[Đại Thiếu] _ 08

c249cc09dde9a49e24a64a6d7e2178ffĐại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

08.

Trịnh Gia Hòa không hề thấy mệt nhưng ánh mắt lo lắng của Cố Ngôn Tử cứ dán chặt vào anh. Không còn cách nào khác, anh đành ngừng chạy sớm hơn mọi khi.

Chẳng lẽ bình thường cậu không hay vận động? Không thì… sao mới có vài bước đã sợ anh mệt rồi?

Trịnh Gia Hòa thấy trong lòng bức bối, nhưng lúc này tâm trạng Cố Ngôn Tử là quan trọng nhất…

Thấy cậu không có ý định chạy, Trịnh Gia Hòa bèn nói: “Đi về thôi.” Đã hứa với ba Cố Ngôn Tử là phải chăm sóc cậu cẩn thận rồi nên mấy ngày sau Trịnh Gia Hòa quyết định phải khuyên nhủ dỗ dành cậu thật nhiều, dẫn ra ngoài chơi nữa để Cố Ngôn Tử va chạm với xã hội.

Để cậu thấy trên đời này đàn ông tốt hơn tên Bành gì đó Hoằng còn nhiều lắm.

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu, tiện thể quan sát luôn sắc mặt Trịnh Gia Hòa.

Không tệ lắm… Chắc bệnh tim của anh ấy bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng, không hiểu sao chỉ ba năm thôi mà đột nhiên như vậy…

Cố Ngôn Tử lại tự hứa với lòng là phải chăm sóc Trịnh Gia Hoà thật tốt.

Về phần Trịnh Gia Hòa, sáng sau khi chạy xong thì anh thường đi tắm, nhưng hôm nay chạy còn chưa ra mồ hôi nên việc đi tắm không quá cần thiết.

Hôm qua, anh có hỏi Cố Ngôn Tử thích ăn gì để dặn đầu bếp chuẩn bị bữa sáng.

Giờ cũng là lúc đồ ăn được dọn lên, nào là cá hồi chiên giòn, bánh bao, trứng cuộn, sữa đậu nành, nào là salad hoa quả, cải bó xôi nóng hổi, đồ Tây và Trung kết hợp hài hòa khiến người ta nhìn là chảy nước miếng.

Hôm qua Cố Ngôn Tử không ăn gì nên bây giờ đói lắm rồi, vừa ngửi mùi đã chịu không nổi.

Trịnh Gia Hòa thấy cậu quét sạch mấy miếng bông cải trên đĩa cá chiên thì hỏi: “Ăn thêm phần nữa không?” Anh đã dặn đầu bếp chuẩn bị khá nhiều đồ ăn nhưng có vẻ sức ăn của Cố Ngôn Tử vượt ngoài mong đợi của mọi người…

“Không. em no rồi,” Cố Ngôn Tử ợ một phát, cậu ăn nhiều thật đó… Bữa sáng ở khách sạn An Hoa nấu quá ngon, nhân thịt trong bánh bao không mua ở ngoài mà đầu bếp tự làm, hương vị rất đặc biệt, cậu ăn hai cái to như quả đấm vẫn chưa thấy đã…

“No là được rồi, hôm nay em định làm gì?” Trịnh Gia Hòa hỏi: “Muốn đi cùng anh không?” Hôm nay anh khá thư thả, chỉ có một cuộc họp, dẫn Cố Ngôn Tử theo cũng được không sao.

Cố Ngôn Tử hơi lưỡng lự.

Cậu muốn đi theo anh chứ, nhưng vừa mới gửi tin cho nhân viên trong phòng làm việc xong…

“Chú, mấy nay chú ngủ ở đâu vậy?” Cố Ngôn Tử hỏi.

“Mấy ngày nay thì ở đây.” Trịnh Gia Hòa đáp. Có khi nào cậu hỏi vậy vì muốn ở cùng anh không… Vậy thì… cứ ở tiếp thôi.

“Chú, em ở cùng chú được không?” Cố Ngôn Tử lại hỏi.

“Đương nhiên là được.” Trịnh Gia Hòa cười nói: “Lát nữa trợ lý tới anh bảo cậu ta mua thêm đồ dùng cho em.”

“Cảm ơn chú! À, hôm nay em không đi với chú được, em ở đây chờ chú về nha!” Cố Ngôn Tử nói.

Trịnh Gia Hòa đi làm, cậu đi theo không hay tí nào. Vả lại… Cậu không thể lơ là công việc lúc này được.

Đời trước khi cậu về nhà thì không chỉ hấp hối mà sự nghiệp cũng bị Khương Tú phá tanh bành. Còn bây giờ, thời điểm này đang là thời kì đỉnh cao trong sự nghiệp của cậu.

Khi đó cậu chết đi sống lại, nhận ra mình bỏ nhà đi mấy năm mà chẳng làm được gì, thêm vào chuyện Trịnh Gia Hòa mất nữa nên Cố Ngôn Tử bị đả kích nặng nề, cậu đành nương theo kỳ vọng của ba mẹ, từng bước hòa nhập với tập đoàn Cố thị. Hiện tại, mọi chuyện khác nhiều lắm.

