[Đại Thiếu] _ 05

7fa13d36a2cc7f04231a1e347ba11d00

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

05.

Trịnh Gia Hòa im lặng nhìn Cố Ngôn Tử.

Đúng là anh có lớn hơn cậu vài tuổi nhưng dù gì cũng mới ba mươi, đang lúc đàn ông sung sức thế này… Dìu?

Vậy lúc nãy Cố Ngôn Tử cứ kéo anh đi… à không phải kéo, mà là dìu sao?

Bảo sao anh cứ thấy là lạ.

Cố Ngôn Tử nhanh chóng cười lấy lòng anh, đồng thời viện đại một lý do: “Chú, em chỉ muốn thể hiện sự yêu kính với chú.”

Cậu cười lại lộ ra cái lúm đồng tiền, Trịnh Gia Hòa thấy dáng vẻ ngọt ngào cười cầu hòa này thì cũng không muốn so đo: “Không cần dìu, anh tự biết đi nghỉ ngơi. Phòng bên cạnh không có người ở, tối em có thể ngủ bên đó.”

Căn phòng trong khách sạn mà Trịnh Gia Hòa ở có hai phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng tắm, cộng thêm một phòng treo quần áo và một nhà bếp thoáng đãng. Nơi này rất rộng, thêm một Cố Ngôn Tử không thành vấn đề.

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu. Nếu không gặp Trịnh Gia Hòa thì đêm nay cậu cũng lo mướn phòng ngủ lại trong này, giờ còn được ở cùng anh, đúng là may mắn hết sức.

Thấy Cố Ngôn Tử đồng ý, Trịnh Gia Hòa lại nói: “Anh bảo trợ lý mua cho em vài bộ quần áo, bình thường em mặc thế nào?”

Cố Ngôn Tử lập tức báo cáo số đo và các kiểu quần áo bình thường mình hay bận.

Nói xong mới nhận ra đồ cậu hay mặc trước lúc sống lại không được rẻ lắm…

Cũng may là Trịnh Gia Hòa không thiếu tiền…

Trịnh Gia Hòa gọi điện cho trợ lý bảo mang quần áo tới rồi nói với Cố Ngôn Tử: “Em ở đây chờ cậu ta tới, anh đi tắm cái đã.”

“Chú mau đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Ngôn Tử lại cười tươi nhìn Trịnh Gia Hòa, cố gắng để mình trông thật ngoan.

Người lớn… thường hay thích mấy đứa nhóc ngoan ngoãn thế này.

Trịnh Gia Hòa về phòng của mình.

Anh không bao giờ bỏ về phòng trước khi còn chưa sắp xếp ổn thỏa các thứ cho khách, nhưng hành vi của Cố Ngôn Tử hôm nay rất kì lạ.

Cố Ngôn Tử đã bỏ nhà đi bốn năm, tuy là tháng nào cũng gửi tin báo bình an về nhưng luôn kiên quyết không chịu liên lạc, trốn rất kĩ, không thấy có dấu hiệu gì là sẽ bỏ cuộc.

Nhưng hôm nay… thái độ với anh vô cùng nghe lời không nói, cậu còn tự nguyện liên lạc về nhà.

Tuy phương thức nịnh hót này hơi lạ, nhưng một thiếu gia như Cố Ngôn Tử thì cần gì ở anh chứ?

… Hay là gặp chuyện gì bên ngoài rồi muốn anh giúp đỡ đây?

Trịnh Gia Hòa về phòng một lúc thì lại gọi cho trợ lý, bảo cậu ta đến xem quản lý khách sạn giải quyết thế nào và điều tra xem mấy năm nay Cố Ngôn Tử làm gì, có bị ức hiếp gì hay không.

Anh vừa cúp điện thoại thì ba Cố lại gọi tới.

Lúc nãy nói chuyện với Cố Ngôn Tử thì ba Cố toàn quát mắng, bây giờ Trịnh Gia Hòa nghe điện thoại, biết Cố Ngôn Tử không ở cạnh thì ông nói chuyện hòa hoãn hơn nhiều, không chỉ nhờ cậy Trịnh Gia Hòa chăm sóc giùm Cố Ngôn Tử mà còn hết lời cảm ơn anh.

