[Đại Thiếu] _ 13

b116414ec8e47bc1c17ea14dc73f25cd

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

13.

Bành Tĩnh Hoằng không lo chuyện tiền bạc bao giờ nên tiêu xài rất phóng khoáng, hắn mà đi chơi với bạn thì lúc nào cũng tự móc hầu bao ra trả tiền.

Nhưng muốn lấy tiền của hắn thì phải chủ động mở miệng xin, không thì hắn cũng chẳng săn sóc hay tự mua đồ cho – vì đó đâu phải bổn phận của hắn.

Cố Ngôn Tử thì rõ là không bao giờ muốn xin tiền của người yêu rồi.

Đám Tôn Minh Nghĩa với Đan Quần thì ngược lại, luôn cố gắng nịnh nọt hòng moi tiền từ Bành Tĩnh Hoằng.

“Chính anh là người cố tình bày mưu để đào tiền của Bành Tĩnh Hoằng, tưởng ai cũng giống anh à?” Cố Ngôn Tử châm biếm.

Sở hữu một quán bar nên thu nhập của Đan Quần rất khá, nhưng sự thật thì tiền cũng từ Bành Tĩnh Hoằng mà ra.

Bành Tĩnh Hoằng là người bỏ tiền ra mở quán bar nhưng Đan Quần chỉ cho hắn chút cổ phần. Này vẫn chưa là gì, đáng ra năm nào cũng phải trả tiền hoa hồng cho Bành Tĩnh Hoằng, Đan Quần lại lấy cớ là tiền đó bù vô tiền rượu cả đám đến uống nên không trả.

Vậy nên Bành Tĩnh Hoằng tự để dành tiền mở quán bar đến giờ vẫn chưa lấy về dù chỉ một phân tiền lời, hắn chỉ được đến uống rượu miễn phí thôi.

Mấy năm qua cũng vì bất bình chuyện này nên Cố Ngôn Tử càng ghét đám người Đan Quần hơn.

Còn nữa, ấn tượng đầu tiên của cậu về họ và cái quán bar kia cực kì tệ hại.

Cậu nhớ rõ lần đầu Bành Tĩnh Hoằng dẫn cậu đến quán bar này thì bắt gặp cảnh tượng Tôn Minh Nghĩa, Đan Quần và một đống người khác mỗi người ôm ấp một cô gái, vừa táy máy tay chân vừa buông lời trêu chọc, thậm chí có người còn khoe cô gái mình đang ôm tuổi còn nhỏ này…

Vì thế cậu rất muốn Bành Tĩnh Hoằng tránh xa bọn họ, nhưng mỗi lần mở lời với hắn thì lại cãi nhau ầm ĩ. Sau này vì không muốn cãi nhau nữa nên cậu cũng mặc kệ chuyện này luôn.

Dù gì đi nữa… Không nói đến mấy người này thì Bành Tĩnh Hoằng thật sự rất tốt với cậu.

“Mày nói vậy là có ý gì? Ai moi tiền hả?” Mặt Đan Quần biến sắc, dè dặt nhìn sang Đan Tư Viễn.

“Anh đó!” Cố Ngôn Tử đáp ngay.

“Cái thứ chỉ biết chu mông để người ta nuôi, sao mặt mày dày quá vậy…”

“Bành Tĩnh Hoằng chẳng tốn đồng nào cho tôi cả! Nhưng tôi nhớ là tốn cho anh không ít… Nói anh ta bao nuôi anh nghe còn hợp lý hơn là tôi đấy.” Cố Ngôn Tử nói tiếp.

Đan Tư Viễn đi cùng Đan Quần nãy giờ đột nhiên bật cười.

Sắc mặt Đan Quần ngày càng khó chịu: “Mày đừng có giả nai ở đây, anh Bành không cho mày tiền thì tiền đâu mày mua xe?”

“Người khác cho, xin Bành Tĩnh Hoằng hả? Không chừng không đủ mua cái bánh xe ở chỗ này.” Cố Ngôn Tử đáp.

Đan Quần còn đang muốn nói tiếp thì người bán hàng về tới, theo sau là nhân viên cửa hàng. Họ đưa cho Cố Ngôn Tử và trợ lý Chu hai hộp đồ ăn nhìn rất xa xỉ, còn thêm hai phần canh để riêng ở ngoài.

Lúc này Đan Quần mới để ý đến trợ lý Chu, sắc mặt lập tức lộ vẻ khiếp sợ.

Người này Đan Quần nhớ rất rõ – là người theo sau Trịnh Gia Hòa.

