[Man Hoang] _ 016.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

16. Giấc mộng đài cao.

Ờ… hớ?

Mạnh Trọng Quang không biết trong lòng Từ Hành Chi đang sóng cuộn biển gầm cỡ nào, lầm bầm nói tiếp: “Không biết hắn ta nói có thật không… Sư huynh nghĩ xem, hắn ta có dám nói láo không nhỉ?”

Anh thầm đáp lời hắn — người da thú kia nói đúng rồi đấy, chính anh đã viết ra tình tiết đó mà…

Khóe miệng anh nhếch lên, cười đến cứng cả mặt: “Rồi sau đó ngươi có thỏa mãn điều hắn muốn không?”

Mạnh Trọng Quang cười đáp: “Sao lại thế được? Giết chóc gì chứ, ta đùa hắn thôi, giữ hắn sống sau này còn dùng được chứ ~”

… Từ Hành Chi âm thầm quyết định — giả như có ngày anh bất hạnh bị bại lộ thân phận, thì nhất định phải cầm dao tự cứa cổ ngay! Tránh cảnh bị lão yêu tinh này đùa cho sống không bằng chết!

Chẳng mấy chốc, lão yêu tinh (có lẽ là) thuộc họ mèo kia đã thiu thiu ngủ khi được anh xoa đầu. Tay hắn ôm lấy đùi anh, ngủ say như con mèo nhỏ, mái tóc mềm mại rối bời tản ra trên đùi anh, cảm giác… thích vô cùng.

Bàn tay phải bằng gỗ của anh vuốt ve tóc hắn, tay trái lại lần mò xuống chuôi dao bên hông, từ từ rút vỏ.

Mạnh Trọng Quang đã có một mảnh vụn chìa khóa trong tay, lại biết tung tích của một mảnh khác. Phải chăng bây giờ giết hắn là thích hợp nhất? Không giết bây giờ thì còn chờ lúc nào nữa?

Mũi nhọn của dao găm nhắm ngay vào vị trí giữa trán hắn.

Nơi đó vừa đỏ ửng lên vì kích động, đến giờ vẫn còn vết tích, nên anh có thể nhắm vào đó rất dễ dàng.

Mạnh Trọng Quang ngủ không hề phòng bị chút nào, dưới mái tóc đen là khuôn mặt say ngủ, bình yên đến vô hại; dường như nơi hắn đang ngủ là nơi an toàn nhất thế giới.

Từ Hành Chi chọc chọc vào ót hắn, hắn cũng không tỉnh, chỉ lẩm bà lẩm bẩm: “Sư huynh…”

Rồi hắn lại bật cười, như thể chỉ nguyên việc gọi cái tên này ra cũng đủ để hắn vui mừng vô cớ.

….Cuối cùng, Từ Hành Chi vẫn cất dao đi, ngã người xuống giường, vắt tay ngang trán.

Đệch. Bỏ đi!

Dù anh không phải hạng quân tử gì, nhưng cũng không ra tay nổi với một Mạnh Trọng Quang đang hoàn toàn không phòng bị thế kia. Nếu anh làm được chuyện đó… thì kể cả có về được hiện thực, sợ là khuôn mặt hắn cũng sẽ chập chờn trong giấc mơ anh.

Thế thì thà anh cắt cổ tự vẫn ở đây còn hơn.

Tất nhiên, trước giờ anh vẫn luôn quan niệm “sống tồi tệ còn hơn chết an lành”; nên hẳn là không thể chết dễ dàng như thế.

Cất dao đi rồi, Từ Hành Chi chật vật lôi Mạnh Trọng Quang lên giường. Hôm nay hắn đã vất vả rồi, hết đánh địch lại đến xử lý người da thú, thôi để hắn ngủ một giấc cũng tốt.

Thấy hắn ngủ ngon lành như thế, anh lại sinh ra chút đố kị, nhéo nhéo cái mũi cao cao xinh đẹp của hắn: “Đúng là oan gia!”

