[Man Hoang] _ 013.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

13. Tra tấn bức cung.

Đúng là ngoài kia rất ồn ào, nghe thôi cũng đoán được là – kẻ địch kéo đến rất đông, đông hơn hẳn ngày Từ Hành Chi mới đến Man Hoang.

… May là, khác với lần ấy, lần này có Mạnh Trọng Quang trấn thủ ở ngoài.

Lực chiến đấu của người khác thế nào thì anh không biết, nhưng Mạnh Trọng Quang thì có thể coi như “con trai” mà anh nuôi lớn trong sách, nên anh hiểu hắn hơn nhiều. Có hắn phòng thủ ở đây, kể cả có nửa số quái vật của Man Hoang vây quanh tháp thì hắn vẫn có thể toàn vẹn bước ra ngoài.

Anh không biết cảm giác yên tâm này đến từ đâu, nên thôi không nghĩ nữa.

Nghe tiếng binh đao loảng xoảng một lúc, anh bèn đắp tạm quần áo lên người rồi lười biếng nằm lại xuống giường, đoạn hỏi Chu Vọng: “Người đứng đầu Phong sơn chính là kẻ đang bị giam ở buồng nhỏ kia à?”

Đối phương gật đầu.

Từ Hành Chi càng chắc chắn hơn nữa.

Dù đã biết Mạnh Trọng Quang là kẻ ít ai địch nổi trong Man Hoang này, nhưng khi thấy kẻ đứng đầu Phong sơn – là người mặc da thú kia – bị hắn dễ dàng đánh thành tàn phế suýt chết như thế; anh mới thực sự cảm nhận được rằng… Mạnh Trọng Quang không chỉ là “khó chơi” thôi đâu.

Xích trên chân anh đã được bỏ ra, anh híp híp mắt, xoay cổ chân mấy cái, nghiền ngẫm hỏi: “Muội vừa nói gì? Nhóm người kia liều chết đến đây cứu chủ à?”

Chu Vọng đáp: “Theo muội biết thì – trước khi Mạnh đại ca và bọn muội vào Man Hoang, thì Phong sơn mới là kẻ đứng đầu toàn Man Hoang này, hưởng thụ cung phụng từ tứ phương. Sau khi bọn muội đến định cư ở đây, Phong sơn liền bị Mạnh đại ca áp bức khắp chốn, thế nên mới căm hận chúng ta đến tận xương tủy, luôn thừa dịp Mạnh đại ca không ở đây để tấn công, hòng tiêu diệt bọn muội.

Nhưng lần này thì chúng không kịp đợi Mạnh đại ca đi đã ra tay, lại còn dốc hết toàn lực, rõ ràng là liều chết. Chúng thề chết phải mang chủ nhân trở về, tính ra thì cũng… trọng tình trọng nghĩa thật đấy.”

Từ Hành Chi ngửa đầu lên nhìn trần nhà, cười nói: “Trọng tình trọng nghĩa ấy hả ~”

Chu Vọng: “Sai chỗ nào sao?”

Anh: “Chỗ nào cũng sai.”

Nàng nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ, không đứng dựa tường nữa mà đi đến bên giường, khoanh tay đứng dựa vào cột giường khắc hoa, nhìn anh nói: “Huynh nói thử xem?”

Anh gối hai tay sau gáy: “Ta hỏi muội nhé: Nếu bất cứ ai trong bọn muội bị Phong sơn bắt đi, muốn cứu về phải băng qua núi đao biển lửa, thì bọn muội có đi cứu không?”

Nàng đáp không cần nghĩ: “Là núi đao biển lửa thì có sao? Tất nhiên phải cứu rồi!”

Từ Hành Chi: “Vì sao?”

Nàng hỏi ngược lại: “Chuyện này còn cần lý do à?”

“Sao lại không cần?”

“Ý huynh là sao?” Nàng nhíu mày lại.

