[Thứ Tử] _ 079.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã

079. Âm mưu của Nghiêm thị

“Ngươi… Ngươi là ai?!” Lý Xuyên trợn to mắt nhìn thanh niên cường tráng trước mắt này, nhưng đối phương lại chẳng buồn lý lẽ với gã, xách cổ áo gã ném thẳng ra ngoài sân.

Gã đã quen tác oai tác quái từ lâu, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu. Nãy không giãy được khỏi tay thanh niên thì thôi, nay vừa ra khỏi phòng gã đã hét toáng lên: “Người đâu! Mau đến bắt thằng trộm cướp này lại cho ta!”

Lý Xuyên vừa dứt lời, đại viện vốn lặng phắc chợt lục tục đi ra rất nhiều thanh niên vạm vỡ, áo quần xộc xệch, hẳn là mới bò dậy khỏi giường. Thấy thảm trạng của gã, tất cả nhất tề hô lên: “Mau thả quản gia ra!” Rồi ai có đấm dùng đấm, ai có côn dùng côn, đồng thời vây xung quanh thanh niên nọ.

Thanh niên kia chính là Chu Thạch. Kế hoạch của hắn là tuân theo mệnh lệnh của Ninh Uyên – đến đây bắt quản gia đi hỏi chuyện, đương nhiên là không thể bị tắc ở chỗ này được. Hắn luyện võ đã được một thời gian, không chỉ được Ninh Uyên chỉ dạy mà còn được Hô Diên Nguyên Thần hỗ trợ nữa; tất nhiên là dư sức đấu lại mấy gã nông dân thô kệch này.

Cuối cùng, đám người kia thậm chí còn chưa chạm được góc áo của Chu Thạch, thì đã bị hắn đánh cho ngã rạp xuống đất rồi.

Vốn Lý Xuyên đang rất tự tin phách lối, nay thấy vậy thì sợ đến há hốc miệng ra. Gã cố tình nuôi dưỡng đám tráng hán kia để tiện tự tung tự tác – đừng nói là trong điền trang, mà trong cả cái trấn Hương Hà này, nhờ đám tráng hán đó mà ai ai cũng phải kiêng kị gã. Thế mà “tấm khiên” của gã lại bị hạ gục dễ dàng như thế, đứa nào đứa này nằm rạp trên đất kêu rên liên tục…. Rốt cục thằng vừa đánh gã là ai?!

“Hảo hán… xin hảo hán tha mạng!” Hai chân gã run rẩy, bắt đầu nịnh nọt Chu Thạch.

Nhưng hắn chỉ cười lạnh: “Tha mạng à? Tự đến xin thiếu gia của ta đi!” Rồi hắn xách gã như xách gà, sải bước về chính sảnh, ném gã xuống chân Ninh Uyên.

Lý Xuyên bị xách đến choáng váng mặt mũi, khi gã chật vật ngẩng lên thì thấy — một thiếu niên tuấn tú ăn mặc giản dị đang ngồi trên ghế chủ vị, híp mắt cười nhìn gã; còn thanh niên vừa làm gã sợ mất mật kia thì đang đứng sau thiếu niên này. Gã không phải đứa ngu, chớp mắt đã hiểu ra thân phận của thiếu niên kia – hẳn là thiếu gia đến từ Giang Châu kia rồi.

Chết tiệt! Gã cứ tưởng Ninh Uyên cùng lắm chỉ là đứa trẻ con mười bốn mười lăm tuổi thôi; mà cái điền trang này xa Giang Châu như thế, hạ nhân lại toàn là tâm phúc của hắn, nên gã muốn vò nắn vị thiếu gia này sao cũng được. Ngờ đâu thuộc hạ của y lại hổ báo như thế, hóa ra gã lại là người bị vò nắn rồi!

Lý Xuyên chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Tiểu nhân… Tiểu nhân Lý Xuyên, xin bái kiến thiếu gia ạ.”

“Ngươi là quản gia nơi này ư?” Giọng Ninh Uyên rất ôn hòa, nghe không có vẻ gì là đang giận cả.

Gã bình tĩnh lại, gật đầu đáp: “Dạ vâng. Vừa nãy tiểu nhân hơi mệt, không đón tiếp thiếu gia chu đáo được, xin thiếu gia thứ tội.”

