[Đại Thiếu] _ 28

14e114c9930129301359485cfc44e9b2

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

28.

Hôm sau Cố Ngôn Tử không ra khỏi nhà, ngồi suy nghĩ mãi mới chọn được cái tên “Anh ta biến thành nữ thần” cho bộ phim mạng đang viết.

Kịch bản lần này cũng như “Giang Sơn” vậy, không còn giống hệt như đời trước nữa.

Cùng một người, nhưng trong những hoàn cảnh khác nhau đã không cho ra được những sản phẩm như nhau rồi. Cố Ngôn Tử chắc chắn không thể viết cho giống trước kia được nữa.

Nhưng thôi chuyện này không phải chuyện xấu… Vì Cố Ngôn Tử thấy kịch bản cậu viết hiện tại hay hơn lúc trước nhiều.

Đây là phim hài nên thời gian cho ra bản thảo cũng khá nhanh.

Sau khi xem lại thành quả của mình, Cố Ngôn Tử sửa một vài chỗ rồi mở QQ lên.

Cậu vừa online đã thấy Mã Hoài nhắn tin đến.

Mã Hoài theo cậu đã lâu, cậu thì luôn tin tưởng hắn. Ai ngờ cuối cùng, người ta lại phản bội mình.

Không những sao chép tác phẩm của người khác, Mã Hoài còn vu cho cậu tội ăn cắp chất xám của nhân viên.

Khi việc này bị khui thì thanh danh của Cố Ngôn Tử trong giới biên kịch giảm sút rất nhiều, ai ai cũng thóa mạ cậu.

Đương nhiên, Cố Ngôn Tử không dễ gì mà chịu bắt nạt như vậy. Cậu lập tức tìm luật sư kiện Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê, nhưng quá trình lên tòa rất phiền phức. Đợi đến lúc cậu thắng kiện thì chẳng còn ai quan tâm tới chuyện này, cậu đăng bài đính chính cũng không mấy ai xem.

Lúc đó cậu ấm ức cực kì, may là hai người kia cũng không sung sướng gì cho cam. Bành Tĩnh Hoằng đã ý tứ với các hãng bên ngoài là không dùng kịch bản của hai người đó nữa, còn gây không ít phiền toái cho bọn họ…

Nghĩ đến chuyện lúc trước, Cố Ngôn Tử lại ngẩn ngơ một hồi, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Mã Hoài nhắn tin hỏi cậu về công việc gần đây, Cố Ngôn Tử trả lời: “Hiện giờ chúng ta không có việc gì cả.”

“Không có việc?” Mã Hoài lập tức nhắn lại: “Sếp ơi, nếu cứ không có việc thì em ăn cái gì đây…”

“Gần đây nghề biên kịch gặp nhiều trở ngại.”

“Em thấy rất nhiều nhà tài phiệt đầu tư vào lĩnh vực giải trí, thu nhập của soạn giả như chúng mình phải tăng lên chứ?”

“Thì vậy nên bây giờ biên kịch đầy đường đó.” Cố Ngôn Tử tám nhảm với hắn: “Yên tâm đi, chờ “Giang Sơn” được chiếu thì đảm bảo văn phòng mình không thiếu việc.”

Bên kia Mã Hoài chần chừ không đáp, lát sau mới nhắn: “Sếp, anh biết em đang túng thiếu mà…”

Cố Ngôn Tử và Mã Hoài nhắn tới nhắn lui một hồi thì Mã Hoài mới nói ra yêu cầu của mình – muốn kết thúc hợp đồng với Cố Ngôn Tử.

Trước đây hai người có kí hợp đồng với nhau, nhưng điều khoản trong hợp đồng khá dễ dãi nên muốn bỏ cũng không khó.

Cố Ngôn Tử không nói gì thêm mà đồng ý liền một lần luôn.

Không lâu sau, Hồ Tiểu Lê cũng đòi nghỉ việc, Cố Ngôn Tử cũng đồng ý, vậy càng có nhiều chứng cứ hơn.

Bận rộn cả một ngày cũng hết cả buổi sáng. Qua buổi chiều, có người đến gõ cửa, đưa vào cho cậu cây đàn piano.

Nghe nói hồi đó Trịnh Gia Hòa hay chơi cây đàn này… Cố Ngôn Tử bảo người ta đặt nó trong phòng khách.

Cậu và Trịnh Gia Hòa hầu như không dùng đến phòng khách, cũng chẳng tiếp đãi bạn bè gì ở đây. Căn phòng này hoàn toàn có thể trang trí lại để hợp với không gian đánh đàn.

Sau khi cây đàn đã yên vị thì có chuyên viên chỉnh đàn đến kiểm tra và điều chỉnh một hồi.

