Đại Thiếu Trở Về
Quyết Tuyệt
Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.
Biên tập: Cua Bể
—
10.
Hồ sơ Trịnh Gia Hòa đang cầm có đầy đủ thông tin về Cố Ngôn Tử từ lúc cậu quen Bành Tĩnh Hoằng tới giờ.
Càng đọc, máu nóng trong người anh càng dâng cao.
Nhưng Trịnh Gia Hòa vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh khi về tới khách sạn.
“Chú về rồi, ăn cơm thôi!” Cố Ngôn Tử vừa cười vừa gào với Trịnh Gia Hòa.
24 tuổi đầu chứ có ít mà lúc nào cũng cười khoe hai cái lúm đồng tiền… nhìn kiểu gì cũng như mới 20…
Trịnh Gia Hòa ngồi vào bàn.
Lần này vì khá thân với đối tác làm ăn nên anh nói chuyện cũng nhiều, cả một buổi sáng vẫn chưa xong nên chiều phải đi tiếp.
Sáng 12h kết thúc chiều 2h30 lại tiếp tục, thời gian cũng thư thả nên Trịnh Gia Hòa tranh thủ chạy về.
Vốn định an ủi Cố Ngôn Tử vài câu nhưng lại sợ chạm vào vết thương lòng của cậu, anh bèn quyết định im lặng. Cố Ngôn Tử thì lại nói không ngừng…
“Chú, húp chén canh này trước cho ấm bụng.”
“Chú, em bới cơm cho.”
“Chú, em nghe trợ lý Chu nói chú thích ăn cá, chú ăn nhiều vô.”
Cố Ngôn Tử hết lòng phục vụ cho bữa ăn của Trịnh Gia Hòa, cá cậu cũng gắp vào đĩa của mình trước, gỡ hết xương đi, múc thêm vài muỗng nước canh lên rồi mới đưa sang cho anh.
Trịnh Gia Hòa bị sốc… rồi bỗng thấy nhói trong lòng.
Đường đường là một cậu ấm mà lại hành động như vậy, còn thông thạo thế kia… Dù cậu làm vậy vì muốn lấy lòng anh hay chỉ làm theo thói quen thì Trịnh Gia Hòa cũng cảm thấy không nỡ.
“Chú Trịnh…” Cố Ngôn Tử thấy anh không nói gì thì kéo đĩa cá về phía mình, ngượng ngùng nói: “Chú, em không giỏi lấy xương cá…” Có vẻ lấy xương bằng đũa không phải là ý hay… Dưới đôi đũa của cậu, không còn miếng cá nào giữ được hình dạng ban đầu của nó.
Cậu tưởng Trịnh Gia Hòa không nói gì vì thấy mớ cá hỗn độn này.
“Đúng là anh thích ăn cá, nhưng anh biết gỡ xương mà.” Trịnh Gia Hòa bật cười, gắp một đũa đầy thịt cá: “Cảm ơn em.”
“Để em… lấy xương miếng này cho! Chú yên tâm, em xài đũa nhà hàng nó không tiện lắm nhưng đảm bảo sạch sẽ hết xương.” Cố Ngôn Tử bận bịu đứng lên, nãy giờ cậu vẫn chưa ăn một miếng nào.
Từ nhỏ Trịnh Gia Hòa đã được dì bảo mẫu chăm sóc nhưng dì ấy không bao giờ làm thế này… Tuy chưa kịp thích ứng với tình hình nhưng Trịnh Gia Hòa cũng không từ chối.
Nếu Cố Ngôn Tử thấy vui thì cứ để em ấy làm.
Cơm nước vừa xong, Cố Ngôn Tử liền nói: “Chú, nằm nghỉ một chút nhé? Em mát xa cho.”
Lần bị thương nặng lúc trước khiến Cố Ngôn Tử gãy cả hai xương đùi. Tuy được chữa trị kịp thời nhưng vẫn để lại di chứng, trời mà mưa dầm là cậu sẽ thấy đau.