“Mệt à? Nhưng ta thấy mới nãy Lý quản gia quát mắng hăng say lắm mà.” Ninh Uyên đứng lên, đến gần Lý Xuyên, đứng từ trên cao nhìn xuống gã: “Nghe nói Lý quản gia muốn bắt thằng trộm cướp nào đó, thế đã bắt được chưa?”

“Bẩm thiếu gia, nào có trộm cướp nào đâu… Là tiểu nhân buồn ngủ nói mớ thôi ạ.” Gã len lén liếc sang Chu Thạch: “Là, là tiểu nhân ngủ đến choáng váng, ăn nói lung tung, xin thiếu gia đừng để bụng ạ.”

Đúng lúc này, mấy tráng hán bị Chu Thạch hạ gục lúc nãy đã đứng dậy được rồi, nhất tề cầm gậy gộc vọt vào chính sảnh. Nhưng thấy dáng vẻ nịnh nọt kia của Lý Xuyên, họ lại ngẩn ra, quay sang nhìn nhau, không biết nên tiến hay lùi.

“Đám hỗn xược này! Không biết thỉnh an thiếu gia sao!” Lý Xuyên đã nhận ra là gã không thể dựa vào đám tráng hán này để hạ Ninh Uyên được rồi, nên lập tức xuống nước. Mà nghe gã nói vậy, đám người kia cũng lục tục bỏ gậy xuống, nhất loạt quỳ xuống đất.

“Thiếu gia à, đám hạ nhân này thực sự quá láo xược, dám để thiếu gia phải đợi lâu như vậy. Thứ cẩu nô tài này có giữ lại cũng vô dụng, chi bằng đánh một trận rồi đuổi chúng đi?” Bạch Đàn nói.

Nghe vậy, toàn thân Lý Xuyên run lên: “Tiểu nhân bị oan mà!” Gã dập đầu liên tục: “Tiểu nhân  không hề cố ý để thiếu gia chờ, thực sự là tiểu nhân quá mệt! Thiếu gia phạt tiểu nhân sao cũng được, nhưng xin Người đừng đuổi tiểu nhân đi!”

Gã đã làm quản gia ở đây lâu như thế, hầu như tất thảy gia sản đều ở đây, sao mà gã rời đi được!

Ninh Uyên vẫn cười cười, nhưng không nói gì cả. Y càng không nói gì thì gã càng chột dạ, ngay cả đám tráng hán đang quỳ kia cũng bắt đầu thấp thỏm – chúng chỉ biết đi theo Lý Xuyên, nếu gã bị đuổi đi thì chúng biết đi đâu kiếm ăn bây giờ?

“Thôi đi, Lý quản gia, ta cho ngươi nửa nén hương.” Khi Lý Xuyên sợ đến trán rịn mồ hôi, cuối cùng Ninh Uyên cũng trở về ghế chủ vị, mở miệng nói: “Sau nửa nén hương này, ta muốn thấy tất cả hạ nhân trong điền trang. Nếu ngươi làm được, ta sẽ không truy cứu tội chậm trễ của ngươi nữa, hiểu chưa?”

“Tiểu nhân hiểu rồi! Hiểu rồi ạ! Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân đi ngay đây!” Gã gật đầu như giã tỏi, chạy vụt ra khỏi chính sảnh, đám tráng hán kia cũng lục tục theo sau.

“Thiếu gia làm vậy thì hời cho chúng quá rồi.” Bạch Đàn nói: “Rõ ràng cẩu nô tài kia muốn lên mặt với thiếu gia, vốn phải truất chức quản gia của gã mới phải, giữ lại làm gì ạ?”

Ninh Uyên liếc nhìn nàng: “Đuổi gã đi rồi thì ai lên làm quản gia? Em hả?”

“Thiếu gia cứ trêu em!” Nàng giậm chân một cái.

“Ta nói thật đấy.” Y nghiêm túc nói: “Dù gì thì tên kia vẫn đang là quản gia, là người hiểu rõ mọi chuyện ở đây nhất, vẫn còn nhiều chỗ cần đến gã. Hơn nữa, em cũng thấy cả đám tráng hán kia đều nhất mực nghe lời gã rồi đấy, hẳn là tất cả hạ nhân ở đây cũng vậy. Nếu đuổi gã đi, tạm thời chưa nhắc đến chuyện khác, thì riêng việc quản lý hạ nhân thôi cũng đã rất mất công rồi.

