[Đại Thiếu] _ 14

02de9aa2b4fe6c8b809049087f1d7d35

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

14.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa nói với Cố Ngôn Tử là mình thích đàn ông, đó là sự thật.

Anh đã nhận ra từ sớm, khi đi du học nước ngoài đã từng quen một cậu bạn trai, tiếc là vì nhiều lý do nên không đi tiếp với nhau được.

Về nước rồi thì anh lao đầu vào làm ở tập đoàn Minh Lợi. Sau này… công việc bù đầu bù cổ khiến anh không thể chăm lo cho đời sống tình cảm của mình

Suy đoán Cố Ngôn Tử thích mình chợt nảy ra thế này làm Trịnh Gia Hòa hơi lo một chút.

Ấn tượng của anh về Cố Ngôn Tử rất tốt, thậm chí là rất cảm kích.

Vì Cố Ngôn Tử đã từng giúp anh một lần.

Đừng thấy bây giờ anh cao to khỏe mạnh như vậy mà đánh giá, hồi bé Trịnh Gia Hòa rất yếu ớt.

Sức khỏe của mẹ anh không tốt, lúc mang thai cũng lớn tuổi nên suýt nữa là sảy mất, tuy là giữ được nhưng mẹ anh vẫn phải sinh non.

Sinh non cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng, nuôi chừng mấy tháng là khỏe lên ngay nhưng ba mẹ luôn nghĩ anh ốm yếu chỉ vì cái lý do sinh non này. Điều này dẫn đến quá trình lớn lên của Trịnh Gia Hòa… được chăm chút quá kĩ lưỡng.

Bạn đồng niên tới tuổi tập đi thì anh vẫn chưa có khái niệm “đi lại” trong cuộc đời.

Mẹ anh quá mức săn sóc, anh chỉ ho một phát cũng đưa vào bệnh viện… nên ai cũng nghĩ sức khỏe anh có vấn đề.

Đôi khi vì mọi người xung quanh thấy bạn yếu ớt nên bạn cũng nghĩ là mình yếu thật.

Tính anh hướng nội, vốn không thích vận động, chỉ thích đọc sách, và tất cả đều cho là anh bị bệnh… Khi đó, Trịnh Gia Hòa được miễn học thể dục, không phải nội trú trong trường, không cần tham gia hoạt động của lớp,…

Điều này làm anh không có lấy một người bạn bên cạnh.

Đương nhiên là lúc đó anh chẳng để tâm… Vì anh không thích mấy đứa ngây thơ cùng tuổi đó.

Bây giờ cũng vậy thôi, dù mang tiếng “yếu ớt từ bé” nhưng thực ra cơ thể anh không có vấn đề gì, cùng lắm là lớn lên nhìn như một thanh niên tri thức yếu đuối thôi.

Năm 15 tuổi anh bị gãy một bên chân, mẹ anh lo đến khóc, bắt anh nằm dưỡng thương trên giường tận 3 tháng.

Kỳ lạ ở chỗ anh nằm suốt ngày mà chẳng mập lên, lại còn gầy đi, càng nhìn càng như bộ xương khô.

Khi đó ông ngoại anh chịu không nổi nữa mới mang anh lên thành phố S.

Nhà ông ngoại anh nằm cạnh nhà họ Cố, ngày nào ngồi ngoài sân thượng đọc sách, anh cũng thấy Cố Ngôn Tử chui qua bụi cây giữa hai nhà để chơi cùng con chó mà ông ngoại anh nuôi.

Mùa hè năm đó, ba mẹ Cố Ngôn Tử mời rất nhiều giáo viên về dạy kèm ở nhà nên Cố Ngôn Tử không có lúc nào rảnh rang, chỉ có hai tiếng ngủ trưa sau khi ăn cơm.

Thằng nhóc kia sẽ giả bộ đi ngủ rồi trốn ra ngoài chơi.

Chắc là chơi hoài một mình cũng chán nên từ khi phát hiện ra anh là cứ quấn lấy anh đòi anh chơi cùng.

Ban đầu là chơi bài game, rồi cậu bắt đầu dụ anh đi bơi, đi đá bóng, đánh cầu lông, rồi chơi với chó,…

Trịnh Gia Hòa thấy chán cực kì nhưng ông ngoại cứ ép nên anh đành chấp nhận, sau đó cố thắng cậu hết tất cả các trò.

Vận động một mùa hè làm anh mập ra và đen hơn, còn nhận ra cơ thể luôn bị nói yếu ớt bây giờ leo cầu thang chẳng còn dấu hiệu thở hổn hển nữa.

Chính anh cũng không hiểu vì sao khi đó mình lại chơi thân với một đứa nhóc tám tuổi. Nhưng sự xuất hiện của Cố Ngôn Tử đã giúp anh nhận ra cơ thể mình không có vấn đề gì, thậm chí là thích vận động, vóc dáng thì thay đổi… Như được khai sáng vậy.

