Dài Lâu
Tĩnh Thủy Biên
Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại võ sĩ quyền anh công x lạc quan hiền lành nghệ sĩ múa ballet thụ, thanh mai trúc mã, ngọt ngào, 1×1, HE
Biên tập: Nhím | Chỉnh sửa: Cua Bể
—
03.
Với Giang Thâm mà nói thì một tuần được mẹ dắt vào thành phố những hai lần là chuyện không tưởng. Mẹ cậu dậy chuẩn bị từ rất sớm, lấy áo quần mới ra giúp cậu mặc tươm tất. Chính cô cũng khoác một chiếc áo nhung được cắt may khéo léo, cẩn thận chau chuốt đôi lông mày của mình trong gương..
“Con làm ướt lược rồi đem lại đây cho mẹ.” Cô vừa tô son vừa giục con mình: “Ít ra phải trông gọn gàng sạch sẽ.”
Giang Thâm soi gương, thấy tóc mình vểnh lên vài cọng, chắc là do khi cậu ngủ đè lên tóc. Cậu chải chuốt hồi lâu, mấy sợi tóc bị vểnh ấy mới vào nếp lại được.
Đàm Linh Linh trở vào nhà lấy thêm khăn quàng cổ, nói với ra: “Con mang đôi giày thể thao mới mua ấy.”
Giang Thâm ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế đẩu thắt dây giày.
Mẹ cậu ngồi xổm xuống giúp. Vì áo khoác quá dài nên cô phải cuộn vạt áo lên trên đầu gối: “ Chân con lớn nhanh thật” Cô thở dài: “Bao nhiêu quần áo giày dép rồi cũng chật hết.”
Giang Thâm ngây thơ hỏi lại: “Mẹ sửa cho rộng một chút là được mà.”
Nghe vậy, mẹ cậu buồn cười, giải thích: “Dù không khá giả gì nhưng chúng ta cũng không thể cứ sửa quần áo cũ rồi mặc mãi. Nghèo thì nghèo, vẫn phải giữ mặt mũi con ạ.”
Hiển nhiên Giang Thâm không hiểu nổi vì sao mặc quần áo cũ lại ảnh hưởng đến mặt mũi. Chắc vì cậu còn nhỏ quá, không tường tận những suy nghĩ phức tạp như vậy.
Ngài gà vốn ngủ trong sân vậy mà cũng tỉnh rồi. Nếu mẹ cậu quên không đóng cửa hàng rào, gà ta sẽ coi sân nhà cậu là toilet của nó mà ị. Nhìn thấy Giang Thâm, gà ta cất tiếng chào “Cục cục”.
“Tony.” Mao Cẩu đua đòi đặt cho con gà này một cái tên nước ngoài thật kêu. Giang Thâm nghe lời cậu ta nên gọi như vậy luôn: “Tao đi đây.”
Tony rung rung cần cổ. Nghe tiếng mẹ gọi mình vọng từ ngoài cổng, Giang Thâm vội chạy ra.
“Con xem con kì lạ không.” Mẹ cậu cười: “Sao lại đi nói chuyện với gà?”
Đàm Linh Linh thường đi vào thành phố nên bác tài đã quen mặt cô, hôm nay thấy cô như vậy thì ngạc nhiên lắm: “Hôm nay lại đưa đồ ăn nữa à?”
“Cháu đi mua ít đồ thôi ạ.” Cô đẩy nhẹ con trai: “Ngồi vào phía sau ấy con.”
Bác tài xế đóng cửa xe lại: “Vẫn còn sớm, hai mẹ con ngủ chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”
Đàm Linh Linh vui vẻ đồng ý, ngồi vào bên cạnh Giang Thâm, ôm con để nó dựa vào người mình rồi bảo: “Con có buồn ngủ không?”
Giang Thâm hớn ha hớn hở: “Con không buồn ngủ. Mình vào nội thành làm gì vậy mẹ?”
Mẹ dịu dàng xoa đầu cậu: “Tháng 9 tựu trường rồi, hôm nay mẹ dẫn con đi thăm trường mới.”
Giang Thâm tò mò hỏi: “Con có học chung với Mao Cẩu không mẹ?”
“Có.” Đàm Linh Linh vuốt ve tay cậu: “Nhưng Trần Thanh Tú học trung học. Con với Trần Thanh Linh cùng một lớp.”
