[Đại Thiếu] _ 26

5ab462cd8841f230d81584efbe27cb39

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

26.

Tuy là say nhưng Cố Ngôn Tử vẫn không tới nỗi mụ mị.

Triệu Điền Dã đang đặt xe để đưa Cố Ngôn Tử về vì mình không biết lái, nhưng cậu nhất quyết phải đi mua tai heo chứ không chịu về nhà.

“Sếp ơi, anh say rồi…” Triệu Điền Dã cực kì bất đắc dĩ.

“Say thì sao? Say cũng phải mua tai heo.” Cố Ngôn Tử rất kiên trì, giận dữ nhìn Triệu Điền Dã.

Tôn Man Tình cũng lên xe theo, thấy hai người cứ gây gổ không ngừng, đành nói: “Biên kịch Cố muốn mua… hay là dẫn anh ấy đi mua đi?”

Triệu Điền Dã suy nghĩ một hồi thì gật đầu, bảo tài xế lái xe đến Phẩm Ký. Sau khi tự móc tiền túi mua cho Cố Ngôn Tử hai phần tai heo, vị sếp kia mới hài lòng và tình nguyện về nhà.

Nhưng chưa được bao lâu thì rắc rối lại ập đến.

“Không về nhà, muốn tới Minh Lợi tìm chú Trịnh!”  Cố Ngôn Tử nói.

Triệu Điền Dã và những nhân viên khác trong văn phòng nói chuyện với Cố Ngôn Tử rất nhiều, nhưng những vấn đề về đời sống cá nhân, cậu không hay nhắc đến. Cố Ngôn Tử cũng chưa nói về Trịnh Gia Hòa bao giờ.

Triệu Điền Dã nghe xong thì hơi mơ hồ – Tập đoàn Minh Lợi cậu ta có biết… nhưng chú Trịnh là ai?

“Mấy người thảo luận xong chưa, rốt cuộc muốn đi đâu?” Tài xế chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

“Đi tập đoàn Minh Lợi!” Cố Ngôn Tử nói.

“Tòa nhà tổng công ty Minh Lợi à?” Tài xế hỏi lại.

“Đúng rồi!” Cố Ngôn Tử đáp.

Tài xế nhận được thông tin thì chỉ chốc lát sau, Cố Ngôn Tử đã ở trước tòa nhà Minh Lợi.

Cậu đem tai heo xuống xe, Triệu Điền Dã và Tôn Man Tình thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

Hai người thấy Cố Ngôn Tử đang đi vào tòa nhà.

Rõ ràng là say, vậy mà dáng đi vẫn kiêu hãnh cực kì, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không giống say rượu chút nào.

Nhưng sự thật… là Cố Ngôn Tử đang say bí tỉ. Triệu Điền Dã cuống hết cả lên, còn biểu cảm của Tôn Man Tình chỉ có thể biểu đạt bằng  “không nói nên lời”.

Là một người làm nghệ thuật, nên hiểu biết của Tôn Man Tình về một tập đoàn  như Minh Lợi không nhiều. Song, chỉ cần nhìn tòa nhà đồ sộ và vị trí của nó, ai cũng biết công ty này không hề tầm thường.

“Chào anh, hoan nghênh anh đến với tập đoàn Minh Lợi, xin hỏi anh cần gì?” Cố Ngôn Tử vừa mới vào đã bị nhân viên tiếp tân cản lại.

“Tôi tìm Trịnh Gia Hòa.” Cố Ngôn Tử nói.

Nhân viên ngăn Cố Ngôn Tử và hỏi như vậy là quy trình thường lệ của bọn họ, không ngờ người này lại gọi thẳng tên boss ra.

“Thưa anh… Anh có hẹn trước không?” Tiếp tân lại hỏi.

“Không… tôi tới đón anh ấy tan làm.” Cố Ngôn Tử tươi cười nhìn cô nhân viên.

“Thật ngại quá, anh không hẹn trước thì không thể gặp Trịnh tổng được.” Nhân viên tiếp tân cũng cười cười xin lỗi, trong lòng không ngừng tự hỏi – giờ này làm gì mà tan làm… Người này bị gì vậy nhỉ?

“Cô gọi cho anh ấy đi.” Cố Ngôn Tử nói.

“Anh tự gọi có được không ạ?” Nhân viên tiếp tân không biết làm thế nào, cô làm gì có số của Trịnh Gia Hòa? Cô chỉ gọi được cho thư kí của anh thôi.