Sau này ba mẹ có tìm một chuyên viên về giúp cậu mát xa, bóp chân thư giãn cơ bắp hằng ngày. Nhìn người ta làm mãi, Cố Ngôn Tử cũng học luôn được nghề mới.
“Không cần đâu, em đi nghỉ đi.” Trịnh Gia Hòa từ chối, lúc ăn cơm Cố Ngôn Tử quá săn sóc đến giờ anh vẫn chưa thích ứng được. Bây giờ đến mát xa… có phải chuyện này quá thừa thãi không?
“Chú, tay nghề của em đỉnh lắm, có chuyên môn đàng hoàng, chú thử đi!!” Cố Ngôn Tử nhìn anh với hai con ngươi lấp lánh (^˵◕ω◕˵^)…
Muốn làm đến thế sao?… Cuối cùng, Trịnh Gia Hòa vẫn nhượng bộ.
Sau đó anh phát hiện… hình như cậu học qua thật, mát xa cho anh cực kì thoải mái. Bình thường anh không hay ngủ trưa mà bây giờ mở mắt lên không nổi.
Có điều ngủ chưa được bao lâu đã bị trợ lý đã gọi dậy.
Trịnh Gia Hòa vừa tỉnh thì Cố Ngôn Tử cũng dừng tay, cậu đi sang bên cạnh rót cho anh một tách trà: “Chú, uống ngụm trà này.”
Đang khát nước thì có trà đưa đến tận miệng… Uống một ngụm sảng khoái vô cùng.
Lúc nhỏ anh sống với bảo mẫu, bên cạnh cũng có người trợ giúp sinh hoạt hằng ngày nhưng Trịnh Gia Hòa vẫn tự làm rất nhiều việc, trước giờ chưa ai đối xử với anh thế này cả…
Ấn tượng của anh về Cố Ngôn Tử đã tốt nay lại càng tốt hơn.
Sau khi Trịnh Gia Hòa đi thì Cố Ngôn Tử chạy ngay về phòng họp. Nhân viên của cậu vẫn đang ngồi đối diện máy tính điên cuồng gõ chữ, đương nhiên, không thể thiếu vài lần liếc trộm điện thoại.
Cậu nhanh chóng “tịch thu” tất cả bỏ vào hộc tủ, rồi bảo với “những gương mặt như đưa đám” kia cố gắng phấn đấu để lấy được điện thoại về.
Trong khi làm thì cậu vẫn gửi tin giao việc cho Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê.
Đương nhiên thành quả của hai người này cậu không đụng vào, nhưng phải giao thật nhiều việc cho bọn họ.
Bây giờ cậu khổ như vậy, ai cho phép hai người đó thảnh thơi? Mặt khác… cậu rất muốn thấy vẻ mặt hai người họ khi biết “công sức” của mình trở nên vô dụng.
Bận bịu cả một buổi chiều nhưng lúc về với Trịnh Gia Hòa thì Cố Ngôn Tử vẫn ra sức “hầu hạ” anh.
Khi còn ở chung với Bành Tĩnh Hoằng, yêu hắn là vậy nhưng Bành Tĩnh Hoằng chưa từng được chăm sóc tận tụy thế này. Ai bảo Trịnh Gia Hòa là ân nhân của cậu chứ…
Bao nhiêu kinh nghiệm Cố Ngôn Tử hay dùng để nịnh nọt ông bà nội ngoại được cậu vận dụng với Trịnh Gia Hòa hết. Ví như sau khi ăn tối xong thì bắt trợ lý Chu đi mua cái thau nước về cho Trịnh Gia Hòa ngâm chân.
Ngâm bàn chân vào nước ấm với nhiệt độ vừa phải sẽ giúp tăng tuần hoàn máu, giảm bớt áp lực cho tim… Cố Ngôn Tử quyết định ngày nào cũng phải tận mắt thấy Trịnh Gia Hòa ngâm chân.
Cuối cùng, Trịnh Gia Hòa cũng bùng nổ: “Ngôn Tử, em có chuyện gì cần anh giúp à?”
