[Đại Thiếu] _ 03

12a912c2c1d1c7b8e1d766058a8a2057

Đại Thiếu Trở Về

Quyết Tuyệt

Thể loại: Hiện đại, tình hữu độc chung, trọng sinh, giới giải trí, đàn ông chuẩn mực xã hội công x si tình thích quấn người yêu thụ, điềm văn, trả thù đời, 1×1, HE.

Biên tậpCua Bể

03.

Từ nhỏ Cố Ngôn Tử đã không thích công việc kinh doanh, chỉ thích viết lách các kiểu nên lúc bỏ nhà đi, cậu chọn trở thành một nhà biên kịch và nhà văn viết tiểu thuyết để mưu sinh.

Sống lại cũng không phải việc gì ghê lắm, cậu có thể thích nghi được.

Có điều, Cố Ngôn Tử không biết tại sao mình sống lại.

Cậu chỉ ngồi nghỉ trên xe có một lát, vậy mà bị kéo ngược về.

Để cậu sống lại, là muốn cậu làm gì đây?

Bành Tĩnh Hoằng quả thật rất đáng giận nhưng cậu không còn để tâm nữa, đời trước Cố Ngôn Tử cũng trả thù đủ rồi nên đã không còn liên hệ gì với hắn từ lâu. vậy chỉ còn…

Cố Ngôn Tử chợt nhận ra, đúng là có một chuyện làm cậu hối hận khôn nguôi…

Yêu đương với Bành Tĩnh Hoằng được 5 năm thì cậu vô tình phát hiện hắn và Khương Tú không trong sạch như những gì đã khẳng định. Bành Tĩnh Hoằng còn quen thêm một minh tinh mới nổi, ra sức vung tiền hầu hạ người ta…

Cậu có thể chiu đựng người mẹ cực phẩm và đám bạn kì lạ của hắn, nhưng không thể chịu được Bành Tĩnh Hoằng quá trớn như vậy. Lúc đó, cậu đã đề nghị chia tay với hắn.

Nhưng Bành Tĩnh Hoằng không chịu. cầu xin đủ điều, còn khiến bản thân trông thảm thương hết mức chỉ để mong cậu tha thứ và tiếp tục mối quan hệ này.

Sau đó, tên minh tinh được Bành Tĩnh Hoằng bao nuôi kia tìm người bắt cóc Cố Ngôn Tử, định cho cậu một bài học.

Bọn này là bọn không chuyên nghiệp nên ra tay không biết chừng mực, suýt nữa là đánh chết cậu… Nếu lúc đó không có người tới cứu thì Cố Ngôn Tử đã mất mạng rồi.

Người cứu cậu là con của bạn thân ông nội Cố Ngôn Tử – Trịnh Gia Hòa, đáng lẽ cậu phải gọi người ta là chú.

Lúc gặp Trịnh Gia Hòa lần đầu cậu chỉ mới bảy, tám tuổi, hai người cũng chẳng thân thiết gì, vậy mà Trịnh Gia Hòa vẫn bất chấp nguy hiểm tới cứu cậu.

Cố Ngôn Tử bị thương nặng, nằm bệnh viện một tháng mới về nhà, đang định đi tìm Trịnh Gia Hòa để nói lời cảm ơn thì lại hay tin anh đã qua đời vì bệnh tim tái phát.

Sức khỏe Trịnh Gia Hòa từ nhỏ đã yếu, lúc đó còn phải trông chừng một đứa thích trèo tường như cậu, phiền phức biết chừng nào. Sau này Trịnh Gia Hòa có khá hơn một chút thì cậu lại khiến người ta tổn hại sức khỏe vì đến cứu mình…

Lúc được cứu ra cậu mơ mơ màng màng, nhưng lại nhận thức rõ rằng Trịnh Gia Hòa đang cõng cậu, tấm lưng to lớn đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Cố Ngôn Tử.

Cậu nghĩ, chính mình là nguyên nhân làm Trịnh Gia Hòa mệt mỏi, có thế anh ấy mới đột ngột phát bệnh tim rồi qua đời.

Hai năm qua cậu vẫn rất hối hận và rất nhớ anh.