“Yên tâm đi ạ, tôi sẽ chăm sóc Ngôn Tử, không để ai làm gì thằng nhóc đâu.” Trịnh Gia Hòa đồng ý, và không nói chuyện hôm nay Cố Ngôn Tử khác thường ra.

Anh phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi mới quyết định xem có nên nói cho ba Cố không.

Lúc Trịnh Gia Hòa nói chuyện trong phòng thì Cố Ngôn Tử cũng lấy điện thoại của mình ra.

Trong WeChat của cậu có rất nhiều tin nhắn, Cố Ngôn Tử nhìn thoáng qua một lần rồi cho Bành Tĩnh Hoằng và đám bạn tốt của Bành Tĩnh Hoằng nhưng không tốt với cậu vào blacklist hết.

Đương nhiên, số điện thoại cũng nhận vé vào sổ đen.

Xong xuôi cả thảy thì cậu lên mạng, tìm hiểu về bệnh tim.

Hiện tại vấn đề mà Cố Ngôn Tử quan tâm nhất là sức khỏe của Trịnh Gia Hòa.

Từ lúc nhìn thấy anh là trong đầu Cố Ngôn Tử chỉ có duy nhất vị ân nhân cứu mạng này, bạn trai đã chia tay hơn hai năm và lũ bạn của hắn gì đó thảy ra khỏi đầu hết.

Nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa lại nhớ cậu.

Bọn họ bị Cố Ngôn Tử đánh, nhất định phải nghe được lời giải thích thỏa đáng, còn muốn Cố Ngôn Tử phải trả cái giá thật lớn.

Tuy là Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh Gia Hòa nhưng bọn họ không cảm thấy Trịnh Gia Hòa thật sự quan tâm tới cậu… Chắc là Trịnh Gia Hòa chỉ đột nhiên hứng thú nên dẫn Cố Ngôn Tử đi đâu đó chơi một chút, nếu Cố Ngôn Tử thật sự có lỗi thì cũng không đến mức bao che.

Không chừng sau khi biết được sự thật còn ghét bỏ cậu ta nữa kìa!

Sau khi xem lại camera an ninh thì biết được chuyện gì xảy ra ngay, Tôn Minh Nghĩa sốt ruột nãy giờ hùng hổ đứng lên: “Các người thấy chưa, cậu ta đá tôi một phát! Tôi phải nghe cậu ta giải thích rõ ràng! Gọi Cố Ngôn Tử đến xin lỗi ngay!”

“Các anh ra tay trước mà.” Quản lý đáp. Dựa trên video thì đúng là mấy người này đuổi đánh Cố Ngôn Tử trước, Cố Ngôn Tử chỉ phòng vệ chính đáng nên đám người này mới bị đánh.

“Đó là vì nó phá trong lễ đính hôn của bạn tôi! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ…” Tôn Minh Nghĩa cười lạnh một tiếng.

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị người khác chen vào: “Quản lý Trương, tổng giám đốc Trịnh bảo tôi đến xem một chút.”

Trợ lý của Trịnh Gia Hòa đi đến, ngay phía sau là Bành Tĩnh Hoằng cũng đang vội vã: “Quản lý Trương, nghe nói bạn tôi đang ở đây…”

Vừa đến đã thấy đám người Tôn Minh Nghĩa, hắn liền hỏi: “Không biết chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bọn họ đuổi đánh người khác trong khách sạn.” Quản lý Trương đáp.

Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng hơi biến đổi, có vẻ tức giận nhìn về phía đám bạn mình.

Cố Ngôn Tử đột nhiên quậy phá trong lễ đính hôn của hắn đã làm hắn rất bực, nhưng nếu đám Tôn Minh Nghĩa mà ra tay với cậu thì cũng là chuyện khiến hắn bực không kém.

Thực ra vì tận mắt chứng kiến bọn họ đuổi theo Cố Ngôn Tử ra ngoài rồi lại không trở vào, sợ Cố Ngôn Tử gặp chuyện nên hắn mới ra ngoài xem thử cậu ở đâu.

