[Đại Thiếu] _ 12

fcd24f51c188dffb2959eacf9ee82aa0

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

12.

Từ nhỏ Cố Ngôn Tử đã không cảm nhận được tình thương của ba mẹ nên bây giờ cũng không thấy gì lạ.

Có điều cậu muốn hòa hợp lại với họ, muốn vậy thì phải thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân.

Và cậu đã nói hết những điều muốn nói.

Ba mẹ Cố nghe xong thì im lặng thật lâu.

Từ sau khi Cố Ngôn Tử bỏ đi, bọn họ cũng tỉnh ngộ được phần nào. Họ nghiên cứu vài bài viết trong sách và nhận ra xu hướng tính dục của Cố Ngôn Tử chẳng thể nào thay đổi được, cũng nhận ra phương pháp dạy con của mình mấy năm nay không ổn tí nào.

Dù vậy nhưng mặc cho con trai bỏ nhà đi mấy năm, ba mẹ Cố vẫn duy trì sinh hoạt như bình thường.

“Ba mẹ, thật ra con cũng muốn về lắm.” Cố Ngôn Tử mở đường thoát thân cho hai người: “Nhưng con không dám…”

Nhìn thằng con như vậy, viền mắt của hai ông bà vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên đỏ lên.

“Đồ hỗn láo…” Ba Cố chưa nói xong đã thấy âm thanh nghẹn lại trong họng.

“Ngôn Tử, mấy năm nay con sống thế nào?” Mẹ Cố bình tĩnh hơn một chút, cố kiềm lại vẻ chua xót trong ánh mắt.

Cố Ngôn Tử không mong ba mẹ cho cậu lời xin lỗi, nghe mẹ hỏi như vậy thì mỉm cười kể lại cuộc sống bốn năm qua của mình.

Đương nhiên là có thổi phồng đôi chút, và không đề cập đến Bành Tĩnh Hoằng.

“Trong giới làm việc coi như con cũng có chút danh tiếng, hơn nữa con viết truyện online mà cũng có tiền, năm ngoái tính thu nhập chính thôi đã hơn trăm ngàn, năm nay chắc chắn sẽ nhiều hơn.” Cố Ngôn Tử hơi đắc ý, lại cười khoe hai cái lúm đồng tiền sâu hoắm.

Trước giờ ba mẹ Cố rất hiếm khi thấy con trai cười vui vẻ như vậy, đột nhiên ông bà thấy trong lòng có chút khó chịu, cảm giác không nỡ chợt ùa đến.

Lúc thằng nhỏ còn ở nhà, nó ngoan lắm, không xài tiền bậy bạ bao giờ, Tết đến họ hàng cho tiền mừng tuổi cũng đã hơn trăm ngàn rồi…

Chiều hôm đó Cố Ngôn Tử không đi tìm đám cấp dưới của mình mà ngồi tâm sự với ba mẹ, chờ Trịnh Gia Hòa về rồi cùng ăn cơm.

Anh đã đồng ý nói đỡ cho cậu, lúc ăn cơm Trịnh Gia Hòa quả thật đã làm vậy.

Lăn lộn thương trường nhiều năm nên từng câu anh nói ra đều mang tính thuyết phục cao, còn cố tình so sánh cậu với các cậu ấm cô chiêu khác…

Tuy Cố Ngôn Tử hơi nổi loạn thật nhưng so với những “cục vàng” đó thì vẫn không là gì.

Về xu hướng tính dục thì Trịnh Gia Hòa không đề cập đến, anh tin rằng ba mẹ Cố sẽ hiểu nên không muốn nói ra.

“Tôi thấy Cố Ngôn Tử là một đứa con ngoan, sự nghiệp hiện tại đều do em nó tự gây dựng nên, tốt hơn đám thiếu gia chỉ biết dựa dẫm ba mẹ rồi vòi tiền hay chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng làm được gì.” Trịnh Gia Hòa cười nói: “Cứ để em nó xông pha cũng tốt, bây giờ ngành giải trí đang được đà phát triển, nguồn đầu tư rất khủng.”

Ba mẹ Cố tới thành phố B với mục đích là đem con trai về, nói chuyện với Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa xong thì bắt đầu mềm lòng.

Bọn họ kết hôn sớm, cả hai chưa đến 50 tuổi nên làm việc thêm vài năm nữa hoàn toàn không thành vấn đề, cho con trai tự lăn lộn ở ngoài để trưởng thành là ý kiến không tồi.

Nói là vậy, phần nhiều họ đồng ý cũng vì sợ Cố Ngôn Tử trốn đi một lần nữa…

Còn xu hướng tính dục, thôi tạm dẹp qua một bên vậy…

Cố gia có nhà ở thành phố B nên ăn cơm xong là hai ông bà về đó ở, tối đến Cố Ngôn Tử cũng chạy về ra sức nịnh nọt ba mẹ mình.

