[Đại Thiếu] _ 04

009a728e8a632ada3f44c1595c0cd214

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

04.

Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử thì cũng đứng khựng lại.

Ba anh và ông ngoại Cố Ngôn Tử rất thân nhau, vì vài chuyện xảy ra hồi nhỏ mà anh cũng rất biết ơn nhà họ Cố. Bởi vậy dù không còn sống cùng thành phố nhưng hai bên luôn giữ liên lạc với nhau.

Anh biết Cố Ngôn Tử bỏ nhà đi, cha mẹ cậu còn nhờ anh để ý cậu một chút – nếu anh có gặp cậu ở đâu đó.

Lần gặp này trong khách sạn chắc chắn là vô tình, Trịnh Gia Hòa cứ tưởng cậu thấy mình thì sẽ bỏ chạy ngay, ai ngờ Cố Ngôn Tử lại chạy ngược đến chỗ anh.

Tuy biểu cảm Trịnh Gia Hòa vẫn không đổi nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc, anh còn ngạc nhiên hơn khi Cố Ngôn Tử chạy đến khoác lấy tay anh vô cùng tự nhiên.

Trịnh Gia Hòa vẫn đang thấy ngờ ngợ thì nghe được Cố Ngôn Tử nói: “Tổng giám đốc Trịnh, em biết anh nè, khách sạn này của anh đúng không? Bọn họ định đánh em trong này! Anh phải cho họ một bài học!”

Trịnh Gia Hòa càng ngạc nhiên hơn, sau đó bị nụ cười đầy tinh ranh của Cố Ngôn Tử đập vào mặt.

Anh cũng bất đắc dĩ cười lại, rồi quay sang nói với quản lý vừa mới chạy đến: “Cậu xử lý chuyện này đi.”

Nói xong thì quay sang Cố Ngôn Tử: “Theo anh không?”

“Theo!” Cố Ngôn Tử cười tươi rói nhìn Trịnh Gia Hòa, nụ cười còn kèm theo cái lúm đồng tiền sâu hoắm, thoạt nhìn vô cùng lém lỉnh.

Trịnh Gia Hòa thấy cậu cười thì cảm giác quen thuộc nháy mắt ùa về. Hồi trước lúc anh còn ở cạnh nhà họ Cố, thằng nhóc này cứ hay trèo tường sang tìm anh chơi, khi đó mặt nó có tròn hơn bây giờ một chút, nhưng nụ cười và cái lúm đồng tiền thì không sai vào đâu được.

Bỏ nhà đi mấy năm như vậy, không biết sống có tốt không đây… Trịnh Gia Hòa muốn hỏi rất nhiều nhưng lại ngại phiền, anh đành dẫn Cố Ngôn Tử ra sảnh Hải Đường phía sau khách sạn.

Ở khu này anh có một phòng nghỉ riêng cho mình, bình thường nếu có công chuyện gì mà trao đổi xong muộn quá thì anh sẽ nghỉ lại đây. Hôm nay là một ngày như vậy… Mấy ngày nay anh bận rộn đến mức không ngủ được quá 5 tiếng một ngày, hôm nay vừa xong việc ở gần đây nên định về nghỉ ngơi sớm một chút, không ngờ lại gặp Cố Ngôn Tử.

Trịnh Gia Hòa rất tự nhiên dẫn Cố Ngôn Tử đi, còn đám Tôn Minh Nghĩa thì ngây người tại chỗ.

Lúc Cố Ngôn Tử vừa nói với họ rằng “Bành Tĩnh Hoằng có là gì đâu.”, vừa đi về phía Trịnh Gia Hòa, thật ra ngoài tức giận, bọn họ còn có chút hả hê.

Trịnh Gia Hòa là ai chứ? Họ thì không nói, ngay cả anh Bành hay ông bà Bành cũng chưa từng tiếp xúc!

Cố Ngôn Tử mượn một người như vậy làm gì chứ? Chọc giận người ta rồi sau này chắc chắn sống rất khổ!

Vậy nên một đám người đợi xem kịch vui, người mưu mô nhất trong bọn là Đan Quần còn lén lấy điện thoại ra định quay phim lại.

Cố Ngôn Tử quyến rũ Trịnh Gia Hòa rồi bị anh ta dạy dỗ thế nào phải quay về đưa cho anh Bành xem, có vậy tên hồ ly tinh này mới không lừa được anh Bành nữa. Nếu được thì lan truyền ra ngoài luôn, Cố Ngôn Tử chắc chẳng còn mặt mũi nào mà sống, ý này hay quá đúng không?

