Đại Thiếu Trở Về
Quyết Tuyệt
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.
Biên tập: Cua Bể
—
27.
Cố Ngôn Tử ngủ một giấc không ngon tí nào.
Cậu lại nằm mơ thấy chuyện trước lúc sống lại.
Khi mà cuối cùng cậu đã khỏe lên, muốn đi gặp Trịnh Gia Hòa để nói lời cảm ơn. Nhưng mà…
Anh đã chết.
Cố Ngôn Tử giật mình ngồi dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đồng thời, cậu nhận ra mình đang ở một nơi lạ hoắc.
Mặt Cố Ngôn Tử trắng bệch, cứ ngồi đó… nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Vì tửu lượng kém nên cậu rất dễ uống say, nhưng không phải say đến mức không biết gì, cậu vẫn có ý thức về những chuyện mình làm.
Có điều… Dưới tác dụng của cồn, cả người cậu cứ mơ mơ màng màng, đầu óc thì bay trên mây, rồi làm những chuyện mà bình thường không bao giờ làm…
Đi tiệc mất mặt với người trong đoàn phim thì Cố Ngôn Tử không cảm thấy gì, cậu chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng chuyện xách tai heo đến công ty tìm Trịnh Gia Hòa, rồi còn ôm chân, chùi mặt lên quần người ta…
Mặt mũi nào mà gặp Trịnh Gia Hòa nữa đây!
Đang nhớ lại thì mặt Cố Ngôn Tử chợt xám ngắt – vì cậu nhớ ra một chuyện…
Cậu nói thích Trịnh Gia Hòa.
Lúc anh hỏi cậu “biết mình đang nói gì không”, cậu còn bồi thêm một câu “thích chú Trịnh nhất”…
Cố Ngôn Tử thừa nhận – cậu có cảm tình với anh.
Từ khi được anh cứu, Trịnh Gia Hòa đã trở thành trụ cột tinh thần trong lòng Cố Ngôn Tử, cậu cũng gửi gắm rất nhiều tình cảm của mình cho anh.
Đúng là cậu thích anh nhất! Thậm chí có thể nói, Trịnh Gia Hòa là người quan trọng nhất với cậu, nhưng tình cảm này quá phức tạp, phức tạp đến mức cậu không biết phải diễn tả nó như thế nào nữa.
Nhưng dù là tình cảm gì, điều cậu muốn luôn là không bị Trịnh Gia Hòa ghét bỏ.
Thế nên, cậu mới không dám vượt qua làn ranh quan hệ chú-cháu này.
Tuy lúc trước Cố Ngôn Tử thừa nhận mình thích đàn ông, Trịnh Gia Hòa đã nói anh cũng vậy, nhưng Cố Ngôn Tử không tin được.
Cả anh và cậu đều là con một, nếu Trịnh Gia Hòa thích đàn ông thật thì gia đình có thể để yên cho anh sao? Cậu còn nhớ rõ là vài năm trước, mẹ của anh đã nói là Trịnh Gia Hòa từng có người yêu ở nước ngoài.
Đó là dịp năm mới, mẹ Trịnh đã ngồi than vãn với mẹ cậu về người yêu của Trịnh Gia Hòa, nói người đó không đáng tin chút nào.
Nếu mẹ anh có thể công khai nói về người yêu của anh như vậy, người đó chỉ có thể là phụ nữ…
Cố Ngôn Tử vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo lại.
Nhưng vẫn không thể thoát khỏi luồng suy nghĩ.
Nếu Trịnh Gia Hòa thích đàn ông thì cũng không thích cậu đâu. Không biết cậu nói như vậy có bị anh ghét không? Rồi anh sẽ không thân thiết mà đối xử với cậu theo kiểu xã giao nữa…
Vừa nghĩ như vậy là Cố Ngôn Tử đã thấy khó chịu.
Về phần Trịnh Gia Hòa, sau khi đem Cố Ngôn Tử vào ngủ thì anh làm việc liên tục hai giờ đồng hồ.
Trên bàn anh lúc này là một chồng văn kiện mà thư kí đưa lên… Quặng sắt là một lĩnh vực rất quan trọng với Minh Lợi, gần đây giá cả của nó đang tăng…
Trịnh Gia Hòa nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình.
Vừa xong việc thì nghe được tiếng mở cửa ở phòng ngủ.
Trịnh Gia Hòa quay sang, thấy Cố Ngôn Tử đang bước ra.