Dứt lời, Từ Hành Chi bèn xuống giường, định ra ngoài tản bộ tiêu sầu một chút. Ai dè anh vừa mới đứng dậy đi được hai bước, hắn đã khẽ “ưm” lên một tiếng, nghe trầm thấp quyến rũ vô cùng, làm anh vô thức quay lại.

…Hắn đang nhíu mày rõ chặt, đôi môi đỏ thắm ban nãy giờ cũng mím lại, gần như thành một đường thẳng.

Anh thử bước tới, muốn vuốt phẳng nếp nhăn đó ra. Ngón tay anh vừa chạm lên trán hắn, thì mặt hắn đã dịu đi hẳn, đôi mày dãn ra không nhíu nữa.

Anh bất đắc dĩ cười cười, thôi không ra ngoài nữa, nhấc chân lên giường nằm xuống bên hắn, cũng nhắm mắt lại.

Xem ra hôm nay Mạnh Trọng Quang đã mệt mỏi thật rồi, phải có anh bên cạnh thì hắn mới ngon giấc được.

Tính ra thì, hắn đã được nguyên chủ nhặt về nuôi dưỡng từ nhỏ, có bám dính lấy nguyên chủ như con bám cha thì cũng không có gì kỳ lạ.

Rảnh rỗi quá mà chưa ngủ được, anh lại gối tay ra sau gáy, nhìn lên nóc giường, chợt nhớ lại những lời mà người da thú nhục mạ “mình”.

“Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là kẻ giết thầy diệt môn – tên phản bội Từ Hành Chi!”

“…Thứ lòng lang dạ sói, vô đức vô tài, giết hại ân sư…

Người đời ai cũng nói là Từ Hành Chi giết hại ân sư, nhưng ký ức nguyên chủ lại nói cho anh biết — Mạnh Trọng Quang mới là người giết sư phụ anh trong lúc hoảng hốt bối rối, rồi vứt tiếng nhơ đó lên đầu anh.

Nhưng theo như anh quan sát mấy hôm nay, thì hắn là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhìn sao cũng không giống kiểu người vì mưu đồ vật ngoài thân như thần khí mà giết người không từ thủ đoạn.

Anh thầm nghĩ — thần khí quý giá đến vậy sao? Quý đến độ mê đảo thần trí hắn?

Anh trở mình nằm nghiêng, chẳng hiểu sao lòng lại trầm trầm khó chịu.

Danh hiệu của sư phụ nguyên chủ hình như là “Thanh Tĩnh quân”.

Cái tên này lượn đi lượn lại trong đầu anh, anh càng nghĩ càng khó chịu, tự dưng lại… thấy buồn nôn.

Anh lật người, cúi mặt ra ngoài giường, nôn khan mấy tiếng. Đập đập mấy cái vào ngực mình, anh lại nằm xuống, nỗi đau nhói ở ngực chỉ giảm đi đôi chút.

Từ Hành Chi không biết cảm xúc tiêu cực này đến từ đâu, chỉ có thể tự an ủi rằng — anh đang dùng thân thể của nguyên chủ, có lẽ là tình cảm sư đồ giữa nguyên chủ và sư phụ rất sâu nặng, nên mới nghĩ đến việc sư phụ đã chết thôi cũng làm thân thể này khó chịu khôn cùng.

Để quên nỗi bức bách này đi, anh quyết định ép mình đi ngủ.

Khi hơi thở của anh dần đều đều, Mạnh Trọng Quang lại mở mắt ra. Hắn lăn tới, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng mình, đặt tay lên ngực anh.

Trái tim bên trong đập thật mạnh mẽ, đều đều và vững chãi.

Hắn ôm trọn lấy anh từ sau lưng, ghé vào tai anh thì thầm: “Sư huynh, đừng khổ sở… Kể cả huynh có muốn giết ta, thì ta cũng không đánh trả đâu. Chỉ cần huynh vui là được…”

Nói rồi, hắn ngửi ngửi vành tai anh tựa như cún con ngửi mồi, rồi há miệng ra, ngậm chặt lấy thứ mềm mềm trắng trẻo đó, răng nanh khẽ nghiến nghiến nó.