Khà!! Này thì nhà biên kịch mới nổi… Không nhờ anh Bành thì không biết cậu ta chìm nghỉm ở đâu rồi!

Nhưng khi vừa bấm quay thì mọi chuyện lại diễn ra ngược với những gì họ nghĩ.

Cố Ngôn Tử chạy sang kéo tay Trịnh Gia Hòa, còn dùng cái giọng kì lạ kia tố cáo bọn họ. Cả đám đã đinh ninh là Trịnh Gia Hòa sẽ đẩy cậu ra, nhưng không… Trịnh Gia Hòa cười!! Còn dẫn Cố Ngôn Tử đi!!!

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Trịnh Gia Hòa vừa ý Cố Ngôn Tử rồi?

Tuy ngoại hình Cố Ngôn Tử không tệ, bọn họ cũng công nhận là cậu đẹp, nhưng điều quan trọng là cậu ta là đàn ông!

Trịnh Gia Hòa thích đàn ông??!

Cả bọn cứ như bị sét đánh, mà quản lý khách sạn cũng không khá hơn bọn họ bao nhiêu.

Trong mắt nhân viên như bọn họ thì ông chủ như một bông sen trắng thanh cao mà họ không thể chạm tới, vậy mà boss nhà mình lại dắt một cậu trai không biết từ đâu chạy tới đi mất rồi…

Boss còn cười hiền hoà với cậu ta…

Không biết lai lịch cậu trai kia thế nào đây!

Quản lý cực kì tò mò về Cố Ngôn Tử, nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình.

Cố Ngôn Tử nói bị đám người Tôn Minh Nghĩa vây đánh, Tôn Minh Nghĩa thì nói Cố Ngôn Tử quấy rối trong tiệc đính hôn của bạn hắn, làm vỡ đồ không nói, còn làm dơ quần áo của họ, đánh họ, và yêu cầu được bồi thường.

Sau khi Trịnh Gia Hòa đi, quản lý phải trấn an một hồi mới làm cho đám người Tôn Minh Nghĩa liên tục la hét đòi báo cảnh sát bình tĩnh lại, rồi không ngừng hối thúc nhân viên đi lấy băng ghi hình xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mà lúc này đây, Cố Ngôn Tử đang đỡ Trịnh Gia Hòa đi đến khu Hải Đường.

Không sai, chính xác là đỡ.

Vì sau khi chạy đến thì Cố Ngôn Tử phát hiện quầng thâm dưới mắt anh.

Trịnh Gia Hòa trông cao thế thôi chứ thật ra rất ốm yếu, sắc mặt còn tiều tụy thế kia… Ông ngoại Trịnh cũng thật là, biết rõ sức khỏe anh ấy không tốt mà còn giao việc vất vả như vậy!!

Cố Ngôn Tử vừa nghĩ đến việc Trịnh Gia Hòa còn trẻ mà mất sớm là lại khó chịu, nên cậu quyết tâm  đỡ anh đi không chút do dự.

Trên đường đi Trịnh Gia Hòa không nói chuyện, Cố Ngôn Tử cũng im lặng, cậu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện trong lòng.

Nghĩ về chuyện mình sống lại mới biết về bệnh tình của Trịnh Gia Hòa, nghĩ về việc mấy năm sau phải ở chung với anh, cả việc làm thế nào để tiếp cận anh nữa.

Người mà cậu nhớ nhung hơn hai năm bây giờ đang ở ngay bên cạnh… Cố Ngôn Tử cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu chảy mồ hôi rồi.

“Được rồi, không còn ai cả, em không phải đóng kịch nữa.” Trịnh Gia Hòa bảo trợ lý mở cửa xong thì cũng bảo người ta ra ngoài, rồi cười nói với Cố Ngôn Tử.

Anh cũng không ngu, anh biết rõ Cố Ngôn Tử tự nhiên chạy qua ôm mình rồi méc vốn này nọ là vì mượn oai tí thôi.

Có điều, thằng nhóc này diễn quá nhập tâm, cứ vậy mà kéo anh đi một đường…

Hai người đàn ông nắm tay nhau đi cũng hơi là lạ, đã vậy… Cố Ngôn Tử kéo kiểu gì mà anh cứ nghĩ là cậu đang đỡ…

“Chú Trịnh.” Cố Ngôn Tử ngượng ngùng nở nụ cười với Trịnh Gia Hòa.