Trịnh Gia Hòa chỉ lớn hơn cậu tám tuổi, nhưng xét về thế hệ thì lại chung với ba mẹ cậu… Hồi trước cậu không bao giờ chịu gọi “chú”, nhưng sau khi được cứu thì trong thâm tâm Cố Ngôn Tử đã công nhận người chú này rồi.

Bây giờ ông trời cho cậu về lại 5 năm trước, có phải để cứu Trịnh Gia Hòa không?

Tuy bệnh tim là một loại bệnh vô cùng nghiêm trọng nhưng bây giờ y học rất phát triển, nhất định sẽ chữa được!

Nếu cần phải thay tim, cậu còn có được mấy năm dư dả để tìm tim cho Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử tính toán xong thì như nhận ra chân lý, đột nhiên cực kì vui mừng.

Nãy giờ cậu làm đủ thứ chuyện sau khi ra khỏi cái sảnh kia, nhưng thật ra thời gian mới trôi qua có một ít.

Đám bạn của Bành Tĩnh Hoằng bị cậu tạt rượu lúc nãy đã đuổi ra tới nơi.

“Cố Ngôn Tử, mày đứng lại cho tao!” Dẫn đầu là người đã bị cậu tạt cho hai lần rượu, người mà miệng mồm dơ dáy nhất – Tôn Minh Nghĩa.

“Tôi không hề chạy.”Cố Ngôn Tử buồn cười nhìn hắn: “Các người thì có đó… Muốn gây sự ở đây à?”

Khách sạn An Hoa không thích hợp để gây sự lắm, cậu cũng chẳng phải người dễ bắt nạt…

Cố Ngôn Tử “hảo tâm” nhắc nhở, nhưng đám kia đuổi cậu ra tận đây, lại chứng kiến thái độ như vậy thì càng tức giận.

Tôn Minh Nghĩa cầm đầu giơ nấm đấm lên, định đấm vào mặt Cố Ngôn Tử.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì Cố Ngôn Tử đã đá một cước vào chỗ hiểm của hắn.

Đúng là học võ phòng thân từ nhỏ là không uổng phí mà! Sau này gặp phải tai nạn bắt cóc, rồi chứng kiến cảnh Trịnh Gia Hòa còn trẻ mà ra đi như vậy, Cố Ngôn Tử càng quý trọng thân thể mình hơn, ngày nào cũng siêng năng tập luyện.

Tuy là lúc này người cậu yếu hơn trước lúc sống lại, nhưng chắc chắn đánh thắng được Tôn Minh Nghĩa.

Tôn Minh Nghĩa bị đá một phát đau đến cong người, nếu không phải vì sợ mất mặt thì hắn đã la làng lên rồi.

Đám người theo sau hắn thấy thế cũng không dám tiến lên.

Trong mắt bọn họ thì Cố Ngôn Tử luôn là đối tượng bắt nạt, hồi trước không ít lần vì lý do cá nhân mà gây sự với cậu, nhưng cậu không hề lên tiếng… Sao ngày hôm nay… cậu ta hết tạt rượu rồi đánh người… Trời sắp sập rồi à!

Những ánh mắt đổ dồn về phía Cố Ngôn Tử ngày càng cay độc hơn.

Cậu liền xoay người bỏ chạy.

Nếu chỉ có mình Tôn Minh Nghĩa thì Cố Ngôn Tử không chạy đâu, nhưng đến năm người đuổi theo cậu ra tận đây.

Từng người một lên thì cậu có thể xử đẹp hết, nhưng năm người một lúc thì chắc chắn Cố Ngôn Tử sẽ bẹp dí luôn, lúc này chỉ có chạy là thượng sách.

Cậu chạy men theo con đường lát đá trong hành lang, ra đến cửa thì gặp được hai nhân viên bảo vệ: “Chào các anh! Các anh giúp em với! Em bị một đám người vây đánh trong kia!”

Cố Ngôn Tử vừa nói xong thì đám người Tôn Minh Nghĩa mặt mày bặm trợn đuổi tới.

Nhân viên bảo vệ ngay lập tức kéo Cố Ngôn Tử về sau, lấy dùi cui điện ra đề phòng nhìn bọn họ: “Các người dừng lại mau!”

Cố Ngôn Tử núp sau lưng bảo vệ, tự chỉnh lại tóc tai một chút.