Thực ra, cô không bao giờ biết ai có hẹn trước với Trịnh Gia Hòa. Cố Ngôn Tử mà nói hẹn rồi thì đã được mời lên. Chuyện ngăn người lạ gặp Trịnh tổng thường là do thư kí làm, không tới lượt đám nhân viên quèn như bọn họ giải quyết.

“Gọi điện… Điện thoại của anh đâu?”Cố Ngôn Tử ngơ ngác nhìn Triệu Điền Dã.

“Trong túi anh đó sếp.” Triệu Điền Dã đáp.

Bây giờ đầu óc Triệu Điền Dã đã bay đến nơi nào không biết…

Lúc nãy Cố Ngôn Tử cứ la hét “chú Trịnh” này nọ… “chú Trịnh” đó, đừng nói là tổng giám đốc của Minh Lợi nhé!!

Triệu Điền Dã biết nhà sếp mình giàu, nhưng không bao giờ nghĩ…. lại giàu dữ vậy…

Khoan đã, có khi nào sếp say rượu xong nhận vơ người nhà không?

Nhưng mua cả tai heo cho người ta rồi… Bảo nhận vơ thì vô lý hết sức!

Còn về Tôn Man Tình, cô đang khá là lo lắng.

Cô cố tình theo Triệu Điền Dã để giúp Cố Ngôn Tử, một phần vì cảm ơn cậu đã giúp cô tránh bị quấy rối tình dục, một phần vì thái độ của sản xuất Điền với cậu. Thái độ đó chứng minh – Cố Ngôn Tử là người không hề đơn giản.

Tôn Man Tình lo lắng đánh cược một lần, xem có giành được hảo cảm của Cố Ngôn Tử không.

Lúc nãy cô nghe cậu nói gì mà nhân vật chính ấy, đang thắc mắc không biết là phim gì?

Ai ngờ Cố Ngôn Tử uống say lại dẫn bọn họ đến công ty Minh Lợi… Tôn Man Tình vừa lên mạng tra một ít tin tức về tập đoàn và Trịnh Gia Hòa, xem xong thì âm thầm lùi về phía sau Triệu Điền Dã.

Bọn họ… Có bị đuổi ra ngoài không nhỉ?

Dù biên kịch Cố có chỗ dựa vững chắc tới đâu thì cũng không thể là tổng giám đốc Trịnh được!! Nếu thật sự quen Trịnh tổng thì còn làm biên kịch làm gì?

Cố Ngôn Tử không biết suy nghĩ của hai người họ, sau khi đứng đơ một hồi thì móc điện thoại trong túi ra, mở khóa vân tay.

Bấm bấm một lúc lâu mới tìm ra một cái tên, rồi bấm nút gọi.

Vừa hết giờ nghỉ trưa, Trịnh Gia Hòa đang chuẩn bị trở lại với công việc thì thấy Cố Ngôn Tử gọi đến: “Chú, em mua tai heo cho chú, mà người ta không cho em lên…”

Giọng cậu hơi có vẻ uất ức, làm Trịnh Gia Hòa nghe xong bỗng thấy trong lòng mềm nhũn: “Em nói với cô ấy một tiếng, cứ lên thẳng tầng cao nhất… Khoan đã, để anh bảo trợ lý Chu xuống đón em lên.”

Trịnh Gia Hòa vừa nói xong thì điện thoại đã cúp.

Đây là lần đầu Cố Ngôn Tử cúp điện thoại như vậy… Trịnh Gia Hòa không hiểu lắm, nhưng vẫn bảo trợ lý Chu xuống đón người.

Trợ lý Chu xuống tới rất nhanh, thấy Cố Ngôn Tử thì cười nói: “Thiếu gia Cố đến rồi à? Sao không gọi cho tôi trước?”

Cố Ngôn Tử nhìn trợ lý Chu một lúc lâu, mới từ từ nói: “Quên…”

“Ngại quá, sếp tôi uống say…” Triệu Điền Dã yếu ớt nói, trong lòng kính nể Cố Ngôn Tử vạn phần – Gia thế của sếp đúng là không tầm thường! Khủng hơn những gì mình nghĩ nhiều.

“Ra là vậy…” Trợ lý Chu nói với Triệu Điền Dã: “Để tôi dẫn thiếu gia Cố lên… Hai vị có muốn lên ngồi uống nước một chút không?”

Triệu Điền Dã là trạch nam suốt ngày gõ máy tính, Tôn Man Tình thì còn là sinh viên, nãy giờ đã sợ muốn chết rồi nên từ chối ngay.

