[Man Hoang] _ 014.

14Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

14. Đồng quy vu tận.

Người da thú vốn đã tàn phế, tinh thần dễ bị kích động, nay lại bị Từ Hành Chi dí dao vào mắt mà hăm dọa như thế, nên lại càng một lòng muốn chết nhanh cho giải thoát.

Hắn nói: “Mảnh chìa khóa đó ta luôn mang bên người, ở trên người ta đây.”

Từ Hành Chi và Chu Vọng liếc nhìn nhau, rồi anh thả nhúm tóc của hắn đang nắm trong tay ra, nàng thì cất dao găm về.

Anh không vội lục soát, hỏi: “Ngươi cất nó ở đâu?”

Đối phương đáp: “Trong cơ thể ra, chỗ bụng gần dạ dày.”

Anh nhướn mày: “…Xem ra, ngươi quyết tâm muốn ra ngoài thật nhỉ.”

Không biết có phải do góc nhìn hay không, mà nụ cười của hắn nom lại… kỳ dị lạ thường: “Ở chốn Man Hoang này, nếu ta không một lòng muốn ra ngoài thì đã chết từ lâu rồi, có khi cả mẩu xương cũng không còn lại được. Một mảnh nhỏ của chìa khóa Man Hoang có thể thu hút được một đám lớn tử sĩ muốn thoát ra ngoài, tùy ý cho ta sử dụng, thì tội gì mà ta không giấu kỹ chứ?”

Không đợi Từ Hành Chi đáp lại, Chu Vọng đã rút con dao vừa mới cất đi ra.

Anh ngăn nàng lại: “Muội làm gì thế?”

“Móc chìa khóa ra.” Nàng đến trước mặt hắn: “Bác muội, cha nuôi và mẹ nuôi, tất cả đã tìm nó hơn mười ba năm rồi.”

Anh nói: “Muội không nghe hắn nói là hắn giấu chìa khóa trong người à? Dù gì thì thân thể hắn vẫn là đàn ông đấy, muội là phận con gái, đừng để bị bẩn mắt.”

Nàng ngạc nhiên: “Từ bé, bác muội đã dạy muội là…”

Anh thuận tay cầm lấy dao trong tay nàng: “Đấy là bác muội không biết dạy thôi. Nhắm mắt vào đi, đứng ra bên kia, chừng nào ta gọi thì muội hẵng quay lại.”

Chu Vọng trợn trắng mắt, nhưng vẫn nghe lời anh ra góc tường đứng.

Từ Hành Chi mở vạt áo của người mặc da thú ra, đúng là có thấy một vết sẹo to tướng ngoằn ngoèo trên da thịt thô ráp vì gió cát của hắn, dài khoảng hai ngón tay, trông mà ghê người.

Anh quan sát người hắn một lúc để tìm chỗ hạ dao, chợt quay lại hỏi Chu Vọng: “Đám Mạnh Trọng Quang ra ngoài bao lâu rồi?”

Nàng đang đứng quay mặt vào tường, đáp: “Gần nửa canh giờ rồi.”

Anh à một tiếng: “Thế thì chắc là sắp về rồi ha?”

Nàng vốn thông minh, nên đoán ra được ngay: “Từ sư huynh không ra tay được hả?”

Anh: “…”

Thật ra thì, khi còn ở thế giới bên ngoài, anh hành xử vốn không câu nệ gì, quan niệm thiện ác cũng mập mờ không rõ, nói một đằng làm một nẻo là chuyện quá bình thường. Nếu như mạng sống của mình bị đe dọa, thì tất nhiên anh sẽ bất chấp tất cả để phản kháng lại, như lúc chém giết con quái vật dao cạo kia vậy.

Nhưng người da thú này… thì lại giang rộng tứ chi nằm trước mặt anh, như cá nằm trên thớt chờ bị mổ thịt vậy; đâm ra anh… lại khó mà ra tay.

Chu Vọng lo lắng quay lại: “…Hay cứ để muội làm đi?”

“Đừng.” Anh lập tức chắn giữa thân thể trần truồng của hắn và tầm mắt nàng: “Không cho muội xem, quay ra chỗ khác!”

Anh nhìn lại hắn, chợt nghĩ ra một ý: “À… Muội có thể nhắm mắt làm không?”

Chu Vọng: “…”

Người mặc da thú: “…”

Vừa dứt lời, Từ Hành Chi cũng tự biết mình vừa nói chuyện buồn cười cỡ nào. Anh thở dài một hơi, xả hết khí bẩn trong ngực mình ra: “Thôi, nhất thời chìa khóa cũng không chạy đi đâu được. Chờ Mạnh Trọng Quang trở về rồi tính tiếp.”

