[Man Hoang] _ 017.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

17. Bí mật quan sát.

Đào Nhàn thực sự rất dễ xấu hổ, chưa nói được hai câu với Từ Hành Chi mà đã xoắn xuýt đến không chịu nổi rồi.

Anh cũng không làm khó cậu nữa: “Khúc Trì đang chơi với Chu Vọng ngoài kia. Đệ định tìm y ha?”

Cậu ngượng ngùng cười cười, cúi người cảm ơn, rồi bước nhanh ra ngoài.

Anh cũng theo sau cậu ra ngoài.

Hôm qua vừa mưa xong, con suối nhỏ trong tháp róc rách đầy nước.   

Ngày xuống được giường, anh đã ngắt bùn ướt nặn thành một cái bình, rồi bảo Mạnh Trọng Quang dùng pháp lực để hong khô nó, chế thành một cái bình đất vững chắc hoàn chỉnh.

Mạnh Trọng Quang làm chuyện này rất vui vẻ, hoặc phải nói là, Từ Hành Chi bảo hắn làm gì thì hắn cũng rất vui sướng mà làm.

Nung bình xong rồi, Từ Hành Chi bắt đầu dạy Chu Vọng chơi trò ném thẻ vào bình. Trước giờ nàng chưa từng chơi trò nào vui như thế, nên chẳng mấy mà đã nghiện. Chẳng qua lực tay nàng vốn rất lớn – vậy mới có thể vung hai cây đao nặng trịch dễ như bỡn chứ – nên liên tiếp phi vỡ mấy cái bình.

Từ Hành Chi rất kiên nhẫn, từ hôm qua đến giờ đã nặn thêm mười bảy mười tám cái bình cho nàng, tùy ý cho nàng làm hỏng bao nhiêu cái cũng được.

Lúc anh ra ngoài tháp thì Chu Vọng đã chơi mệt, đang ngồi cạnh Khúc Trì nghỉ ngơi.

Hình như Khúc Trì rất thích ăn kẹo, Chu Vọng vừa ngồi xuống cạnh y thì y đã lấy một hòn đá nhỏ mình mới tìm được ra từ túi áo, đưa cho nàng: “Ăn đi.”

Chu Vọng bình tĩnh nhận lấy, ngậm hòn đá vào miệng rồi tấm tắc: “Ngọt lắm, cảm ơn cha nuôi!”

Khúc Trì dịu dàng mỉm cười, vuốt ve tóc nàng. Nàng nghiêng đầu, mặc cho y xoa tóc mình, nhưng trông lại vui ra mặt, rõ là một đứa bé con thích tỏ vẻ người lớn.

Từ Hành Chi đứng tựa vào tường gần đó, nhìn hai người họ, không khỏi bật cười.

Khúc Trì bao nhiêu tuổi thì anh không biết, nhưng đầu óc y bây giờ chỉ như một đứa trẻ con. Chu Vọng và y ngồi với nhau vui vẻ như vậy, trông chẳng giống cha con gì cả, mà lại giống tỷ tỷ cưng chiều ở bên đệ đệ chưa hiểu chuyện hơn.

Đào Nhàn đi đến trước mặt họ, khom lưng hỏi gì đó, rồi vươn tay chỉnh lại áo choàng trên người Khúc Trì: “Cẩn thận kẻo lạnh.”

Khúc Trì kéo cậu ngồi xuống, một lòng giới thiệu “kẹo” của mình: “Kẹo này, cho đệ đấy.”

Đào Nhàn nghiêm túc dỗ dành y: “Khúc sư huynh, ăn nhiều kẹo là không tốt đâu đấy.”

Y phồng má, nom ngây thơ vô cùng: “Vì sao?”

Cậu dỗ: “Sau này ra khỏi đây rồi, ta sẽ mời huynh rất nhiều kẹo, cả mứt quả nữa.”

Y bắt đầu hứng thú: “Mứt quả là cái gì?”

Cậu kiên nhẫn khua khua tay giảng giải: “Là thứ trẻ con rất thích ăn, làm từ quả sơn tra và đường, chua chua ngọt ngọt, nhất định huynh sẽ thích lắm.”

Y lấy một hòn đá nhỏ từ trong túi ra, lẩm bẩm: “Ta biết thế nào là “ngọt”. Vị như thế này thì gọi là “ngọt”, nhưng “chua” là sao?”