Từ Hành Chi khẽ “ưm” một tiếng, không tỉnh lại.

Đêm đó, anh lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Vừa mở mắt ra, anh đã thấy mình đứng trên một đài cao, tay cầm sách bằng thẻ tre, quần áo liêm chính, trông như đang chuẩn bị giảng bài.

Dưới đài là rất nhiều đệ tử. Trong số đó, anh thấy hai gương mặt quen thuộc — Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đã trút đi vẻ non nớt khi xưa, trở thành hai thiếu niên tuấn tú, quỳ dưới bồ đoàn chăm chú chờ nghe giảng. Tuy nhiên, họ đều có một điểm chung — là đều đang nhìn chằm chằm vào anh.

Thậm chí, Mạnh Trọng Quang còn thừa dịp các đệ tử khác đang trang nghiêm cúi đầu chờ đợi, không để ý đến hắn, để vẫy vẫy tay chào hỏi với anh đang ở trên cao.

Sau lưng anh chợt vang lên một giọng nói trầm tĩnh dễ gần: “Hành Chi, bắt đầu đi.’”

Nhất thời, cả người anh cứng đờ.

Khung cảnh nơi đây hoàn toàn khác khán đài nơi tổ chức Đại hội hôm trước, các đệ tử dưới kia đều thống nhất mặc đồ trắng thêu họa tiết mây, tóc buộc bằng sợi dây xanh nhạt.

…Nơi này hẳn là Phong Lăng sơn.

Mà người có thể bảo đại đệ tử là Từ Hành Chi bắt đầu giảng bài đi, hẳn là vị “Thanh Tĩnh quân” kia đúng không?

Anh muốn quay lại nhìn, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý anh, mà mở sách tre ra, bắt đầu giảng bài, đọc từng đoạn văn trúc trắc được viết bằng văn tự cổ lên rồi giảng giải.

Anh cứ tưởng cảnh tượng như thật này là ký ức của nguyên chủ, cho đến khi một chuỗi dây leo dấp dính chắc nịch lẳng lặng chui vào áo anh, không hề một tiếng động.

Anh thấy phía dưới mình dinh dính mịn mịn, chưa kịp định thần ra nó là cái gì, ngón tay cầm sách siết chặt lại, tiếng thét lên tới môi lại bị anh nghiến chặt lại, chật vật nuốt xuống họng.

Thấy anh không dám phản kháng, cũng không dám hô lên; sợi dây kia lại càng thêm càn rỡ, lăn qua lộn lại giữa hai chân anh, nửa như đói khát, lại nửa như chơi đùa.

Anh bối rối ngẩng lên, nhưng không thấy ai nhìn ra sự bất thường của mình.

Tất cả đệ tử bên dưới đều đang chăm chú nhìn anh, trong mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ và tôn sùng. Mà Mạnh Trọng Quang cũng trà trộn trong đó, đôi mắt hắn nhìn anh lập lòe cháy bỏng.

Trán anh nổi gân xanh, ngón tay siết chặt rồi thả lỏng, nhịn đến phát khổ, mồ hôi rịn ra: “Thiên dương Địa âm, Xuân dương Thu âm, Hạ dương Đông âm, Ngày dương Đêm âm… A!!”

…Vào… Vào rồi…

…Ở chỗ thế này…

Lục lạc nhỏ trên tay anh khẽ rung động, nhất thời toàn thân anh tê dại, vừa sợ vừa giận, kinh văn nghẹn ở cổ họng, ra không được mà vào cũng không xong.

Đã có đệ tử nhận ra có gì đó sai sai, ngẩng lên nhìn về phía anh.

Sau lưng anh cũng vang lên tiếng hỏi thăm: “Hành Chi? Con không khỏe à?”

“Dạ, không… sao ạ.”