Trợ lý Chu cũng không nói gì thêm, tươi cười tiễn bọn họ đi.

Chờ ra ngoài rồi thì Tôn Man Tình hơi lo lắng nhìn Triệu Điền Dã: “Để anh Cố một mình như vậy có sao không?”

“Chắc là không đâu…” Triệu Điền Dã lưỡng lự.

Nhưng rồi nhanh chóng bỏ chuyện này ra sau đầu.

Vì tổng giám đốc của Minh Lợi không thể nào làm gì Cố Ngôn Tử được.

Triệu Điền Dã suy nghĩ như thế, rồi quay sang nói với Tôn Man Tình: “Chúng ta về thôi… Anh đi tàu điện ngầm, còn em?”

Tôn Man Tình dĩ nhiên cũng đi tàu điện ngầm chứ còn gì nữa… Lúc này, Tôn Man Tình mới thấy may mắn vì hôm nay mình không mang giày cao gót.

***

Bên trong tòa nhà, trợ lý Chu đã dẫn Cố Ngôn Tử lên văn phòng của Trịnh Gia Hòa.

“Trịnh tổng, thiếu gia Cố uống say.” Trợ lý Chu nói ngay.

Cố Ngôn Tử lập tức phản bác: “Em không có say!” Nói xong thì quay sang nhìn chằm chằm Trịnh Gia Hòa một lúc lâu: “Em vẫn nhớ mua tai heo cho chú.”

Mũi Trịnh Gia Hòa khá nhạy nên Cố Ngôn Tử vừa bước vào là anh đã ngửi được mùi rượu, đồng thời cũng nhớ ra một việc – người nhà họ Cố không ai uống nhiều được cả…

“Cảm ơn.” Trịnh Gia Hòa nói, ra hiệu cho trợ lý Chu ra ngoài.

“Cảm ơn gì chứ, đừng nói cảm ơn với em.” Cố Ngôn Tử trả lời.

Cậu nhìn loanh quanh một chút rồi vòng ra sau bàn làm việc của Trịnh Gia Hòa, ngồi thẳng xuống sàn nhà cạnh ghế làm việc của anh.

Trịnh Gia Hòa: “…”

Văn phòng của Trịnh Gia Hòa luôn được dọn sạch sẽ, hầu như không có một vết bụi, nhưng vẫn nhiều người đi giày vào chứ không phải vào cửa là đổi giày như ở nhà… Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ nhìn cậu: “Đừng ngồi đây, lên ghế salon ngồi kìa.”

“Em muốn ngồi đây!” Cố Ngôn Tử sống chết không đứng dậy.

Trịnh Gia Hòa lại nói: “Anh đưa em sang phòng nghỉ… Ngủ một giấc là ổn rồi.”

“Không đi.” Cố Ngôn Tử chuyển sang ôm chặt chân Trịnh Gia Hòa.

Vốn đang định ép cậu đứng lên, Trịnh Gia Hòa lúc này chỉ biết đứng cứng ngắc tại chỗ.

Anh bèn ngồi xuống, nói với cậu: “Được rồi, không đi… Em buông ra đã.”

Cố Ngôn Tử gật đầu, thả chân Trịnh Gia Hòa ra.

Anh thở dài một hơi, rồi gọi điện cho trợ lý Chu bảo sắp xếp giúp anh nếu có người muốn gặp… Xong xuôi, Trịnh Gia Hòa cũng ngồi xuống đất cạnh Cố Ngôn Tử.

Tuy Cố Ngôn Tử uống say nhưng vẫn không đến nỗi nào, chừng một hai tiếng nữa là cậu tỉnh rồi.

Trịnh Gia Hòa nghĩ thế, bèn đưa tách trà của mình cho cậu uống.

Tay Cố Ngôn Tử run run cầm tách trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch làm lá trà rơi hết vào miệng, cậu thấy vậy thì nhai luôn.

“Ăn không được gì hết, em có mua tai heo.” Cố Ngôn Tử nhìn Trịnh Gia Hòa đầy ngây thơ.

Trịnh Gia Hòa chỉ còn cách bày biện mớ tai heo cậu mua ra.

“Chú Trịnh là tốt nhất.” Cố Ngôn Tử tươi cười nhìn anh, rồi sáp lại gần, cạ cạ mặt vào chân anh.

Trịnh Gia Hòa: “…”

“Chú Trịnh, em thích chú nhất.” Cố Ngôn Tử đột nhiên nói.

Trong lòng Trịnh Gia Hòa bỗng run lên.