Săn sóc mấy ngày qua của Cố Ngôn Tử đã vượt quá giới hạn rồi…
Với suy nghĩ là việc cậu nhờ ắt hẳn không ảnh hưởng đến công việc của mình, Trịnh Gia Hòa không hề khó chịu khi phải giúp đỡ Cố Ngôn Tử vài việc nhỏ nhặt.
“Không có.” Cố Ngôn Tử trả lời không chút do dự, rồi lặng người đi đôi chút vì biết mình làm hơi quá rồi… “Thật ra là có… Chú, em muốn tiếp tục sự nghiệp viết lách, ba em mà đến chú năn nỉ giúp em được không?”
Cố Ngôn Tử đột nhiên nảy ra được lý do này, nói xong mới nhận ra nếu Trịnh Gia Hòa giúp cậu thật thì không còn gì tuyệt hơn.
Ba mẹ vẫn còn trẻ, cậu chưa phải về kế thừa gia sản vội…
“Được rồi, em đừng làm vậy nữa.” Trịnh Gia Hòa cười nói, chuyện riêng của Cố Ngôn Tử anh không muốn xen vào, nhưng cậu đã làm đến mức này… nói đỡ cho cậu một chút cũng là chuyện nên làm.
“Không được… Chú, mấy chuyện này em làm quen rồi, không sao đâu!” Cố Ngôn Tử cười rộ lên: “Cảm ơn chú nha!”
Trịnh Gia Hòa ngâm chân xong thì muốn đi đổ nước, nhưng Cố Ngôn Tử vẫn nhanh chân bay tới ôm thau nước trước: “Để em để em!”
Nhìn cậu ôm thau nước đi ra, thành kiến với Bành Tĩnh Hoằng của anh ngày càng gia tăng.
Coi như không mang thân phận “thiếu gia nhà họ Cố” đi thì bản thân Cố Ngôn Tử vẫn rất thu hút. Một cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà Bành Tĩnh Hoằng dám tổn thương…
Lúc ấn tượng của Trịnh Gia Hòa về Bành Tĩnh Hoằng xấu đến mức không thể cứu chữa thì người này đang ngồi uống rượu trong một quán bar.
Bành Tĩnh Hoằng và đám bạn hắn đang ngồi trong quán bar tên là “Chìa Khóa”, Đan Quần là chủ quán bar này. Về việc tại sao quán bar có tên như vậy… theo lý lẽ của Đan Quần là hy vọng khách tới đây sẽ cởi bỏ được những trói buộc trong tâm hồn.
Đương nhiên, sự thật có như vậy không thì chưa biết.
Lúc này trong một phòng riêng, một Tôn Minh Nghĩa nếu không dẫn theo bạn gái thì nhất định sẽ gọi vài cô tới uống cùng đã không còn, thay vào đó là một căn phòng không hề có bóng dáng phụ nữ, tất cả đều im lặng ngồi uống rượu giải sầu, nhìn Bành Tĩnh Hoằng uống hết ly này tới ly khác.
Tửu lượng Bành Tĩnh Hoằng khá tốt nhưng uống nhiều như vậy cũng không chịu nổi nữa, chưa tới giờ quán bar high nhất mà hắn đã say bí tỉ.
Cả bọn Tôn Minh Nghĩa nãy giờ không dám mở miệng thấy vậy thì không thể nhịn được: “Anh Bành, hoa thơm cỏ ngọt còn đầy ngoài kia, Cố Ngôn Tử không nghe lời thì cứ tìm người khác thôi!”
“Đúng đó! Anh Bành, công ty anh thiếu gì người trẻ đẹp hơn Cố Ngôn Tử, người ta còn hiểu chuyện, nhớ nhung một người bướng bỉnh như cậu ta làm gì?”
Đám người Tôn Minh Nghĩa biết Bành Tĩnh Hoằng thích đàn ông từ lâu rồi và luôn che giấu giúp hắn.
Bọn họ cũng rất ngán mấy đứa nhóc Bành Tĩnh Hoằng dây dưa lúc trước nhưng chưa từng ghét ai như ghét Cố Ngôn Tử.