Thế nên lúc thấy Cố Ngôn Tử trong khách sạn An Hoa, Trịnh Gia Hòa đã không ngần ngại giúp cậu một tay.

Bây giờ Cố Ngôn Tử thích anh…

Tuy hai người có bối phận khác nhau nhưng tuổi tác chẳng chênh lệch là bao, anh cũng chẳng coi Cố Ngôn Tử là cháu mình thật bao giờ… Chỉ luôn xem là em trai thôi.

“Chú, ngâm chân thôi!” Cố Ngôn Tử nhìn xung quanh một vòng rồi lấy cái thau ngâm chân của Trịnh Gia Hòa ra, cầm cuốn sách mấy ngày nay Trịnh Gia Hòa đang đọc đặt vào tay anh.

Ngay sau đó, cậu bưng trong bếp ra một dĩa trái cây đã gọt sẵn.

“Chú, em nhờ trợ lý Chu mua trái cây nè, chú muốn ăn không?” Cố Ngôn Tử vừa cười vừa đặt dĩa trái cây xuống trước mặt anh.

Trịnh Gia Hòa nhìn nụ cười ân cần của cậu thì nghĩ là anh chỉ cần nói một tiếng, cậu sẽ đút luôn đến tận miệng cho anh.

Đột nhiên Trịnh Gia Hòa trở nên lúng túng: “Không phải em đang bận lắm à? Đi làm việc đi.”

Quả thật Cố Ngôn Tử rất bận, nghe Trịnh Gia Hòa nói thế thì ôm ngay laptop của mình vào phòng làm việc rồi bắt đầu “lóc cóc” gõ chữ.

Kịch bản Cố Ngôn Tử đang viết có tên là “Giang Sơn”, lấy bối cảnh lịch sử thời Nam Tống.

Bản thảo năm tập đầu là cậu tự viết tự sửa nhiều lần và đã giao cho phía nhà sản xuất để họ bắt đầu tuyển diễn viên. Bây giờ cậu muốn sửa lại đoạn sau của phim một chút.

Những tập đầu viết ra Cố Ngôn Tử rất hài lòng, đời trước rating mấy tập này cũng cao và nội dung thu hút được nhiều người xem, nhưng càng về sau càng hụt…

Bây giờ cậu dành hơn mười phần công sức để chỉnh sửa, cố gắng tạo ra một kịch bản không chút tì vết.

Đầu năm nay có khá nhiều diễn viên nổi tiếng yêu cầu sửa lại kịch bản cho hợp với họ, nhưng công ty cậu hợp tác là một hãng phim truyền hình và điện ảnh lâu đời, họ rất ít khi cho sửa kịch bản … Bản thân cậu chưa từng bị bắt sửa kịch bản bao giờ.

Mặc dù khi đó cậu viết không tốt cho lắm.

Kịch bản và tiểu thuyết là hai phạm trù riêng biệt, hai thứ đem lại hai cảm giác khác nhau.

Như trong tập phim này có cảnh hoàng hậu dạy dỗ phi tần, trong tiểu thuyết thì người ta có thể đọc nghiện luôn nhưng khi lên phim sẽ trở nên nhạt nhẽo, nó đòi hỏi bối cảnh – ví dụ như cảnh này là cảnh trong nhà và nên quay ở đâu. Trong phim chỉ có đối thoại, không có câu từ tả cảnh sinh động hay miêu tả tâm lý sâu sắc, người quen đọc tiểu thuyết sẽ cảm thấy không hay.

Cậu thích viết tiểu thuyết hơn kịch bản nhiều, nói là mở văn phòng biên kịch nhưng việc của Cố Ngôn Tử là cung cấp ý tưởng, dàn ý và kiểm lỗi là chính.

Bây giờ cậu đang xem xem Triệu Điền Dã và cả bọn còn lại hôm nay viết những gì, tiện tay sửa lỗi luôn. Thẳng đến khi chuông báo thức  cài sẵn vang lên thì cậu mới nhận ra đã 10h30 tối. Cố Ngôn Tử ngừng lại, tắt máy tính rồi đi ngủ.

Sớm mai cậu có việc phải làm nên hôm nay phải đi ngủ sớm.

Lúc dọn sang đây thì cậu đã dặn kĩ trợ lý Chu mua đồ ăn về cất vào tủ lạnh. Hôm sau trời vừa sáng Cố Ngôn Tử đã dậy, cậu định nấu bữa sáng cho Trịnh Gia Hòa – đồ ăn ở ngoài sao bằng nhà làm, cậu dùng dầu ô liu nấu ăn cơ đấy.