Hơn nữa, nếu Ninh phủ nhận được tin rằng ta vừa mới đến Hương Hà đã phế truất quản gia hiện tại đi, thì ắt sẽ có người có lòng đơm đặt về ta, nói là ta tính tình đỏng đảnh, tuổi trẻ bồng bột vân vân. Cộng thêm tiếng xấu của ta ở Giang Châu bây giờ, thì thực sự là bất lợi. Chẳng bằng giữ quản gia kia lại, tát một cái cho gã tỉnh ngủ, biết rõ bổn phận của mình thì hơn.”

Bạch Đàn gật gù, nửa hiểu nửa không. Hô Diên Nguyên Thần thì mỉm cười: “Bạch cô nương yên tâm đi, Ninh huynh thông minh như thế, tất nhiên sẽ không để mình bị thiệt rồi.”

Nàng không nói gì, nhưng y lại nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta còn chưa hỏi đến ngươi đấy. Ngươi muốn ở đây đến bao giờ? Hôm qua ngươi nói là đến đây để làm việc khác cơ mà?”

Hắn ngẩn ra – hôm qua hắn nói thế  vì không muốn y biết hắn đuổi theo chỉ để tìm y thôi, tóm lại là thuận miệng nói dối vậy. Giờ thấy y như có ý đuổi người, mà trông trấn Hương Hà thế này chắc cũng chẳng có nhà trọ, hắn lại không muốn ngủ ngoài đường, bèn mặt dày đáp: “Đúng là ta có việc, nhưng điền trang này còn nhiều phòng trống như thế, chắc Ninh huynh không ngại cho ta ở lại một phòng đâu ha?”

Sao y lại không biết hắn đang muốn gì được, chẳng qua y không ngờ hắn lại… mặt dày như thế, đòi hỏi vậy mà mặt chẳng đỏ chút nào, ngược lại trông còn rất nghiêm túc. Nên y cũng lười chẳng buồn chọc thủng lời nói dối của hắn nữa, mặc hắn thích làm sao thì làm.

Chưa đến nửa nén hương sau, Lý Xuyên đã quần áo chỉnh tề dẫn đầu toàn bộ hạ nhân trong điền trang, cung kính đứng trong sân chính. Ninh Uyên ra khỏi chính sảnh, thấy hạ nhân đang đứng thành hai hàng – không nhiều lắm, tổng cộng khoảng hơn hai mươi người, bao gồm mười mấy tráng hán trước đó, thêm vài tạp dịch và mấy đầu bếp nữ.

Lý Xuyên đứng đầu hàng, khom lưng bẩm với Ninh Uyên: “Trước kia khi thôn trang vẫn nuôi trồng lương thực được, thì tổng cộng hạ nhân và tá điền có hơn trăm người. Nhưng mấy năm nay, chẳng hiểu sao mà ruộng đất không trồng ra được cái gì nữa, hoạt động hàng ngày của điền trang hoàn toàn phải dựa vào bạc do Ninh phủ cấp xuống. Không cần thiết phải nuôi nhiều hạ nhân như vậy, nên hơn nửa số hạ nhân đã bị cho nghỉ việc, chỉ giữ lại từng này, đủ để điền trang không đến mức quá hoang vu ạ.”

Nói rồi, gã trình lên mấy tập sổ sách thật dày: “Hôm nay là ngày đầu tiên thiếu gia đến, tiểu nhân nghĩ thiếu gia sẽ muốn xem cái này, bèn mang đến ạ.”

Ninh Uyên không ngờ Lý Xuyên lại thản nhiên giao ra sổ sách như thế, mà điều làm y ngạc nhiên hơn là — nhìn dáng vẻ mập mạp béo tốt của gã, hẳn là gã đã vơ vét rất nhiều tài phú ở đây, thế mà giờ trông gã lại rất bình thản?

“Được.” Để Bạch Đàn nhận lấy sổ sách, y nói: “Lần này ta sẽ ở đây khá lâu, ngươi đi dọn dẹp phòng đi.”

“Phòng ở đã được thu xếp rồi ạ.” Gã làm việc cũng nhanh, lập tức đáp: “Phòng của chủ nhân ở sau chính sảnh vẫn luôn để trống, tất nhiên thiếu gia sẽ ở đó ạ. Nhưng cho hạ nhân thì chỉ còn một phòng trống, nếu tất cả tùy tùng của thiếu gia muốn ở lại thì có thể sẽ phải chen chúc cùng chúng ta.”