Anh cười: “Nơi ít người thì ít có phân tranh và xung đột quyền lợi; và ngược lại. Phong sơn cắm rễ ở Man Hoang đã lâu, ắt hẳn mối quan hệ giữa người với người trong đó rất dây mơ rễ má; thủ hạ càng nhiều thì càng có nhiều người nhăm nhe cái ghế chủ vị của Phong sơn.

Nếu ta là người ở Phong sơn, thì bất kể người đứng đầu ở đó sống hay chết; giữ sức và tranh thủ đoạt quyền ở Phong sơn mới là thứ ta sẽ làm. Muội hiểu không?”

Chu Vọng nghĩ một lúc – lời anh nói nghe có vẻ tồi tệ nhưng lại khá có lý, bèn hỏi: “…Cho nên?”

“Muội nói người Phong sơn dốc toàn lực, thậm chí là liều chết à?” Anh nói tiếp: “Ta tin trên đời này có người trọng tình trọng nghĩa; nhưng không tin đám đông nghìn nghịt kết thành bè lũ phủ khắp núi đồi ngoài kia đều là những người trọng nghĩa trọng tình. Chúng liều mạng như thế, tất nhiên là có lý do.”

Anh xoay người ngồi dậy, kết luận: “Ở kẻ đứng đầu Phong sơn kia, tất phải có thứ đáng để chúng liều chết.”

Nói rồi, anh nháy mắt với Chu Vọng: “Thế nào? Muội đi thăm kẻ kia với ta không, để xem hắn đang nắm lợi thế gì?”

Nụ cười của Từ Hành Chi rất đẹp đẽ, như gió mát trong lành, như ánh trăng rọi xuống. Người chẳng mấy hứng thú với nam sắc như Chu Vọng cũng ngẩn ra một lúc khi thấy nụ cười kia của anh.

Ngay giây sau, anh nghiêng người muốn xuống giường, thốt nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống trước mặt nàng.

…Dư âm của nửa buổi tối “làm thịt cá” hôm qua vẫn còn, xương sống thắt lưng anh vẫn mềm nhũn, nhất thời khó đứng lên được.

Chu Vọng khụ khụ hai tiếng, giơ tay quấn mấy vòng băng vải lên che miệng, cố nhịn không cười.

Dù sao thì mặt anh cũng dày, bị vậy mà không xấu hổ tí nào, giơ tay ra ý bảo nàng kéo mình lên.

Chu Vọng nắm lấy phần cổ tay ở tay phải anh, kéo anh đứng dậy. Tay phải anh bị đứt từ tận cổ tay; lúc kéo anh lên, nàng không nhịn được tò mò mà nhìn phần nối giữa tay giả và tay thật lâu hơn một chút, hẳn là rất tò mò vì sao anh lại bị như vậy.

Dù đã phân tích nhiều cho nàng nghe như thế, nhưng thực ra trong lòng anh biết rất rõ rằng — thứ có thể khiến đám người Phong sơn liều chết xông lên, hết lớp này đến lớp khác như thế, chỉ có duy nhất một vật.

— Một mảnh vỡ của chìa khóa Man Hoang đang nằm ở Phong sơn.

Chính xác là, nằm trong tay kẻ mặc da thú đang đứng đầu Phong sơn bây giờ.

Ai cũng có thể lên đứng đầu Phong sơn, nhưng nếu mảnh chìa khóa quý giá kia bị thất lạc, thì không khác gì ánh mặt trời duy nhất của họ đã biến mất. Thứ chờ đợi họ sau này… chỉ là dày vò vô tận mà thôi.

Mà đã như thế, thì làm người đứng đầu Phong sơn có gì thú vị chứ? Cùng lắm chỉ là ăn no chờ chết thôi.

Từ Hành Chi biết rõ bốn nơi cất giấu bốn mảnh chìa khóa, nhưng anh vốn định ém chuyện này đi, không để ai biết cả, để Mạnh Trọng Quang không có cơ hội ra khỏi Man Hoang này.