Khách sạn An Hoa là khách sạn tốt bậc nhất thành phố B, không những bên trong lắp nhiều camera an ninh mà số lượng bảo vệ cũng rất nhiều, đám người kia muốn gây sự với cậu ở chỗ này… đúng là shit lên não cả lũ rồi.

“Mấy người tránh ra!” Tôn Minh Nghĩa đen mặt nhìn hai nhân viên bảo vệ.

“Cố Ngôn Tử, mày có giỏi thì bước ra đây!” Lại có người lên tiếng.

Một người khác thì giải thích với bảo vệ: “Chúng tôi là khách dự tiệc ở sảnh Mẫu Đơn hôm nay, người này gây sự trong bữa tiệc, còn đánh người nữa, chúng tôi chỉ đang muốn giải quyết với cậu ta!”

“Anh bảo vệ, em không hề gây sự.” Cố Ngôn Tử nói, đồng thời hạ quyết tâm rằng đêm nay phải ở lại trong khách sạn này.

Không còn cách nào, ít ra ở đây thì an toàn được bảo đảm!

Mấy nhân viên bảo vệ không muốn đắc tội với khách, nhưng lại không thể để họ đánh nhau trong khách sạn được, đành dè dặt nói: “Mọi người, quản lí của chúng tôi sẽ tới ngay, có chuyện gì chúng ta thương lượng được không?.” Nếu không phải chuyện gì quá nghiêm trọng thì họ không muốn báo cảnh sát, xử lý nội bộ là ổn rồi.

“Vậy gọi quản lý tới đây nhanh lên” Tôn Minh Nghĩa lạnh mặt nhìn Cố Ngôn Tử: “Cậu ta gây chuyện trong sảnh Mẫu Đơn, làm hỏng quần áo của chúng tôi, nhất định phải giải quyết rõ ràng!”

“Cố Ngôn Tử, chuyện hôm nay không thể bỏ qua dễ dàng vậy đâu!” Có người nói thêm vào.

“Cố Ngôn Tử, sau này mày cẩn thận đấy!” Lại một người nữa không nhịn được.

Hôm nay bọn họ thật sự rất mất mặt mà nãy giờ vẫn không làm gì được Cố Ngôn Tử, lửa giận cứ dâng lên ngùn ngụt nên quyết phải dạy dỗ cậu cho bằng được. Không chỉ vậy mà hôm nay Cố Ngôn Tử còn dám tạt rượu rồi đánh bọn họ, việc này chắc chắn không thể bỏ qua.

Cố Ngôn Tử cũng nhận ra toan tính của bọn họ, nhưng không để ý lắm.

Nhà họ Bành có tiền, sở hữu một công ty đứng hàng top 5 trong giới giải trí là Tinh Duyệt, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là đám nhà giàu mới nổi.

Nếu không vì mấy năm nay làm kinh doanh có vẻ không ổn nên các nhà đầu tư ồ ạt lấn sân sang lĩnh vực giải trí, Tinh Duyệt lại may mắn mở rộng thêm được 2 chi nhánh lớn khiến giá trị công ty tăng cao… thì ở thành phố B này mấy ai biết đến Bành gia, nói gì tới đám người Tôn Minh Nghĩa.

Còn Cố Ngôn Tử… là con trai của người đứng đầu tập đoàn Cố thị lừng lẫy, bất động sản rất nhiều, so với họ thì Bành gia chẳng là gì cả.

Có điều… bây giờ Cố Ngôn Tử đang bỏ nhà đi thôi.

Cậu chẳng để những lời dọa nạt của đám Tôn Minh Nghĩa vào mắt, làm bọn họ giận càng thêm giận.

“Mày đừng tưởng rằng anh Bành vẫn che chở cho mày… Cố Ngôn Tử, trên đời này không có gì là mãi mãi, mày nghĩ mày là ai?” Tôn Minh Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Không còn anh Bành, mày có cái gì nào?”

“Hả? Thật ra tôi thấy không còn Bành Tĩnh Hoằng thì tôi sẽ có nhiều hơn nữa đó.” Cố Ngôn Tử đáp.

Cậu thật sự không hiểu đám bạn này của Bành Tĩnh Hoằng.