Bây giờ cậu mà về thì không chỉ ngày ngày phải đối mặt với giới thương trường mà mình không thích, còn Trịnh Gia Hòa thì sao đây… Nhà cậu ở thành phố S, về nhà làm sao theo Trịnh Gia Hòa được?

Nhớ lại những gì ba nói hôm qua… Cố Ngôn Tử chợt nhận ra là bây giờ không nên về nhà vội.

Cậu có thể gầy dựng tiếp sự nghiệp mà mình đam mê.

“Ừ.” Trịnh Gia Hòa đồng ý, Cố Ngôn Tử lớn rồi, cậu không muốn thì anh cũng không ép.

Ăn sáng xong thì Trịnh Gia Hòa đi làm nhưng bảo trợ lý ở lại, trợ lý là người hôm qua mua quần áo cho cậu ấy.

“Chào thiếu gia Cố, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Trịnh, họ Chu, cậu gọi tôi tiểu Chu cũng được…” Trợ lý Chu cười nói với Cố Ngôn Tử.

Trông người ta đã ngoài ba mươi nên Cố Ngôn Tử không tiện gọi là tiểu Chu cho lắm, cậu đành gọi là “trợ lý Chu”. Sau đó thì liệt kê vài đồ dùng còn thiếu rồi chìa cái thẻ của mình ra.

“Không cần đâu thiếu gia Cố, Trịnh tổng đã nói chi tiêu của cậu cứ để anh ấy lo.” Trợ lý Chu nói.

“Lấy tiền của em trả chứ!” Cố Ngôn Tử không chịu.

Hai người dùng dằng một hồi thì trợ lý Chu đành phải cầm thẻ của cậu: “Còn thiếu gì cứ nói tôi mua hết cho nhé.”

“Khoan đã.” Cố Ngôn Tử gọi với theo trợ lý Chu đang đi: “Trợ lý Chu, anh giúp em liên hệ với khách sạn An Hoa chút được không? Em cần một phòng họp nhỏ với thêm ba phòng ở nữa.”

Việc này cậu tự đi cũng được nhưng chắc chắn sẽ không nhanh gọn bằng trợ lý Chu – tự nhiên muốn phòng này phòng nọ, không quen biết làm thủ tục rất khó khăn.

“Thiếu gia Cố, khu Hải Đường này có cả phòng họp và phòng nghỉ, cậu đưa tôi thông tin của người ở là được, tôi sẽ chuẩn bị cho.” Trọ lý Chu nói.

Khu Hải Đường là khu dành riêng cho người bên Minh Lợi nên có đủ phòng nghỉ, phòng họp loại nhỏ cũng có.

“Vâng ạ.” Cố Ngôn Tử gật đầu rồi cười tươi nhìn trợ lý Chu: “Phiền anh rồi!”

“Không có gì, cậu cần gì cứ nói với tôi.” Trợ lý Chu cũng cười đáp.

Đợi anh ta đi rồi thì Cố Ngôn Tử bắt đầu liên lạc với nhân viên trong văn phòng của mình.

Cậu gọi cả thảy năm cuộc, bảo bọn họ đến khách sạn An Hoa. Thật ra vẫn cần gọi thêm hai cuộc nữa… nhưng hai người này đã bị Khương Tú mua chuộc rồi…

***

Phòng làm việc của Cố Ngôn Tử được cậu lập ra bốn năm trước khi về với gia đình.

Quả nhiên là trúng nghề của cậu, năm đầu dù không mấy nổi bật nhưng kịch bản nhận được rất nhiều lời khen của người trong giới, năm tiếp theo thì hưởng ké được một kịch bản phim truyền hình có tỉ lệ người xem cao ngất ngưỡng. Cứ như thế, phòng làm việc của Cố Ngôn Tử ngày càng có tiếng.

Cậu còn chiếm được một cơ hội cực kì tốt nhờ đạo diễn Giang đã từng hợp tác với cậu vào cuối năm ngoái.

Lúc đó, có một nhà sản xuất phim truyền hình và hãng phim đã tạo ra rất nhiều bom tấn nổi tiếng toàn quốc muốn làm một bộ phim lấy bối cảnh lịch sử thời Tống.

Thông thường thì các hãng phim sẽ chọn thể loại trước, ví dụ như làm phim về công sở hay phim lịch sử gì gì đó.

Chọn xong thì họ sẽ đi mua bản quyền tiểu thuyết về cải biên lại để dựng thành phim điện ảnh hoặc truyền hình. Nếu cần đa dạng hơn thì sẽ tự tìm biên kịch về viết kịch bản.

Khi bọn họ chọn biên kịch cho phim thì có yêu cầu nhà biên kịch hoặc văn phòng của nhà biên kịch đó phải nộp dàn ý miêu tả sơ qua nhân vật và cốt truyện  để được xem xét.

Lúc tin tức hãng phim này muốn làm phim truyền hình về thời Tống lan ra thì rất nhiều văn phòng biên kịch nộp bản thảo của họ lên, ngay cả ngôi sao hàng đầu cũng dẫn theo phòng làm việc của mình tìm đến tận cửa.

