Dài Lâu
Tĩnh Thủy Biên
Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại võ sĩ quyền anh công x lạc quan hiền lành nghệ sĩ múa ballet thụ, thanh mai trúc mã, ngọt ngào, 1×1, HE
Biên tập: Nhím | Chỉnh sửa: Cua Bể
—
06.
Sáng sớm ngủ dậy, mắt Giang Thâm sưng đến nỗi híp thành một đường chỉ. Người cậu ỉu xìu, rề rà mãi mới mặc quần áo tử tế. Giữa chừng thì Đàm Linh Linh đẩy cửa đi vào.
“Trời đất, mơ cái gì mà đau khổ vậy con?” Cô nhìn mắt con thật kĩ, “Để mẹ vắt cái khăn cho đắp lên mắt.”
Giang Thâm rầu rĩ “dạ” một tiếng, thừ người ra một hồi rồi mang dép lê lẹt xẹt đi ra.
Chờ Giang Thâm rửa mặt sạch sẽ, Đàm Linh Linh đưa khăn mặt cho cậu đắp để mắt bớt sưng.
“Ba ra đồng rồi ạ?” Giang Thâm ngồi trên ghế dài, hỏi mẹ. Tuy tuổi nhỏ, nhưng cậu chưa bao giờ nề hà khổ cực. Giang Thâm chỉ lo ngày mùa mà ba làm việc quá sức thì lại đau lưng thôi.
Đàm Linh Linh đang luộc trứng, nghe vậy thì cười: “Không sao đâu con, mình mượn máy cấy mạ rồi.”
Giang Thâm lật khăn mặt ra nhìn mẹ, vui vẻ nói: “Mượn nhà anh Thụ Bảo ạ?”
“Dì Hoa Nhi cho mượn đấy.” Đàm Linh Linh đưa cho con một quả trứng gà mới luộc: “Lăn đi cho đỡ sưng. Xong rồi ăn luôn kẻo phí.”
Chàng Tony đang đứng trong sân trau chuốt bộ lông đuôi năm màu kiêu hãnh. Trời trong xanh nắng dịu nhẹ, Giang Thâm không phải ra đồng giúp cấy mạ, ở nhà thì không biết nên làm gì. Cậu vừa lấy trứng lăn nhẹ lên mắt, vừa thảy vài hạt lạc cho Tony. Tony thích cậu lắm, ăn no nê thì căng da bụng chùng da mắt, bèn dựa vào người cậu đánh một giấc.
Đến khi mắt đỡ sưng, Giang Thâm mới ăn trứng. Vừa lúc Tony tỉnh, nó xí được xíu xiu miếng lòng đỏ cuối cùng.
“Ấy ấy!” Giang Thâm giơ tay lên cao: “Sao mày lại ăn cháu chắt của mình thế?”
Đàm Linh Linh ở trong nhà nghe thấy, cười mãi không ngừng được: “Nó là gà trống thì đâu đẻ trứng được hả con.”
Giang Thâm đau đớn nhìn Tony mổ lấy mổ để lòng đỏ trứng.
Đàm Linh Linh thay quần áo chuẩn bị ra thăm ruộng. Ra đến cổng, cô ngoái lại hỏi con trai: “Hôm nay có muốn đến tiệm sách nữa không?”
“Không ạ! Hôm qua con xem xong sách rồi.” Giang Thâm nhớ đến câu chuyện “Đôi dòng sông trăng” mà cậu đọc hôm qua, lại buồn đến chực khóc. Cậu dụi mắt nén nước mắt một hồi rồi đáp: “Con đi giãn cơ đây.”
“Chà chà.” Đàm Linh Linh thơm cậu một cái: “Con trai của mẹ chăm chỉ quá.”
Nhà Giang Thâm chẳng thể nào giống phòng tập múa được vì sàn nhà thô hơn nhiều. Sàn phòng cũng là sàn xi măng nên cậu lót tấm chiếu cói mùa hè hay nằm ngủ xuống sàn. Xong đâu vào đấy, cậu mới thay đồ múa và mang giày.
Giang Thâm quen với việc uốn dẻo và xoạc chân rồi. Miệng tự thì thầm “hây” một tiếng, hai chân cậu đã xoạc thẳng tắp, ngực và bụng ép sát xuống chiếu.