Gã vừa dứt lời, Bạch Đàn đã phản bác: “Thế là sao? Điền trang này lớn như thế, sao lại không có phòng được? Hậu viện lớn như thế cơ mà?”

Lý Xuyên khổ không chịu được: “Cô nương chưa biết rồi – từ năm ngoái, hậu viện đã bị tách khỏi điền trang, để cho đám phạm nhân đến từ kinh thành ở. Đây là ý của Đại phu nhân – phu nhân nói nhiều phòng thế để không cũng không để làm gì, dâng cho triều đình thì vừa tạo được ấn tượng tốt với quan phủ, vừa tăng thêm được chút thu nhập.”

Ninh Uyên nhìn về hướng hậu viện — quả nhiên có một hàng rào gỗ cao ngất chắn giữa tiền viện và hậu viện, còn có thể thấp thoáng thấy rất nhiều bóng người lam lũ qua khe hở hàng rào.

“Có một phòng thôi thì phân chia thế nào giờ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Mai nhăn lại: “Sao ta với tỷ tỷ có thể ở chung với nam nhân được.”

“Tất nhiên là các em không thể ở cùng phòng với nam nhân, hai em cứ ở phòng kia đi.” Rồi Ninh Uyên nhìn sang Chu Thạch: “Chu Thạch ở bên ta đã lâu, nay ở cùng ta cũng được.” Cuối cùng là nhìn vào Hô Diên Nguyên Thần: “Còn ngươi…”

Y lắc đầu, lại hỏi Lý Xuyên lần nữa: “Thật sự không thể tìm ra một phòng nữa sao?”

Lý Xuyên không biết thân phận của Hô Diên Nguyên Thần, cứ nghĩ thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị này cũng là một hộ vệ của Ninh Uyên thôi, nên không hiểu sao y lại muốn một phòng riêng cho mình người này ở. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng gã vẫn cười đáp: “Bây giờ mọi người đều chen chúc với nhau cả, thực sự không nhét thêm được nữa. Phòng của tiểu nhân giờ chỉ có mình tiểu nhân, nếu vị tiểu ca này không ngại thì có thể ở với tiểu nhân?”

Chẳng hiểu sao mà lưng Hô Diên Nguyên Thần chợt lạnh – hắn cũng không muốn chen chúc với Lý quản gia béo ú này, vội nói: “Sao ta dám phiền đến…”

Nhưng hắn chưa nói xong thì Ninh Uyên đã ngắt lời: “Thế có vẻ không hay lắm đâu. Hộ vệ này của ta có tật mộng du, khi bực bội thì càng dễ phát bệnh, mà đã phát bệnh thì sẽ chém người. Nếu để hắn ở chung với Lý quản gia, chỉ sợ sáng hôm sau ngươi đã thành thi thể rồi.”

“Hả…” Mặt Lý Xuyên trắng bệch.

“Cũng không hẳn là cần một căn phòng hoàn chỉnh đâu, một nơi có thể ngủ là được rồi.” Ninh Uyên liếc nhìn Hô Diên Nguyên Thần.

“Nếu chỉ cần một nơi để ngủ… thì có đó ạ.” Lý Xuyên nghĩ một lúc: “Có một phòng chứa củi nhỏ chỉ chuyên để rơm củi, cố gắng thì vẫn ngủ được một người.”

“Quyết định vậy đi, ngươi đến đó ngủ nhé.” Y cười như không cười nói với Hô Diên Nguyên Thần: “Nếu nửa đêm mà có phát bệnh, muốn chặt chém cái gì, thì cũng có thể chém bừa củi ở đó cho đỡ buồn ha.”

Vẻ mặt hắn rất… quái lạ. Tất nhiên là hắn nhận ra được – y đang chế nhạo chuyện đêm qua hắn chém tên thích khách kia. Cứ tưởng hôm qua y chủ động xức thuốc cho hắn nghĩa là y đã tha thứ cho hắn rồi, ngờ đâu đến giờ y vẫn ghi hận đây!

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hắn khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.

Ninh phủ.

“Nói! Rốt cục là ai đã để thứ đó trước cửa phòng phu nhân!” Ninh Như Hải ngồi trong chính sảnh Thụy Ninh viện, nổi giận đùng đùng quát đám hạ nhân ở dưới. Tất cả hạ nhân Thụy Ninh viện đang quỳ trước mặt gã, cúi thấp đầu không dám nói gì.