Nửa thân anh đã đẫm mồ hôi lạnh, dựa hết vào lý trí mới mở miệng ra được lần nữa, nhưng lại nhỏ đến độ khó mà nghe ra được: “Thượng… Thượng dương Hạ âm, Nam dương Nữ âm, Phụ dương Tử âm…”

Anh muốn hét to lên, bảo đối phương ngừng lại, nhưng lại không biết phải hét với ai. Miệng anh vẫn niệm những văn tự đứng đắn, nhưng phía dưới lại… Bị kích thích như thế, người anh càng lúc càng nóng lên, nơi đó cũng hộc ra chất lỏng dính dấp. Nhân cơ hội này, sợi dây kia càng trắng trợn càn quấy hơn, như hút lấy sức lực toàn thân anh.

Anh đã đến giới hạn rồi, trước mắt lóe lên, lúc sáng lúc tối. Rốt cục anh cũng không chịu nổi nữa, mềm oặt ngã sang một bên.

Mấy canh giờ sau.

Mạnh Trọng Quang lẩm bẩm khẽ hát, hào hứng vô cùng ra khỏi phòng, sung sướng rửa tay ở con suối trong tháp.

Đúng lúc đó, Chu Vọng cũng ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, thấy hắn liền kêu: “Mạnh đại ca dậy rồi à?”

Hắn híp mắt cười đáp: “Ừ.” Nói rồi, hắn vẩy vẩy bọt nước trong tay, quay người về phòng.

Thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, Chu Vọng ngẩn ra. Mãi đến khi Chu Bắc Nam xuất hiện sau lưng mình, nàng mới cảm thán: “Bác này, cháu ở Man Hoang bao nhiêu năm rồi, thế mà chưa thấy Mạnh đại ca cười như thế bao giờ nhỉ.”

Chu Bắc Nam liếc nhìn cửa phòng đóng chặt kia: “Đây là cháu chưa thấy hắn trước đây trông như thế nào đấy thôi. Suốt ngày quấn lấy sư huynh hắn, nửa khắc cũng không chịu tách ra, trước mặt sư huynh lúc nào cũng cười rực rỡ như hướng dương vậy.”

Chu Vọng tò mò: “Từ khi Từ sư huynh đến đây, ngày nào họ cũng trốn riết trong phòng, là đang làm gì thế ạ? Cháu muốn vào xem!”

“Chậc.” Chu Bắc Nam nhíu mày: “Con gái con đứa, quan tâm mấy chuyện đó làm gì?”

Nàng cãi: “Trước đây lúc bác dạy cháu dùng kiếm thì có coi cháu là con gái đâu!”

Hắn định đáp bừa vài câu cho qua chuyện, ai dè nàng lại thông minh lên nhiều rồi, đáp lại ngay: “Bác đừng lừa cháu nữa! Từ sư huynh bảo cháu là, là con gái thì phải ra dáng con gái!”

Nghe thấy ba chữ “Từ sư huynh”, Chu Bắc Nam bèn trợn trắng mắt:  “Nếu Từ Hành Chi biết dạy, thì sao lại dạy ra hai sư đệ đoạn tụ như thế chứ…”

Nói được nửa câu thì hắn biết mình lỡ lời rồi, nên thôi, không nói nữa.

Nhưng nửa câu là đủ để khơi lên lòng hiếu kỳ của Chu Vọng: “Đoạn tụ là sao ạ?”

Hắn chợt đỏ mặt, phất tay áo bỏ đi, làm như không nghe thấy gì hết!

Trong mơ lần này, Từ Hành Chi bị “thương tổn” quá dữ dội, ngủ hơn nửa ngày mới tỉnh lại được. Tỉnh rồi cũng không xuống giường ngay được, chân nhũn ra như bún, phải nằm trên giường hai ngày mới xuống đất đi lại được.