Nghe vậy, cậu càng vui hơn: “Vậy là con có thể học cùng với Thanh Linh Tử rồi.”
Đàm Linh Linh yêu chiều búng nhẹ vào trán cậu: “Ở trường con phải gọi tên đầy đủ của người ta, ai lại gọi Mao Cẩu, con mà gọi vậy có khi anh sẽ giận đấy.”
Giang Thâm rất nghe lời, im lặng dựa vào vai mẹ. Ngồi một chốc, cậu hiếu kỳ vịn cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh đang lướt nhanh bên ngoài. Lúc bác tài xế nhắc đã tới trạm, hai mẹ con mới nhận ra xe đã đi chừng một tiếng, vội cảm ơn rồi đi xuống.
Trước khi đến trường, Đàm Linh Linh tạt vào một cửa hàng bách hóa, mua hai hộp thuốc lá. Sau khi cẩn thận gói hai hộp thuốc rồi cất vào túi, cô mới có vẻ bớt căng thẳng hơn.
Trường mà Giang Thâm vào học không thuộc top đầu của thành phố, nhưng tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông lại gộp trong cùng một khu nên có kha khá học sinh học liên cấp. Hơn nữa, học phí của trường cũng không quá đắt nên ba mẹ cậu đã nhờ chủ tịch thị trấn giúp đỡ.
Tuy đã đánh tiếng trước nhưng Đàm Linh Linh vẫn thấy nên bày tỏ chút thành ý. Cô vốn là một người phụ nữ quyết đoán, dù có những lúc chi tiêu rất dè sẻn nhưng Đàm Linh Linh sẽ không tiếc bỏ tiền ra để duy trì những mối quan hệ tốt.
“Mẹ vào phòng hiệu trưởng một lúc.” Cô khom lưng sửa lại cổ áo khoác cho con: “Con chơi một mình nhé.”
Sân trường rất an toàn nên Giang Thâm không sợ, cậu chỉ quan tâm một việc khác: “Hôm nay mẹ có mua kẹo cho con không?”
Mẹ cậu nhăn mặt: “Ngày hôm qua mẹ đã mua cho con rồi, không phải đã nói một tuần chỉ ăn kẹo một lần sao?”
Giang Thâm tội nghiệp “Dạ” một tiếng.
Đàm Linh Linh vẫn không mềm lòng, dặn dò con vài câu rồi mang theo hộp thuốc lá đi vào văn phòng trường.
Tuy chung sân trường nhưng ba cấp học lại được gọi theo những cái tên khác nhau. Người ta gọi tiểu học là trường thực nghiệm; trung học cơ sở và trung học phổ thông là trung học số 6. Cậu không dám đi xem các lớp trên, chỉ dám chơi ở khu lớp dưới.
Đang là ngày nghỉ nên trong trường không có học sinh. Bác bảo vệ và thầy trực ban mặc cho cậu tự do đi lại. Giang Thâm y hệt một chú cún tò mò xung quanh: cậu vào vài phòng học tham quan, thử một chút cảm giác ngồi bàn trên, rồi lại tò mò xuống bàn dưới ngồi thử. Chỉ vậy thôi mà cậu cảm thấy vui lắm.
Mẹ cậu đi vào văn phòng rồi ra rất nhanh. Cô tìm Giang Thâm trong sân trường rộng lớn một hồi lâu mà vẫn không thấy, đành phải nhờ loa của trường học gọi cậu.
“Mẹ chưa thấy ai ở một mình trong trường mà có thể chơi vui như con.” Cô buồn cười: “Vui đến vậy sao?”
Giang Thâm cười tít: “Vui lắm ạ.”
Đàm Linh Linh phũ phàng: “Lúc nào đi học thật xem con có vui được như vậy không.”
Cô dắt con trai đến cung văn hóa, may mắn vẫn kịp giờ học múa. Cô Lâm cũng mới đến phòng tập, vừa cởi áo khoác nhung vừa vui vẻ nói: “Hai mẹ con tới rồi à?”
Đàm Linh Linh khách sáo trả lời cô Lâm: “Chị vừa mới tới. Cô hôm nay nhìn tươi tắn quá.”
Cô Lâm cười đáp: “Em cảm ơn.” Thấy Giang Thâm đứng đó, cô vẫy tay gọi cậu lại gần.
“Cháu nhà có giày ballet chưa?” Cô hỏi.