“Không phải! Anh Bành, tụi này không hề đánh nó, chính nó đánh tụi này!” Tôn Minh Nghĩa vội vàng lo sợ giải thích.

Bành Tĩnh Hoằng đã tới thì họ không thể làm gì Cố Ngôn Tử nữa… Nhưng thời gian còn dài, thù này sớm muộn cũng phải báo.

Bành Tĩnh Hoằng nhíu chặt chân mày, nói quản lý Trương cho hắn xem lại băng ghi hình một lần. Sau khi chắc chắn Cố Ngôn Tử không sao thì mới bình tĩnh lại.

Video đang chạy đến khúc Cố Ngôn Tử nhờ hai bảo vệ giúp đỡ thì quản lý Trương lại bấm ngừng: “Sự việc là như vậy, bạn của cậu gây sự trong khách sạn…”

Rõ ràng là quản lý Trương thiên vị Cố Ngôn Tử… Tôn Minh Nghĩa thấy Bành Tĩnh Hoằng vẫn đang khó chịu thì nói: “Anh Bành, anh biết là nó tạt rượu tụi em trước mà!”

“Quản lý Trương, nếu không có chuyện gì thì việc này bỏ qua đi… Tôi dẫn bọn họ đi ngay.” Bành Tĩnh Hoằng nói. Đám bạn này của hắn không thích Cố Ngôn Tử, mà Cố Ngôn Tử cũng không thích bọn họ, việc này luôn làm hắn đau đầu. Có điều một bên là người yêu, một bên là bạn bè chơi từ nhỏ đến giờ, hắn không biết làm thế nào mới phải… May mà hôm nay không có chuyện gì lớn, nhưng mà: “Cố Ngôn Tử đâu?”

Ý của hắn rõ ràng là muốn dẫn bạn hắn đi, và dẫn Cố Ngôn Tử đi luôn…

Trợ lý của Trịnh Gia Hòa nghe thấy thì cười nói: “Thưa cậu, thiếu gia Cố không thể đi theo cậu được.”

Bành Tĩnh Hoằng hơi mất hứng: “Anh là ai?”

Trợ lý không trả lời mà nhìn sang quản lý Trương: “Vậy đã biết chuyện gì xảy ra rồi đúng chứ? Có gì hỏi thử thiếu gia Cố xem cậu ấy còn yêu cầu gì không?”

Quản lý Trương gật đầu, Bành Tĩnh Hoằng bị bọn họ ngó lơ thì càng khó chịu hơn: “Cố Ngôn Tử đâu rồi?”

“Thiếu gia Cố đang ở cùng tổng giám đốc Trịnh.” Trợ lý nói.

Tôn Minh Nghĩa cũng nói: “Anh Bành! Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh tổng rồi!” Thật ra hắn ta định nói Cố Ngôn Tử dựa hơi Trịnh Gia Hòa chạy mất rồi, nhưng lúc này mà nói ra chỉ sợ làm mích lòng cả Bành Tĩnh Hoằng và trợ lý của Trịnh Gia Hòa thôi.

“Tổng giám đốc Trịnh của Minh Lợi?” Bành Tĩnh Hoằng ngạc nhiên hỏi lại.

“Đúng vậy! Anh Bành, Cố Ngôn Tử nó…” Tôn Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: “Nó không biết xấu hổ.”

Bành Tĩnh Hoằng nghe được Tôn Minh Nghĩa nói vậy thì trừng mắt nhìn qua, rồi lại quay sang quản lý Trương: “Quản lý Trương, xin lỗi vì gây phiền phức cho khách sạn. Không biết bây giờ tổng giám đốc Trịnh đang ở đâu? Ngôn Tử không hiểu chuyện, tôi sẽ dẫn em ấy đi ngay.”

Trợ lý im lặng nhìn Bành Tĩnh Hoằng, không biết hắn lấy đâu ra tự tin mà nghĩ Cố Ngôn Tử như vật sở hữu của mình vậy?