“Nhiều hạ nhân thế này, chẳng lẽ không ai thấy gì ư!” Giọng gã lại cao hơn nữa, vang đến độ ly trà trên bàn cũng hơi rung lên.

Nghiêm thị mặt mũi tái nhợt đang ngồi cạnh gã, khẽ kéo tay áo gã, khuyên nhủ: “Thôi thôi lão gia, chuyện cũng đã rồi, thiếp bỏ qua là được mà.”

“Không được, nhất định phải tra chuyện này ra ngô ra khoai!” Gã hừ lạnh: “Đến giờ phu nhân vẫn hoảng sợ đấy thôi, ta muốn xem xem rốt cục là ai to gan như thế, dám đưa thứ dơ bẩn này vào Ninh phủ!”

Giờ cả phủ đã biết chuyện — nửa đêm hôm qua, đại phu nhân nhận được một hộp gấm chứa đầu người, sợ đến mức thức trắng cả đêm. Ninh Như Hải thân là gia chủ, vả lại đêm qua gã cũng ở lại Thụy Ninh viện, đương nhiên là muốn tra rõ việc này.

Nhưng gã đã tra hỏi toàn bộ hạ nhân trong viện mà vẫn không hỏi ra được chút manh mối gì – không ai biết được hộp gấm kia từ đâu ra, dường như nó chỉ đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, chờ người đến phát hiện mà thôi.

Trong khi Ninh Như Hải chỉ thuần túy là tức giận, thì Nghiêm thị lại sợ hãi và… phần lớn là hoảng hốt.

Sau khi tỉnh táo lại, bà đã nhận ra… đầu người kia chính là của sát thủ bà phái đi giết Ninh Uyên – Triệu Sơn!

Đến giờ vẫn không hề có chút tin tức nào về việc đã xử lý Ninh Uyên xong, đầu Triệu Sơn lại bị gửi đến đây, nên kết cục chuyện ám sát thế nào bà cũng hiểu rồi. Rõ ràng là Triệu Sơn đã thất bại, và việc đầu ông ta được gửi đến tay bà là một lời cảnh cáo!

Rốt cục là ai đã làm? Ninh Uyên ư? Không đâu, thằng nhóc đó mới chỉ mười bốn tuổi, lúc đi chỉ dẫn theo một hộ vệ và hai nha hoàn, không thể có năng lực làm thế này được. Vậy thì còn ai nữa, Tứ điện hạ à?

Cả người Nghiêm thị run lên – đúng là có khả năng này thật. Chẳng lẽ Tứ điện hạ biết bà đang qua loa với hắn, nên giờ mới cảnh cáo bà? Nhưng nếu thế thì bà lại không hiểu – bà có thể thấy là hắn ta cũng không ưa gì Ninh Uyên, sao hắn lại phải bảo vệ y?

Nếu cả hai suy đoán này đều sai, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất – Tứ điện hạ đã đúng, thằng nhãi kia đúng là có chống lưng thần bí thật?

Quá hoang đường rồi!

Nghiêm thị không hề muốn tin vào suy đoán này tí nào, nhưng càng nghĩ thì càng thấy nó đúng. Vì nếu không, thì chẳng có cách giải thích nào hợp lý hơn cho việc một thích khách lão luyện đã làm việc cho bà rất lâu là Triệu Sơn lại mất mạng trên tay một thằng nhóc mười bốn tuổi cả!

Bà đè ngực lại, nén nỗi hoảng hốt trong lòng xuống. Giờ chưa phải là lúc tính sâu xa đến thế, trước mắt bà phải khuyên nhủ Ninh Như Hải đã, nếu không… Nếu gã tiếp tục tra xét chuyện này, thì rất có thể sẽ lôi ra được thân phận của Triệu Sơn, rồi quan hệ giữa bà và Triệu Sơn cũng rất có thể bị truy ra. Đến khi dính vào vũng nước bẩn này, thì bà khó mà thoát thân an toàn được.

Có Nghiêm thị ở bên nhỏ nhẹ khuyên nhủ, sau khi gào thét một hồi, cuối cùng Ninh Như Hải cũng bình tĩnh lại. Nhìn một sân đầy người hỏi gì cũng không biết, có hỏi nữa cũng chẳng có kết quả, lại thêm Nghiêm thị thuyết phục, cuối cùng gã cũng đồng ý cho qua chuyện này, vào phòng nghỉ trưa.