Vừa rồi đúng là cậu mượn anh để chọc tức đám Tôn Minh Nghĩa, bây giờ cứ nhớ tới vẻ mặt của bọn chúng lúc cậu kéo anh đi là lại buồn cười.

Có điều bây giờ không phải lúc để cười…

Cố Ngôn Tử đỡ Trịnh Gia Hòa đến cạnh ghế sa lon:  “Chú Trịnh, ngồi xuống đi!” Cậu không hiểu gì về bệnh tim nhưng cũng biết là mắc bệnh này thì không được mệt nhọc.

Trịnh Gia Hòa nghe được hai tiếng “chú Trịnh” thì vô cùng ngạc nhiên.

Đúng là vai vế của anh lớn hơn cậu nhưng trước giờ Cố Ngôn Tử vẫn không chịu gọi anh là “chú”, sao bây giờ lại gọi ngọt xớt vậy chứ?

Trịnh Gia Hòa hơi khó hiểu nhưng cứ bị Cố Ngôn Tử kéo đến ghế sa lon bắt ngồi xuống, thêm vào nụ cười “ân cần” trên mặt cậu thì đột nhiên nhận ra.

Chắc là Cố Ngôn Tử có việc gì muốn nhờ rồi… Hoặc là không muốn mình nói chuyện hôm nay cho ba mẹ em ấy biết…

“Ngôn Tử, ba mẹ em vẫn đang tìm em đấy.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Ừ.” Cố Ngôn Tử đáp, ba mẹ vẫn luôn tìm cậu, cậu biết chứ. Chính vì biết nên mỗi lần cậu muốn gửi tin báo bình an hay quà cáp gì về nhà thì đều chọn bưu cục rất xa.

“Vậy, anh sẽ nói với bọn họ là gặp được em.” Trịnh Gia Hòa nói tiếp.

Cố Ngôn Tử gật đầu.

Cậu từng rất ghét ba mẹ mình.

Ba mẹ yêu cầu cậu quá cao, dạy dỗ thì quá nghiêm.

Từ nhỏ cậu đã bị ép học không biết bao nhiêu thứ, áp lực lớn thôi không nói, ba mẹ cũng gần như chẳng nói chuyện hay tâm sự với cậu.

Cậu luôn cảm thấy ba mẹ xem mình như món điêu khắc hoàn mỹ mà họ dày công mài giũa, sau này cậu không chịu nổi nữa mà nói thẳng với họ thì lại bị đánh một trận nhừ tử, Cố Ngôn Tử càng thất vọng về ba mẹ mình hơn.

Có điều, đã chết qua một lần rồi nên những chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Cố Ngôn Tử nhớ đến đời trước thì ngẩn người, Trịnh Gia Hòa lại nhầm rằng cậu không vui.

“Anh biết là ba mẹ em yêu cầu hơi cao, nhưng dù gì họ cũng là ba mẹ…” Trịnh Gia Hòa nhớ đến việc lúc nhỏ Cố Ngôn Tử không có thời gian chơi đùa, cậu đã lừa bảo mẫu là muốn đi ngủ trưa rồi trèo tường sang tìm anh chơi thì cũng hơi đồng cảm, nhưng vẫn nói tiếp: “Em có bất mãn gì thì cũng nên trao đổi với họ, vậy mới tìm ra hướng giải quyết tốt nhất.”

“Em biết, cảm ơn chú.” Cố Ngôn Tử gật đầu, rồi lại chú ý đến vẻ tiều tụy của Trịnh Gia Hòa.

Cậu chạy đến đây chắc chắn ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi! Cố Ngôn Tử nhìn anh đầy quan tâm: “Chú, em sẽ tự liên lạc với ba mẹ, chú đi ngủ đi!”

Trịnh Gia Hòa không tin lời cậu nói, cứ nghĩ là Cố Ngôn Tử đẩy anh ra là để nhân cơ hội chạy trốn… Anh liền lấy điện thoại ra bấm gọi video ngay cho ba cậu: “Anh không buồn ngủ, em liên lạc trước đã.”

Cố Ngôn Tử: “…”

Cố Ngôn Tử cầm điện thoại một hồi thì bên kia nhận cuộc gọi, sau đó khuôn mặt nghiêm túc của ba cậu hiện lên màn hình.

“Ba.” Cố Ngôn Tử cười, gọi một tiếng.