“Ai ở trong vậy?” Đúng lúc này, một phu nhân trông rất sang trọng đi từ ngoài vào, tò mò nhìn bên trong.

“Bác Trịnh.” Cố Ngôn Tử nhận ra người kia.

Mẹ của Trịnh Gia Hòa và bà nội cậu rất thân thiết, nghe nói là chơi với nhau từ nhỏ. Có điều bà cậu lớn hơn một chút, lại kết hôn sớm, còn bác Trịnh thì cưới trễ, mấy năm sau mới có con… Vậy nên ba cậu bây giờ 47 tuổi rồi mà Trịnh Gia Hòa mới có 32…

“Con… là Ngôn Tử hả?” Mẹ Trịnh nhận ra Cố Ngôn Tử: “Mấy năm rồi không gặp, lớn như vậy rồi sao!”

“Đúng ạ!” Cố Ngôn Tử cười đáp.

“Nghe bảo là con đi nước ngoài mà, đi đâu vậy? Sang bên đó sống có tốt không?” Mẹ Trịnh cười hỏi. Từ nhỏ, Cố Ngôn Tử đã rất đáng yêu, hoạt bát hiếu động nên bà rất thích. Sau này Cố Ngôn Tử còn dẫn Trịnh Gia Hòa đi chơi khắp nơi, giúp Trịnh Gia Hòa cải thiện sức khỏe nên bà càng thích cậu hơn.

Gia đình Cố Ngôn Tử nói với Trịnh Gia Hòa về việc cậu bỏ đi là để nhờ anh giúp tìm người, còn ông bà Trịnh thì không biết gì cả, Trịnh Gia Hòa cũng không nói với bọn họ.

Cố Ngôn Tử biết điều này nên tươi cười trả lời: “Ở nước ngoài sao bằng nước mình ạ.”

Vừa nói, cậu vừa kích động quan sát mẹ Trịnh đang bừng bừng sức sống.

Đời trước, sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời thì mẹ Trịnh không thể chịu nổi cú sốc đó, không lâu sau bà ngã bệnh. Lúc đi thăm bà, trông mẹ Trịnh như không còn thiết sống trên cõi đời này vậy.

Sau này Minh Lợi bị chia nhỏ bán khắp nơi, ông bà Trịnh cũng dọn ra nước ngoài ở nên cậu không gặp lại bọn họ nữa, không biết hai người có vượt qua được không…

Mẹ Trịnh đã sắp 70 nhưng vì chăm sóc bản thân tốt nên thoạt nhìn chỉ như năm mươi mấy tuổi.

Nhìn bà như vậy làm nỗi áy náy trong lòng Cố Ngôn Tử lại dâng lên, cậu bắt đầu ân cần hơn nhiều… Ừ thì, sau khi sống lại, rất nhiều người được cậu đối xử ân cần hơn nhiều.

Hai người hàn huyên vài câu, mẹ Trịnh ngạc nhiên hỏi: “Ngôn Tử, sao lại ở nhà của chú con vậy?”

“Ba bảo con theo chú Trịnh để học tập.” Cố Ngôn Tử viện một lý do.

“Vậy cũng được, tính tình của Gia Hòa tốt hơn ba con nhiều.” Mỗi khi nhắc đến con trai, gương mặt của mẹ Trịnh luôn đầy tự hào.

Cố Ngôn Tử thấy thế thì không kiềm được mà ước ao –  ước gì ba mẹ cậu cũng như vậy.

“À đúng rồi Ngôn Tử, gần đây con ở cùng Trịnh Gia Hòa có thấy nó thân thiết với ai không?” Mẹ Trịnh đột nhiên hỏi.

“Không có ạ!” Cố Ngôn Tử nói, trong lòng bắt đầu lạo nhạo. Từ lời nói đến biếu cảm của mẹ Trịnh đều cho thấy – bà đang hỏi thăm đời sống tình cảm của Trịnh Gia Hòa.

Cậu thấy may vì mình nói gì mẹ Trịnh cũng tin, không thì… cậu không biết phải đối mặt với bà thế nào đây.

“Con theo nó học tập vậy hay đến công ty của nó lắm nhỉ? Con có thấy gì không?” Mẹ Trịnh hỏi tiếp, mặt đầy tò mò.

“Không ạ.” Cố Ngôn Tử ngượng ngùng cười cười: “Thật ra con mới đến công ty của chú một lần thôi. Hôm qua con uống say xong mua tai heo đến tìm chú… Không biết chú có thấy phiền không.”

Mẹ Trịnh nghe Cố Ngôn Tử nói xong thì cực kì thất vọng.

Bà cứ tưởng cậu trai trẻ tuổi mà Trương Đình Nghiêm nói là người yêu mới của Trịnh Gia Hòa, không ngờ lại là Cố Ngôn Tử.