Đợi gã ngủ rồi, Nghiêm thị mới bước ra ngoài. Nghĩ một lúc, bà bảo Từ ma ma sau lưng mình: “Đến Tương Liên viện với ta.”

Trong Tương Liên viện.

Đường thị đang ngồi ngoài sân, may giày cho Ninh Uyên. Hinh Nhi ngồi trên bàn đá bên cạnh, tập viết chữ trên vài tờ giấy lớn trên bàn. Vài tờ giấy viết đầy chữ đặt bên cạnh, nom nét chữ phóng khoáng đầy sức sống; hẳn là với sự chỉ bảo của Ninh Uyên, thư pháp của Hinh Nhi đã tiến bộ rất nhiều rồi. Nhìn nét chữ kia, khó mà nhận ra người viết chỉ là một cô bé chưa tròn mười tuổi.

Hinh Nhi luyện viết liên tục mấy tờ giấy, viết mỏi tay rồi mới dừng lại. Nó vươn vai duỗi người, xoa xoa mắt rồi đến gần Đường thị, lay lay tay bà: “Mấy hôm nay nương toàn may giày cho ca ca thế, chẳng làm đồ mới gì cho Hinh Nhi hết! Nương đúng là bên trọng bên khinh!”

Đường thị bật cười: “Con bé này, không phải con thích ca ca nhất sao, sao giờ lại quay sang ghen tị với ca ca rồi.” Bà khẽ búng trán con một cái: “Con không biết sao, qua năm nay là ca ca con mười lăm tuổi rồi, là tuổi cơ thể phát triển nhanh nhất. Mấy tháng là phải thay giày mới một lần, nếu nương không làm dư sẵn vài đôi thì sợ ca ca con không có giày mà đi mất. Đến lúc đấy, con lại trách nương không biết chăm sóc ca ca con!”

“Hinh Nhi sẽ không ghen tị với ca ca đâu.” Nghe nương nói vậy, Hinh Nhi thoáng đỏ mặt: “Nương cũng dạy Hinh Nhi cách may đồ đi! Bình thường toàn là ca ca may quần áo cho con, con cũng muốn tự tay làm giày mới tặng ca ca!”

“Con ghét nhất là học thêu thùa may vá mà, giờ vì ca ca nên lại muốn học rồi hả?” Đường thị cười trêu: “Muốn học thì mang kim chỉ đến đây, nương dạy con.”

Mặt mày Hinh Nhi như tỏa sáng, nhảy chân sáo đi lấy kim chỉ. Nhìn theo bóng lưng con, Đường thị lắc đầu cười, cắn đứt sợi chỉ trong tay. Giơ đôi giày mới ra xa ngắm một lúc, bà hài lòng gật đầu, cho nó vào giỏ trúc rồi lấy ra một miếng vải mới, chuẩn bị làm thêm đôi giày nữa.

Đúng lúc đó, bà nghe thấy ngoài cửa viện có một tràng tiếng bước chân. Bà chưa kịp ngẩng lên thì đã thấy cửa chính bị đẩy ra, Nghiêm thị dẫn Từ ma ma và vài tỳ nữ bước vào.

Đường thị ngạc nhiên. Trước giờ Nghiêm thị chẳng quan tâm gì đến viện của bà, cũng chẳng có quan hệ gì với bà, lần cuối cùng tới nơi này là tận mùa đông năm ngoái, nhưng là đến cùng Liễu thị.

Tuy thầm nghi ngờ, nhưng bà vẫn đứng lên thi lễ với Nghiêm thị: “Thiếp thân bái kiến Đại phu nhân.”

“Muội muội không cần phải đa lễ.” Nghiêm thị dịu dàng mỉm cười, quan sát một vòng trong sân: “Nơi này của muội sạch sẽ gọn gàng như vậy, hẳn là cuộc sống của muội cũng thanh nhàn nhỉ.”

Vừa nói, bà ta vừa đến gần bàn đá. Thấy mấy tờ giấy đầy chữ mà Hinh Nhi viết, bà ngạc nhiên: “Nét chữ này linh động phóng khoáng thật. Nghe danh muội tinh thông thi thư đã lâu, chữ này là muội viết ư?”