Cuối cùng kết quả lại gây rất nhiều tranh cãi – vì hãng phim tuyển phòng làm việc của Cố Ngôn Tử…

Người ngoài không rõ thực hư đều nghĩ là chuyện này ắt có nội tình, chỉ có Cố Ngôn Tử biết là cậu được chọn vì ba nguyên nhân.

Một là tuy văn phòng cậu từng có kịch bản phim truyền hình rating cực cao nhưng cũng chỉ là hợp tác chứ không phải tự làm hết. Nói cách khác, hiện tại văn phòng của cậu vẫn không nhiều kịch bản có giá trị, nên là… giá sẽ rẻ…

Vậy chứ hãng phim nào càng giàu càng nổi càng uy tín, thì càng so đo nhiều hơn…

Hai là văn phòng cậu thực sự có nhiều kịch bản chất lượng tốt, cốt truyện lần này bọn họ nộp lên cũng rất hấp dẫn.

Quan trọng nhất là điều cuối cùng… Vì muốn nắm chắc cơ hội này trong tay mà cậu đã tiết lộ một thân phận khác của mình với hãng phim.

Đương nhiên là không phải “đại thiếu gia nhà họ Cố”, mà là… một tác giả online chuyên viết tiểu thuyết lịch sử cực kì nổi.

Khi vừa lập văn phòng thì lượng công việc nhận được rất ít, trong đó phần nhiều là viết giùm người ta, ngay cả tên mình cũng không viết vô được… Lúc đó cậu không kiếm được nhiều tiền, cũng chưa thích nghi với việc làm một nhà biên kịch nên lên mạng lấy bút danh khác sáng tác online luôn, viết truyện kiểu này cũng kiếm thêm được tí thu nhập.

Vừa hay ông ngoại cậu vô cùng hứng thú với lịch sử thời Tống nên ông nghiên cứu rất kĩ, Cố Ngôn Tử thì rất thích cách hành văn thời đó nên lúc nhỏ ở với ông cậu đọc rất nhiều sách, hiểu rất rõ về triều Tống nên cậu quyết định chọn thời kì lịch sử này làm bối cảnh viết tiểu thuyết online.

Truyện cậu viết rất nổi nên cậu kiếm được không ít tiền, trong giới truyện mạng cũng khá nổi tiếng… Nếu cậu nói với hãng phim bút danh của mình, đương nhiên họ sẽ chọn cậu vì không cần phải tốn tiền mời về mà vẫn có đại thần viết kịch bản cho bọn họ.

Cố Ngôn Tử rất xem trọng cơ hội này.

Hãng phim này rất có máu mặt, nếu lần này cậu làm tốt thì khả năng cao sẽ cho ra một bộ phim rating cao ngất ngưởng. Văn phòng cậu cũng được tiếng thơm vì tự viết được một kịch bản như thế, sau này khỏi lo không có việc nữa rồi.

Lúc đó sợ người ta còn tới tận cửa xin họ viết kịch bản cho đấy!

Cố Ngôn Tử có niềm tin cực kì mãnh liệt với cơ hội này, ai ngờ giữa đường xảy ra một đống chuyện, cuối cùng kịch bản ra lò lại rất một màu và chẳng hề nổi bật.

Đó là còn chưa nói sóng gió sau này…

Cố Ngôn Tử hít sâu một hơi, quyết định bỏ mấy chuyện kia ra sau đầu. Lúc này năm nhân viên cậu gọi lúc nãy đã xách vali đứng trước khác sạn An Hoa.

Bọn họ đều đang lơ ngơ không biết làm gì.

Anh Cố hình như cướp ngân hàng hay sao á? Tự dưng gọi họ tới đây viết kịch bản!!

— Hết chương 8—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

13 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 08

  1. Dù là chưa đồng sàng cộng chẩm nhưng cũng ngủ dưới cùng 1 mái nhà rồi :))))) Trịnh tổng suy nghĩ manh động quá, tiếp tục phát huy nhé anh ~●v●~

    Like

      1. :)))))) thôi tâm tư chú Trịnh kẻ hèn này đoán không nổi :))))
        Mà chua Trịnh 6 múi tự dưng được hời ghê 🤣🤣🤣

        Liked by 2 people

  2. “Có khi nào cậu hỏi vậy vì muốn ở cùng anh không… Vậy thì… cứ ở tiếp thôi.” chưa gì đã cưng chiều em thế này rồi cơ mà =)))
    Mà cô ơi sao chương này cứ bị cách dòng lung tung vậy, nhất là ở nửa chương sau á, đọc cứ bị hụt hơi sao sao ý

    Liked by 1 person

      1. tại ngắt câu thế này tui thấy là lạ, ví dụ như cái này nè
        “Thông thường thì các hãng phim sẽ chọn

        thể loại trước, ví dụ như làm phim về công sở hay phim lịch sử gì gì đó.”
        Hmm, nhưng nếu tác giả để vậy thì chắc có ý đồ gì thiệt…

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)