Mẹ Trịnh thất vọng thật, nhưng không biểu hiện gì cho Cố Ngôn Tử thấy.

Lúc tới đây bà có đem theo đồ ăn người giúp việc trong nhà nấu, định ăn một bữa thật ngon cùng con trai. Bây giờ biết rõ mọi chuyện thì cũng không có ý định đi: “Ngôn Tử, bác có mang đồ ăn sang đây, gọi cho chú Trịnh của con bảo nó về nhà ăn cơm.”

“Bác ơi, dạo này chú Trịnh luôn về nhà ăn cơm.” Cố Ngôn Tử cười nói, giúp mẹ Trịnh bày đồ ăn lên mâm, rồi bắt đầu nấu cơm tối.

Mấy món mà mẹ Trịnh đem đến toàn mấy món mặn công phu, còn món mà Cố Ngôn Tử nấu thì là món chay. Cô giúp việc đã giúp chuẩn bị xong hết nên chưa tới nửa tiếng, Cố Ngôn Tử đã cho ra ba đĩa thức ăn chay.

Cậu làm rất thuần thục, mẹ Trịnh thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng: “Ngôn Tử, con còn biết nấu cơm nữa hả?”

Ông ngoại của Trịnh Gia Hòa từng làm đến chức thượng tướng nên từ nhỏ mẹ Trịnh đã được chăm sóc đến tận răng. Tuy là sau này lớn lên phải tự lập nhưng bà vẫn không biết nấu cơm.

“Ra nước ngoài đồ ăn khó ăn lắm nên con tự học đấy ạ!” Cố Ngôn Tử bịa chuyện.

Mẹ Trịnh nghe vậy thì đau lòng: “Ba mẹ con cũng thật là, nhỏ như vậy mà đưa ra nước ngoài.”

“Bác ơi, con cũng 24 rồi, đâu còn nhỏ gì nữa.” Cố Ngôn Tử đáp.

Mẹ Trịnh không nhớ rõ tuổi của Cố Ngôn Tử, thấy ngoại hình cậu non nớt nên mới nghĩ cậu còn nhỏ. Lúc này nghe Cố Ngôn Tử nói cậu đã 24 thì ngạc nhiên: “Vậy lúc con đi du học cũng bằng Trịnh Gia Hòa lúc đó à?”

Cố Ngôn Tử cũng biết chuyện Trịnh Gia Hòa đi nước ngoài nên tò mò tìm hiểu thêm.

Mẹ Trịnh có kể vài chuyện về anh, tiếc là không hề đề cập tới đối tượng của Trịnh Gia Hòa lúc đó.

Cố Ngôn Tử nấu ăn xong không bao lâu thì Trịnh Gia Hòa cũng về tới.

Ba người ăn một bữa cơm, Cố Ngôn Tử chắc chắn mẹ Trịnh có chuyện muốn nói với Trịnh Gia Hòa nên viện cớ đi vào phòng làm việc.

Mẹ Trịnh đúng là có chuyện muốn nói với con trai thật.

“Trương Đình Nghiêm nói hôm qua có người tới tìm con, mua đồ cho con, còn vào văn phòng của con nữa. Mẹ cứ tưởng rốt cuộc con cũng chịu tìm người yêu rồi, ai ngờ là Ngôn Tử…” Mặt mẹ Trịnh đầy vẻ mất mát.

Trịnh Gia Hòa có phần bất đắc dĩ.

Mười năm nay anh không yêu đương với ai, không hiểu sao mẹ lại tưởng thành anh vẫn lưu luyến tình cũ…

Sự thật hoàn toàn không phải, chỉ là anh quá bận rộn thôi…

Vì sự lớn mạnh của Minh Lợi, mấy năm đầu ngày nào anh cũng làm việc xấp xỉ 15 tiếng, anh còn muốn học hỏi thêm hoặc đọc sách… nên mỗi lần xong việc là Trịnh Gia Hòa chỉ muốn ngủ, thời gian đâu mà yêu với đương?

Chỉ vừa hai năm qua, khi mà tập đoàn đã có vị trí vững chắc, anh mới nhàn nhã hơn một chút.

Đương nhiên, bây giờ anh cũng không phải lo quá về vấn đề này, nhưng nghĩ đến Cố Ngôn Tử… “Mẹ, con cũng đang muốn tìm người yêu, có đối tượng rồi.”

“Ai vậy?” Mẹ Trịnh hưng phấn vô cùng.

“Cố Ngôn Tử.” Trịnh Gia Hòa nói.

Nghe xong thì từ hưng phấn, mẹ Trịnh chuyển hẳn sang bối rối: “Gì cơ? Ngôn Tử?”

“Vâng.” Trịnh Gia Hòa gật đầu.