“Đại phu nhân quá khen, chẳng qua là Hinh Nhi nguệch ngoạc mấy nét mà thôi, sao có thể coi là phóng khoáng được.” Đường thị bắt đầu hơi sợ.

Lúc này, Hinh Nhi cũng cầm hộp kim chỉ bước ra. Thấy tự dưng có nhiều người vậy, con bé đang nhảy chân sáo chợt khựng lại, giật mình đứng ngẩn ra đó, không biết nên đi tiếp hay lùi lại.

“Hinh Nhi, mau mau đến chào mẫu thân đi!” Đường thị nhắc nhở một tiếng, Hinh Nhi mới đờ người thi lễ với Nghiêm thị, rồi lập tức chạy đến núp sau lưng Đường thị, rõ ràng là muốn trốn tránh.

Nghiêm thị chẳng buồn để ý đến hành vi vô lễ đó của con bé, chỉ thản nhiên ngồi xuống bên bàn đá. Bà cầm tờ giấy Hinh Nhi viết lên, lơ đãng nói: “Chữ Hinh Nhi viết rất đẹp. Nhưng muội muội này, chúng ta đều là người hầu hạ lão gia, có vài lời ta nhất định phải nhắc nhở. Nữ tử không tài mới là có đức, Hinh Nhi là nữ tử, luyện viết chữ cũng chẳng để làm gì, cũng chẳng đi thi lấy công danh được, lại dễ bị người ta đàm tiếu. Nếu có rảnh rỗi như thế, chẳng thà tập trung vào nữ công còn hơn.”

“Đại phu nhân dạy phải.” Đường thị ngoan ngoãn đáp: “Sau này ta sẽ dạy dỗ Hinh Nhi cẩn thận hơn.”

“Muội muội nói thế sai rồi. Muội là nương của con bé, nhưng ta cũng là mẫu thân của nó vậy. Chuyện dạy dỗ con cái là nghĩa vụ của đích mẫu, người chịu trách nhiệm nên là ta mới phải.” Nghiêm thị đặt hai tay lên bàn, ôn hòa cười nói: “Lần này ta đến là để dẫn Hinh Nhi đến viện ta ở vài ngày. Ta đã mời Tôn thị – người có tài thêu thùa nổi tiếng khắp Giang Châu về phủ, nhờ nàng dạy nữ công cho tiểu thư phủ chúng ta.

Sau việc của Bình Nhi, người ngoài đã ít nhiều bàn tán về các tiểu thư của Ninh gia. Để dập tắt những lời đồn bừa bãi như thế, tiểu thư Ninh gia ta cũng nên học thêm chút tài năng, có thêm tiếng thơm cũng tốt.”

“Hả… Đến ở viện của Đại phu nhân ư?” Đường thị vô thức quay lại nhìn Hinh Nhi. Thấy con lắc đầu lia lịa, bà bèn quyết tâm đáp: “Hinh Nhi còn nhỏ tuổi, tính tình cũng ương bướng, sợ là sẽ làm Đại phu nhân phiền lòng. Nếu chỉ là để học nữ công thì cũng không cần thiết phải chuyển viện phiền phức như thế; hay là mỗi ngày khi đến giờ học, ta sẽ đưa Hinh Nhi đi, đến giờ tan thì lại đón về, được không?”

Nghiêm thị nhìn chằm chằm Đường thị một lúc, chợt nở nụ cười. Tuy bà ta cười dịu dàng như thế, nhưng lời nói lại làm lòng Đường thị phát lạnh: “Có lẽ muội muội đã hiểu sai ý ta rồi. Ta đến để thông báo cho muội muội biết quyết định của ta mà thôi, chứ không phải để thương lượng với muội.”

Đường thị sửng sốt.

“Huống gì, nếu ta nhớ không nhầm thì lão gia đã từng ra lệnh rằng – nếu muội không có chuyện gì quan trọng thì đừng ra khỏi Tương Liên viện.” Bà ta che miệng lại: “Mấy năm nay muội muội vẫn luôn nghe lời như thế, giờ lại phải sáng đưa Hinh Nhi đi chiều đưa Hinh Nhi về thì phiền toái quá, lại mang tiếng không vâng lời lão gia nữa. Chẳng lẽ muội không sợ lão gia trách phạt ư?”

