[Dài Lâu] _ 05

196dd47ffcdb1131e43842e88605fb8d

Dài Lâu

Tĩnh Thủy Biên

Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại võ sĩ quyền anh công x lạc quan hiền lành nghệ sĩ múa ballet thụ, thanh mai trúc mã, ngọt ngào, 1×1, HE

Biên tập: Nhím | Chỉnh sửa: Cua Bể

05.

Nghe huấn luyện viên điểm danh đến tên mình, Bạch Cẩn Nhất buộc phải quay đầu lại. Mắt nó hơi xếch, lông mày lại đen rậm, làm nó trông kiêu ngạo cực kì. Tuổi hẵng còn nhỏ vậy mà mặt nó lúc nào cũng có vẻ khinh khỉnh.

“Nhìn cái gì đấy?!!” Huấn luyện viên quát.

Bạch Cẩn Nhất không trả lời. Một đứa nhóc khác bên cạnh thấy vậy thì cười thô bỉ: “Nó nhìn mấy con bé thiên nga kia kìa.”

Dứt lời, mấy cậu nhóc bên cạnh cũng cười trêu chọc theo.

Huấn luyện viên nghiêm mặt: “Cười cái gì! Đứa nào cười nhiều thì nhảy cóc đi!”

Bạch Cẩn Nhất vẫn đứng bất động. Bạn bè xung quanh nhóc buộc phải giải tán. Lúc đi ngang qua, có tên còn cố ý đụng vai nó, lầm bầm: “ Đồ kiêu căng! Ỷ nhà mình giàu chứ gì.”

Bạch Cẩn Nhất chẳng thèm đáp lại. Nó ngồi xuống tự quấn băng tay, quấn xong nhìn ra ngoài thì đàn thiên nga nho nhỏ kia đã đi rồi.

Các bé gái vây quanh Giang Thâm ríu rít mãi cho đến khi trở về phòng tập múa. Cô giáo Lâm đứng chờ ở cửa, thấy học trò của mình đi về, nhíu mày quở trách: “Đi quậy nữa rồi phải không? Khởi động xong chưa?”

Cô bé lớn tuổi nhất trong đám nhóc tên là Tống Hân. Có lẽ vì lớn nhất trong lớp nên khi nói chuyện cô bé cũng ra vẻ người lớn hơn: “Bọn con khởi động xong rồi ạ. Cô ơi cô định cho Giang Thâm múa bài gì vậy?”

Nghe người ta nhắc đến tên mình, Giang Thâm run lắm, đến nỗi đứng mà không dám nhúc nhích. Cô Lâm nghe hỏi thì cười, suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Hay là múa bài “Người đẹp ngủ trong rừng” và  “Đôi dòng sông trăng” nhé.”

Giang Thâm không hề biết hai bài múa này nên đành im lặng. Các bạn xung quanh cũng không ai hỏi xem cậu có biết bài này không đã tự sắp thành hàng ngay ngắn trước gương. Bỗng, Tống Hân gọi: “Giang Thâm ơi đứng đây này.”

Giang Thâm đành đứng ở sau lưng cô bé. Cô Lâm bật nhạc lên, vừa vỗ tay theo nhịp vừa hô: “1! 2! Giơ tay! Hít sâu vào! Hóp bụng lại! Chân nhón lên hết cỡ! Thẳng chân vào! Cúi người xuống!”

Giang Thâm không hiểu gì cả nhưng không dám nói, ngu ngơ làm theo Tống Hân. Cô Lâm thấy vậy thì đi đến chỗ cậu, dùng tay ép lưng cậu xuống: “Thẳng lưng vào! Đừng cúi đầu xuống thấp quá!”

Giang Thâm ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng nhón chân lâu hết mức có thể mà không dám hạ xuống.

Cô Lâm ngẩng đầu lên, hỏi: “Có cố tiếp được không?”

Giang Thâm gật đầu thật mạnh: “Có ạ.”

Cô Lâm nở nụ cười hài lòng: “Ngoan.”

Một buổi học chỉ kéo dài tầm 2 tiếng. Học xong, Giang Thâm cũng không thể dùng phòng tập để luyện tiếp. Thứ nhất là vì cậu không dám, thứ hai là vì sợ trễ xe bus.

Mấy bé gái thay quần áo hơi lâu. Nhân thời gian ấy, cậu tập lại bài múa hôm nay thêm một lần nữa. Lúc cô Lâm đi ra, thấy Giang Thâm đang nằm rạp trên đất, hí hoáy làm gì đó.