Bỏ nhà đi nhiều năm nên tài nấu nướng của Cố Ngôn Tử nhanh chóng tỏa sáng, dù không làm ngon như đầu bếp nhà hàng nhưng đồ ăn thường thường cậu xử được tất.

Cố Ngôn Tử nấu cháo bằng nồi áp suất, chiên hai cái trứng và hai miếng bò bít tết, xào thêm hai món phụ nữa…

“Chú ơi, tới giờ ăn sáng rồi!!” Cố Ngôn Tử gọi: “Mới đầu em định làm với thịt xông khói nhưng thịt xông khói không tốt cho sức khỏe như thịt bò nên em làm với thịt bò… Chú ăn thử xem, không thích thì lần sau em làm món khác!”

Bữa sáng của cậu kết hợp giữa Trung và Tây, dinh dưỡng phong phú và dựa trên khẩu vị của Trịnh Gia Hòa. Trịnh Gia Hòa sẽ không ghét đúng chứ?

Về phần Trịnh Gia Hòa thì anh đã chú ý việc Cố Ngôn Tử nấu bữa sáng từ lâu, thật ra anh không trông mong gì đâu, kết quả ra lại… thịnh soạn hơn anh nghĩ nhiều.

“Anh không kén ăn.” Trịnh Gia Hòa cười cười rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.

Cố Ngôn Tử nấu cũng thường thôi nhưng Trịnh Gia Hòa lại thấy rất ngon miệng.

Cậu trai ngồi đối diện anh rất ưa nhìn, khi cười làm người ta không nhịn được phải cười theo… Vậy mà tên Bành Tĩnh Hoằng kia cam tâm chửi mắng gây sự rồi còn cưới người khác… Trịnh Gia Hòa quả thật không hiểu nổi.

Đồng thời, anh cũng vững tin hơn là Cố Ngôn Tử đang theo đuổi mình.   =)))))

Trịnh Gia Hòa ăn sạch hết bữa sáng.

Cố Ngôn Tử thấy vậy thì vui lên hẳn.

Cậu thích nấu nướng lắm nhưng vì trước đây Bành Tĩnh Hoằng quá kén chọn, cậu nấu gì hắn cũng chê nên Cố Ngôn Tử không muốn nấu cho hắn ăn nữa, hai người toàn là ăn ở ngoài.

Bây giờ Trịnh Gia Hòa thích ăn, vậy là ngày nào cậu cũng nấu được rồi, kiểu gì anh cũng phải ăn thôi.

Tự dựng cái lý do như vậy nhưng buổi trưa lúc Trịnh Gia Hòa không ở nhà thì cậu cũng nấu đại tô mì ăn cho qua bữa.

Buổi tối lại nấu vài món ít dầu mỡ ít muối, toàn là mấy món tốt cho sức khỏe.

Trịnh Gia Hòa vừa về nhà đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, thêm cả khuôn mặt tươi cười của Cố Ngôn Tử.

Đột nhiên anh cảm thấy thật khó để chống lại “tấn công” từ phía cậu.

Người ngoài không biết anh thích đàn ông nên mấy năm nay phụ nữ nhớ nhung anh khá là nhiều, nhưng đàn ông theo đuổi anh chỉ có một, người này vừa đẹp vừa tốt với anh…

“Em thích nấu ăn à?” Lúc ăn cơm, Trịnh Gia Hòa hỏi cậu.

“Đúng rồi.” Cố Ngôn Tử đáp.

“Lúc trước em ở với Bành Tĩnh Hoằng có nấu cơm cho anh ta không?” Trịnh Gia Hòa hỏi tiếp.

Anh hỏi rất thẳng, rồi nhìn chằm chằm Cố Ngôn Tử để quan sát biểu cảm của cậu.

“Không nấu được đâu.” Nghe tên Bành Tĩnh Hoằng là Cố Ngôn Tử đã thấy ghét: “Em làm gì rảnh mà nấu.”

Khi trả lời thì Cố Ngôn Tử không có gì khác thường, nhìn như đã buông bỏ thật rồi… Trịnh Gia Hòa cảm thấy cơm ăn ngon miệng hơn hẳn.

—-

Cua: Ai cứu chú với, chú sắp đớp thính hết nổi rồi =))))))

— Hết chương 14—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

19 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 14

  1. đời sống tình cảm của mình

    Suy đoán -> thiếu “.” ở cuối
    anh năm cạnh nhà họ Cố -> nằm
    Chú bị rải bả dữ quá, sắp hold ko nổi rồi @v@ Thính ở đâu cứ bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung như này, nếu mà là tui chắc cùng nằm rạp chứ nói chi là chú già bị chăn từ hồi niên thiếu ~○v○~

    Liked by 1 person

  2. Nam mô a di đà phật =)))))) zô tình rắc thính mà không hay kia =))))) thôi chưa yêu gì mà con đã nhân thê thế này thì toiiiiii

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)