Nhưng đám người cứu viện của Phong sơn lại quá hùng hổ, Mạnh Trọng Quang cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể đoán được – trên người kẻ mặc da thú kia tất phải có gì đó đáng giá đủ để nhiều người liều chết vì hắn như thế.

So với việc để đám Mạnh Trọng Quang nghĩ ra rồi đi tra hỏi, thì thà anh đi trước một bước còn hơn. Nếu có thể ép đối phương nói ra nơi cất mảnh vỡ là tốt nhất, mà nếu không ép được… thì ít nhất vẫn thu được tin tức có giá trị, cũng không tính là lỗ.

Chờ xương sống thắt lưng bớt tê đi, Từ Hành Chi mới đi cùng Chu Vọng đến buồng nhỏ – nơi giam giữ kẻ mặc da thú.

Dường như cảm ứng được chuyện bên ngoài, đối phương cũng đã tỉnh.

Nghe tiếng cửa phòng mở, hắn ngoẹo đầu qua nhìn, mặt mũi lập tức méo đi, dữ tợn cười khà khà: “Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là kẻ giết thầy diệt môn – tên phản bội Từ Hành Chi!”

Chu Vọng liếc sang Từ Hành Chi, không nói gì.

Nhưng lời này là mắng nguyên chủ, nên anh cũng chẳng nhột tí nào.

Anh đến bên cạnh hắn, thoải mái ngồi xổm xuống: “Vẫn nói được à? Tốt lắm. Có nghe được không?”

Hắn trừng mắt nhìn anh, tròng mắt ngập tràn tơ máu chằng chịt.

Từ Hành Chi chỉ vào cửa sổ hướng ra ngoài: “Nghe thử đi, người cứu ngươi đã đến rồi. Ngươi nói thử xem – ngươi vừa chẳng anh tuấn gì, vừa là mầm mống tai ương thế này, sao họ lại phải liều mạng đến cứu ngươi chứ?”

Hắn không buồn đáp lại, nhổ phụt một ngụm nước miếng về phía anh.

Từ Hành Chi đã phòng bị từ trước, thấy cổ họng hắn nhúc nhích là tránh ra ngay. Cuối cùng, ngụm nước bọt pha lẫn máu và đờm của hắn vẫn rơi toẹt xuống đất.

Tay trái anh cầm quạt, gõ lạch cạch vào mu bàn tay phải: “Hê, ngươi tiết kiệm chút nước bọt cho trơn cổ thì hơn đấy. Nào nào, mau nói rõ ra đi ~”

Ánh mắt người da thú càng thêm độc địa tàn nhẫn hơn nữa, tiếc là cột sống hắn đã bị thương tổn nặng, toàn thân co quắp run rẩy, dù vẫn còn linh lực nhưng lại không thể sử dụng gì được. Hắn giận sôi lên, nhìn gương mặt nhởn nhơ của anh thì càng tức hơn nữa, tức đến mức hai mắt đỏ quạch:

“Ngươi là ai cơ chứ! Thứ lòng lang dạ sói, vô đức vô tài, giết ân sư rồi thông dâm với sư đệ đồng môn như ngươi mà còn dám lên mặt gì nữa! Ngươi tưởng những người trong Man Hoang này không biết những chuyện đồi bại ngươi làm ngoài kia sao!”

Từ Hành Chi khẽ nhíu mày, không nói gì.

Chu Vọng chỉ chịu trách nhiệm đứng bên cảnh giới, không xen vào quá trình hỏi cung của anh.

Căn phòng nhỏ này được thiết kế riêng cho việc thẩm vấn, thỉnh thoảng Mạnh Trọng Quang lại xách vài người vào, đóng cửa tra hỏi đối phương một mình. Dù trước khi vào, đối phương có la mắng giãy dụa hay chửi ầm ĩ cỡ nào, thì chỉ cần “ở chung phòng” với Mạnh Trọng Quang độ ba khắc, khi bị xách ra đều ngoan ngoãn như gà con vậy.

