[Man Hoang] _ 015.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

15. Khéo quá hóa vụng

Tất nhiên là Đào Nhàn không biết Từ Hành Chi đang nghĩ gì, chỉ tập trung dẫn anh đến chỗ Lục Ngự Cửu.

Đẩy cửa phòng ra, Từ Hành Chi thấy tất cả mọi người mình quen trong Man Hoang đều đang ở đó — trừ Mạnh Trọng Quang ra.

Chu Bắc Nam đang lau mồ hôi cho Lục Ngự Cửu; Chu Vọng quỳ một gối bên giường, hỏi thăm thương thế của cậu. Xương Nữ Nguyên Như Trú thì đứng một bên, đang rót cho cậu một chén nước ấm.

Khúc Trì cầm phất trần đứng một bên, ánh mắt trong suốt như bạc, thấy Đào Nhàn đến thì bước tới, giọng điệu nghiêm túc như một đứa trẻ học làm người lớn: “Sao sau khi ta về lại không thấy đệ trong phòng?”

Đào Nhàn cung kính đáp: “Bẩm Khúc sư huynh, đệ thấy trong người đã khỏe hơn nhiều, nên muốn đi dạo xung quanh một chút.”

Khúc Trì mím môi, tạm chấp nhận lý do này: “Sau này không cho phép đệ chạy lung tung nữa.”

Nói rồi, y giơ phất trần ra trước mặt cậu.

Đào Nhàn ngầm hiểu, duỗi tay ra nắm lấy đuôi phất trần, mặc cho Khúc Trì kéo mình vào trong.

Khúc Trì còn không quên quay lại gọi Từ Hành Chi: “Hành Chi, vào thôi.”

Đứng ngoài cửa thấy một màn như vậy, nhất thời anh lại có cảm giác… như cách một thế hệ vậy.

Giờ phút này, anh mới thực sự cảm nhận được — đúng là mình đã rơi vào thế giới mà mình viết ra rồi. Nhưng muốn thoát khỏi đây, thì con đường duy nhất là tự tay phá nát hy vọng duy nhất của những con người này.

Con dao găm kia vẫn nằm bên hông anh, nặng trĩu, nặng đến nỗi sắp kéo anh lún xuống đất.

Ở đằng kia, thấy Từ Hành Chi đến, Lục Ngự Cửu vốn đang nghỉ ngơi trên giường bèn thẳng lưng lên: “Từ sư huynh? Sao huynh không vào đây?”

“Sao lại bị thương thế này?” Anh cố quay về thực tại, đi tới bên giường.

Lục Ngự Cửu vẫn đeo chiếc mặt nạ quỷ bằng sắt xấu xí ghê hồn kia, che hơn nửa gương mặt cậu. Quần áo trên vai cậu đã được mở ra; sau khi được Nguyên Như Trú trị liệu, miệng vết thương đã khép miệng lại, trông như chưa bị gì. Nhưng nhìn vạt áo đã bị máu nhuộm phân nửa của cậu, anh vẫn đoán được — vết thương kia sâu và nặng thế nào.

“Chúng mang cung theo.” Lục Ngự Cửu nhận ly nước mà Nguyên Như Trú đưa đến: “Đệ không chú ý.”

Chu Bắc Nam gõ đầu cậu một cái: “Ai bảo ngươi cứ thích đứng chỗ cao cơ? Có khác gì bia ngắm hình người không?”

Cậu xoa xoa chỗ bị hắn gõ, trừng mắt nhìn hắn qua tấm mặt nạ: “Ai cần ngươi lo!”

Hắn đứng khoanh tay dựa vào đầu giường, tư thế giống hệt Chu Vọng – hoặc là ngược lại: “Sao ta không phải lo? Đương nhiên là ta sợ ngươi chết chứ, mạng sống hai ta bị buộc vào nhau đấy.”

Tai cậu đỏ lên: “Mạng ai dám sánh với mạng của Chu đại công tử Ứng Thiên  Xuyên chứ? Ta chỉ là đệ tử quèn của Thanh Lương cốc thôi, không dám trèo cao đâu!”

Chu Bắc Nam: “Hể? Nói kiểu vô liêm sỉ gì vậy?”

Lục Ngự Cửu ngẩng lên, rất là không phục: “Chính ngươi đã nói thế đấy, không nhớ à?”