Mặt cậu khi vừa ngủ dậy nhìn cứ hồng hồng, tóc thì hơi rối. Cậu gãi gãi đầu trông đầy ngượng ngùng: “Chú, sao em lại ở đây?”
“Em quên rồi à?” Trịnh Gia Hòa nhíu mày.
“Quên gì cơ? Lúc em say có làm gì điên khùng lắm hả?” Cố Ngôn Tử cố gắng phát huy hết mức kĩ năng diễn xuất của mình: “Ngại quá, tửu lượng của em rất kém…”
Trịnh Gia Hòa nghiêm túc nhìn Cố Ngôn Tử, nhưng không phát hiện được điều gì.
Anh không khỏi có chút thất vọng.
Mặc dù lúc nãy Cố Ngôn Tử say nhưng cũng đâu đến mức nào, Trịnh Gia Hòa cứ nghĩ cậu tỉnh lại sẽ nhớ…
“Biết như vậy thì lần sau đừng uống nữa.” Trịnh Gia Hòa nói.
Cố Ngôn Tử nghe xong thì gật đầu liên tục, sau này chắc chắn không dám uống rượu nữa.
“Trước đây em có say như vậy chưa?” Trịnh Gia Hòa hỏi tiếp.
“À… Không có.” Cố Ngôn Tử đáp. Không tính lúc trước khi sống lại, đây vẫn là lần đầu cậu uống say.
Ba mẹ quản cậu khá nghiêm về vấn đề này… Hơn nữa, Cố Ngôn Tử không có hứng thú với đồ uống có cồn, có uống thì nhiều lắm là một hai ly bia nếu đi họp mặt bạn bè này nọ, nên không bao giờ say.
“Tốt lắm!” Trịnh Gia Hòa thỏa mãn gật đầu: “Sau này đi đâu đừng nên uống rượu nữa.”
Cố Ngôn Tử cười hì hì nhìn anh, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cậu cứ lo là không lừa được anh, nhưng có vẻ Trịnh Gia Hòa không phát hiện ra gì cả.
“Được rồi, anh có chuyện muốn nói với em.” Trịnh Gia Hòa đứng dậy, việc Cố Ngôn Tử say rượu rồi tỉnh lại không nhớ gì làm anh hơi thất vọng, nhưng anh vẫn quyết định nói rõ ràng với cậu: “Em chia tay Bành Tĩnh Hoằng cũng lâu rồi, anh biết là em không còn tình cảm với hắn nữa, em có nghĩ…” đến việc thử với anh không?
Trịnh Gia Hòa còn chưa nói xong, Cố Ngôn Tử đã ngắt lời: “Chú ơi, đúng là em đã không còn gì với Bành Tĩnh Hoằng nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, em cảm thấy rất mệt mỏi… Hiện tại, em chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp của mình!”
Trịnh Gia Hòa nói cậu nghĩ… là muốn phát triển một mối quan hệ khác? Hay muốn cậu dọn ra ngoài?
Cố Ngôn Tử lập tức từ chối, tránh né ánh mắt của Trịnh Gia Hòa. Cậu nhìn sang bàn làm việc của anh thì chợt thấy… nửa phần tai heo bị gặm nham nhở nằm trên bàn…
Thường thì mua tai heo ở cửa tiệm sẽ được người ta cắt ra từng miếng gọn gàng, nhưng khi đó Triệu Điền Dã vội quá nên mua hẳn nguyên hai cái tai. Kết quả là một trong hai đang nằm trên bàn trông hết sức thê thảm.
Cố Ngôn Tử càng chột dạ hơn, lén nhìn lên Trịnh Gia Hòa thì đụng ngay ánh mắt của anh.
Trịnh Gia Hòa nhíu mày làm Cố Ngôn Tử càng xấu hổ hơn nữa. Cậu không muốn làm anh bối rối, nhưng cũng không muốn nói thẳng việc này.
Bây giờ mà “vượt qua giới hạn'” thì cậu và anh chắc không thể gặp mặt nhau nữa.
“Đúng là em đang trong độ tuổi có thể gây dựng sự nghiệp.” Trịnh Gia Hòa nghĩ một hồi thì tán thành lời Cố Ngôn Tử nói lúc nãy.
Anh đã tin rằng Cố Ngôn Tử uống say và quên hết mọi chuyện. Nhưng bây giờ… anh nhìn ra được – không phải cậu quên, mà là giả bộ không nhớ.
Đồng thời, anh cũng nhận ra là cậu có vẻ sợ sệt.
Trịnh Gia Hòa chợt nghĩ đến việc giữa anh và cậu vẫn còn tồn tại vài vấn đề.