Cậu dở khóc dở cười, mà Chu Vọng ngồi bên nãy giờ cũng cực kỳ tò mò. Nàng sinh ra ở Man Hoang, không biết “chua chua ngọt ngọt” là vị thế nào hết.

Từ Hành Chi nghe cuộc đối thoại trẻ con kia một chốc, rồi quay sang nhìn xung quanh.

Lục Ngự Cửu đang ngồi ngẩn người trên mái cong ở tầng tháp thứ ba, rũ hai chân xuống, bên cạnh là một cây tiêu được gọt bằng gỗ.

Chu Bắc Nam ngồi cao hơn cậu một tầng, rảnh rỗi quá nên coi quỷ thương của mình như phi tiêu mà phi xuống đất, rồi dùng linh lực để kéo nó về. Rõ ràng là hắn rất giỏi trò ném thẻ vào bình này — khoảng cách giữa hắn và mặt đất phải tới mấy chục thước, thế mà lần nào hắn cũng có thể phi đúng vào điểm mình đã phi vào trước đó, không lệch một li.

Xương Nữ đang ngồi bên dòng suối, đưa lưng về phía họ, giặt giũ quần áo và đồ dùng hàng ngày cho mọi người. Nhìn bộ xương của nàng nhiều rồi nên mọi người cũng không giật mình nữa; huống gì nàng lại yêu thơ ca, vừa giặt vừa lẩm nhẩm hát, giai điệu vui vẻ vô cùng.

Lục Ngự Cửu cầm cây tiêu lên, thổi một giai điệu hòa tấu cùng nàng.

Nhìn cảnh tượng và mọi người như vậy, trong lòng Từ Hành Chi chợt thấy bình yên vô cùng – cảm giác mà trước giờ anh chưa từng có.

Ba ngày trước, có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều, nên ngày nào anh cũng gặp ác mộng – chính là cái kiểu mộng xuân kiều diễm đó. Lần nào tỉnh dậy người anh cũng mềm nhũn, đến lần thứ ba còn phát sốt. Nguyên Như Trú đến khám cho anh, anh cũng không thể nói là mình thường gặp mộng xuân quá, nên đành nói là mình bị lạnh.

Nằm trên giường mấy ngày nay, anh sắp xếp lại một lượt những suy nghĩ hỗn loạn từ khi mình bước vào Man Hoang này.

Thứ nhất, vì sao anh đã đến một thế giới tưởng tượng rồi mà vẫn không có được một thân thể toàn vẹn?

Chẳng lẽ Ý thức Tam giới kia lại cân nhắc đến việc mình đã tàn phế hơn mười năm, đã quen không có tay phải rồi; sợ đám người kia phát hiện nên cũng chặt tay nguyên chủ luôn, để cho anh tiện sử dụng?

Nếu vậy thì hắn… cũng tỉ mỉ quá mức rồi.

Thứ hai, vì sao năm đó những người này lại muốn trộm thần khí? Vì sao lại thất bại?

Ký ức của nguyên chủ mà Ý thức Tam giới cho anh luôn gián đoạn, ký ức trong thân thể này cũng đã lâu không xuất hiện nữa. Từ Hành Chi từng đến gặp người mặc da thú, muốn moi thông tin từ hắn, nhưng hắn vẫn trọng thương hôn mê, không thể khai thác được gì.

Sau khi thăm dò thì anh cũng kết luận – Chu Vọng không biết gì về chuyện năm đó cả.

Trừ Chu Vọng ra, thì tất cả những người còn lại đều tự mình trải qua sự kiện năm đó; nhưng nếu anh hỏi họ thì lại sợ sẽ bị nghi ngờ. Nếu thân phận của anh bị lộ, thì chẳng thà là không biết gì còn hơn.

Thế nhưng, dù đã ở chung mấy ngày rồi mà Từ Hành Chi vẫn không nhìn ra họ ác độc ở chỗ nào.

Mấy hôm trước họ thảm chiến với người từ Phong sơn, nghe nói mùi máu nồng đến độ cách mười dặm vẫn ngửi thấy. Nghe có vẻ tàn nhẫn thật đấy, nhưng đây là Man Hoang, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.

Trong Man Hoang có rất ít tài nguyên, Phong sơn lại gần tháp này, đều nằm ở trung tâm Man Hoang, đương nhiên là sẽ có mâu thuẫn. Huống gì bên Phong sơn lại cố tình lựa lúc Mạnh Trọng Quang không có ở đây để xâm phạm, chủ đích là giết vây cánh của hắn.