“Tụi bây…” Mẹ Trịnh nghĩ đến việc Cố Ngôn Tử đang sống ở đây, còn nấu cơm… Hai người chẳng lẽ đã ở với nhau rồi?

“Mẹ, em ấy chưa biết ý của con.” Trịnh Gia Hòa nói: “Nhưng con thích em ấy, đang tìm cách theo đuổi.”

Anh và Cố Ngôn Tử… nói cho đúng thì là Cố Ngôn Tử theo đuổi anh trước mà…

Nhưng anh lớn tuổi hơn cậu, nên nếu có áp lực thì anh không muốn Cố Ngôn Tử phải chịu đựng.

Trịnh Gia Hòa nói như vậy là để ba mẹ anh cảm thấy có lỗi với Cố Ngôn Tử, sau này sẽ mềm mỏng với cậu hơn.

Mẹ Trịnh đúng là thấy hổ thẹn: “Sao lại vậy hả con! Thằng bé đang yên đang lành, sao lại lôi nó vào chung cái con đường…”

“Mẹ, em ấy cũng thích đàn ông.” Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ ngắt lời mẹ mình.

“Nó cũng thích đàn ông? Vậy tốt quá, mẹ rất thích thằng bé.” Mẹ Trịnh nghe thế thì mừng lắm, Cố Ngôn Tử làm bà cực kì hài lòng.

“Nhưng em ấy vẫn xem con là chú.” Trịnh Gia Hòa nói.

Mẹ Trịnh ngạc nhiên, xong lại thấy mất mát.

Mất mát xong rồi, bà lại thấy rối rắm.

Con trai bà thích cháu của bạn mình… Chuyện này… Chuyện này…

Mẹ Trịnh không ở chơi nhà Trịnh Gia Hòa lâu, hơn 8h tối, xe của bà đã xuất hiện.

Cố Ngôn Tử tiễn bà ra về, cậu chợt phát hiện… Ánh mắt mẹ Trịnh nhìn cậu có vẻ không ổn lắm.

Nhưng mẹ Trịnh nhanh chóng thu lại ánh mắt đó… làm Cố Ngôn Tử nghĩ có lẽ cậu đã lầm.

Tiễn mẹ Trịnh xong rồi, Cố Ngôn Tử lại về phòng bận rộn làm việc. Trịnh Gia Hòa nghĩ một hồi thì gọi điện cho ba cậu.

“Gia Hòa, cậu gọi tôi… thằng nhóc kia gây chuyện à?” Ba Cố vừa nhận điện thoại đã nói ngay.

“Ngôn Tử ngoan lắm, không quậy phá gì đâu.” Trịnh Gia Hòa thấy ba Cố vừa nghe điện thoại đã chỉ trích Cố Ngôn Tử thì nhíu mày.

“Đồ hỗn láo đó mà ngoan cái gì!” Ba Cố hừ lạnh một tiếng.

“Ngôn Tử thật sự rất ngoan.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Gia Hòa, sao hôm nay cứ nói giúp cho nó vậy?” Ba Cố cũng nhíu mày.

Trịnh Gia Hòa lưỡng lự vài giây, rồi nói: “Tôi không nói giúp Ngôn Tử… Tôi rất thích em ấy.”

“Vậy hả… Đứa nhỏ này đúng là ai cũng thích.” Giọng ba Cố có vẻ dịu hơn, dù xảy ra nhiều chuyện với con trai nhưng ông cũng thương con lắm… Từ nhỏ ai cũng yêu quý đứa nhỏ này.

“Anh Cố, không phải kiểu chú yêu quý cháu.” Trịnh Gia Hòa nói.

Tay ba Cố run lên, quăng luôn cả di động của mình.

Vì điện thoại khá xịn nên bị quăng xuống đất vẫn không sao, nhưng tim của ông thì rất rất có sao.

Trịnh Gia Hòa có ý gì đây??!

Cua: Một like cho sự thẳng đuột của nhà họ Trịnh :)))))

— Hết chương 28—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

16 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 28

  1. Ủa thông báo một lượt vậy luôn đó hả, vậy sao không thông báo cho nhân vật chính 💆🏻💆🏻💆🏻

    Liked by 4 people

  2. Chời ơi chú Trịnh nhận của iêm một lạy =)))) tính dẹp đường ròi mới cua vợ hở trời =)))))))))))))))))))))))

    Liked by 4 people

  3. cậu thì luôn tin tướng hắn -> tưởng
    không lâu sau bà ngả bệnh -> ngã
    xong lại thấy mất mác.
    Mất mác xong rồi, -> mất mát
    Người gần như cùng lứa sắp trở thành con rể mình, ba Cố thót tim là phải @vvv@ May sao con phone xịn nó ko die để anh còn nói chuyện nốt vs bố vợ tương lai ×v×

    Liked by 2 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)