Thời gian hai người bên nhau chưa lâu, còn cả bối phận nữa. Tuy nói là anh không quan tâm, nhưng người khác thì sao? Như ba mẹ Cố Ngôn Tử chẳng hạn.
Nghĩ đến sự nghiêm khắc của hai người với cậu, ba Cố còn nóng tính nữa chứ… Trịnh Gia Hòa có thể hiểu tại sao Cố Ngôn Tử không dám.
Nếu anh và cậu quen nhau, ba mẹ anh thì dễ rồi, nhưng ba mẹ của Cố Ngôn Tử là cả một vấn đề, anh không thể làm cậu bỏ nhà đi một lần nữa.
Trông Cố Ngôn Tử vậy thôi chứ trong thâm tâm rất quan tâm lo lắng cho người nhà. Anh rất hay thấy cậu nhắn tin tám chuyện với người thân của mình.
Chuyện tình cảm của hai người cứ tạm để đó vậy, tốt hơn hết là Trịnh Gia Hòa phải đi thăm dò ý của ba Cố đã.
“Chú Trịnh, gần đây em đang viết một bộ phim mạng, công việc cũng suôn sẻ. Ngoài ra, em còn muốn đầu tư vào một bộ phim truyền hình…” Cố Ngôn Tử nhanh chóng đề cập tới những việc đang làm.
Trịnh Gia Hòa đưa tách trà của mình cho cậu: “Lúc nãy uống rượu nhiều rồi, bây giờ uống trà đi.”
Vì đang rất loạn nên Cố Ngôn Tử chộp ngay tách trà, uống một hơi cạn sạch, không hề nhận ra việc Trịnh Gia Hòa đưa cái ly anh đang uống cho mình.
“Anh đã bảo trợ lý Chu đem cho em một bộ quần áo, thay đồ trước đã.” Cố Ngôn Tử chỉ vào cái túi trên ghế salon.
Cố Ngôn Tử gật đầu, cầm cái túi đi vào phòng. Trước khi đi còn nhìn thoáng qua quần của Trịnh Gia Hòa.
Anh thay quần rồi…
Trong phòng nghỉ có nhà vệ sinh, sau khi nhìn đồng hồ thì Cố Ngôn Tử quyết định tắm rửa sạch sẽ luôn rồi mới thay đồ. Lúc bỏ quần áo bẩn vào giỏ, Cố Ngôn Tử mới chú ý thấy trong giỏ có một cái quần…
Mặt cậu nóng lên, càng chột dạ hơn nữa.
Cậu ngồi yên trong phòng không ra, đến khi Trịnh Gia Hòa gõ cửa bảo đi về thì mới ra.
Cả hai đều đói nên lười về nhà nấu cơm, bèn tìm một quán gần nhà ngồi ăn.
Tuy hai người đều không hài lòng với chuyện vừa rồi, nhưng bầu không khí giữa cả hai vẫn rất tốt.
Cố Ngôn Tử chậm rãi buông bỏ tảng đá trong lòng, còn Trịnh Gia Hòa… Anh rất thích mập mờ kiểu này với cậu.
“Ngôn Tử, bình thường trừ việc viết kịch bản thì em làm gì?” Trịnh Gia Hòa hỏi.
“Cũng không làm gì…” Cố Ngôn Tử nói. Mấy năm bỏ nhà đi, cậu đã cố gắng để bản thân thoải mái làm những điều mình thích, nên cả ngày chỉ có đọc sách viết lách cũng hết thời gian.
Sau này về lại nhà… Ngày nào cũng phải lo công việc.
“Anh nhớ em đàn piano rất giỏi, anh mua cho em một cây nhé?” Trịnh Gia Hòa hỏi tiếp.
Cố Ngôn Tử thật sự đàn piano rất hay, nhưng trước đây cậu ghét vô cùng cái việc phải học đàn.
Bị bắt buộc không nói, ngày nào cũng phải luyện. Vì sĩ diện cao mà ba mẹ mời hẳn giảng viên nhạc viện về dạy cậu… nói đúng hơn là nhìn chằm chằm cậu suốt ngày.
Lớn lên thì không có ai ngồi sát bên bắt cậu đàn nên Cố Ngôn Tử không thèm đụng đến cây piano một lần nào nữa.
Bây giờ thời thế đã khác, Cố Ngôn Tử không còn quá ác cảm với đàn piano nữa…
Trịnh Gia Hòa nhìn ra Cố Ngôn Tử có điều muốn nói thì nhanh chóng nói thêm: “Ngày mai anh sẽ kêu người đem đàn qua cho em.”