Anh đang định quay đi thì người da thú lại gọi anh lại: “Ta còn biết một chuyện nữa, muốn nghe không?”

Anh gật đầu: “Nói xem.”

Hắn cười cười quái gở: “Đến gần đây, ta nói nhỏ vào tai cho.”

Tự dưng anh thấy… có gì đó không ổn.

Chu Vọng không nhịn nổi nữa, xông đến đoạt lấy dao trong tay anh.

Nàng có thể hai tay cầm hai thanh đao lớn, nên tất nhiên là rất khỏe. Anh nhìn bàn tay đã rỗng tuếch của mình, nhìn lại nàng thì ngạc nhiên nhận ra — nàng đã không còn vẻ thong dong tự tại như xưa nữa, mà thay vào đó, lại như một con sói đói nhìn thấy con mồi sống, chỉ hận không thể lập tức phanh bụng người kia ra.

Anh giữ vai nàng lại: “Đừng vội làm gì, hắn ta có trá…”

Chu Vọng không nói gì, hất tay anh ra. Nàng vẫn là trẻ con, còn chưa cao đến bả vai anh, anh vốn biết lực tay nàng khỏe, nhưng không ngờ lại khỏe đến mức ấy.

Từ Hành Chi bị hất ngã xuống đất, Chu Vọng giơ dao chém xuống. Ngay tức khắc, lưỡi dao cắm lún vào bụng người da thú. Bị thế nhưng hắn lại không tỏ ra đau đớn chút nào, mà ngược lại… nụ cười quái dị trên mặt hắn lại kéo dài đến tận mang tai, khóe miệng kéo căng đến sắp nứt ra.

Nàng chưa kịp phản ứng thì anh đã lao đến, đẩy thẳng nàng về phía sau!

Khi nhìn gần vết thương trên bụng hắn, anh tận mắt thấy được — một luồng sáng bạc nhanh như chớp chui ra khỏi máu thịt hắn, sáng đến gai mắt, làm mắt anh đau nhói như phải bỏng.

— Người da thú giấu mảnh chìa khóa vào bụng mình, song cũng nén linh lực của mình ở đó. Nếu có ai mổ bụng hắn lấy chìa khóa, thì hắn thà khởi động linh lực để nổ chìa khóa thành tro vụn rồi đồng quy vu tận với kẻ đó, còn hơn là chắp tay dâng chìa khóa lên cho kẻ kia!

Tự thấy không thể tránh kịp, Từ Hành Chi vội giơ hai tay ngăn trước mặt, chuẩn bị tinh thần sắp gặp họa.

Nhưng thứ ập vào người anh không phải là đau đớn, mà lại là một cái ôm ấm áp, ôm trọn anh vào lòng mình.

Vòng ôm kia không dám ôm mạnh, chỉ thả lỏng ôm lấy bả vai anh, cẩn thận như thể đang bảo vệ một giấc mơ chạm vào là vỡ.

Quanh mũi anh tràn ngập mùi hương cỏ cây thơm ngát, làm anh xác định được người đến ngay lập tức.

Anh mở mắt ra, liền chìm vào ánh mắt của Mạnh Trọng Quang.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy ánh nhìn nào sâu tựa biển như thế, dịu dàng thăm thẳm, nhìn hoài không đến đáy; nhưng dường như lại cất giấu một vòng xoáy nơi đáy biển, lúc nào cũng có thể vùng lên cuốn người trước mắt đi, dây dưa đến chết.

Anh bị nhìn đến xương sống như tê đi, nhất thời cổ họng khô nóng, còn quên mất mình định nói gì.

Mạnh Trọng Quang ôm lấy anh, nhỏ giọng thầm thì như cún con bị bắt nạt, tủi thân vô cùng: “Sư huynh lại chạy lung tung rồi… Sao không ở trong phòng chờ ta?”

Đôi môi của hắn rất đẹp, đường viền rõ nét, màu sắc hồng nhuận, nhẹ nhàng dừng lại trước mũi Từ Hành Chi; hơi nóng thổi ra từ đó làm mặt anh lập tức ửng hồng.

Cái đụng chạm lơ đãng nơi khóe môi tối qua, lời người da thú vừa nói “thông X với sư đệ”, lại thêm thanh âm rầm rì của hắn làm tai anh ngưa ngứa… Tất cả những điều đó hòa trộn lại, làm đầu óc anh mơ mơ hồ hồ, chỉ kịp thốt ra một chữ “Ngươi…!”, rồi cổ họng như nghẹn lại.

Mạnh Trọng Quang nở nụ cười.