Từ lúc anh chia tay với bạn trai trước đến giờ đã gần 10 năm, Trịnh Gia Hòa rất muốn tìm người yêu nhưng không có ai hợp ý. Anh cũng không muốn tiêu tiền vào mấy chuyện này nên vẫn sống độc thân.

Cho đến khi gặp Cố Ngôn Tử.

Biết nhau từ nhỏ, gia cảnh cũng tương đồng, xứng đôi quá chứ… Mấy ngày nay còn tiếp xúc rất nhiều, Trịnh Gia Hòa cảm thấy hai người họ quá là hợp nhau.

Quan trọng hơn là – Cố Ngôn Tử thích anh, mà anh cũng thích cậu.

Dù là vai “Chú” của cậu, nhưng anh chỉ lớn hơn có 8 tuổi… Mà “chú” cái gì – hai nhà bọn họ có họ hàng gì đâu!

Trịnh Gia Hòa hít sâu một hơi: “Em biết em đang nói gì không?”

“Biết chứ…” Cố Ngôn Tử nói: “Chú ơi, em thích chú nhất.”

Nói xong lại ôm chân Trịnh Gia Hòa, lần này là lau miệng mình lên quần anh…

Cậu chợt nghĩ tới chuyện mình suýt chết lúc trước.

Lúc đó, người nhà không quan tâm, Bành Tĩnh Hoằng thì phản bội, sự nghiệp cũng tiêu tan… Có thể nói, Cố Ngôn Tử của lúc đó không còn hi vọng gì cả.

May mắn sống sót nhưng thương tích đầy người, toàn thân đau nhức… Khi đó, cậu thật sự muốn chết để quên đi tất cả.

Nhưng Trịnh Gia Hòa lại xuất hiện.

Cậu nghe được tiếng kêu thảm thiết của tên bắt cóc, rồi được Trịnh Gia Hòa cõng trên lưng, anh còn nói chuyện với cậu.

Giọng anh rất dịu dàng, những lời nói của anh làm ý định muốn chết của Cố Ngôn Tử tự nhiên bay biến.

Nếu không có anh, bây giờ đã không có cậu. Cố Ngôn Tử chắc chắn việc mình trọng sinh chỉ có một nguyên nhân duy nhất  – cứu Trịnh Gia Hòa.

“Chú, không được chết biết không.” Cố Ngôn Tử lại nói, dụi dụi mắt vào quần Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa: “…” Bắt đầu lảm nhảm cái gì đấy!

Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ không biết làm sao, nhưng vì tâm trạng đang tốt nên không quan tâm mà ngồi vạch ra những kế hoạch. Chờ Cố Ngôn Tử tỉnh rượu, hai người sẽ bàn bạc nghiêm túc về chuyện tương lai.

Trịnh Gia Hòa nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới nhớ là mình còn phải làm việc. Cố gắng không nhìn cậu nữa, Trịnh Gia Hòa xốc lại tinh thần để tiếp tục công việc của mình.

Anh muốn làm xong thật nhanh.

Cứ làm được một chốc là Trịnh Gia Hòa lại ngó xuống, lúc này Cố Ngôn Tử đã ngủ rồi.

Anh bật cười, ôm người vào trong phòng nghỉ rồi quay lại bàn tiếp tục làm việc, nhân tiện nếm thử một miếng tai heo…

— Hết chương 26—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

18 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 26

  1. Đọc bên wattpad thấy hay quá trời mình mới mò sang đây. Cảm thấy nhấn vô đọc truyện nhà bạn của thật là quyết định cực kỳ đúng đắn.

    Liked by 1 person

  2. “Quan trọng hơn là – Cố Ngôn Tử thích anh, mà anh cũng thích cậu.” :))))))))))))
    Chú ơi chú suy nghĩ nhiều rồi. :))))))))))))))

    Liked by 2 people

  3. Cố Ngôn Tử vẫn không tới nổi mụ mị -> nỗi
    tổng giám đốc của Minh Lợi nhé!!” -> bỏ ”
    chuyện mình suýt chết lúc trước -> trước.
    Thuyết âm mưu: Cố tiểu thiếu gia giả say để tiện tỏ tình + công khai chùi mép bằng âu phục của Trịnh thúc mà ko sợ bị ghét bỏ @vvv@

    Liked by 1 person

  4. Con trai tui say rượu tỏ tình xong chùi mồm vào quần con rể tương lai thì phải làm sao online chờ gấp 🙃

    Liked by 4 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)