Bọn họ luôn cho rằng cậu và Bành Tĩnh Hoằng yêu nhau thì người thiệt thòi là anh Bành của họ, vì cậu xài tiêu xài tiền của hắn à?

Trên thực tế thì quen nhau mấy năm trời, cậu chẳng đụng đến một đồng của Bành Tĩnh Hoằng.

Tuy là bỏ nhà đi nhưng vì đã chuẩn bị từ trước nên cậu không hẳn là không có gì, mấy năm ở nhà được dạy dỗ hà khắc cũng không phí, Cố Ngôn Tử đã tự lên kế hoạch mở một văn phòng để mình làm biên kịch từ trước.

Vì nhiều nguyên nhân mà phòng làm việc của cậu vận hành không hẳn là trơn tru, nhưng một năm qua trừ bỏ chi tiêu các thứ thì cậu luôn kiếm được chừng trăm ngàn, chưa tính thu nhập từ những việc khác, Cố Ngôn Tử sống rất dư dả.

Tới tận bây giờ, Bành Tĩnh Hoằng mua gì cho cậu thì cậu đều mua lại. Hắn có cho cậu thẻ cậu cũng không xài.

“Mày có nhiều hơn nữa? Mày á?” Tôn Minh Nghĩa bật cười.

“Sao nào, mày vẫn muốn tìm người khác bao nuôi mày à?” Người khác khinh khỉnh nói: “Có ai thèm mày sao?”

Cố Ngôn Tử không nghe thấy những lời này.

Vì lúc này ánh mắt của cậu dán chặt vào người đàn ông đang dẫn theo vài người khác đi về phía này rồi!

Người đàn ông kia chừng ngoài ba mươi, thân hình cao lớn,  mặt mày tuấn tú. Và nụ cười ấm áp kia, Cố Ngôn Tử không thể quen hơn được nữa.

Thậm chí cậu còn vừa nhìn qua lúc đi thăm mộ trước khi sống lại.

Trịnh Gia Hòa!

Cố Ngôn Tử nhìn chằm chằm anh một chốc, thi gặp phải ánh mắt của anh.

Ánh mắt Trịnh Gia Hòa lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Cố Ngôn Tử biết, Trịnh Gia Hòa nhận ra cậu rồi.

Lúc này bọn họ đã mấy năm không gặp nhau, không ngờ Trịnh Gia Hòa chỉ vừa nhìn đã nhận ra cậu.

Cố Ngôn Tử nhìn thấy anh thì đương nhiên đám người Tôn Minh Nghĩa cũng thấy, và cũng nhận ra Trịnh Gia Hòa là ai.

Anh là chủ tịch của tập đoàn Minh Lợi.

Hiện tại trong thành phố B này chắc hơn phân nửa thép sản xuất xe là từ Minh Lợi mà ra, ngoài ra Minh Lợi còn đầu tư thêm bất động sản, như khách sạn An Hoa mà bọn họ đang đứng đây, cũng thuộc về tập đoàn Minh Lợi.

Trịnh Gia Hòa sở hữu một tập đoàn lớn như vậy nên thường xuyên có ghế tại các hội nghị quan trọng, tuy đám người Tôn Minh Nghĩa chưa từng nói chuyện với anh nhưng ai cũng rất sùng bái Trịnh Gia Hòa.

Cả bọn lập tức lộ vẻ ảo não.

Vết rượu trên quần áo họ cũng không quá rõ ràng nhưng nói chung là hình tượng bây giờ vẫn không tốt lắm, bộ dạng như vậy lại gặp Trịnh Gia Hòa ở đây làm bọn họ thấy không được tự nhiên.

Dù cho… Trịnh Gia Hòa không biết bọn họ đi chăng nữa.

Nghĩ đến đấy là họ lại tức giận nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Kết quả là Cố Ngôn Tử cũng vừa hay nhìn qua bọn họ, rồi đột nhiên bật cười: “Bành Tĩnh Hoằng có là gì? Tôi đã muốn tìm thì búng tay một phát là ra người tốt hơn anh ta ngay.”

Nói xong, cậu bay thẳng qua chỗ Trịnh Gia Hòa.

— Hết chương 3—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

12 thoughts on “[Đại Thiếu] _ 03

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)