[Đại Thiếu] _ 07

f7a1b7c35c01fe8eda8c639650be0196

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

07.

“Cố Ngôn Tử! Em làm cái gì vậy?!!” Bành Tĩnh Hoằng bước thẳng đến trước mặt cậu.

Với hắn thì hình tượng luôn được đặt lên hàng đầu, nhưng bây giờ nhìn sơ qua cũng thấy hỏng bét cả.

Quần áo mặc từ bữa tiệc hôm qua đến giờ đã nhăn nhúm, hai mắt thì đỏ ngầu, mặt thì bóng nhẵn dầu vì thức cả một đêm.

Cố Ngôn Tử thấy hắn như vậy thì chợt không biết phải làm sao.

Cậu biết là Bành Tĩnh Hoằng thương cậu. Cũng vì vậy mà cậu mãi không dứt ra được.

Có điều Bành Tĩnh Hoằng thương cậu thì thương, người hắn thương nhất vẫn là bản thân hắn. Bành Tĩnh Hoằng không bao giờ đổi vị trí hai thứ tình cảm này.

Cố Ngôn Tử nhìn hắn, rồi nở nụ cười.

“Cố Ngôn Tử, theo anh về mau!” Bành Tĩnh Hoằng thấy cậu cười thì càng như con sư tử bị chọc trúng điểm giận, bước nhanh về phía cậu.

Hôm qua Trịnh Gia Hòa cũng đoán ra kha khá, bây giờ thấy Bành Tĩnh Hoằng như vậy thì chắc luôn những gì mình đoán.

Lúc nghe tin Cố Ngôn Tử bỏ nhà đi anh đã thấy có gì đó không đúng. Tại sao Cố Ngôn Tử hành động như vậy? Ba mẹ cậu có hơi nghiêm khắc thật nhưng Cố Ngôn Tử không thể bỏ nhà đi mấy năm chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy được.

Nếu là lý do này… thì có vẻ hợp lý hơn.

Thích đàn ông, gia đình không chấp nhận nên bỏ nhà đi…

Trong mấy giây đó Trịnh Gia Hòa suy xét rất nhiều chuyện, chợt nhận ra Bành Tĩnh Hoằng đang giận dữ bước tới thì cũng vội vàng tiến lên chắn trước mặt Cố Ngôn Tử.

Trợ lý của anh vẫn chưa điều tra xong về cậu nên anh vẫn không chắc Cố Ngôn Tử và người này xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử là người nhà của anh, anh phải luôn bảo vệ cậu.

Trịnh Gia Hòa hành động rất nhanh nhưng Cố Ngôn Tử cũng nhanh không kém, lúc anh định che cậu ở phía sau thì Cố Ngôn Tử cũng tiến lên chắn trước mặt Trịnh Gia Hòa.

Chú của cậu không khỏe, sao có thể để chú đụng độ với Bành Tĩnh Hoằng được?

Bành Tĩnh Hoằng nhìn một màn này thì càng tức giận hơn, hắn nắm tay Cố Ngôn Tử kéo cậu ra ngoài: “Đi về mau!”

“Anh buông ra!!” Cố Ngôn Tử đá Bành Tĩnh Hoằng một cái.

Bành Tĩnh Hoằng bị đá trúng đùi ăn đau đành phải thả tay ra, đồng thời nhìn Cố Ngôn Tử với vẻ mặt không- thể- tin- nổi.

Cố Ngôn Tử cười nói: “Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta chia tay rồi, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa.”

“Chúng ta chia tay lúc nào!” Bành Tĩnh Hoằng giận dữ nói lại.

“Anh không nghe điện thoại của tôi, không cho tôi một tí tin tức, đùng một phát anh đi cưới người khác… Bây giờ anh nói xem chúng ta chia tay chưa?” Cố Ngôn Tử càng nhìn Bành Tĩnh Hoằng càng thấy buồn cười.

Trước lúc sống lại, sau khi về với gia đình rồi nhớ lại chuyện cũ thì chuyện cậu hối hận nhất không phải là yêu Bành Tĩnh Hoằng, mà là không dứt khoát chia tay hắn.

“Anh có lý do mới làm vậy!” Bành Tĩnh Hoằng vẫn tức giận nói.

“Lý do gì? Dám nói với tôi anh chưa ngủ với Khương Tú không?” Cố Ngôn Tử lơ đãng nhìn hắn.

Trước kia lúc phát hiện Bành Tĩnh Hoằng quá trớn thì cậu đã làm rất căng, đó là lúc Khương Tú sinh cho Bành Tĩnh Hoằng một thằng con trai. Hắn liên tục tìm gặp cậu, tâm sự giải thích rất nhiều, trong đó có nói thoáng qua việc hắn và Khương Tú đã phát sinh quan hệ trước lúc đính hôn.

Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ nên Cố Ngôn Tử thừa biết chuyện này Khương Tú có động tay động chân. Dù vậy, cậu cũng không thể chấp nhận được.