Hắn gãi gãi mặt: “…Ta có nói như vậy à?”

Cậu lập tức tìm người trợ giúp: “Từ sư huynh, lúc đó huynh cũng ở đó mà, có phải Chu Bắc Nam đã nói như thế không?”

Thực sự là Từ Hành Chi không thể nhớ nổi mấy chuyện vặt như thế, tiện miệng đáp: “Ừ, đúng là hắn đã nói thế.”

Giọng cậu nghe như một đứa trẻ cậy có bố mẹ chống lưng cho: “Đấy, đến Từ sư huynh còn nói như thế, ngươi còn dám không thừa nhận à!”

Chu Bắc Nam quay lại nhìn anh, mặt như kiểu Từ – Hành – Chi – ngươi – nhớ – mặt – ta – đấy!!

Từ Hành Chi rút quạt xếp ra, vươn tay định lấy mặt nạ trên mặt Lục Ngự Cửu xuống: “Nằm xuống rồi mà đệ còn đeo cái này làm gì?”

Cậu chưa kịp ngăn cản thì cây thương trong tay Chu Bắc Nam đã giơ đến, cản tay Từ Hành Chi lại.

“Đừng động vào mặt nạ của cậu ta.” Nom Chu Bắc Nam vẫn cợt nhả như thường, nhưng trong mắt đã ánh lên nét nghiêm túc: “Cậu ta không thích người khác thấy mặt mình đâu.”

…Được thôi, không thấy thì không thấy vậy.

Rút tay về, anh chợt cảm thấy… có phần giận dữ.

Tất nhiên, không phải do anh không thấy được mặt Lục Ngự Cửu.

Từ bé anh đã ít khi phải bận lòng, một phần là do tính anh thẳng thắn, phần khác là do — anh phân chia địch ta rất rõ ràng.

Vậy nên hai ngày nay ở Man Hoang, anh không hề dễ chịu chút nào. Anh là kiểu người không chịu được người khác đối xử tốt với mình. Nếu biết người mình nhặt về hôm đó là Mạnh Trọng Quang ngay từ đầu, thì anh nhất định sẽ ra tay ngay lúc đó, dứt điểm mọi chuyện, cũng tránh được phiền phức sau này.

Nếu càng tiếp xúc với những người này lâu, thì anh sợ mình sẽ chỉ có thêm nhiều cảm xúc với họ, rồi lại không ra tay được, càng không thể ra khỏi Man Hoang để trở về với cha và em gái.

Từ Hành Chi nói thêm dăm ba câu với họ, rồi ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, đi về phòng mình.

Lúc ngang qua căn phòng nhỏ kia, anh thoáng dừng lại.

Sau khi tra hỏi người mặc da thú và đạt được mảnh vỡ của chìa khóa Man Hoang, anh lại nảy sinh lòng nghi ngờ.

Như anh quan sát mấy hôm nay, thì Mạnh Trọng Quang không hề giống người mặc da thú. Kẻ kia ra sức thu thập môn đồ, mưu tính thoát ra khỏi Man Hoang; còn Mạnh Trọng Quang thì chỉ dẫn theo mấy người, xây một tòa tháp thật cao giữa trung tâm Man Hoang, rồi an an phận phận sinh sống ở đó.

Rốt cục trong lòng hắn đang muốn gì?

Theo lý thuyết, dù sự tồn tại của chìa khóa Man Hoang chỉ là lời đồn đãi, thì ít ra nó vẫn là một hy vọng. Với sức mạnh của Mạnh Trọng Quang, nếu thật sự muốn ra khỏi đây thì cùng lắm chỉ là xông lên càn quét mọi ngóc ngách trong Man Hoang thôi – hắn thừa sức xé tan các thế lực đối địch như Phong sơn ra thành vụn cám; cần gì phải chôn chân ở đây trọn mười ba năm ròng?

Vừa đi vừa nghĩ ngợi, anh đã về đến phòng mình.

Mạnh Trọng Quang đã ngồi xếp bằng trên giường từ lâu. Đường nét khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, nhưng lại chống hai tay xuống giường, nom như cún con đang chờ chủ.

Từ Hành Chi đã quen cảnh mở cửa ra là thấy ngay hắn rồi, chẳng còn lạ gì nữa. Anh thở dài, thuận miệng hỏi: “Ngươi không có phòng riêng à?”