Trong lớp múa, trừ cậu ra, kể cả chị lớn như Tống Hân cũng đã đứng vững bằng mũi chân. Thậm chí cô bé còn có thể vừa đứng bằng mũi chân vừa hoàn thành tốt bài múa. Bởi vậy nên khi biên đạo bài, cô Lâm thường cho Tống Hân nhảy mẫu.
Giang Thâm cứ nhìn chằm chằm mũi chân của mình mãi. Rồi bỗng cậu đứng lên, tập tư thế đứng bằng mũi chân.
Giang Thâm giương mắt nhìn tấm gương to trong phòng. Tay cậu chống eo, một chân cong lên. Hình như vì không biết nên làm thế nào mới đúng, cậu cứ nhìn vào gương chằm chằm. Giang Thâm nhớ lại cách Tống Hân trụ vững trên mũi chân, cậu duỗi cổ thật thẳng, hai tay mở rộng. Lúc ngón chân mới nhón lên thì Tony ngoài sân bỗng kêu toáng lên.
Tiếng Mao Cẩu từ ngoài cổng vọng vào: “Thâm Tử ơi! Ra xua con gà đi cho anh vào với!”
Giang Thâm hết nói nổi.
Cậu ngồi xuống ôm lấy mũi bàn chân đang cực kì đau, đau đến nỗi nước mắt Giang Thâm cứ chực trào. Cậu đành nhét vội giày múa xuống gầm giường, kiểm tra kĩ càng xem có bị lộ không, thấy đôi giày không thể bị phát hiện, cậu mới mang dép lê khập khễnh ra ngoài.
Mao Cẩu ôm đầu chạy loạn quanh sân. Từ khi được Giang Thâm nuôi, gà Tony ăn uống no đủ nên béo thêm thấy rõ. Có điều béo thì béo, thần thái của nó vẫn bố đời như ngày nào, bộ lông đuôi năm màu cứ xẹt qua nhanh như cắt, như thể gà ta hận không thể bay thật cao, nhắm ngay gáy Mao Cẩu mổ cái chóc.
“Đauuuu!” Mao Cẩu hét toáng lên: “Giang Thâm! Mau bắt nó đi coi!”
Cực chẳng đã, Giang Thâm đành xua Tony đi chỗ khác, rồi hỏi: “Sao anh lại qua nữa vậy?”
Mao Cẩu đứng cách xa chỗ cậu vì sợ con gà sẽ mổ mình tiếp: “Anh qua rủ mày ra ruộng xem máy cấy mạ nhà anh còn gì.”
Giang Thâm chẳng thể hiểu nổi: “Xem máy cấy mạ có gì vui?”
Mao Cẩu đáp liền: “Vậy chứ mày ở nhà làm gì?” Cậu ta nhìn Giang Thâm, rồi nhăn tít mày: “Chân làm sao đấy?”
Giang Thâm tỏ vẻ không sao cả: “Em mới bị ngã nên đau chân tí thôi.”
“Khỏi đi đâu hết!” Mao Cẩu đè cậu ngồi lên ghế trong sân: “Chân chảy máu long tong rồi kìa!”
Bấy giờ Giang Thâm mới nhận ra móng chân mình hình như hơi nứt ra. Máu chảy không nhiều lắm, cậu lau đi là nó không chảy tiếp nữa, cũng không đau nhức gì nhiều. Cậu xoa xoa ngón chân, cảm thấy không có vấn đề gì.
“Anh lấy giùm em cái bấm móng tay với.” Giang Thâm nói với Mao Cẩu.
Ở nhà Mao Cẩu cũng bị Thanh Linh Tử sai vặt hoài nên quen luôn. Cậu ta không cảm thấy có gì sai cả, nghe xong thì đi ngay vào phòng Giang Thâm kiếm cái bấm móng tay đem ra cho cậu.
Giang Thâm cắt mười đầu móng chân sạch sẽ, vừa cắt vừa hỏi han Mao Cẩu: “Ba em đang dùng máy cấy mạ hả?”
Mao Cẩu hớn hở đáp: “Ba em chuyên nghiệp lắm luôn. Mới đầu ba anh, ông Trần Thực ấy còn tính giúp ba em làm một nửa, thế mà giờ có cần đâu.”
Giang Thâm không đồng ý: “Sao anh lại gọi cả họ tên chú luôn vậy?”