Mấy ngày sau đó, Mạnh Trọng Quang không hề nhắc gì đến việc đến khe Hổ Khiêu tìm mảnh vỡ chìa khóa cả. Từ Hành Chi cũng không biết nên làm thế nào, bèn cứ thể mà ở chung với mấy người này, uống rượu trò chuyện cả ngày, còn chơi cả trò ném thẻ vào bình rượu, trải nghiệm một cuộc sống độc nhất vô nhị mà mình chưa bao giờ có được ở hiện thực.

Trong thời gian chơi bời này, Từ Hành Chi cũng biết được một chuyện mà mình vẫn luôn tò mò.

…Cuối cùng, anh cũng biết được Đào Nhàn kia có điểm gì đặc biệt rồi.

Đào Nhàn thực sự là một người phàm toàn phần, không hề có pháp lực gì cả.

Bẩm sinh cậu đã ít nói, ngày nào cũng ở bên kẻ ngớ ngẩn như Khúc Trì mà cũng không chán. Nói nhiều với người khác quá, cậu còn có thể đỏ mặt lắp bắp, nên rất ít khi chơi cùng bọn họ. Vậy nên, việc cậu là người phàm là do Chu Vọng nói cho anh biết.

Năm đó khi mới vào Man Hoang, chẳng hiểu sao Chu Bắc Nam lại chết thảm, mẹ Chu Vọng sau khi sinh nàng ra cũng bị rong huyết mà chết. Khi ấy, Chu Vọng một mình ở giữa Man Hoang, oa oa khóc lớn, may mà gặp được Khúc Trì và Đào Nhàn cũng mới rơi vào Man Hoang. Hai người chôn thi thể của mẹ nàng, rồi ôm nàng rời đi.

Nếu sau đó không có Lục Ngự Cửu đi ngang qua, thấy Chu Bắc Nam chết thảm và hồn phách đang tiêu tán gần hết của hắn, bèn gom nhặt hồn phách hắn lại; thì sợ là bây giờ hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.

Từ đó về sau, Chu Vọng bèn nhận Khúc Trì và Đào Nhàn làm cha nuôi mẹ nuôi.

Theo như nàng nói thì, mẹ nuôi của nàng – Đào Nhàn – vốn là người phàm trói gà không chặt, có thể sống sót mười ba năm trong Man Hoang này hoàn toàn là nhờ Khúc Trì toàn tâm toàn ý che chở.

Từ Hành Chi nghe vậy thì ngạc nhiên, lúc vô tình chạm mặt Đào Nhàn trong tháp bèn hỏi cậu vài câu.

Đào Nhàn ngượng ngùng xoắn góc áo: “…Đúng vậy. Vốn, vốn ta vào đây là để chăm sóc Khúc Trì sư huynh, nhưng giờ lại để huynh ấy phải chăm sóc ta rồi…”

Anh buột miệng hỏi: “Thế trước đây đệ làm gì?”

Cậu nhỏ giọng đáp: “Từ sư huynh thật sự không nhớ ư? Trước đây ta, ta làm trong gánh hát hí khúc.” Cậu bổ sung: “… Là hoa đán*.”

*hoa đán (花旦): diễn viên đóng vai nữ :)))


– Lời tác giả –

Sư huynh (đau đầu nhức óc): Đệ đối xử với phụ huynh của mình như thế đấy à?

Trọng Quang: Ba ba ôm một cái! (´◑ω◐`)

Sư huynh: …  Cút.


– Lời Ngã –

Cháu Trọng Quang đang tập dượt cho sư huynh đấy à…? Trong mơ thôi và chưa gì mà đã 2 ngày không xuống giường… thế làm thật thì…??? 😀 ???

Hết chương 16 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

11 thoughts on “[Man Hoang] _ 016.

  1. Ông Thanh Tĩnh quân kia có sở thích bt vs đồ đệ hay sao mà Chi Chi phải buồn nôn như này nhỉ 😑😑😑 nghi lắm. Chắc thế ông ý ms bị xử 😑😑😑

    Like

          1. :))))))) úi giời thuyền này có vẻ khả quan quá nhỉ, cơ mà giữa đường đứt gánh thì chết lặng con tim nhé

            Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s