Anh không nói gì, lại càng làm người mặc da thú chửi hăng hơn nữa.

“Ngươi nghĩ ta ở đây rồi là không biết được những chuyện bẩn thỉu kia của ngươi à?” Hắn cười khằng khặc, giọng điệu quái dị nói: “Ta có nuôi một cơ thiếp xinh đẹp, nói tên nàng ra thì ngươi phải giật mình đấy, vì nàng ta có quen ngươi. Thế nên, nàng ta cũng biết rõ mấy chuyện thối nát của ngươi lắm…”

Còn chưa kịp dứt lời, hắn đã bị Từ Hành Chi xốc mạnh lên, bị tát mạnh đến nỗi ngã sấp vào tường.

Vốn dĩ hắn đã trọng thương, nay lại bị bất ngờ túm tóc ném mạnh như thế, thì còn đâu sức mà đánh trả nữa. Mặt hắn xanh xanh tím tím, thịt xương trên mặt đã biến hình, mắt trợn to đến sắp nứt ra.

Từ Hành Chi nắm chặt đầu hắn, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa: “Ngươi phải hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình chứ nhỉ. Đây là Phong sơn ư? Ngươi đang run lẩy bẩy mà ra oai với ai thế?”

Chu Vọng kinh ngạc, huýt sáo một tiếng.

… Hình như nàng hiểu… Mạnh Trọng Quang học những thủ đoạn tra tấn kia từ ai rồi.

Đầu người da thú đau đến sắp nổ tung, giận dữ không chịu nổi: “Từ Hành Chi, ta không muốn nói nhảm với ngươi…”

Anh hỏi ngược lại: “Nói nhảm cái gì?”

Anh túm tóc giữ chặt đầu hắn, đập bồm bộp vào tường như đập trứng gà.

Dù sao thì đối phương cũng có chút tu vi, lực cánh tay của một phàm nhân cũng không thể đập bể đầu hắn được, nhưng bị đối xử như thế làm hắn phát điên lên: “Từ Hành Chi!!! Đ** m* mày…!!!”

Từ Hành Chi lười không muốn nghe hắn nói tào lao nữa, bèn quay sang hỏi Chu Vọng: “Có dao găm ở đấy không?”

Chu Vọng đã hóng trò vui hồi lâu, tất nhiên là rất hào hứng thêm dầu vào lửa. Nàng rút một cây dao găm từ thắt lưng mình ra, cầm ở lưỡi dao, chuẩn bị đưa cho anh.

Anh nói: “Không cần đưa huynh đâu, muội cứ cầm đi.”

Nàng vâng lời giữ lại, tay quay tròn cây dao như đang vẽ nên một đóa hoa, lưỡi dao xoẹt qua nhanh như chớp, nhắm thẳng vào mặt người mặc da thú.

Anh xách hắn lên, kéo hắn ra khỏi tường, rồi dí thẳng mắt hắn vào đầu lưỡi dao nhọn.

Hắn ta lập tức bặt tiếng, ót rịn mồ hôi, hóp bụng vào không nói được câu gì nữa.

Anh nói tiếp: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy, không thừa không thiếu, không nói nhảm. Hiểu chưa?”

Mắt hắn chỉ cách mũi dao hơn một đốt ngón tay, mắt đảo liên hồi, thậm chí còn không dám giãy dụa, cổ họng “ực” một tiếng rõ to.

Tuy hắn đã gần như là tàn phế, nhưng đôi mắt vẫn là nơi quan trọng. Bị dí dao ngay trước mắt thế này, hắn không dám làm liều nữa.

Thấy hắn đã biết điều mà câm miệng lại rồi, anh bèn hỏi luôn: “Ngươi muốn bắt ta làm gì?”

Hắn ngoan ngoãn đáp lời, không dư một chữ: “Hiến cho Cửu Chi Đăng… Còn có thể dùng làm con tin, chèn ép Mạnh Trọng Quang.”