Đàm Linh Linh bối rối: “Chị chưa kịp mua cho nó…”
Nghe vậy, cô Lâm không nói tiếp mà đi vào bên trong lấy ra một đôi giày ballet dự phòng: “Cô có dư một đôi giày cỡ lớn cho nữ. Hay là con mang thử nhé?”
Giang Thâm cởi đôi giày thể thao của mình ra, mang đôi giày múa vào.
Đôi giày cô Lâm đưa phù hợp với nhiều khổ chân. Giang Thâm ngồi dưới đất loay hoay mãi mà vẫn không thắt được dây giày, lúng túng đến mức toát hết cả mồ hôi.
Cô giáo ngồi xuống giúp cậu: “Đừng vội, để cô giúp con.”
Mắt cá chân của bé trai lớn hơn bé gái nhiều nên dây buộc có vẻ ngắn. So với các bạn nữ, rõ ràng cô thắt cho Giang Thâm ít vòng hơn. Trời hãy còn lạnh, cậu không cởi quần bông giữ ấm nên bèn cuộn nó cùng quần ngoài lên đến gần đầu gối.
Lúc cậu đứng lên trông buồn cười không khác gì con vịt cạn. Đàm Linh Linh đứng ở cửa thấy con trai như vậy thì không nhịn được phải bật cười.
Giang Thâm không phát hiện, chỉ đứng trước gương nhìn bản thân chăm chú.
Cô Lâm bảo: “Khởi động trước đã nhé. Con hạ lưng rồi xoạc chân, giãn gân cốt. Đừng cố quá, không làm được cũng không sao.”
Cô đứng trước gương làm mẫu rồi đứng dậy tới bên Giang Thâm, ép lưng cậu xuống: “Cúi xuống thật chậm rãi…”
Hai tay cậu vươn ra chạm sàn nhà. Cô Lâm rất hài lòng: “Đứng dậy đi.”
Giang Thâm đứng thẳng lên.
“Con uốn ngược ra đằng sau đi.” Cô đỡ lưng cậu: “Từ từ thôi.”
Cậu hiếu kì hỏi: “Động tác này gọi là gì ạ?”
Cô Lâm trả lời: “Nó tên là uốn dẻo.”
Đầu Giang Thâm ngã ngửa, hai tay chống qua đỉnh đầu. Cậu cảm thấy quần áo gì rơi rớt ra hết, cái bụng cũng lộ ra.
“Đừng thả lỏng.” Cô Lâm mạnh tay hơn: “ Nâng thắt lưng lên.”
Cậu nhịn đau mà cố gắng nhưng lại thấy ngại, mặt cứ vậy đỏ dần lên.
Cô giáo thấy thế thì bật cười: “Đừng ngại, lần sau con có trang phục múa rồi thì sẽ không thấy kì lạ vậy nữa.”
Giang Thâm bối rối lắm nên đành im lặng. Thực hiện xong động tác này, cô Lâm lại chỉ cho cậu cách giãn gân, xoạc chân. Cậu không nghĩ rằng mình có thể xoạc một cách dễ dàng như vậy.
“Tốt lắm.” Cô giáo khen: “Sau này ngày nào cũng phải tập nhé.”
Giang Thâm ngoan ngoãn gật đầu. Lúc đứng dậy, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai. Quần thì ôm, khi nãy xoạc chân hơn một tiếng đồng hồ mà cậu không phát hiện, đứng lên mới biết chỉ quần của mình sắp đứt tới nơi.
Một tay cậu che đũng quần phòng nó rách thật, tay còn lại cố mang lại giày thể thao. Mẹ cậu thấy vậy thì cười ra tiếng.
Giang Thâm ngại đến không nói nên lời.
Cô Lâm thương tình, an ủi cậu: “Con trai mà, không sao cả. Lần sau con mặc quần rộng hơn là được.”
Đàm Linh Linh giúp con cởi giày, trả lại giày múa cho cô vậy mà cô không nhận: “Em cho cháu đôi giày này. Đổi dây giày khác là dùng được rồi.”
Lòng tốt của cô giáo mẹ cậu đành nhận, rồi than thở: “Thằng bé lớn nhanh quá. Chị cứ phải mua giày mới cho nó suốt.”