Cô Lâm tò mò lại gần: “Đang viết gì đấy?”

Giang Thâm giật mình muốn giấu quyển vở đi nhưng không kịp nữa rồi. Cậu đứng dậy, mặt đỏ lên, đáp: “Con ghi chú lại bài ‘Đôi dòng sông trăng’ với cả ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ ạ…”

Cô Lâm hiểu ra ngay: “Vậy mai cô mang máy tính tới, cho con xem lại bài múa nhé?”

Nghe vậy, mắt Giang Thâm như phát sáng: “Cô nói thật ạ?”

Cô Lâm buồn cười khẳng định lại: “Đương nhiên là thật rồi.”

Đúng lúc Tống Hân thay quần áo xong đi vào, thấy Giang Thâm chưa về, cô bé hào hứng nói: “Em dọn vệ sinh với chị nhé?”

Giang Thâm cũng có ý định như vậy. Cậu xem đồng hồ rồi nhanh chóng thay quần áo, tiện thể ngang qua nhà kho lấy một cây chổi. Lúc xách thùng nước đi ngang qua hành lang của lớp quyền anh, cửa phòng bỗng mở, một người đi ra ngoài.

Người Bạch Cẩn Nhất đầy mồ hôi. Hình như do vừa gỡ băng đầu xuống, nên mái tóc ẩm ướt của nó xù hết. Nó không đeo bao tay, ngẩng đầu nhìn thì thấy Giang Thâm.

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Giang Thâm run rẩy một chút, rồi lấy hết dũng khí chào: “Chào… chào cậu.”

Bạch Cẩn Nhất nhăn mày: “Cậu là ai?”

Giang Thâm thật thà đáp: “Mình là học sinh lớp múa bên cạnh.”

Bạch Cẩn Nhất ngạc nhiên, nhếch đôi mày rậm hỏi lại: “Thiên nga đó hả?”

Giang Thâm chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.

Bạch Cẩn Nhất hỏi tiếp: “Thiên nga còn có nam nữa à?”

Giang Thâm cạn lời, không biết trả lời nó làm sao, cứ đứng im nhìn Bạch Cẩn Nhất chằm chằm.

Bỗng có tiếng gọi từ trong lớp quyền anh vọng ra: “Ấy chà! Bạch Nhị Đại lại đang nói chuyện với ai đó?”

Bạch Cẩn Nhất liền xụ mặt xuống, quay người che đi Giang Thâm, đáp lại đầy mỉa mai: “Muốn đấu tiếp à?” Nói xong, nó ngoái nhìn Giang Thâm, giở giọng gắt gỏng: “Còn đứng đực ra đấy làm gì?”

Giang Thâm không dám phiền người ta nữa. Cậu ỉu xìu nhấc thùng nước lên chạy đi, lúc không còn thấy Bạch Cẩn Nhất mới tự trách sao lúc nãy quên nói cảm ơn.

“Em vừa đi đâu về đó?” Tống Hân cầm giẻ lau nhìn cậu: “Gặp ai à?”

Giang Thâm nghĩ ngợi một hồi thì nói thật: “Em gặp một bạn của lớp quyền anh.”

Tống Hân tò mò hỏi: “Có biết ai không?”

Giang Thâm giơ tay miêu tả chiều cao của cậu bạn kia: “Cậu ấy cao tầm em. Người ta gọi cậu ấy là Bạch… Bạch Nhị Đại thì phải?”

Tống Hân ồ lên: “Thì ra là Bạch Cẩn Nhất. Nó là học sinh trường quốc tế. Là cái đứa hung dữ, hay trừng mắt với người khác, lông mày rậm cực kì ấy.”

Nghe vậy, Giang Thâm vô thức đưa tay sờ lông mày mình.

“Sau này thấy nó thì đừng để ý nữa.” Tống Hân hất cằm đầy kiêu ngạo: “Chúng ta được gọi là tiên nữ đấy, ok?”

Đến tận khi trời tối, Giang Thâm mới bắt được xe bus. Cậu mệt đến không buồn nhúc nhích, mặc cho trên cổ vẫn lủng lẳng đôi giày múa. Suốt cả quãng đường, Giang Thâm ngủ mê mệt. Lúc bác tài xế gọi, cậu mới tỉnh dậy rồi xuống xe, vừa đi vừa dụi mắt.