Nếu đặt nụ cười của hắn lên một gương mặt bình thường nào đó, thì khó mà trông không đáng nghi; nhưng đặt trên khuôn mặt của hắn, thì nom lại quyến rũ đến độ chỉ có thể há miệng sững sờ: “Sư huynh đáng yêu quá đi ~”

Bầu không khí lãng mạn giữa hai người còn chưa tan biến, thì Chu Vọng đã hoảng hốt chạy tới: “Từ sư huynh có sao không?”

Từ Hành Chi có tật giật mình, vội đẩy Mạnh Trọng Quang ra.

Hắn bị đẩy ra bất ngờ, lui về sau hai bước, nom bị tổn thương cực kỳ.

Thấy anh hoàn toàn không bị thương, thậm chí cột tóc cũng không bị xê dịch, Chu Vọng mới yên tâm một chút. Nhớ đến chuyện mảnh chìa khóa, nàng vội chỉ vào người da thú kêu: “Chìa khóa!”

Nghe nàng nói vậy, anh mới giật mình tỉnh táo lại, chui ra khỏi lòng Mạnh Trọng Quang, nhìn xem tình trạng người da thú thế nào.

Mạnh Trọng Quang bị sư huynh dứt khoát đẩy hẳn ra, tức đến xanh cả mặt, giận dỗi giẫm giẫm chân mấy cái ở chỗ không ai để ý.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái… suýt nữa Từ Hành Chi đã nôn ra.

Vẻ đắc ý trên mặt người da thú đã bị nỗi đau đớn tột cùng thay thế, toàn thân hắn đã vặn vẹo đến không còn hình người. Bụng hắn bị linh lực đột phát nổ bung ra, tạo thành một cái hốc máu sâu chừng nửa tấc. Nhưng linh lực vẫn chưa thoát khỏi người hắn, mà bị một luồng linh lực màu đỏ tươi khác bao lấy; máu tươi và linh lực của hắn đang hỗn độn xoay vần trong luồng linh lực đỏ đó.

Nhìn vào độ nát bét của chính da thịt hắn, thì có thể thấy rằng… nếu Mạnh Trọng Quang không đến kịp lúc, thì căn phòng nhỏ này đã bị san thành bình địa rồi.

Ở sâu trong hốc máu kia, có thể thấp thoáng thấy một mảnh gì đó đang lấp lóe ánh sáng.

Chu Vọng không màng bẩn thỉu, vội tóm lấy mảnh vỡ kia.

Người da thú vốn mưu đồ một kích chết chung, ai ngờ lại thất bại, giờ hắn sống không được mà chết cũng không xong — vì thân thể hắn đã tàn phế, thậm chí còn không thể tự lăn người.

Hắn thảm thiết tru lên: “Cho ta chết! Giết ta đi!!”

Mặc cho hắn gào thét thê thảm, Mạnh Trọng Quang đẩy Từ Hành Chi và Chu Vọng ra ngoài: “Sư huynh, Chu Vọng, hai người ra ngoài trước đi, kẻo hắn phát điên lại làm hai người bị thương.” Ánh mắt Mạnh Trọng Quang chân thành vô cùng: “…Ta sẽ xử lý tốt phần còn lại.”

Chu Vọng đã có được bảo vật mình hằng mong muốn, đương nhiên sẽ không muốn dây dưa với kẻ điên kia nữa làm gì. Nơi này nồng nặc mùi máu tươi, Từ Hành Chi cũng không muốn ở lâu.

Đợi họ đi rồi, ý cười trong mắt Mạnh Trọng Quang hoàn toàn tan biến. Hắn lấy đao ra, ánh mắt lạnh lùng, thong thả nhìn qua kẻ mặc da thú đang rách nát nằm ở góc phòng.

Hắn chợt ngồi xuống, khởi động linh lực, bắt đầu khơi thông lại kinh mạch cho đối phương.

“Yên tâm, ta sẽ giữ mạng ngươi lại.” Nét trẻ con khi nãy của Mạnh Trọng Quang đã hoàn toàn biến mất, giọng điệu mềm nhẹ vô cùng: “Ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã không tự nổ chết mình.”

Người da thú trợn trừng mắt như sắp nứt, cổ họng ư ư rên rỉ, nhưng không phát ra nổi một tiếng kêu nào.

Lúc ra khỏi phòng nhỏ, Chu Vọng cầm miếng ngọc vỡ nhuốm đầy máu tươi kia trong tay, liên tục chà lau bằng vạt áo. Trông nàng như một đứa trẻ được kẹo, lộ ra vẻ vui mừng hiếm khi.

Ra cửa rồi, nàng thấy một người, bèn chủ động nhào lên hô: “Mẹ nuôi ơi! Cha nuôi đâu rồi, chúng ta có được đồ tốt rồi này!”