Trịnh Gia Hòa ở lại khách sạn An Hoa một mình. Buổi tối lúc mở máy tính làm việc, anh không kiềm được bản thân nhìn xung quanh tìm kiếm…

Hai ngày trước cậu vẫn đi loanh quanh bên cạnh anh, không cho anh ngủ trễ, hôm nay không có ai nhắc nhở anh rồi

Mình bị sao thế nhỉ?… Trịnh Gia Hòa tiện tay cầm điện thoại lên xem và nhìn thấy tin nhắn trên Wechat từ Cố Ngôn Tử: “Chú, hôm nay em không về được, nhớ phải ngâm chân đó!” Cuối câu còn kèm theo hai cái emoji “cười đáng yêu”…

Anh cười khẽ, đổ nước chuẩn bị ngâm chân.

***

Trước đây hễ Cố Ngôn Tử ở cùng với ba mẹ thì toàn kiểu hai ông bà hỏi cậu trả lời, hầu như không có cách nói chuyện nào khác.

Sau lần bị thương nặng kia, vì không để cho hai ông bà lo lắng nên Cố Ngôn Tử đã học rất nhiều mánh khóe làm nũng, giờ cậu đem ra xài hết.

Và hiệu quả… vượt ngoài mong đợi.

Ba mẹ Cố vừa tới nơi thì rất tức giận, mới ở lại hai ngày thì như chưa từng có gì đáng giận xảy ra, họ còn thấy xót cho con trai nhỏ của mình.

Bây giờ họ mới biết, thì ra có thể sống chung với con trai mình thế này đây…

Ba mẹ Cố không biết chuyện về Bành Tĩnh Hoằng, chỉ biết con trai ra ngoài mấy năm trông hoạt bát lên hẳn, giờ mà ép về nhà cũng không tốt. Có điều Cố Ngôn Tử không về thì không sao, nhưng bọn họ chắc chắn phải về.

Công ty của Cố gia rất lớn, hai người họ lúc nào cũng bận rộn.

Sáng sớm ngày thứ ba, trợ lý Chu lái xe đến đưa hai ông bà và Cố Ngôn Tử ra sân bay.

“Giải quyết xong chuyện của con đi rồi về thăm ông bà nội ngoại.” Ba Cố xụ mặt nói, ông bà hai bên ai cũng nhớ cháu trai, nhưng con ông lại nói nó đang bận lắm, nửa tháng nữa là phải giao kịch bản rồi…

“Ngôn Tử, con đừng ở trong khách sạn nữa, nhà cửa còn để không đó kìa. Nếu không thích ở nhà phố thì cứ mua căn hộ mà ở.” Mẹ Cố kín đáo đưa cho cậu một tấm thẻ.

“Thiếu gì thì mua.” Ba Cố cũng nói vào một câu: “Chỗ con làm ấy, muốn thì mở rộng ra đi.”

“Thằng nhóc Tiểu Lý hay chơi với con hồi bé đó, nó đang làm thiết kế trò chơi, tiền đầu tư cho nó đến mấy triệu lận, con cứ dùng đừng lo gì cả.” Mẹ Cố lại nói.

“Ba mẹ, con biết rồi.” Cố Ngôn Tử cầm lấy tấm thẻ.

Văn phòng của cậu chẳng cần đến mấy triệu để đầu tư, nhưng có tiền trong tay không bao giờ là xấu…

Bây giờ cậu đang quay lại thời điểm 5 năm trước, phim nào dù điện ảnh hay truyền hình mà doanh thu khủng cậu đều biết cả, chỉ cần bỏ chút tiền để chen chân vào những dự án đó là được.

Hơn nữa, cậu còn có thể cứu được Trịnh Gia Hòa.

Sau một tràng dặn dò thì ba mẹ Cố lưu luyến không rời mà lên máy bay, Cố Ngôn Tử nhìn bọn họ đi mà cũng thấy tâm trạng rối bời.

Mấy ngày nay quan hệ giữa cậu và ba mẹ tốt lên nhiều lắm, nhưng còn một việc mà hai bên không ai nhắc đến.

Từ đầu tới cuối ông bà không hề đề cập tới việc cậu come out, còn Cố Ngôn Tử thì lại không nỡ nói.

Cậu biết là họ vẫn chưa thể tiếp thu, về phần cậu… sau vụ Bành Tĩnh Hoằng thì cậu cũng không muốn nói tới nữa.

Tìm đàn ông không bằng mua một món hàng… không đáng để cậu phải đấu khẩu với ba mẹ mình.

Ra khỏi sân bay thì Cố Ngôn Tử lên xe của trợ lý Chu.

Xe này là của Trịnh Gia Hòa, vừa rộng vừa thoải mái, có điều đi nhờ mãi vậy cũng kì… Cố Ngôn Tử chợt nghĩ đến chuyện mua xe.

Hiện tại cậu không có xe.

Phần vì giao thông công cộng ở thành phố B rất phát triển, taxi cũng tự tìm tới, chẳng cần phải gọi. Phần vì chỗ cậu ở lúc trước không có bãi đậu xe, hộ khẩu ở thành phố này Cố Ngôn Tử cũng không có, muốn mua xe rất là phiền toái…

Hồi trước không những không có xe mà nhà cậu cũng phải thuê để ở kìa.