Hắn mở to mắt: “Sư huynh đang đuổi ta đi đấy ư?”

Anh: “…”

Trông hắn như thể bị tổn thương sâu sắc lắm, rưng rưng nước mắt, tủi thân trách móc: “Vừa nãy ở trong phòng kia, sư huynh cũng đẩy ta ra nữa. Ta đã làm sai điều gì khiến sư huynh không vui ư?”

… Giọng điệu uất ức pha lẫn nịnh nọt lấy lòng của hắn đúng là làm người mủi lòng thật, mà cái lý lẽ… già mồm át lẽ phải của hắn, cũng không làm người ta ghét nổi.

Hắn càng nói càng hăng: “Ta biết rồi, chắc chắn sư huynh đang chê Trọng Quang tàn bạo, ra tay độc ác đúng không? Nếu huynh không thích thì sau này ta sẽ không làm nữa, huynh…”

Tự thấy nếu mình không cản thì chắc hắn sẽ khóc òa mất, anh đành phải trấn an: “Ý ta không phải vậy…”

Hắn chớp chớp mắt, nom đáng thương vô cùng: “Thật sao?”

Anh: “…Thật mà…”

Sắc mặt hắn thay đổi trong nháy mắt, mắt híp lại cười, tuy khuôn mặt vẫn còn nước mắt nhưng nụ cười này vẫn đẹp không sao tả xiết: “Ta biết sư huynh tốt với ta nhất trên đời mà!”

“Lời nịnh nọt” này của hắn làm anh buồn cười, ngồi xuống bên giường.

Hắn tự nhiên lăn đến, gối đầu lên đùi anh.

Đầu hắn đụng phải cây dao găm bên hông anh, cảm giác đó làm anh cứng đờ người, không làm nổi động tác thân mật này nữa.

Anh đến đây là để giết hắn, lại còn lợi dùng tình yêu và lòng tín nhiệm của hắn với nguyên chủ để giả vờ trò chuyện vui vẻ với hắn, còn lựa lúc để giết hắn ư? Trên đời này còn chuyện gì dối trá và đáng ghê tởm hơn thế nữa đây?

Để cố lờ đi cảm giác áy náy trong lòng, Từ Hành Chi thử đổi chủ đề: “Thương thế của Lục Ngự Cửu đã tạm ổn rồi.”

Mạnh Trọng Quang có phần bất mãn.

“Sư huynh chỉ lo cho Lục Ngự Cửu thôi, không quan tâm gì đến Trọng Quang cả!” Hắn vén tay áo lên, chỉ vào một vết máu trông rõ… bất thường trên tay: “Sư huynh mau nhìn đi, Trọng Quang cũng bị thương này!”

Anh nhìn thoáng qua.

… Đúng là cần “mau nhìn” thật, anh mà nhìn chậm hơn mấy giây thì có khi vết thương nhỏ như vết móng tay hay mảnh lá kia sẽ tự cầm máu rồi lành lại mất.

Anh nhìn vào đó ba giây, rồi gọi: “Mạnh Trọng Quang.”

Hắn lập tức co rúm lại sợ hãi, nom y như động vật nhỏ, cố gắng tỏ ra đáng yêu hòng được bỏ qua.

Từ Hành Chi không hề bị đả động: “… Vết thương này, rõ ràng là do chính ngươi cào ra!”

Hắn chột dạ nhìn về đám hoa mộc lan đầu giường, vẫn mạnh miệng cãi: “Không… Ta bi người ta cào mà…”

Anh nhíu mày, hỏi ngược: “Cào cái gì? Có mà gãi ngứa ấy!”

Hắn tủi thân vô cùng, cúi đầu kéo tay áo xuống, rồi quay lưng lại về phía anh, chỉ cho anh thấy một bóng lưng nho nhỏ (?) đang thương tâm vô cùng.

Anh: “… Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Hắn giận dỗi: “Chẳng nghĩ gì hết.”

Anh bật thốt lên: “Đừng nói là đang nghĩ lần sau phải cào nhiều hơn sâu hơn đấy nhé?”

Vừa dứt lời, anh lập tức ngẩn ra.