Nghe nàng hô “mẹ nuôi”, Từ Hành Chi – người ra cùng lúc với nàng – còn tưởng là trong tháp này còn có nữ nhân khác, chỉ là anh chưa từng thấy. Nhưng khi nhìn kỹ người mới tới, anh không biết là nên khóc hay cười.

Người mà Chu Vọng gọi là “mẹ nuôi” là một người con trai. Cậu mặc quần áo của đệ tử Đan Dương phong trong trí nhớ anh, trông yếu ớt vô cùng, sắc mặt trắng bệch, nom như ốm nặng mới khỏi. Nhưng ngay cả thế, thì trông cậu… vẫn khá xinh đẹp.

Vẻ đẹp của cậu khác với Mạnh Trọng Quang. Nếu phải tả ra thì, khí chất trên người cậu giống hoa đán trên đài cao của gánh hát hơn, yếu nhược như nữ tử, thân thể nho nhỏ mềm yếu.

…Khá hợp với chữ “mẹ” kia đấy.

Giọng cậu cũng rất mềm mại dịu dàng, nghe qua còn không phân biệt được nam nữ: “Là, là gì thế?”

Chu Vọng đang muốn kể lại chuyện trong phòng vừa nãy, cậu lại lắp bắp nói: “Có gì, có gì thì đến, đến phòng Tiểu Lục rồi nói. Vai, vai cậu ấy bị trúng tên không nhẹ, Nguyên, Nguyên sư tỷ đang trị liệu cho cậu ấy.”

Nghe thấy tên Lục Ngự Cửu, trước mắt Từ Hành Chi lập tức xuất hiện – hình ảnh thiếu niên quỷ tu với khuôn mặt con nít trong trí nhớ của nguyên chủ.

Anh nhất thời hoảng hốt.

Năm đó, để cứu vài đệ tử đồng môn vốn chẳng quen biết mà Lục Ngự Cửu sẵn sàng đi bọc hậu, suýt nữa đã thành món ăn trong miệng Phì Di. Một người như thế… sao lại phải đi trộm thần khí, để rồi bị đày vào Man Hoang?

Đã sống cùng nhau trong Man Hoang nhiều năm, thân thuộc như tay với chân, nay khi nghe Lục Ngự Cửu bị thương như thế, Chu Vọng sao có thể không lo lắng được. Nàng cầm mảnh vỡ, nhanh chân chạy đến một gian nhà nào đó.

Thấy Từ Hành Chi ra sau Chu Vọng, cậu trai xinh đẹp kia cũng không tránh, còn chủ động bắt chuyện với anh, dù khá là thẹn thùng: “Ta nghe Khúc sư huynh nói, Từ sư huynh đã tới… Hai, hai ngày trước ta đã đi tìm linh thạch ở núi phía Nam về, nhưng, nhưng từ đó đến giờ vẫn bệnh, không xuống giường được, nên, nên không gặp được huynh. Từ sư huynh còn nhớ ta không?”

Từ Hành Chi: “…”

Khi anh cố lục lọi hình bóng của cậu trai trước mắt trong trí nhớ của nguyên chủ, cậu đã mỉm cười trước: “Huynh, huynh không nhớ được cũng là bình thường. Lần cuối huynh gặp ta, ta vẫn là, là một thằng bé thích khóc nhè.”

Anh khẽ nhíu mày: “…Đệ là Đào Nhàn?”

Trong khi nói chuyện với Khúc Trì, anh có nghe y nhắc đến một người tên là “Đào Nhàn”. Khi đó anh không tỏ vẻ gì, nhưng đã thầm nghi ngờ.

Người tên “Đào Nhàn” này… quá kỳ lạ.

Đương nhiên, hành động cử chỉ của cậu cũng không có gì quá bất thường, chỉ là… bản thân sự tồn tại của cậu đã là một sự bất thường.

— Cậu không tồn tại trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng không xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết gốc mà anh viết.

Cậu chỉ là… tự dưng xuất hiện vậy thôi, nhưng lại là người mà Mạnh Trọng Quang có thể tin tưởng, còn được hắn thu nạp vào đội ngũ bảy người trong Man Hoang này.

Thằng nhóc nói lắp ẻo lả này… có gì hơn người ư?


– Lời Ngã –

Nói đến nói lắp, tự dưng nhớ Hải Tú trong Nhớ Ra Tên Tôi Chưa ghê :)))

Hết chương 14 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

6 thoughts on “[Man Hoang] _ 014.

      1. Đậu xanh chưa viết xong bấm nhầm nút post 🤦🏻‍♀️🤦🏻‍♀️🤦🏻‍♀️🤦🏻‍♀️

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s