Từ nhỏ cậu đã rất sợ ba, nhưng lần đứng trước quỷ môn quan năm đó chứng kiến khuôn mặt lạnh lùng này khóc thảm thương và đầy ân hận thì cậu không còn sợ nữa. Qua thêm hai năm, quan hệ của hai cha con ngày càng tốt, muốn nói gì với nhau cũng thoải mái mà nói.

Thế nên thái độ của cậu rất tự nhiên, nhưng phản ứng của ba cậu có hơi dữ dội…

Ba Cố nhận được điện thoại thì gương mặt chỉ hơi nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy cậu thì lập tức quắt mắt: “Mày mày mày!! Mày cái đồ hỗn lão! Mấy năm nay mày chạy đi đâu!!”

“Con ở thành phố B…”

“Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Đột nhiên chạy mất không thấy bóng dáng!! Mày cái đồ hỗn láo!”

“Vâng…”

“Đồ hỗn láo, năm mới cũng không về nhà, mày… mày được đấy!”

“Ba, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.” Cố Ngôn Tử muốn nói mấy lần mà luôn bị cướp lời, đành bất đắc dĩ nói. Vốn từ của ba cậu không được phong phú lắm, nhìn thấy cậu là chỉ có ba chữ “Đồ hỗn láo”…

Gọi như vậy cậu nghe quen rồi nên không sao, nhưng ở đây còn có người khác…

“Mày còn biết tao là ba à!” Ba Cố lại nói: “Mày gây chuyện gì rồi phải không? Đó giờ không thèm liên lạc, bây giờ làm chuyện gì xấu xa rồi mới nhớ tới người ba này! Mày mạnh mẽ lắm mà? Không phải muốn đi trải nghiệm cuộc sống rồi mới về sao? Trải nghiệm tiếp đi!”

Cố Ngôn Tử: “…”  Không ngờ ba cậu dữ dội như vậy.

Mà cũng đúng, đây thật ra là bình thường, đời trước lúc người nhà tìm ra cậu thì cậu đang hấp hối, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy ngày mới qua được cơn nguy hiểm, chắc chắn ba cậu rất sợ. Sau chuyện đó thì cậu muốn làm gì ba cũng chịu, cả xu hướng tình dục của cậu cũng chấp nhận, nhưng bây giờ Cố Ngôn Tử này đang rất khỏe mạnh…

Ba Cố vẫn còn đang nói: “Đồ hỗn láo, mau sửa lại tật xấu rồi ngoan ngoãn về nhà…”

Cố Ngôn Tử tắt luôn video, lặng lẽ trả điện thoại lại cho Trịnh Gia Hòa.

Thật ra cậu không ngại bị chửi vài câu, nhưng cậu cần phải giữ thể diện…

Sau đó….

“Chú, mau đi ngủ nhanh lên!! Cần em dìu vào không?”

Trịnh Gia Hòa: “Dìu?”

—-
Tác giả: Trịnh tổng khỏe mạnh và ăn uống hổ báo: “Tại sao lại dìu anh?!”

Cua: Cá nhân mình khá thích cách xưng hô “chú – em” này vì nghe nó khá tình thú =))) Với lại từ nhỏ đến giờ Cố Ngôn Tử không bao giờ gọi Trịnh Gia Hòa là chú nên nếu để hai người xưng “chú – cháu” thì hơi kì và không hợp lý lắm. Mình nghĩ trong trường hợp của Trịnh Gia Hòa thì cũng xưng anh gọi em với Ngôn Tử thôi vì đó giờ nó có nhận mình là chú đâu… Nên tóm lại là mình muốn nói rằng mình sẽ để xưng hô như trên nha~~

— Hết chương 4—

<— Chương trước — Mục lục Chương sau —>

12 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 04

  1. Toi cũng thích em – chú lắm, thích bên công kêu tôi – em nữa, tình thú ~~
    Mà chương này ấn tượng mạnh nhất là cái tên nhân vật Đan Quần =))) le một con hay ấn tượng tiểu tiết =))))

    Liked by 1 person

  2. Mình cũng thích xưng hô là chú với em. Nghe nó cứ tình tình như nào ý. Đáng yêu số dzách luôn. :)))))

    Like

  3. :))))) chú em nghe 😏😏😏😏😏😏
    Mắc cười vụ dìu quá :))))) đang yên đang lành thì người ta lại tưởng mình bạo bệnh 🤣🤣

    Like

Leave a reply to Yami Ryu Cancel reply