Mao Cẩu bĩu môi: “Ở nhà mẹ anh là thái hậu, ba anh xếp hàng chót, thua cả Thanh Linh Tử và anh.” Mao Cẩu xòe bàn tay ra, thản nhiên vừa diễn tả vừa gập từng ngón: “Mẹ anh là nhất, rồi đến em gái anh, anh và ba Trần Thực thì không ai chịu xếp chót cả.”
Giang Thâm buồn cười đến nỗi không giữ nổi bấm móng tay. Mao Cẩu thấy cậu cười mới ra vẻ nhẹ nhõm: “Ôi! Hôm qua mày khóc dọa anh sợ hết cả hồn, còn tưởng bị ai bắt nạt.”
Giang Thâm đưa lại cái bấm cho Mao Cẩu: “Do em đọc sách cảm động thôi.”
“Ủa bị cái gì ngộ vậy.” Mao Cẩu khinh bỉ: “Đàn ông con trai xem chút xíu hoạt hình thiếu nữ còn khóc lóc.”
Giang Thâm đành im lặng thừa nhận trong bất lực.
—
Ăn xong cơm trưa, Giang Thâm nhanh nhẹn chuẩn bị đi cung văn hóa học múa. Đàm Linh Linh dúi cho cậu hai quả trứng luộc bảo mang theo: “Đói thì bóc mà ăn. Con có đem theo giày múa chưa?”
Giang Thâm quỳ rạp trên đất, lôi đôi giày múa từ gầm giường ra, trả lời mẹ: “Dạ con đem rồi.”
Cậu nhét cả giày lẫn quần áo vào balo, không quên nhét luôn hai quả trứng luộc vào. Xong xuôi, cậu tạm biệt mẹ: “Thưa mẹ con đi.”
“Nhớ đem ít tiền.” Đàm Linh Linh nhắc với theo: “Đi đường cẩn thận đấy.”
Giang Thâm chạy đi nhanh như cắt. Khi ngang qua tiệm sách thuê, cậu thấy ông chủ tiệm đang ngồi ngoài cửa đọc báo, bèn cất tiếng gọi: “Ông ơi!”
Ông chủ chậm rãi nhìn lên, thấy Giang Thâm thì qua loa vẫy vẫy tay với cậu.
Giang Thâm vuốt vuốt lại tóc, rồi giang tay, nhón chân xoay đúng một vòng. Kết thúc động tác còn khom lưng cúi chào đúng chuẩn.
Ông bác ngạc nhiên lắm, cười mắng cậu: “Nhóc quỷ! Khùng à!”
Giang Thâm mỉm cười đáp lại. Cậu vui đến nỗi mắt nhắm tít không thấy Tổ quốc đâu. Vẫy vẫy tay tạm biệt ông lão, cậu lại lao nhanh lên đường cho kịp giờ bắt xe bus.
Bấy giờ độ cuối tháng tư, tiết trời ấm hẳn. Vừa vào lớp, Giang Thâm đã thấy phòng học rực rỡ sắc màu. Dưới ánh mặt trời, váy hoa của các bé gái lung linh như đàn bướm bay dập dìu.
Tống Hân vừa nhìn thấy cậu đã chê bai: “Sao em lại đen thêm vậy?”
Giang Thâm nhìn màu da trên cánh tay mình, ngượng nghịu đáp: “Chắc do em phơi nắng phụ ba mẹ làm việc nên mới đen.”
“Đen xấu lắm đó.” Một cô bé khác bảo: “Thế cậu có bôi kem chống nắng không?”
Giang Thâm tò mò lắm: “Kem chống nắng là gì vậy?”
Tống Hân bảo cậu đi thay quần áo trước: “Xíu chị cho bôi.”
Lúc cô Lâm vào lớp, đập vào mắt là cảnh Giang Thâm ngoan ngoãn ngồi yên trong góc lớp, các cô bé xúm lại quanh cậu, thay phiên nhau bôi bôi tán tán lên mặt cậu. Mấy cô bé con không phân biệt được loại mỹ phẩm, chỉ biết lén đem son môi của mẹ đi. Trừ môi và hai má, giữa lông mày Giang Thâm còn có một điểm đỏ chót.
Cô Lâm dở khóc dở cười: “Sao lại trêu Giang Thâm thế, em là con trai mà.”
Mấy cô bé nghiêm túc trả lời cô: “Cậu ấy đen quá, như là học sinh lớp quyền anh bên cạnh í.”