Quản lý Trương cũng nhìn hắn đầy khó hiểu.

Vừa rồi nghe Bành Tĩnh Hoằng nói chuyện với đám Tôn Minh Nghĩa cũng nhận ra được vài điều, liên hệ lại một chút là biết nguồn căn sự việc ngay.

Cố Ngôn Tử chắc hẳn từng có quan hệ với Bành Tĩnh Hoằng, nhưng hôm nay là ngày đính hôn của hắn.

Đã đính hôn rồi mà còn nói chuyện mập mờ về Cố Ngôn Tử như vậy là sao?

Với lại… Rõ ràng Cố Ngôn Tử không cần hắn nữa, bây giờ đã ngắm trúng boss Trịnh của bọn họ rồi.

Lúc quản lý Trương gọi điện cho Trịnh Gia Hòa thì anh mới ra khỏi phòng mình.

Hiện tại vẫn còn nhiều chuyện chưa xử lý xong, đương nhiên anh không thể tắm rửa rồi đi ngủ được.

“Chú không ngủ hả?” Cố Ngôn Tử nhanh chóng tắt trình duyệt rồi nói với anh.

“Ừ, còn nhiều việc phải làm.” Trịnh Gia Hòa cười cười: “Anh cho em số điện thoại của trợ lý, nếu cần gì thì tự nói với cậu ta.”

“Vâng, em biết rồi.” Cố Ngôn Tử gật đầu.

Cậu vừa cầm điện thoại mở danh bạ lên định lưu số thì chuông điện thoại của Trịnh Gia Hòa vang lên.

Trịnh Gia Hòa cười xin lỗi cậu rồi nhận điện thoại, nghe xong một câu thì nhấn loa ngoài rồi đưa cho Cố Ngôn Tử.

Điện cho mình? Chẳng lẽ ba lại gọi tới? Cố Ngôn Tử đang lo thì nghe được tiếng của quản lý Trương: “Tổng giám đốc, đã xác định rõ vấn đề, mọi chuyện đúng như thiếu gia Cố nói… Thiếu gia Cố bị đe dọa trong khách sạn của chúng ta, không biết có yêu cầu gì không?”

Thực ra quản lý Trương xem video thấy Cố Ngôn Tử đá người còn thấy đau giùm, dĩ nhiên là biết Cố Ngôn Tử chẳng sợ hãi gì cả.

Nhưng boss của họ phái cả trợ lý tới rồi…

Cố Ngôn Tử nghe thấy thế thì nhìn Trịnh Gia Hòa: “Đây là…”

Trịnh Gia Hòa nói: “Em muốn làm sao thì làm.” Cố Ngôn Tử là đàn em nên anh nhất định phải che chở. Việc hôm nay cứ để Cố Ngôn Tử quyết đinh, dù cậu có muốn báo cảnh sát hay mời luật sư kiện ra toà đòi bồi thường tổn thất tinh thần thì anh cũng thu xếp thỏa đáng hết.

Cố Ngôn Tử nghe vậy lại cười ra hai cái lúm đồng tiền, rồi nói vào điện thoại: “Em chỉ hơi sợ thôi, không sao cả… Nhưng bọn họ dám hành hung người khác trong khách sạn nên không thể không truy cứu được… Em nghĩ nên cho bọn họ vào danh sách đen của An Hoa.”

Cậu không mong mình có thể làm gì được đám người Tôn Minh Nghĩa, dù gì một cọng lông của cậu cũng chưa bị đụng đến.

Nhưng Trịnh Gia Hòa đã ra hiệu rằng cậu muốn làm gì cũng được…

Trong lòng Cố Ngôn Tử nhảy múa tưng bừng, cậu liền chọn một biện pháp có thể làm cho đám Tôn Minh Nghĩa mất mặt nhưng không để người khác bàn tán gì về Trịnh Gia Hòa.

Boss Trịnh đưa điện thoại cho Cố Ngôn Tử rồi? Quản lý Trương nhận ra việc này thì càng hiểu là không thể đắc tội với cậu, nhanh chóng đồng ý rồi nói với đám người Tôn Minh Nghĩa: “Các anh gây rối trong khách sạn của chúng tôi, sau này khách sạn không chào đón các anh nữa.”