Trước khi anh đến đây, thì Mạnh Trọng Quang chỉ một mực tập trung tìm kiếm nguyên chủ, mỗi lần ra ngoài nhanh thì mười ngày lâu thì hơn tháng, đương nhiên là chẳng quan tâm mấy đến đám người Phong sơn. Trong mắt hắn, đám người đó chỉ là một lũ ô hợp, không đáng để mắt đến.

Cho dù bị quấy rối thường xuyên, thì họ cũng chưa bao giờ chủ động phản kích lại Phong sơn, mà chỉ đánh lùi chúng rồi thôi.

Từ Hành Chi nghĩ mãi nghĩ mãi, mà cũng không hiểu những người này muốn thần khí để làm gì.

Chu Bắc Nam là đại công tử của chủ nhân Ứng Thiên  Xuyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ là người danh chính ngôn thuận kế thừa thần khí.

Trước đây Khúc Trì là đại đệ tử của Đan Dương Phong, kể cả có người thừa dịp y mất trí mà lợi dụng y, thì… một người ngơ ngẩn như Khúc Trì mà lại có tư cách đến gần thần khí sao?

Lục Ngự Cửu từng xuất hiện trong trí nhớ của Từ Hành Chi – khi đó, cậu vẫn còn là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ của Thanh Lương cốc, nhưng đã là một đứa trẻ rất có nghĩa khí.

Xương Nữ nguyên là Nguyên Như Trú, trông đơn thuần vô cùng, không hề giống một người có dã tâm.

Khi rơi vào đây, Đào Nhàn chỉ mới bái nhập Đan Dương Phong, lại còn là người phàm không hề có pháp lực.

Còn Chu Vọng vốn là sinh ra ở trong Man Hoang, đến cả chân tướng việc tranh đoạt thần khí năm xưa là thế nào nàng cũng không biết.

Tính ra thì, chỉ có Mạnh Trọng Quang là anh không hiểu được. Nhưng trước đây hắn cũng là môn đệ của Phong Lăng sơn, mà trong trí nhớ của nguyên chủ, trông hắn cũng không giống người có mưu đồ. Hơn nữa, hai người chỉ tình cờ gặp nhau trong lễ tế Đông Hoàng mà thôi, sao hắn có thể dám chắc rằng nguyên chủ sẽ mang hắn về nuôi chứ?

Từ Hành Chi nghĩ mãi mà không hiểu nổi, đành phải tạm gác lại, không nghĩ đến nữa.

Thứ ba là, nếu hắn có thể không giết Mạnh Trọng Quang thì sao?

Lúc đầu, anh cứ nghĩ là mình buộc phải giết hắn nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng từ lần ám sát thất bại thứ hai, anh bèn bắt đầu tìm kiếm những cách giải quyết khác.

Nếu sau khi rời khỏi Man Hoang, mà Mạnh Trọng Quang vẫn tiếp tục an phận như hắn đang an phận ở Man Hoang đây, thì anh có giúp hắn ra ngoài cũng có sao đâu nhỉ?

Hơn nữa, năng lực của Mạnh Trọng Quang cực kỳ thâm hậu, ngay cả Ý thức Tam giới cũng không thể dễ dàng xử lý hắn. Chẳng thà anh nói thẳng với hắn rằng mình đến từ thế giới khác, rồi hỗ trợ hắn ra ngoài, để hắn tự tranh đấu với Ý thức Tam giới rồi đuổi anh về thế giới cũ còn hơn; ít nhiều gì nghe cũng dễ hơn việc tự tay anh giết hắn nhiều.

… Nếu Ý thức Tam giới biết anh nảy ra ý tưởng này, thì chắc sẽ thổ huyết xa ba thước mất.

Nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Từ Hành Chi khó mà tưởng tượng được — nếu anh nói mình không phải là nguyên chủ, mà chỉ mạo nhận gương mặt của y, còn nguyên chủ thì đã chết ở bên ngoài từ lâu, thì chắc hẳn Mạnh Trọng Quang sẽ hành quyết anh tại chỗ, nào có cho anh cơ hội để gặp lại cha và em gái nữa.

Nghĩ đến người nhà, anh lại ngẩn ra, mãi đến khi có một vòng ôm ấm áp bao lấy anh từ đằng sau..

“Sư huynh đang nhìn gì thế?” Mạnh Trọng Quang quấn lấy anh từ phía sau, cằm hơi nhọn gối lên vai anh: “Ta nhìn với.”