Cô bảo Giang Thâm đứng dậy. Không biết mấy cô nhóc bảo Giang Thâm bôi loại kem chống nắng gì mà da cổ và da mặt như hai thế giới: “Đi rửa mặt đi.” Cô lấy nước tẩy trang và bông tẩy trang trong túi xách ra đưa cho Giang Thâm: “Cho một chút lên bông rồi lau mặt. Lau đến khi bông sạch rồi thì rửa mặt với nước.”
Lần đầu tiên Giang Thâm được mở mang kiến thức về đồ chăm sóc da của con gái. Ở nhà, cậu còn chưa từng chú ý tới đồ trang điểm của mẹ. Cậu vừa đi vừa nhớ kĩ lời cô nói. Ra đến bồn rửa mặt, Giang Thâm thấy có người ở đó rồi.
Cả người Bạch Cẩn Nhất đầy mồ hôi, nó đang vốc nước rửa mặt. Thật ra nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện nó thấp hơn Giang Thâm một khoảng chừng nửa đốt ngón tay.
Bạch Cẩn Nhất lau nước trên mặt rồi đứng thẳng. Hàng lông mày đen rậm của nó nhíu chặt.
Giang Thâm hơi sờ sợ cậu bạn này, đánh tiếng trước: “Mình đến rửa mặt thôi…”
“Ai vẽ gì lên mặt cậu thế?” Bạch Cẩn Nhất hỏi.
Giang Thâm há hốc, lúng túng đáp: “Mấy bạn nữ làm đấy…”
Bạch Cẩn Nhất “hứ” một tiếng đầy khinh thường: “Ẻo lả.”
Giang Thâm lấm lét nhìn nó, ỉu xìu vặn vòi nước.
Bạch Cẩn Nhất cứ đứng đực ra đấy, Giang Thâm chẳng thèm để ý nữa. Cậu luống cuống cho một ít nước tẩy trang ra bông rồi lau mặt. Vì bồn rửa mặt không có gương, cậu chẳng biết nên lau chỗ nào, cứ mãi lau lung tung theo cảm giác.
“Trên má bên trái còn vết kìa.” Bỗng nhiên Bạch Cẩn Nhất lên tiếng nhắc.
Giang Thâm khựng lại, do dự một chốc, rồi lau theo lời nó.
“Cả bên phải nữa.” Bạch Cẩn Nhất chỉ trỏ: “Chỗ này này.”
Nó còn “hứ” một tiếng: “Cậu dốt thế.”
Giang Thâm tủi thân không nói lời nào.
Bạch Cẩn Nhất tự ý lấy nước tẩy trang thấm ướt bông, bảo Giang Thâm: “Cậu qua đây.”
Giang Thâm không thích lắm: “Mình tự làm được mà…”
Bạch Cẩn Nhất lại cười khinh khỉnh. Nó nghiêng đầu cắn găng tay phải rồi giật ra, lấy điện thoại di động chụp ảnh Giang Thâm, giơ lên cho Giang Thâm thấy.
Chẳng biết do cảm giác ống kính của Giang Thâm tốt, hay do Bạch Cẩn Nhất chụp hình có nghề, bức ảnh kia rõ đến từng chi tiết. Trong ảnh, mặt Giang Thâm lung tung vết son, nốt đỏ giữa mày kết hợp với vẻ mặt ngơ ngác của cậu nhìn mà buồn cười.
Bạch Cẩn Nhất cất điện thoại di động lại, để găng tay ra một góc. Nó chẳng thèm suy xét xem Giang Thâm có đồng ý hay không đã cầm bông tẩy trang lau mặt giùm cậu: “Mở miệng ra xem.”
Giang Thâm: “…”
Cua: Số phận thường thấy của các bé trai lẻ loi giữa một rừng bé gái =)))
— Hết chương 06—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Chưa gì đã thấy bóng dáng của tsundere đâu đây rồiii lớn nhanh lên một chút giùm chị với các emmmm
LikeLiked by 2 people
đáng yêu quá :)))
LikeLiked by 2 people
Chê ẻm ẻo lả đi rồi sau này khéo anh lại xách găng chạy theo =)))
LikeLiked by 2 people
Đôi bạn trẻ đáng yêu quá chừng.
LikeLiked by 1 person
Truyện dễ thương quá! Cảm ơn các editor nhiều nhiều ❤️❤️❤️
LikeLiked by 1 person