“Ta…”

“Cứ quyết định vậy đi. Điều kiện sống ở chỗ ta cũng tốt hơn ở đây một chút, Hinh Nhi sẽ ở chỗ ta khá lâu đấy, không về sớm đâu.” Dứt lời, Nghiêm thị cũng chẳng quan tâm Đường thị nói gì, khẽ liếc sang Từ ma ma.

Từ ma ma hiểu ý, lập tức bước đến túm lấy cánh tay Hinh Nhi, lôi con bé ra từ sau lưng Đường thị.

“Đừng mà! Nương! Con không muốn đi, con không muốn đi! Oa oa….!” Hinh Nhi òa khóc, giãy dụa liên tục muốn thoát khỏi tay Từ ma ma. Đường thị sốt ruột đứng bật dậy, chợt bị hai tỳ nữ lực lưỡng sau lưng ấn ngồi xuống, một trái một phải giữ chặt làm bà không động đậy được.

“Sao ngươi có thể làm vậy được!” Đường thị quýnh lên rồi, chẳng để tâm đến cấp bậc lễ nghĩa nữa mà quát lên: “Rõ ràng là Hinh Nhi không muốn đi, đâu ra lý lẽ ép người như vậy!”

“Tất nhiên là ta đang nói chuyện lý lẽ với muội đấy chứ, nên mới đích thân đến đây. Nếu không… Muội nghĩ ta thực sự muốn đến đây nói nhảm với muội như vậy sao?” Dứt lời, Nghiêm thị không để ý đến Đường thị nữa, thản nhiên đứng dậy rời đi. Từ ma ma cũng đi theo, một tay xách Hinh Nhi một tay che miệng con bé lại. Đường thị bị giữ chặt không di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình gào khóc bị lôi đi.

Mãi đến khi tiếng khóc của Hinh Nhi đã im bặt, hai tỳ nữ kia mới buông Đường thị ra, rồi nghênh ngang bỏ đi.

Bà ngồi phịch tại chỗ như người mất hồn, ngẩn ngơ nhìn cửa lớn rộng mở. Lát sau, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt bà, lặng im không tiếng động.


Lời của Ngã:

  1. Mình hiền quá người ta lại bắt nạt. Biết là cái xấu vùng lên chỉ là nhất thời thôi nhưng đọc đoạn cuối vẫn ức chế ghê….
  2. Vẫn là đoạn cuối, cảm thấy tình thân giữ ba mẹ con Đường thị thật ấm áp ghê. Hoàn toàn hiểu vì sao Ninh Uyên chỉ một lòng muốn bảo vệ thân nhân, chẳng màng gì đến yêu đương. Thật ra có thể thấy là Ninh Uyên vốn cũng chẳng định hại gì đám Nghiêm thị hay Ninh Tương, chẳng qua là người ta cứ chọc làm Ninh Uyên không thể không phản kháng lại được. 
  3. Thực ra nếu chỉ nói về tình mẹ con thì Nghiêm thị cũng hết lòng vì Ninh Trạm lắm, chẳng qua Ninh Trạm lại… Quả nhiên hại người thì sẽ ăn quả đắng, karma is a bitch ha 😛
  4. Chúc mừng năm mới! ❤

— Hết chương 79—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

15 thoughts on “[Thứ Tử] _ 079.

  1. Bà này thấy ko động được Ninh Uyên nên mới chèn ép sang mẹ vs em gái của Ninh Uyên đây mà. Chẹp, mong Ninh Uyên sớm biết tin rồi cho bả thêm mấy vố. Mới cái đầu chắc chưa đủ phê :)).

    P.S: Chúc cô và mọi người nhà Duy Ngã năm mới vui vẻ, đầy sức khoẻ và hạnh phúc nhe.

    Liked by 1 person

  2. |ω・) Chẹp, hiền quá cũng khổ. Làm ta nhớ đến ver ngôn của bộ này, nữ chính mà không ác thì có lẽ người thân của mình còn khổ hơn.

    Like

  3. Ủa tui chúc cô năm mới vui vẻ chưa
    Chưa thì chúc cô năm 2019 vạn sự thuận lợi nhé
    Đê ma ma có khi Ninh Trạm xử mẫu thân luôn quá 🤣🤣👌🏼👌🏼

    Liked by 1 person

  4. Tui tưởng NU có cắt cử người bảo vệ mẹ và em mà? Đâu rồi? @-@
    Muốn thọc cho bà kia vài dao ghê, ác quá nên con mới bị quả báo đó

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)