“Vậy là ý gì?” Tôn Minh Nghĩa đen mặt, có chút việc nhỏ này mà muốn cho bọn họ vào sổ đen à?

Khách sạn An Hoa rất rộng, view và trang trí lại đẹp, ai trong bọn họ cũng muốn đãi tiệc cưới ở đây, từ giờ không thể vào đây thì còn gì là mặt mũi nữa!

Lúc nãy Tôn Minh Nghĩa la hét đòi báo cảnh sát chỉ là muốn tạo chút áp lực, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn báo cảnh sát – Hắn bị đánh, bị tạt rượu hỏng hết cả quần áo. Nếu báo cảnh sát thì thế nào Cố Ngôn Tử cũng bị xử lý.

Ý niệm này vừa hiện lên thì Tôn Minh Nghĩa nhanh chóng đè nó xuống.

Bành Tĩnh Hoằng sẽ không để bọn họ báo cảnh sát, mà có báo thật…  thì bọn họ càng mất mặt thêm.

“Đây là ý của tổng giám đốc Trịnh?” Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa mi tâm, hôm nay chẳng có chuyện gì vừa ý hắn.

“…” Quản lý Trương suy nghĩ một chút thì quyết định nói thật: “Đây là ý của thiếu gia Cố.”

“Không thể nào!” Bành Tĩnh Hoằng nói ngay không chút nghĩ ngợi, Cố Ngôn Tử sao có thể hùng hổ như vậy? Mà nếu đây là ý của cậu thì sao quản lý An Hoa lại phải nghe theo chứ?

Thấy cuộc gọi trên tay quản lý vẫn chưa tắt, Bành Tĩnh Hoằng liền nói: “Quản lý Trương, có thể cho tôi nói vài câu với cậu Trịnh được không?” Nên làm như vậy… hẳn là bọn họ không cẩn thận đắc tội với Trịnh Gia Hòa rồi.

Quản lý Trương hơi do dự, nhưng Cố Ngôn Tử đã nghe được giọng Bành Tĩnh Hoằng nên nói: “Quản lý Trương, đưa điện thoại cho anh ấy đi.”

Quản lý Trương nghe thấy thì đưa di động của mình cho Bành Tĩnh Hoằng.

Trên màn hình đang hiện là gọi cho “tổng giám đốc Trịnh”, Bành Tĩnh Hoằng nhận điện thoại: “Xin chào tổng giám đốc Trịnh, tôi ở công ty giải trí Tinh Duyệt…”

“Cố Ngôn Tử đây.” Cậu nói.

“Cố Ngôn Tử!” Bành Tĩnh Hoằng hơi tức giận: “Sao lại là em? Tổng giám đốc Trịnh đâu?”

“Bên cạnh tôi.” Cậu đáp.

“Cố Ngôn Tử em quậy chưa đủ hả?” Bành Tĩnh Hoằng nhíu mày: “Đưa điện thoại cho tổng giám đốc Trịnh, anh muốn nói chuyện với người ta.”

“Tổng giám đốc Trịnh không nói chuyện với anh… Khách sạn An Hoa sẽ cho đám bạn của anh vào sổ đen, không thương lượng gì hết.”  Cố Ngôn Tử trả lời, rồi không đợi Bành Tĩnh Hoằng phản ứng đã nói tiếp: “Được rồi, chúng tôi buồn ngủ, không quan tâm tới anh nữa!”

Ngủ?! Cậu ngủ với ai? Bành Tĩnh Hoằng chợt siết chặt di động trong tay, khóe mắt hằn lên những tơ máu đỏ.

—-

Cua: Ủa Mr Bành yêu kiểu gì ngộ vậy???

— Hết chương 5—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

16 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 05

  1. Thôi lọt hố Thứ tử chưa xong giờ lại lọt tiếp hố này. Mình tin vào gu truyện của nhà Duy Ngã.
    Cố lên editor ưi :3

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)