Bây giờ mấy chuyện này cậu chẳng cần lo nữa rồi.

Lên xe xong thì cậu gọi điện cho Trịnh Gia Hòa, hỏi anh có thể giúp cậu lấy biển số xe nhanh gọn lẹ được không.

Không có lý do gì để cậu đu theo anh mãi được, đã vậy thì cứ nhờ anh làm ít chuyện, rồi lấy cớ gặp mặt cảm ơn… Quả là một kế hoạch thiên tài!!

“Cho anh địa chỉ đi, anh bảo người ta đem tới cho.” Trịnh Gia Hòa cười nói.

“Cảm ơn chú nha!” Cố Ngôn Tử cảm kích đáp lời.

Năm 18 tuổi cậu đã thi bằng lái rồi tập chạy bằng xe ở nhà, trước khi sống lại cậu cũng có lái xe nên bây giờ không lo là chạy không được, có điều cậu thật sự chẳng hiểu gì về xe hơi.

Cậu không thích sưu tầm xe, không thích xe thể thao, lúc trước chỉ mua đại chiếc Bentley để di chuyển hằng ngày, lúc nào cần sửa chữa thì có ba mẹ lo cả, nếu vậy thì…

Cố Ngôn Tử đang nghĩ có lẽ cậu nên dùng lại chiếc xe hồi trước.

Sau khi cậu nói là muốn mua xe Bentley thì trợ lý Chu chỉnh lại lộ trình đang đi ngay, chạy tới chỗ chuyên bán ô tô Bentley trong thành phố B.

Hiện tại xe Bentley như cậu muốn không có nhiều nhưng một thành phố lớn như thành phố B thì không thể không có được. Sau một hồi lựa chọn thì Cố Ngôn Tử quyết định chọn mua một chiếc SUV, rồi hỏi luôn là có chạy ngay được không.

“Đương nhiên là được, để tôi cho người đến kiểm tra lần cuối, tới chiều là cậu đi được rồi.” Người bán hàng cười nói. Chỉ cần có tiền thì bất kể là xe không bảo hiểm họ cũng giải quyết xong trong một ngày, mua xong bảo đi ngay thì không được nhưng đảm bảo mấy tiếng sau là chạy được hết.

Cố Ngôn Tử đồng ý, người bán lại hỏi cậu có muốn họ chuẩn bị bữa trưa luôn cho không.

Sáng nay ba mẹ Cố bay lúc 10h, bây giờ cũng là giữa trưa rồi.

Cố Ngôn Tử thực sự rất đói nên đồng ý để người bán hàng lo bữa trưa cho mình và trợ lý Chu.

Lúc anh ta đi thì Cố Ngôn Tử ngồi đợi trên ghế salon, cầm điện thoại lên bắt đầu xem kịch bản mà cấp dưới gửi đến, sẵn tiện sửa lỗi luôn trên di động.

Đang bận bịu thì cậu chợt nghe có người gọi mình: “Cố Ngôn Tử?”

Cố Ngôn Tử ngẩng đầu thì thấy Đan Quần – bạn của Bành Tĩnh Hoằng và đại thiếu gia nhà họ Đan là Đan Tư Viễn.

Đan gia thật ra rất giàu, dù không thể sánh bằng nhà cậu hay Trịnh Gia Hòa nhưng không hề thua kém Bành gia. Có điều Đan Quần chỉ là cháu trai của lãnh đạo công ty, ba hắn không có cổ phần nên Đan Quần chỉ có thể đi theo hầu Bành Tĩnh Hoằng.

Đột nhiên Cố Ngôn Tử thấy vận xui cứ thích ám cậu hay sao ấy… Tư dưng lại đụng mấy người này nữa???

“Ai đây?” Đan Tư Viễn không nhận ra Cố Ngôn Tử nên hỏi.

“Một đứa vô danh tiểu tốt thôi.” Đan Quần nói, rồi nhíu mày nhìn Cố Ngôn Tử: “Ê, sao mày ở đây?”

“Tôi mua xe.” Cố Ngôn Tử cũng nhíu mày lại.

“Mày mua xe?! Anh Bành cho mày bao nhiêu tiền?” Ánh mắt hắn lóe lên vẻ đố kị.

Cố Ngôn Tử: “…” Tại sao những người này luôn nghĩ là Bành Tĩnh Hoằng cho cậu rất nhiều tiền nhỉ?

Cua: Tui cũng muốn bàn về việc mua nhà mua xe mà thoải mái như này…

— Hết chương 12—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

21 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 12

  1. đột nhiên ông bà thấy thấy trong lòng -> lặp
    Sau một tràn dặn dò thì -> tràng
    Đọc chương này giữa lúc túi ko dính xu nào, cảm thấy chết trong lòng nhiều phết TTvTT

    Liked by 1 person

  2. Đọc chương này trong khi người chỉ còn có vài đồng và cả đống đồ lỡ tay order đang chờ được lấy về. :(((((((((( Bạn Ngôn ơi bạn chia cho mình một ít thôi được hông? :(((((

    Liked by 2 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)