Tiệm sách thuê vẫn còn mở cửa, Giang Thâm thấy đèn sáng nên chạy vào. Ông bác chủ tiệm đang phì phèo thuốc, ngẩng đầu lên thấy cậu thì hỏi: “Đi học về đấy à?”

Giang Thâm tháo đôi giày múa ở cổ xuống, đáp: “Dạ con mới về. Ông ơi, ông có biết bài “Đôi dòng sông trăng” với “Người đẹp ngủ trong rừng” không?”

“Hả?” Ông bác trố mắt: “ Một cái là nhạc của nghệ sĩ mù A Bính*, cái kia là truyện cổ tích? Hỏi làm gì đó?”

Giang Thâm đáp: “Không phải ạ. Là một bài múa ấy.”

Ông bác nghe vậy thở dài: “Nói cái gì ông không hiểu.” Ông càu nhàu một câu, rồi bảo: “Chờ ông một tí.”

Giang Thâm nghe lời chờ ở bên ngoài.

Ông bác lục tung đồ lên tìm kiếm một lúc, rồi cầm quyển “Tổng hợp nhạc kịch ballet Trung Quốc” đi ra.

“Muốn ngồi đây xem luôn không?” Ông hỏi.

Giang Thâm khó xử: “Con còn chưa ăn tối…”

Ông bác nghe vậy thì giục cậu: “Vậy về nhà nhanh mà ăn cơm, sách ông giữ cho.”

Giang Thâm cảm động lắm: “Ông tốt quá! Lát nữa để con bóp chân cho ông nhé!”

Ông bác thở ra một làn khói thuốc, quát cậu: “Nghé con đi giùm đi! Chân ông sắp bị mày bóp què rồi đây!”

Đàm Linh Linh đã nấu xong cơm tối từ lâu, chỉ chờ Giang Thâm về để cùng ăn. Giang Thâm vừa về đến nhà là đi rửa tay ngay. Giang Lạc Sơn đã ngồi vào bàn nhâm nhi lạc rang, lâu lâu ném vài hột cho Tony.

Gà ta ăn lấy ăn để, vui thích cực kì. Hình như vui quá, nên nó sải đôi cánh ngắn tủn, xòe bộ đuôi năm màu ra để khoe khoang. Đàm Linh Linh thấy vậy, nói đùa: “Xem kìa xem kìa, gà nhà ta cũng biết múa nữa kìa.”

Giang Lạc Sơn nghe vậy liền phản bác lại vợ mình: “Múa gì mà múa? Có nghe nhà ai bảo gà múa bao giờ?”

Đàm Linh Linh lườm lại: “Anh không biết gì hết. Thành ngữ đấy.”

Giang Thâm muốn đọc ngay quyển sách kia, nên cậu ăn nhanh hết mức có thể. Đàm Linh Linh thấy vậy thì nhắc nhở: “Ăn chậm thôi. Vội làm gì?”

Miệng Giang Thâm đầy cơm, lúng búng trả lời: “Con i tiềm sắc ọc sắc.”  (Con đi tiệm sách đọc sách)

Giang Lạc Sơn nghe vậy, nhíu mày: “Con bảo với ba là không đọc truyện tranh nữa mà. Sao giờ lại đi nữa vậy?”

Giang Thâm cuối cùng cũng xử xong đống cơm trong miệng, đáp: “Không phải truyện tranh đâu. Con đọc sách dạy múa.”

Đàm Linh Linh hỏi chuyện khác: “Hôm nay học được cái gì rồi? Múa khó không con?”

“Không khó đâu ạ.” Giang Thâm đặt bát xuống, lau miệng qua loa rồi đứng lên toan đi: “Con đi đây.”

Thế mà cậu chưa kịp ra khỏi cửa, Mao Cẩu đã sang tìm.

“Đi đâu vậy?” Chẳng biết gần đây Mao Cẩu lại đu theo trend gì mà không chịu cắt tóc. Giờ tóc mái cậu ta dài lượt thượt, sắp che hết mắt, trời tối có khi nhận không ra là ai. Cậu ta hỏi: “Con gà kia đâu rồi?”

Giang Thâm chỉ vào trong nhà, gọi: “Tony!”

Đại gia nọ nghe gọi, kêu “Quác” đáp lại, tiếng kêu cực kì mạnh mẽ.

Mao Cẩu sợ rúm: “Gọi gì mà gọi? Anh chỉ hỏi xem nó ở đâu thôi. Anh có bảo mày gọi nó ra đâu!”