—
Lúc ra khỏi nhà thì ban mai chỉ vừa hé, khi về nhà hoàng hôn đã rủ. Đến khi mẹ gọi, Giang Thâm mới dụi đôi mắt kèm nhèm mà tỉnh dậy. Trong lúc ngủ cậu nắm chặt đôi giày ballet đến mức khiến đế giày bị biến dạng.
Đàm Linh Linh nắm tay con, dịu dàng hỏi: “Có đau chân không con?”
Cậu ngáp dài ra chiều ngái ngủ: “Không ạ.”
Mẹ cậu rõ ràng không tin: “Đến nhà rồi mà con còn chịu đau làm gì. Đau thì nói cho mẹ.”
Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Thâm vẫn thú nhận: “Đau một tí ti thôi…”
Nghe vậy, Đàm Linh Linh bật cười bảo con trai dám nói hai lời.
Hai mẹ con về đến nhà thì ba cậu đã nấu xong cơm tối. Tony đang đi vòng quanh sân khoe mẽ thần thái ngầu lòi của mình, thấy hai mẹ con cậu về thì đập cánh ra vẻ chào đón.
Mẹ cậu lấy ít thóc cho nó ăn. Giang Lạc Sơn thì yên lặng nhìn đôi giày ballet trong tay cậu mãi.
Ba người cùng nhau ăn bữa tối. Lúc đang dọn dẹp bàn ăn thì Mao Cẩu tới rủ Giang Thâm đi bắt chim, ba cậu phất tay đồng ý: “Đi chơi đi.”
Được cho phép, cậu đi theo Mao Cẩu.
Rửa xong bát, Đàm Linh Linh lấy kim chỉ ra. Cô ngồi lên cái ghế vừa được chuyển tới trước cửa nhà, cẩn thận sửa giày cho con. Thấy vậy, Giang Lạc Sơn dịch chậu than lại gần chân cô.
Hai người nói vài chuyện vụn vặt. Ông khều củi lửa, hỏi: “Nộp học phí rồi chứ?”
“Ừ.” Đàm Linh Linh cắt chỉ, bỏ dây giày cũ đi, tỉ mỉ may dây ruy băng mới vào: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền hả anh?”
Giang Lạc Sơn nhìn cô chăm chú: “Em đừng lo chuyện tiền nong quá. Chỉ cần anh cần cù hơn nữa, vụ mùa tháng 9 sẽ bội thu.”
Đàm Linh Linh thở dài, cô cúi đầu, tay vẫn khâu không ngừng nhưng giọng cô chững lại: “Đáng lẽ mua được máy cấy mạ mới rồi… Năm nào tháng bốn tháng năm anh cũng phải vất vả nhiều. Lưng anh không sao chứ?”
Giang Lạc Sơn đáp: “Anh là đàn ông sức dài vai rộng, không sao.”
Mẹ Giang Thâm không thích ông như thế, liếc mắt nhìn: “Anh đấy, con mình cũng y hệt anh. Khổ mấy nó cũng không than thở.”
Ông chỉ cười cười không đáp, rồi hỏi: “Con trai mình học múa sao rồi em?”
Đàm Linh Linh nghe vậy thì mỉm cười: “Đã học được gì đâu. Hôm nay cô giáo dạy nó uốn dẻo, giãn gân, xoạc chân thôi. Em nhìn nó làm mà đau theo.” Nghĩ một lát, cô lại bảo: “Nhưng Thâm Tử có vẻ thích lắm.”
Nét mặt Giang Lạc Sơn lộ vẻ phức tạp. Ngẫm nghĩ rồi ông hỏi: “Em nghĩ xem, sao bỗng nhiên con nó thích học múa? Đâu phải con gái đâu…”
Đàm Linh Linh lườm chồng: “Năm bao nhiêu rồi mà anh còn cổ hủ. Không phải con gái thì có sao, không chừng sau này nhà mình có một nghệ sĩ múa đấy.”
Ba Giang Thâm nghe cô nói vậy chỉ mỉm cười, coi như vợ mình mơ mộng hão huyền. Ông đưa tay ra khều khều củi. Lửa cháy lách tách, vụn lửa bập bùng.
Như muốn sưởi ấm cái lạnh đầu xuân.
— Hết chương 03—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
Nghe vậy, cậu vàng vui hơn -> càng
Cụ gà cool quá, ko bt sau này có khỏa thân lên bàn thờ ko @v@
LikeLike
Gà chất chơi quá 🤣🤣🤣
LikeLiked by 1 person