Anh mới ở với hắn có hai ngày, mà như đã quen lâu lắm rồi, chính là kiểu… có thể dễ dàng đoán ra hắn đang nghĩ gì ấy.

Nghe anh nói vậy, Mạnh Trọng Quang lại hào hứng cực kỳ. Hắn quay ra ôm hông anh, dúi đầu vào bụng anh, mãi mà không chịu ngẩng lên.

Mãi lâu sau, hắn mới rầm rì nói: “… Sư huynh biết lòng Trọng Quang đang nghĩ gì, Trọng Quang thật vui quá…”

Từ Hành Chi vừa bực mình vừa buồn cười.

Lão yêu tinh này… trẻ con thật đấy, anh dỗ một tí thôi mà đã vui đến mức đó rồi.

Vui vẻ rồi, Mạnh Trọng Quang bèn khua tay khoe khoang: “Thực ra đám người Phong sơn kia chẳng là cái gì cả, chỉ là ta muốn dụ chúng ra xa tháp một chút nên mới mất ít thời gian; vì ta sợ ồn ào làm huynh tỉnh giấc, cũng sợ mùi máu tanh dính lên người huynh… Trước khi trở về, ta còn ra suối rửa sạch tay chân, nên mới về trễ, suýt nữa đã làm sư huynh bị hại…”

Càng lúc giọng hắn càng nhỏ, nhìn thẳng vào mắt anh, lầm bầm sợ hãi: “Nếu sư huynh có chuyện gì thật… thì ta biết làm sao bây giờ?”

Dáng vẻ cẩn thận dè dặt này của hắn… làm lòng anh khẽ nhói lên.

Nếu Mạnh Trọng Quang đã nhắc đến chuyện người da thú, thì anh cũng hỏi hắn luôn về chuyện mình vẫn thắc mắc: “Trước đây ngươi chưa từng biết về mảnh vỡ của chìa khóa Man Hoang sao?”

Hắn ngoan ngoãn đáp: “Có biết.”

“Vậy sao ngươi không đi tìm?” Từ Hành Chi thấy rất khó hiểu: “Thu thập đủ mảnh vỡ, thì ngươi có thể ra ngoài rồi.”

Lời này mà phát ra từ miệng anh… thì đúng là quái lạ, vì mục đích anh đến đây là để ngăn hắn ra khỏi Man Hoang cơ mà. Nhưng anh vẫn rất muốn biết — nếu đã có hy vọng, thì sao hắn lại một mực ở đây không đi?

Mãi lâu sau, hắn mới nhỏ giọng đáo: “… Ta nghĩ là huynh đang ở Man Hoang.”

Nhất thời, anh tưởng mình không nghe rõ hắn nói gì: “Gì cơ?”

Hắn đáp: “Năm đó… Ta cho là huynh cũng bị Cửu Chi Đăng đẩy vào Man Hoang, nên vẫn luôn tìm kiếm huynh. Nhưng Man Hoang lớn quá, lớn đến không có giới hạn. Ta đã tìm nhiều năm như thế, nhưng vẫn không tìm thấy…”

Chỉ cần là khi nói chuyện với Từ Hành Chi, thì giọng Mạnh Trọng Quang sẽ mềm nhẹ thì thầm hết mức, như thể sợ rằng mình lớn tiếng thì sẽ dọa sợ anh vậy: “Suốt mười ba năm nay, ta đã quy tụ lại những người mà huynh quan tâm nhất. Trước giờ việc tìm mảnh vụn chìa khóa vẫn là của đám Chu Bắc Nam, còn ta chỉ toàn tâm toàn ý đi tìm sư huynh…

Ta còn xây nên tòa tháp này, ở chính giữa Man Hoang, mỗi năm đều đắp lên, càng đắp càng cao…. Ta nghĩ là, giả như sư huynh đang ở đây, mà thấy tự dưng có tòa tháp cao như thế, thì thế nào cũng sẽ đến xem thử; vậy thì Trọng Quang có thể gặp lại huynh rồi…”

Có cho vàng anh cũng không ngờ được rằng — hóa ra tòa tháp này xây cao như thế không phải là để phòng ngự hay cư trú, mà đơn giản chỉ là… một ngọn hải đăng dẫn đường cho nguyên chủ mà thôi.