Em gái của anh – Từ Ngô Đồng – cũng thích quấn lấy anh như thế, nên anh không thấy tư thế này có gì bất thường cả.

Tất cả trẻ con được cưng chiều trên đời này đều giống nhau, đều thích quấn người như dây leo, như thể cảm thấy quấn quít mới là cách mình biểu đạt sự thân thiết vậy.

Nghĩ vậy, anh đáp: “Không có gì cả. Chỉ nghĩ là trong Man Hoang này không phân biệt ngày tháng, cũng không có trăng sao, lúc nào cũng mờ mờ, chẳng thú vị chút nào cả.”

Hắn nói: “Sư huynh muốn ngắm sao à?”

Từ Hành Chi: “Cũng không hẳn, thuận miệng nói vậy thôi.” Rồi nói thêm: “Mấy chuyện thanh nhã như kiểu ngắm sao ngắm trăng này, cũng chỉ có Ôn bạch mao mới thích.”

Vừa dứt lời, anh lập tức giật mình.

Câu vừa rồi anh hoàn toàn vô thức thốt ra, trôi chảy như nước, gần như không hề suy nghĩ gì cả.

….Chẳng lẽ là ký ức của nguyên chủ?

Một điểm đáng ngờ lại hiện dần lên trong tâm trí anh.

Trong tứ môn, nguyên chủ Từ Hành Chi, Khúc Trì của Đan Dương phong, Chu Bắc Nam của Ứng Thiên xuyên đều đang ở đây, nhưng người được đồn là chính trực nhất, căm thù kẻ ngoại đạo nhất kia – Ôn Tuyết Trần – lại chưa từng được ai nhắc đến.

Trong khi anh ngây người, Chu Bắc Nam ngồi ở chỗ cao đã phi đi thu lại ngọn quỷ thương của mình được mấy lần.

Thương lao đi như rồng xé gió, tạo thành một luồng khí nghịch lưu, mũi thương sắc nhọn, chuẩn xác đâm vào một lùm cỏ lau cách đó mấy chục thước.

Chỗ đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu bắn tóe ra.

Từ Hành Chi giật mình, vội quay lại.

Tốc độ của quỷ tất nhiên là nhanh hơn người nhiều – mới giây trước Chu Bắc Nam còn ở trên mái tháp, giây sau đã phi đến chỗ bụi lau, lôi ra một thi thể. Thi thể nọ mặc đồ giống Mạnh Trọng Quang như đúc – cũng là bạch y thêu mây, tóc vấn bằng sợi dây xanh nhạt.

Chu Bắc Nam không chủ định lấy mạng người nọ, nên chỉ phi thương vào bắp chân hắn, ghim hắn xuống đất. Nhưng không ngờ là hắn đã chết hắn, máu róc rách chảy ra từ khóe miệng.

Chu Bắc Nam cạy miệng hắn ra, lập tức rớt ra nửa miếng đầu lưỡi.

Từ Hành Chi vốn là người bình thường, đã bao giờ thấy cảnh máu tanh như vậy đâu, chỉ có thể nhìn vào quần áo của người kia để phán đoán.

Khúc Trì cũng tò mò nhìn Đào Nhàn: “Là người của Phong Lăng sơn sao? Nếu người của Phong Lăng sơn đến, thì ta mời họ ăn kẹo nha?”

Đào Nhàn: “Suỵt suỵt.”

Mạnh Trọng Quang đẩy đẩy bả vai Từ Hành Chi: “Sư huynh vào tháp trước đi. Người của Cửu Chi Đăng đến.”

Anh ngạc nhiên: “Đến làm gì?”

“Chỉ cần mấy người chúng ta còn sống trong Man Hoang, thì lúc nào chúng cũng có thể tới.” Giọng hắn rất lạnh nhạt, nhưng khi nhìn về phía Từ Hành Chi, nét dịu dàng trong mắt hắn vẫn nồng đậm đến để có thể chảy thành hình: “Sư huynh mau vào đi, chút nữa có tranh chấp, ta không muốn huynh bị thương đâu.”

Anh cũng không nói nhiều, dặn dò “Cẩn thận” rồi xoay người vào tháp.

Thực tế thì — trong đầu anh vẫn ong ong câu mình dặn dò Mạnh Trọng Quang vừa nãy, đó lại là một câu nói thốt ra trong vô thức. Đầu anh nặng dần, vài mảnh ký ức vỡ nát lại xuất hiện trong đầu anh.