Giang Thâm đáp: “Nó không mổ đâu. Bây giờ nó ngoan lắm, còn cho ôm nữa.”

Mao Cẩu “” một tiếng: “Mày có bị gì không mà thích con gà kia vậy.”

Giang Thâm chả muốn cùng cậu ta đối đáp, cứ sợ trễ giờ thì tiệm sách đóng cửa mất. Nhưng mà Giang Thâm không thể đi cùng Mao Cẩu được, đành nhẫn nhịn, hỏi: “Anh tới chi vậy?”

Cuối cùng Mao Cẩu cũng nhớ ra mục đích mình đến đây. Cậu ta hất tóc mái, lộ ra đôi mắt, hỏi: “Đi xem phim không?”

Giang Thâm không vui lắm: “Thanh Linh Tử đâu rồi?”

Mao Cẩu “hừ” một tiếng: “Thụ Bảo lừa nó đi mất rồi.” Hình như vẫn còn tức tối lắm, cậu ta càu nhàu: “Hồi trước Thụ Bảo còn bảo nó là nhóc mê phim. Giờ thì còn đâu nữa.”

Giang Thâm nghe vậy, cảm thấy chắc hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi, đành bảo: “Em muốn qua tiệm sách thuê. Anh đi với em không?”

Mao Cẩu mừng húm, bá vai cậu, nịnh nọt: “Đi liền! Không uổng anh thương mày!”

Giang Thâm chẳng buồn đáp.

Ông chủ tiệm chỉ bật đèn sân. Thấy Giang Thâm tới, ông bèn đứng dậy định bật đèn trong tiệm lên. Chợt nhận ra Mao Cẩu đứng lù lù phía sau Giang Thâm, ông xụ mặt hẳn.

Mao Cẩu mặt dày đon đả: “Chào ông ạ.”

“Chào con khỉ!” Ông chủ tiệm cuộn tờ báo cũ đánh Mao Cẩu: “Mày còn dám đến đây cơ à! Sách mày thuê đâu mà chưa trả hả?”

Mao Cẩu rưng rưng giả bộ tội nghiệp: “Ông cũng biết tính mẹ con mà…”

Ông chủ tiệm tức đến thổi bay hàng ria mép: “Miêu Hoa Nhi mẹ mày còn phải gọi ông là bác Thanh đấy!”

“Dạ dạ!” Mao Cẩu qua quýt: “Vậy ông thay con đi đòi sách chỗ mẹ con nhé?”

Ông bác vẫn gắt gỏng: “Thứ con bất hiếu!”

Mao Cẩu coi lời ông như đàn gảy tai trâu, nghênh ngang đi vào trong tiệm sách. Cậu ta thích xem phim hoạt hình cực kì, bèn lủi vào sâu trong cửa hàng tìm phim.

Ông chủ tiệm tức đến khó thở. Giang Thâm sợ ông giận chó đánh mèo, nên nịnh nọt xắn tay áo đấm châm cho ông. Ông bác vẫn tức tối lắm: “Mấy đứa là khắc tinh của ông đúng không?”

Giang Thâm đáng thương rầm rì đáp lại: “Không có đâu mà…”

Ông chủ tiệm vứt quyển sách cho cậu: “Ra kia mà đọc!”

Giang Thâm lập tức cầm quyển sách lên, vui vẻ qua một bên đọc.

Ông chủ tiệm: “…”

Vì sợ nếu đột nhiên Mao Cẩu đi ra sẽ phát hiện cậu đang xem sách dạy múa, Giang Thâm bèn lót truyện tranh bên ngoài. Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại rằng Mao Cẩu sẽ không thấy quyển sách dạy múa bên trong, cậu mới yên tâm tập trung đọc.

Qua hồi lâu, ông chủ tiệm ngoái lại nhìn cậu một cái.

Giang Thâm đọc mê say. Không biết sách viết gì cảm động mà cậu vừa lật sách, vừa khịt mũi, vành mắt đã đỏ ửng lên.

Ông bác vừa đẩy cặp kính trên mũi vừa cười thầm, nhẹ tay bật đèn bàn ở góc tường lên.

Vầng sáng vàng nhạt soi sáng sườn mặt Giang Thâm, họa bóng rèm mi cậu lên trang sách.

*A Bính – ABing (1893-1950): tên thật là Hua Yanjun, là một nhạc sĩ mù người Trung Quốc chuyên về đàn nhị và đàn tỳ bà.

— Hết chương 05—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

4 thoughts on “[Dài Lâu] _ 05

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s