Bây giờ đang đứng mua xe với Cố Ngôn Tử…

“Đan Quần, tao tới đây là để coi xe, mày đừng phiền tao nữa.” Đan Tư Viễn lơ đãng liếc sang Đan Quần.

Đan Quần sợ Đan Tư Viễn nổi giận nên cũng ngậm miệng. Hắn ta đứng nhìn Cố Ngôn Tử ăn uống không coi ai ra gì, rồi lấy thẳng một chiếc xe trong tiệm chạy đi thì sắc mặt thay đổi liên tục, trông vô cùng đặc sắc.

Đan Tư Viễn nhìn sang một phát rồi hỏi người bán hàng: “Vị kia là ai vậy?”

“Tôi cũng không biết nhưng chắc là cậu ấm nhà nào rồi, đến mua xe chỉ nhìn lom lom một chiếc…” Người bán hàng đang rất xúc động, khách như Cố Ngôn Tử là kiểu khách mà tiệm nào cũng mong muốn.

Đan Quần nghe xong thì càng khó chịu.

Bọn họ luôn ghét Cố Ngôn Tử, cứ nghĩ là bị Bành Tĩnh Hoằng bỏ rồi thì cậu chẳng còn gì, ai ngờ người ta chỉ cần cà thẻ là có ngay một chiếc xe sang trọng.

Vậy là Cố Ngôn Tử đổi người bao nuôi rồi?

Trịnh Gia Hòa thích cậu ta đến vậy sao?

Đúng là Trịnh Gia Hòa thích thật đấy, có điều trời đất chứng giám là anh không mua xe cho Cố Ngôn Tử, chỉ đưa giùm cái biển số xe thôi.

Đương nhiên, số đẹp thì giá trị cũng không nhỏ rồi.

Tối đó lúc gặp Trịnh Gia Hòa thì Cố Ngôn Tử cười nói cảm ơn ngay: “Chú, cảm ơn chú đưa biển số xe cho em nha! Sau này em sẽ báo đáp!”

“Khỏi đi.” Trịnh Gia Hòa bị kiểu nói chuyện của cậu làm bật cười… Một cái biển số xe thôi mà phải “báo đáp” sao?

“Coi như món quà nhỏ anh tặng em.”

“Sao lại khỏi được! Người ta nói ơn như giọt nước cũng phải xem như con suối mà đền đáp.” Cố Ngôn Tử cười híp mắt: “À mà chú xong chuyện ở đây chưa? Sắp tới chú định ở đâu?”

Cậu nghe trợ lý Chu nói là anh sắp dọn khỏi khách sạn An Hoa rồi.

“Mai anh về công ty làm.” Trịnh Gia Hòa cười nói: “Anh có nhà gần công ty, bình thường anh cũng ở đó mà.”

“Chú, chỗ chú ở còn nhà nào bán không?” Cố Ngôn Tử hỏi.

“Chắc là không… Mà sao em lại hỏi vậy?”

“Em muốn mua nhà ở khu của chú.” Cố Ngôn Tử đáp: “Nhà ba mẹ em ở là kiểu Trung Quốc hồi xưa ấy, trông nó tăm tối quá em không thích.”

Đây đều là nói xạo… Vì nhà của ba mẹ cậu ở thành phố B là một căn biệt thự hẳn hoi với thiết kế sang trọng, thật ra cậu thích lắm…

Trịnh Gia Hòa nhìn sang Cố Ngôn Tử thì bắt gặp đôi mắt trong suốt đầy mong đợi.

Cố Ngôn Tử… vẫn muốn ở cùng anh sao?

Trịnh Gia Hòa suy nghĩ một lúc thì cười nói: “Tòa nhà anh đang ở người ta bán hết căn hộ rồi, giờ muốn mua lại cũng hơi khó… Nếu em không muốn ở nhà kia thì trước hết cứ sang nhà anh ở, từ từ rồi anh tìm nhà cho em sau.”

“Được được được! Làm phiền chú rồi.” Cố Ngôn Tử đồng ý: ” Chú cứ yên tâm, em không ở chùa đâu! Em, em sẽ… nấu cơm cho chú!” Cậu định nói là muốn chăm sóc sức khỏe cho anh nhưng lời gần thốt ra thì chợt nhớ phải sửa lại.

Theo quan sát mấy ngày nay của cậu thì Trịnh Gia Hòa hiện giờ vẫn khỏe mạnh, vậy thì không nên nói tim người ta có vấn đề.

Dù gì anh cũng chưa từng nói chuyện này ra ngoài, và thật ra là cậu không thể biết.

