học kết thúc, Giang Thâm tự nhận phần ở lại trực nhật phòng học múa. Buổi nào cậu cũng tranh thủ thời gian ít ỏi này để ôn lại bài học thêm một lần. Cậu vui vẻ đi xách nước, còn vừa đi vừa nhảy chân sáo lẩm nhẩm giai điệu. Lúc Giang Thâm xách nước về, nhìn vào lớp quyền anh thì thấy Bạch Cẩn Nhất, nó và Lại Tùng bắt cặp lên sàn đấu. Lại Tùng cầm bia đấm vuông cho Bạch Cẩn Nhất luyện đấm. Tốc độ ra đòn của Bạch Cẩn Nhất cực kì nhanh, khiến bia đấm vang lên những tiếng “bốp bốp” liên tục. Giang Thâm cứ tò mò nhìn mãi, còn rướn hẳn người vào trong nhìn nên bị Lại Tùng thấy được.

“Nhóc thiên nga kia.” Lại Tùng cười, lộ ra hai cái răng nanh: “Qua đây làm gì?”

Bạch Cẩn Nhất nghe vậy thì quay phắt lại. Mặt nó đầy mồ hôi, tiện tay vén tay áo lên lau qua loa.

Giang Thâm trả lời: “Em đang xách nước trực nhật. Em đi ngay đây.”

Lại Tùng đi tới góc sàn đấu, nhoài người lên dây thừng, ngoắt ngoắt bảo cậu lại gần.

Giang Thâm để thùng nước xuống, mon men đi tới.

Bạch Cẩn Nhất cầm lấy bình nước tu ừng ực, hỏi cậu: “Một mình cậu thôi à?”

Giang Thâm săm soi bình nước thể thao của nó, lơ đễnh đáp: “Ừ.”

Lại Tùng buồn cười lắm: “Nhóc nhìn cái gì đó?”

Giang Thâm ngại ngùng không nhìn tiếp nữa, Lại Tùng vẫn tiếp tục chọc ghẹo: “Chắc là chưa thấy bình nước thể thao như thế bao giờ hả? Nhà giàu có khác, bình nước của nó cũng phải là hàng hiệu nữa.”

Bạch Cẩn Nhất thấy phiền quá đạp cho anh ta một phát: “Nói lắm thế.”

Lại Tùng chẳng thèm né, còn mắng lại: “Anh là sư huynh của mày đó. Tôn trọng anh vào.”

Hai người đối qua đáp về khiến Giang Thâm chẳng thể xen vào câu nào. Cậu ngại ngùng đứng tại chỗ mãi cho đến khi Lại Tùng hỏi cậu tiếp: “Hình như nhà của nhóc không khá giả đâu nhỉ?”

Giang Thâm nghe vậy bỗng dưng thấy hơi thẹn. Giọng cậu nghe quê mùa thật, gia cảnh đúng là chẳng khá giả. Cậu vốn thấy nhà nghèo thì có gì phải ngại đâu, nhưng hôm nay nghe Lại Tùng nói thẳng ra như vậy, chẳng hiểu sao cậu lại có chút tủi thân.

“Nhóc và Bạch Cẩn Nhất đều thật kì lạ.” Lại Tùng cũng chẳng có ác ý chế giễu gì, chỉ vào Bạch Cẩn Nhất, nói: “Ông cha dạy con nhà giàu không học quyền anh, con nhà nghèo không học múa. Thế mà hai nhóc lại đi ngược lại.”

Bạch Cẩn Nhất bênh cậu: “Cậu ấy thích học múa thì học chứ sao?”

Lại Tùng phản đối: “Mày thấy có vũ công nam múa Hồ Thiên Nga à?”

“Có! Có ạ!” Giang Thâm xen vào: “Em thấy có rồi.”

Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng nhìn nhau, rồi chẳng nói chẳng rằng cùng quay sang Giang Thâm.

Giang Thâm ngại đến đỏ mặt, nhưng giọng cậu vẫn rất nghiêm túc: “Lúc nào em có thể nhảy thành thạo, em sẽ nhảy bài đó cho các anh xem nhé.”


Cua: Múa chị coi nè em ơi =)))

— Hết chương 07—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

12 thoughts on “[Dài Lâu] _ 07

  1. huhu tưởng full bên này rồi nên chạy qua nhảy như thiêu thân đọc… ai dè :’ cũng có 7 chương huhu mà lỡ lọt hố rồi biết sao giờ 😥 cố lên chủ nhà owiiiii 😥

    Liked by 1 person

  2. Trời ơi bé con ngoan quá T^T huhu… ngoan quá… ngoan rất nhiều… ngoan đến mức mình phải khóc luôn TT^TT

    Like

  3. Chính xác luônnnnn, con nít đứa nào cũng được thế này thì tui đã không ghét con nít đến thế=))

    Liked by 2 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)