Nhớ lại ngày đó khi mới vào Man Hoang, đứng từ xa anh đã thấy ngay tòa tháp này. Dù Mạnh Trọng Quang không xuất hiện đúng lúc, thì anh cũng định đến đây đầu tiên.

Nghĩ lại thì, đây đúng là… một câu chuyện cười.

Ngọn hải đăng mà Mạnh Trọng Quang xây không đưa sư huynh mà hắn hằng nhớ nhớ mong mong đến, mà lại đưa đến anh — một thứ hàng giả

Từ Hành Chi đơ ra một lúc, rồi hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại chắc chắn là ta ở trong Man Hoang?”

Mạnh Trọng Quang cầm ống tay áo anh, hơi vân vê: “Dù chỉ có một phần vạn khả năng, thì ta cũng không muốn bỏ qua.”

Nói rồi, hắn ngước lên nhìn anh, nom vô cùng nghiêm túc: “Ta nghĩ rằng, nếu chờ thêm một lúc nữa, một ngày nữa, vài ngày nữa, là có thể thấy sư huynh rồi. Vậy thì ta còn đi làm gì? Lỡ như sư huynh đang chờ ta ở đây thì sao?”

Từ Hành Chi: “…”

Đột nhiên anh nhận ra — nếu người gọi là “Ý thức Tam giới” kia không kéo anh vào Man Hoang, thì rất có khả năng là hắn cũng chẳng muốn thoát ra. Chẳng qua “một phần vạn khả năng” mà hắn mong chờ là có thật, hắn đã tìm được sư huynh yêu quý của mình; mà người da thú lại muốn bắt cóc anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tìm được một mảnh vỡ của chìa khóa.

“Thành sự tại thiên” cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Anh chỉ biết cười gượng: “Lúc đầu ta bị rút hết căn cơ, nếu cứ thế mà bị ném vào Man Hoang thì sợ là đã chết từ lâu rồi.”

Anh chỉ thuận miệng đùa vậy thôi, ai dè hắn lại biến sắc, ngồi phắt dậy kéo mạnh vạt áo anh: “Ta không cho phép huynh được nói vậy!”

“… Trọng Quang?”

Trông hắn cực kỳ khó chịu, ở khóe mắt và giữa trán còn lấp lóe hiện lên sắc đỏ thẫm.

Giờ đây thì hắn nức nở thật: “Sống chết là chuyện có thể dễ dàng nói đùa vậy sao? Sư huynh sẽ không chết, sư huynh không thể chết được!”

Vốn anh còn định hỏi, xem mười ba năm nay có khi nào hắn đã từng nghĩ là anh chết rồi không; nhưng thấy hắn kích động thế này, thì chắc cũng chẳng cần hỏi nữa.

Anh sờ đầu hắn: “Ừ ừ, là sư huynh lỡ miệng.”

Mạnh Trọng Quang vẫn không bỏ qua: “Sư huynh xùy xùy xùy ba tiếng đi!”

Anh: “Được rồi được rồi, xùy xùy xùy.”

Lúc này hắn mới yên tâm thả tay ra, nghiễm nhiên yêu cầu: “Sư huynh phải xoa đầu ta thêm cái nữa, thì mới tính là xong được.”

Anh đến chịu hắn: “Được được, chịu ngươi nhất rồi.”

Mạnh Trọng Quang được anh xoa đầu mấy lần, đến cả phần tai cũng được xoa nắn, thoải mái lật qua lật lại trên đùi anh, hai má hồng hồng, trông hệt như con mèo nhà lười gian xảo bị chiều đến lười biếng.

Hắn híp mắt hưởng thụ, nói: “Ta kể huynh nghe, người da thú đứng đầu Phong sơn vừa mới cầu xin ta giết hắn, bù lại thì hắn cho ta biết — ở chỗ của quỷ vương khe Hổ Khiêu  rất có khả năng đang giấu một mảnh chìa khóa.”

Trong lúc anh ngây người, thì hắn đã áp mặt vào bụng anh cọ cọ, không hề muốn rời xa: “Sư huynh, giờ ta đã thấy huynh rồi, Huynh chờ ta thêm một thời gian nữa, rồi ta sẽ thu thập đủ các mảnh vỡ, đưa huynh ra ngoài.”

Hết chương 15 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

6 thoughts on “[Man Hoang] _ 015.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s