“Chú ơi, không cần đâu…”
“Là đàn anh từng dùng trước đây… Đem sang thỉnh thoảng anh cũng đàn được.” Trịnh Gia Hòa nói.
Cố Ngôn Tử không từ chối nữa, không kiềm được nhìn sang Trịnh Gia Hòa.
Chú Trịnh… thật sự rất tốt với cậu.
“Chú ơi, với ai chú cũng tốt như vậy sao?” Cố Ngôn Tử chợt hỏi. Đời trước anh đã cứu cậu, đời này lại tốt với cậu như vậy… Nếu ai anh cũng tốt như thế thì chẳng trách người nào cũng thích anh.
“Làm gì có.” Trịnh Gia Hòa cười cười. Anh chẳng cần thân thiết hay nịnh bợ ai, cần gì phải tốt với bọn họ chứ?
Tim Cố Ngôn Tử đột nhiên đập nhanh hơn.
Lúc hai người vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, nhà họ Trịnh cũng nhận được một tin động trời.
Hằng nằm, ông bà Trịnh hay đi giúp đỡ trẻ em mồ côi, cho bọn họ ăn học, sau này còn đưa vào cả công ty của gia đình làm việc nên rất nhiều người biết ơn và thường xuyên ghé thăm.
Hôm nay cũng có người tới, đồng thời nói ra một chuyện: “Cô chú Trịnh, hôm nay trong công ty xảy ra chuyện này hay lắm… Một chàng trai tầm hai mươi tuổi đột nhiên tới công ty, mua tai heo cho Gia Hòa..”
Người đang nói tên là Trương Đình Nghiêm, năm nay đã ngoài 40, là nhân viên cao cấp của Minh Lợi. Ông ta đang ngồi kể lại chuyện Cố Ngôn Tử đến tìm Trịnh Gia Hòa một cách đầy sống động.
“Lúc sau tôi mới biết là chàng trai kia uống say… Gia Hòa đúng là người tốt, vậy mà để cậu ta ngủ lại phòng của mình một buổi chiều.” Trương Đình Nghiêm nói.
Ông rất hay lui tới nhà của ba mẹ Trịnh, chủ đề nói chuyện của bọn họ thông thường đều là Trịnh Gia Hòa, rất nhiều chuyện mà ba mẹ Trịnh biết về con trai mình đều từ người này mà ra.
Hôm nay đột nhiên lại nói như vậy…
Mẹ Trịnh vốn khá thờ ơ chợt trở nên kích động.
Từ khi chia tay với mối tình đầu bên nước ngoài thì con trai bà không có yêu đương với ai. Bà vẫn luôn lo lắng, sợ con mình tổn thương và sống một cuộc đời cô độc… Bây giờ rốt cuộc cũng có chút tin tức rồi?
Với một người mẹ nuông chiều con trai không ai bằng như mẹ Trịnh, lúc này không thể ngồi yên được nữa.
Ba Trịnh thì nhướng mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trịnh Gia Hòa đã thừa nhận với gia đình về việc thích đàn ông từ hồi đại học, hai ông bà cũng sớm chấp nhận sự thật này rồi.
Cua: Em thả thính đã rồi giờ cho chú thả lại tí nhé =)))
— Hết chương 27—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Thính ở đâu thính bay lung tung….😂
LikeLiked by 1 person
ಥ‿ಥ chú già thích chơi kiểu mập mờ
LikeLiked by 1 person
Em không cố ý thả thính nhưng chú vẫn đớp thì là lỗi của chú, nhưng em rượu vào lời ra để chú có cơ hội phản đòn thì là lỗi của em rồi =)))))))))
LikeLiked by 4 people
Kiểu này chắc còn vờn nhau dài dài. :)))))))
LikeLiked by 1 person
Chú không ngồi yên ăn thính nữa dauuu. Cố Cố chờ bị rải thính điii
LikeLiked by 1 person
Úi giời lại vào thời kì mập mờ thả thính nhé
LikeLiked by 2 people
không dám vượt qua làn ranh quan hệ -> cô có muốn đổi thành “lằn ranh” hem ?v?
Chú già ăn thính nhiều đến sắp bội thực nên h đi rải lại cho Cố tiểu thiếu gia nếm bả cùng mình đây mà @v@
LikeLiked by 1 person
Bố mẹ chú Trịnh đúng là tâm lý cần đc nhân giống
LikeLiked by 1 person