Từ Hành Chi: “Nghe đến là đẹp, nhỉ? Ngươi cho rằng chỉ cần hiến ta cho Cửu Chi Đăng, là ngươi có thể rời khỏi Man Hoang chắc?”

Người mặc da thú: “…Phải.”

Từ Hành Chi: “Chẳng lẽ ngươi không thể tự ra ngoài được sao?”

Hắn hơi khựng lại, đôi mắt đầy tơ máu lóe lên nét bối rối: “…Ngươi nói gì cơ? Ta không hiểu gì hết.”

Anh: “Không hiểu thật hay không hiểu vờ? Thứ bảo bối gì mới khiến cho thuộc hạ của ngươi liều chết xông lên như thiêu thân để đoạt lại chứ?”

Hắn giận dữ gào lên: “Ta không hiểu gì cả!”

Anh không muốn lằng nhằng, bèn nói thẳng toẹt ra con bài chưa lật của hắn: “Để ta đoán xem, là chìa khóa Man Hoang phải không?”

Họng hắn rụt lại, không phun ra nổi một chữ.

Chu Vọng chợt cứng đờ người, vô thức siết chặt dao găm trong tay hơn.

Nàng cứ tưởng kẻ mặc da thú này chỉ giữ linh thạch hay bảo vật gì thôi, không ngờ lại là thứ mà bọn họ đã vất vả tìm kiếm bao năm nay — chìa khóa Man Hoang!

Nhưng nếu là nó, thì rất nhiều chuyện khó hiểu khác lại trở nên sáng tỏ.

Nếu thứ đám người kia muốn cướp lại là chìa khóa Man Hoang, thì sự điên cuồng và liều mạng của chúng đều trở nên dễ hiểu.

Chu Vọng nhìn Từ Hành Chi, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ: “Huynh đoán ra được ư?”

….Hờ, ngại quá, ta có kịch bản.

Từ Hành Chi không trả lời nàng, xách cổ áo người mặc da thú lên, vạch mớ tóc rối bù của hắn ra, đến sát tai hắn, thì thầm phân tích tình hình hiện tại cho hắn nghe: “Giờ ngươi đã là kẻ tàn phế, coi như thuộc hạ của ngươi đến đây và có thể cứu ngươi đi; thì ngươi nghĩ xem, một khi chúng đã lấy được chìa khóa rồi, thì ngươi còn hy vọng chúng nuôi báo cô ngươi được à?

Kết cục tốt nhất của ngươi là được chúng vứt ở nơi hoang vu, nhưng kể cả thế thì ngươi cũng bị dã thú xâu xé, chết không toàn thây. Nếu ngươi giao chìa khóa cho chúng ta… thì ít nhất, ngươi sẽ ít phải chịu đau đớn hơn một chút. Ngươi thấy giao dịch này thế nào?”

Hắn thở hổn hển từng hơi, tuyệt vọng mắng chửi: “Từ Hành Chi! Đồ không biết nhục!”

Anh thấy chẳng có gì phải ngại: “Thì ta vốn vô liêm sỉ vậy mà, không phải ngươi biết từ lâu rồi sao? Ngạc nhiên vậy làm gì?”

Hắn nghiến răng ken két, đoạn nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, lâu đến mức Chu Vọng nghĩ là hắn đã bất tỉnh vì tức quá, thì hắn mới mở mắt ra, hẳn là đã quyết định.

“Chỉ có… Một mảnh nhỏ…” Hắn nói đứt quãng: “Ta chỉ có, một mảnh nhỏ chìa khóa mà thôi…”


– Lời tác giả –

Vế trên: Với hậu bối, ấm áp như liễu xuân lướt qua mặt.

Vế dưới: Với kẻ địch, tàn khốc như gió thu cuốn lá bay.

Hoành phi: Thượng bất chính, hạ tắc loạn!

Hết chương 13 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

9 thoughts on “[Man Hoang] _ 013.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s