… Chúng thuộc về nguyên chủ.

Nếu tiếp tục đứng ở đây, anh sợ mình lại dẫm phải vết xe đổ – ngất xỉu ở đây vào lúc này thì phiền lắm.

Sau khi Từ Hành Chi rời đi, thiện ý và nét nhu hòa trên mặt Mạnh Trọng Quang hoàn toàn biến mất.

Chu Bắc Nam kéo thi thể kia đến: “Chết rồi, cắn lưỡi tự sát.”

“Cửu Chi Đăng đã dặn chúng rồi.” Nụ cười của Mạnh Trọng Quang cực kỳ âm lãnh: “Chúng cũng không dám sống sót mà rơi vào tay ta.”

Chu Bắc Nam nhìn quanh: “Chắc vẫn còn người quanh đây, làm sao giờ?”

“Tìm ra từng đứa một.” Mạnh Trọng Quang đáp: “Tìm ra rồi thì giống như lần trước – lột quần áo và da chúng ra.”

Lúc kẻ rình coi trốn ở chỗ kia, Nguyên Như Trú – người đang giặt giũ bên sông – là người ở gần hắn nhất. Nàng men theo vết máu đến chỗ bụi lau, lục lọi một lúc, rồi lôi ra một chiếc gương.

Nàng liếc qua gương, thốt nhiên trắng bệch mặt, bóp gương thành từng mảnh nhỏ. Đoạn, nàng mang đống mảnh vỡ về đưa Mạnh Trọng Quang: “Sư đệ xem xem, đây là gương Linh Chiểu. Bất kể thứ gì lọt vào tầm nhìn của mặt này gương, thì đều phản chiếu sang mặt kia của gương.”

Nghe vậy, Chu Bắc Nam quay sang hỏi Mạnh Trọng Quang; “…Cửu Chi Đăng phái thám tử này đến để xem Từ Hành Chi đã ra tay với ngươi chưa à?”

Sắc mặt Mạnh Trọng Quang không hề thay đổi, cười cười nhìn về phía đống mảnh gương vỡ: “Vứt đống phế vật này đi! Sư huynh đang ngày ngày vui vẻ với ta trong Man Hoang, sao lại nỡ lòng xuống tay chứ?”

Ở mặt kia của gương.

Một đệ tử mặc trang phục của Phong Lăng sơn, tay dâng gương Linh Chiểu quỳ trước mặt một người, không dám hó hé nửa chữ.

Cảnh tượng trong gương đã vụn vỡ cả, khung cảnh phía bên kia chỉ còn là những cái bóng lờ mờ, thanh âm truyền tới cũng rè rè không rõ, nhưng vẫn nghe được một câu: “… Sư huynh.. vui vẻ… với ta… ngày ngày… sao cam lòng… xuống tay…”

Bên này gương là người đang mặc bạch y thêu mây – Cửu Chi Đăng.

Đôi mắt vốn lãnh đạm của Cửu Chi Đăng đã nhuốm đầy lửa giận, nghe được câu đó thì lập tức phi quyển sách trong tay đi. Chiếc bình thủy tinh trang trí trên bàn lập tức vỡ vụn, cành hoa rơi xuống, mảnh kính đầy đất.

Đệ tử kia nhất thời run rẩy, sống lưng lạnh run, không dám lên tiếng.

“Gọi Ôn Tuyết Trần đến đây!” Lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của gã vang lên từ ghế thượng vị, sự tức giận ban nãy đã hoàn toàn biến mất: “Ta muốn y nghĩ cách mang sư huynh ra khỏi Man Hoang.”

Đệ tử kia vội đáp lời, lúc đứng dậy vô ý nhìn về phía Cửu Chi Đăng, chợt co rúm sợ hãi.

Chiếc bàn trước mặt gã được làm từ gỗ trầm ngàn năm, cứng rắn vô cùng; nay lại có năm dấu ngón tay mới cứng lún vào mặt bàn, nom xấu xí ghê rợn vô cùng.


– Lời tác giả –

Nuôi hai thằng nhãi trâu bò quá mệt, sư huynh mệt tâm hết sức _(:3 」∠)_

Hết chương 17 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

12 thoughts on “[Man Hoang] _ 017.

      1. Ể mn đoán ra hết r à 😲😲😲 mị nghĩ là anh Chi chết xong xuyên vào thế giới kia, bh lại quay về á….

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)