Cậu quen Bành Tĩnh Hoằng không được bao lâu đã nhận ra Khương Tú thích hắn, cậu đã nhắc nhở khuyên bảo mấy lần nhưng Bành Tĩnh Hoằng vẫn cứ gần gũi với Khương Tú như thường. Chính hắn tạo cơ hội cho cô ta dàn xếp mọi chuyện, vậy mà sau chuyện ấy hắn vẫn xem Khương Tú như một  “bông sen trắng thuần khiết”, đồng ý chuyện “hôn nhân hợp đồng” với cô ta.

Cố Ngôn Tử còn cảm thấy thương Khương Tú vì cậu biết Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ. Sau khi đính hôn, cậu đã khuyên cô ta bỏ Bành Tĩnh Hoằng đi mà tìm người đàn ông của đời mình…

Bây giờ nghĩ lại chuyện cũ, Cố Ngôn Tử chỉ thấy mình ngốc.

Khương Tú mà cần cậu thương à? Cô ta trở thành vợ Bành Tĩnh Hoằng, thành phu nhân trong gia đình, còn sinh một thằng con trai. Dù Bành Tĩnh Hoằng không thích cô ta thì vẫn còn ông bà Bành, hai người luôn một mực che chở Khương Tú. Thằng cu thì vừa chui ra khỏi bụng mẹ đã được ông Bành cho thành cổ đông của Giải trí Tinh Duyệt…

“Ai nói với em chuyện này?” Ánh mắt Bành Tĩnh Hoằng lộ vẻ ngạc nhiên: “Chỉ là việc ngoài ý muốn…”

“Bành Tĩnh Hoằng, tôi không quan tâm hai người cố tình hay vô tình, tôi không muốn quen anh nữa, chia tay đi!” Cố Ngôn Tử nói.

Cậu không muốn thấy gương mặt Bành Tĩnh Hoằng lúc này tí nào.

“Cố Ngôn Tử! Vì anh ta mà em chia tay với anh phải không?!” Bành Tĩnh Hoằng chỉ vào Trịnh Gia Hòa: “Em tìm được người khác ngon nghẻ hơn nên cứ thế đá anh hả?”

Suy nghĩ của Bành Tĩnh Hoằng về cậu chỉ có vậy thôi đấy, nghĩ cậu làm vậy vì tiền…. Cố Ngôn Tử nở nụ cười: “Rồi sao?”

“Cố Ngôn Tử, em… đừng làm anh thất vọng nữa được không? Anh có bạc đãi gì em chưa?”

“Anh cũng có tốt lành gì với tôi đâu…” Cậu nhìn hắn tức giận mà chỉ thấy buồn cười: “Tôi đi cùng anh chỉ được mặc mấy bộ đồ chừng mấy trăm tệ. Giờ anh nhìn đi, đồ tôi mặc có trăm ngàn tệ cũng chưa chắc mua được… Đương nhiên tôi chọn anh ấy không chọn anh.”

Hiện tại chủ sở hữu của Giải trí Tinh Duyệt vẫn là ba của Bành Tĩnh Hoằng, dĩ nhiên cậu ấm như hắn không thiếu tiền nhưng cũng không dư dả. So với Trịnh Gia Hòa đã nắm chắc trong tay cả một tập đoàn thì quả thật hắn không là gì cả.

Một thiếu gia luôn sống trong nhung lụa như Bành Tĩnh Hoằng bị Cố Ngôn Tử bình phẩm về chất lượng quần áo thì mặt lúc xanh lúc đỏ: “Anh không ngờ em là người như vậy! Em sẽ hối hận!”

“Ừa.” Cố Ngôn Tử tỉnh bơ nhìn hắm.

Bành Tĩnh Hoằng tự cảm thấy lúc này hắn như một trò cười, không còn kiên nhẫn nữa mà xoay người bỏ đi.

Hắn đi rồi thì Cố Ngôn Tử đang ung dung mới chợt nhận ra… Nãy giờ đứng cãi lộn với Bành Tĩnh Hoằng không chỉ làm lộ xu hướng tình dục của cậu mà còn kéo cả Trịnh Gia Hòa vào…

Cố Ngôn Tử cứng người quay lại, cúi đầu nói giọng đầy hối lỗi: “Chú… xin lỗi… liên lụy chú rồi…”

“Không sao.” Trịnh Gia Hòa đáp: “Anh không ngại làm bia đỡ đạn của em.”

Nói xong thì nhìn Cố Ngôn Tử với ánh mắt đầy phức tạp. Anh biết là cậu đã chịu tổn thương gì đó, nhưng không ngờ lại là tổn thương lớn như vậy.

Từ cuộc đối thoại của hai người, anh nhận ra Cố Ngôn Tử bị cắm sừng, tên khốn kia đã đính hôn…

Trịnh Gia Hòa vỗ vỗ bả vai cậu: “Thả lỏng nào, trong cuộc sống ai mà không gặp vài tên như vậy?”

“Chú, em thích đàn ông… Việc này…” Cố Ngôn Tử ngượng ngùng.