Trịnh Gia Hòa nhìn Cố Ngôn Tử vui vẻ như vậy thì thấy có gì đó không đúng lắm…

Mấy ngày trước anh vẫn để cậu chăm sóc là vì nghĩ cậu quen làm vậy, nhưng có vẻ không phải rồi.

Tâm trạng Cố Ngôn Tử rất tốt, không giống như thất tình rồi miễn cưỡng bản thân phải cười nói này nọ, đã vậy cứ bám chặt lấy anh…

Trịnh Gia Hòa thầm nghi trong lòng nhưng không nói gì, còn bảo trợ lý Chu dọn hết đồ của Cố Ngôn Tử sang nhà của mình.

Chỗ Trịnh Gia Hòa ở không phải khu biệt thự hạng sang nhưng phòng ốc bên trong rất sang trọng. Trong nhà có tận 5 phòng ngủ, 2 phòng khách, 4 phòng vệ sinh và 2 gian bếp, rộng hơn 200m vuông.

Nhà cực kì rộng nên chứa thêm Cố Ngôn Tử không thành vấn đề.

Cố Ngôn Tử bỏ lại đám nhân viên của mình ở khách sạn An Hoa rồi khăn gói bản thân về nhà Trịnh Gia Hòa.

Đồ đạc trong nhà rất ngăn nắp, TV rồi ghế sô pha này nọ vừa nhìn là biết không thường dùng.

“Anh ở phòng của anh, em có thể ở phòng bên cạnh.” Trịnh Gia Hòa dẫn Cố Ngôn Tử vào phòng cất đồ đạc, rồi giới thiệu cho cậu bố cục căn nhà: “Phòng ngủ bên này anh đổi thành phòng làm việc rồi, cũng rộng lắm, bình thường em muốn làm việc thì sang đó cũng được. Phía này là phòng tập gym, phòng khách thì anh không hay dùng, nếu em không thích nội thất trong nhà thì cứ bảo trợ lý Chu đổi đi…”

“Nhà này đã quá!” Cố Ngôn Tử nói. Cậu đang nghiên cứu gian bếp được thiết kế theo hai phong cách truyền thống và phương Tây, máy rửa bát, nồi hấp, hộp đựng, lò nướng đều có đủ nhưng rõ ràng là chẳng ai xài.

“Em thích thì tốt rồi.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Thích lắm!” Cố Ngôn Tử nhìn sang anh: “Chú không ngại em làm phiền cũng tốt quá.”

“Gì mà phải ngại.” Trịnh Gia Hòa nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

“Chú tốt quá đi! Em nghĩ mình sẽ ở đây một thời gian…” Đột nhiên Cố Ngôn Tử trưng ra biểu cảm ngượng ngùng.

“Muốn ở bao lâu cũng được.” Trịnh Gia Hòa nói, vừa dứt lời đã thấy khuôn mặt mừng húm của cậu, ánh mắt còn lộ vẻ đắc ý.

Anh càng nghi là có gì đó không bình thường.

Nhìn Cố Ngôn Tử vui vẻ đi lại trong nhà, Trịnh Gia Hòa chợt nghĩ đến chuyện trợ lý Chu kể là hôm nay cậu đấu khẩu với bạn của Bành Tĩnh Hoằng, cộng thêm biểu hiện mấy ngày qua…

Anh chợt nhận ra là cậu thật sự không để bụng chuyện của Bành Tĩnh Hoằng nữa.

Mà vậy thì càng tốt đối với anh…

Trịnh Gia Hòa đột nhiên nảy ra một suy đoán – Cố Ngôn Tử… thích anh rồi sao??

— Hết chương 13—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

14 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 13

  1. :))))) má :)))))) chú già bị ma trận làm lú cmnr
    Em Cố báo đáp qua báo đáp lại cuối cùng đáp mịa lên giường 🤣

    Liked by 5 people

  2. Vâng, bỏ đám nhân viên ở khách sạn rồi tha đồ theo chú về dinh. Tưởng tượng cảnh Ngôn tử ăn ăn uống uống xong phóng xe đi cái vèo là thấy ngầu rồi

    Liked by 2 people

  3. Công hiểu lầm thụ, thụ hiểu lầm công, lông nhông thế nào hai người quấn lấy nhau nuônnn =))))
    Klq chứ lần nào đọc đến tên Đan Quần t lại cười vl cười =))))
    Mà cô ưi chỗ này nè “Đúng là Trịnh Gia Hòa thích thật đấy, bất quá trời đất chứng giám là anh không mua xe cho Cố Ngôn Tử,” cái chỗ từ “Bất quá” cô có tính sửa sang từ khác không..

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)