Đương nhiên có lý do mới ghét, là như thế này… Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử cứ làm bộ làm tịch không chịu nên họ bắt đầu không ưa cậu. Sau này Bành Tĩnh Hoằng dẫn cậu đến quán bar giới thiệu với họ thì Cố Ngôn Tử lại không để họ vào mắt, cả bọn càng ghét cậu hơn.
Vả lại… Ai cũng biết Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, trước giờ họ luôn nghĩ Bành Tĩnh Hoằng chỉ chơi đùa với mấy cậu trai mà hắn quen, kiểu gì cũng cưới Khương Tú về nên không xen vào. Ai ngờ Bành Tĩnh Hoằng thật sự nghiêm túc với Cố Ngôn Tử…
“Câm miệng!” Bành Tĩnh Hoằng hất đổ hết chai lọ ly tách trên bàn xuống đất.
Tôn Minh Nghĩa và đồng bọn không dám nói nữa, Bành Tĩnh Hoằng cũng tỉnh táo hơn một chút… Vẻ tức giận trong mắt hắn ngày một rõ hơn.
Đề nghị của bọn họ không hẳn là không đúng… Cố Ngôn Tử tìm người khác được thì hắn cũng tìm được có sao đâu.
Bành Tĩnh Hoằng nghĩ gì trong lòng thì đám bạn hắn đều đoán được phần nào, bọn họ tiếp tục khuyên can, còn hỏi hắn: “Anh Bành, anh biết Cố Ngôn Tử đang ở đâu không?”
Sau rắc rối trong lễ đính hôn hôm qua thì ông bà Bành và cả Khương Tú đều muốn tìm Cố Ngôn Tử để làm cho ra lẽ, nhưng không ai biết cậu đang ở đâu.
“Cố Ngôn Tử? Đang ở khách sạn An Hoa.” Bành Tĩnh Hoằng cười tự giễu một tiếng.
— Hết chương 10—
<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>
“Nếu Cố Ngôn Tử thấy vui thì cứ để em ấy làm.”
Thôi rồi chú Trịnh dính ngải rồi. :)))))))
Còn anh Bành. Anh có tôn trọng con người ta đâu mà buồn với chả sầu. Anh xem việc Ngôn Ngôn ở bên anh là điều hiển nhiên và còn chẳng suy nghĩ tới việc Ngôn Ngôn sẽ chia tay anh cơ. Nhưng tiếc quá hí hí, anh quay vào ô mất lượt rồi nạ. :))))))
LikeLike
Cố Nggon Tử vẫn ra sức “hầu hạ” anh -> Ngôn Tử
Ngôn Tử quá là mẹ hiền vợ đảm luôn :>>>> Còn massage vs bưng nước rửa chân nữa @vv@ Cơ mà công nhận mấy bức ảnh của nhà mình lúc nào cũng moe hết trơn, xinh lắm lắm ♡~♡
LikeLiked by 2 people
Cái hình cute quá, đúng nội dung truyện luôn, em nó hầu ảnh cute đến nỗi ta chỉ muốn cắp nách mang đi =)))
LikeLiked by 1 person
Thực sự là thích truyện nhà Duy Ngã qtqđ (´◑ω◐`) cứ 2 ngày là vào xem chương mới hy vọng Duy Ngã ra chap mới thường xuyên
LikeLike
˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙ ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙
LikeLike
Vẫn bài cũ, có không giữ mất đừng tìm
LikeLiked by 1 person
Phải chi mà ông Bành hiểu được câu đó =)))
LikeLiked by 2 people
Nhưng ổng hiểu thì sẽ không có drama mà hóng
LikeLiked by 1 person
Tui mong ngược chết Bành Tĩnh Hoàng ~
LikeLiked by 2 people
Thấy những người xung quanh ổng là thấy tương lai “tươi sáng” cỡ nào rồi :))))
LikeLiked by 3 people
Đồng đội heo như thế tui cũng thấy tương lai tươi sáng =))) đúng là tiện thì phải ở với nhau. BTH tiện như thế thì bạn ổng sao kém phần được =))))
LikeLiked by 2 people