Tuy mấy năm nay xu hướng “hủ hóa” ngập tràn khắp nơi, lâu lâu phim ảnh của Tinh Duyệt cũng chêm vào vài tình tiết nam nam, nhưng thực tế xã hội còn rất nhiều người không chấp nhận được chuyện này.

“Trùng hợp nhỉ? Anh cũng vậy.” Trịnh Gia Hòa cười đáp.

Cố Ngôn Tử nghe anh nói thì giật mình, Trịnh Gia Hòa thích đàn ông??? Sao cậu không nghe ai nói gì hết vậy!!

“Đi thôi.” Trịnh Gia Hòa lại nói: “Chạy một vòng cho quên hết mọi chuyện.”

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu, nhìn dáng vẻ bình thản của anh thì nghĩ là anh chỉ nói đùa để an ủi cậu.

Nhưng đùa hay không thì cậu vẫn rất thích phản ứng  này của Trịnh Gia Hòa.

Chú Trịnh của cậu đúng là một người tốt!

Khách sạn An Hoa có một phòng gym đầy đủ tiện nghi.

Lúc này còn khá sớm nên không có ai cả, coi như Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa tha hồ mà dùng máy chạy bộ.

Nói đúng ra thì chỉ có Trịnh Gia Hòa chạy vì Cố Ngôn Tử vào trong chỉ lấy ghế ngồi xuống, mượn cục sạc của nhân viên khách sạn để sạc điện thoại.

Người ta bảo yêu là tốn tiền, bỏ nhau cũng tốn tiền không kém… Văn phòng của Cố Ngôn Tử đã gặp rất nhiều chuyện từ khi cha mẹ Bành Tĩnh Hoằng biết đến sự hiện diện của cậu…

Mới tháng trước văn phòng vẫn nhận viết một kịch bản, vậy mà vì trạng thái làm việc cực kì tệ của cậu, đàn em thân thiết cũng muốn bỏ đi…

Đời trước dù đã làm lành với Bành Tĩnh Hoằng nhưng công việc vẫn bị ảnh hưởng, kịch bản viết xong cũng không hay, chưa hết, cậu còn bị vu là đạo văn…

Nhớ lại một đống chuyện bực bội làm Cố Ngôn Tử chỉ muốn chửi thề ngay lập tức.

“Người như vậy không đáng để lưu luyến, sau này em sẽ tìm được người tốt hơn.” Trịnh Gia Hòa đang chạy thì thấy gương mặt ỉu xìu của Cố Ngôn Tử, bèn nói một câu trấn an.

“Vâng!” Cố Ngôn Tử nhìn anh cười: “Em không nhớ nữa, người như anh ta ai mà thích nổi!”

“Em suy nghĩ được vậy là tốt.”

“Đương nhiên là em nghĩ vậy, thoát được cái vực này vui bao nhiêu chú có biết không.” Cố Ngôn Tử nói.

Những lời này đều là thật lòng nhưng Trịnh Gia Hòa lại không tin: “Vậy thì tốt… Hắn ta không đáng được yêu.”

“Đúng vậy!” Cố Ngôn Tử gật đầu: “Huống hồ anh ta ngày càng quá trớn.”

Kỳ thật người như Bành Tĩnh Hoằng… không quá trớn cũng nên chia tay càng sớm càng tốt.

Có một bà mẹ cực phẩm, một đám bạn nhìn là thấy ghét, một cô thanh mai trúc mã lúc nào cũng lom lom quan sát không chớp mắt, vậy mà hắn vẫn bám vào mấy người đó cho được!

Đàn ông kiểu này có xui mới dính phải.

Có điều, những thứ này không liên quan đến cậu nữa rồi.

Cố Ngôn Tử chống cằm nhìn Trịnh Gia Hòa chạy bộ, rất chú ý tốc độ của máy, thấy Trịnh Gia Hòa chạy càng lúc càng nhanh thì lo lắng nhắc nhở: “Chú, chú chạy chậm thôi, coi chừng mệt đó!”

Trịnh Gia Hòa còn chưa làm nóng người: “… Anh không sao.”

— Hết chương 7—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

 

15 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 07

  1. Bận thi không đọc truyện được. Giờ thi xong rồi ngoi lên đọc chương mới ai ngờ quên mất nội dung cũ thế là đọc lại từ chương 1. :)))))))))
    Châm ngôn sống của Ngôn Ngôn sau khi trọng sinh: Trời đất bao la sức khỏe chú là lớn nhất. :)))))

    Liked by 3 people

  2. Vụ mặt nhẵn bóng dầu vì thức đêm, tôi rất thấu hiểu… Chời ơi không chỉ nhẵn bóng dầu mà da còn sạm, mắt còn quầng thâm, khả năng cao còn nổi mụn…. Thức đêm thực sự là con dao mổ trâu giết hại nhan sắc mà…

    Liked by 1 person

      1. Xong lúc đó lại khóc lóc đòi quay lại thì đúng là cực phẩm =))) tui là Vô Ngạn nè cô ơi ~ tui chỉ đổi tên thôi á. Cô đừng quên toi á

        Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)