[Man Hoang] _ 009.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

9. Thật giả lẫn lộn.

Từ Hành Chi ngẩn người, bật cười sờ mặt mình, búng một cái lên trán Trọng Quang: “Thằng nhóc này!”

Nó bị búng lùi về sau một bước, xoa xoa trán, tủi thân nhìn y: “…”

Bị nó nhìn như vậy, y lại ngỡ mình vừa ra tay quá mạnh: “Đau hả?”

“Dạ…” Mắt nó lấp loáng ánh nước, miệng chu lên rõ cao: “Đau lắm…”

Đứng cách đó không xa, Cửu Chi Đăng khẽ nhíu mày.

Từ Hành Chi đờ ra, nhìn thằng bé nom có thể khóc lên bất cứ lúc nào trước mặt mình, hơi hơi nhức đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, ai lại mít ướt như thế?”

Hình như Trọng Quang không hiểu lời y nói, hai mắt tràn đầy hơi nước, lấp lánh như thể ấn giấu cả ngàn hộc minh châu trong đó: “…”

Làn da nó mềm mại mỏng manh như đậu hũ, búng nhẹ một cái là đã để lại vệt đỏ thẫm, thoạt nhìn đúng là đau thật.

Từ Hành Chi bất đắc dĩ, thổi thổi vào nơi bị búng, vò vò đầu nó rồi giao nó cho Cửu Chi Đăng: “…Không cho đệ làm nũng nữa, lần sau không được dùng cớ này!”

Mắt Trọng Quang vẫn lấp loáng nước mắt, nhưng nó đã quay lại, ngọt ngào cười với y: “Dạ, Từ sư huynh~”

…Chết tiệt, đáng yêu không chịu được.

Từ Hành Chi quay người, vừa đi vừa nghĩ – tên đã đặt rồi, còn họ thì nên lấy là gì đây?

Là y nhặt nó về, thì nó nên theo họ Từ của y nhỉ?

Không được, nhất định đại ca y sẽ không đồng ý.

Càng nghĩ, Từ Hành Chi càng rối. Thôi thì về xem sách đặt họ thôi! Nhắm mắt xoay bút một vòng, trúng họ nào thì chọn họ đấy!

Vừa quyết định xong, y liền thấy Chu Bắc Nam vác trường thương bằng thép bước ra từ một cánh cổng phát ra ánh sáng xanh gần đó.

Vừa xuống đất đã gặp phải Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam yên lặng trợn trắng mắt.

Từ Hành Chi cầm quạt xếp, vừa đi vừa giang rộng vòng tay ra, cười nói: “Ôi chao ôi chao, ai về rồi thế này?”

Chu Bắc Nam khinh bỉ đáp: “Ngươi đừng có cà lơ phất phơ mãi thế, còn ra thể thống gì!”

Từ Hành Chi cà – lơ – phất – phơ bước đến: “Kể cả thế đi, thì tất cả đệ tử ở đây cũng đều phải gọi ta một tiếng Từ sư huynh đấy thôi?”

Chu Bắc Nam: “…Ha ha.”

Thế mà y không giận gì cả, bước tới choàng lấy vai hắn, cầm cán quạt đập đập vào ngực hắn: “Sao sao, vẫn ghi hận vụ đấu Thiên bảng lần trước à? Ta bảo này, sao ngươi lại hẹp hòi thế cơ chứ?”

Chu Bắc Nam đã quen cái kiểu này của y rồi, hừ lạnh đáp: “Thắng chẳng oai hùng gì, ngươi nói mà không biết ngại à?”

Từ Hành Chi cười ha ha: “Như thế nào là thắng chẳng oai hùng?”

Y vuốt ve thân quạt xếp, xoay tròn một cái, quạt xếp tức khắc biến thành một thanh đoản kiếm sắc bén khó mà cản lại. Y lại xoay thêm vòng nữa, đoản kiếm biến thành một cây trường mâu dài thước tám, đầu mâu bằng đồng khắc hình đầu rắn.

Y xoay chơi trường mâu mấy vòng, rồi lại biến nó về cây quạt xếp như ban đầu.

“Đánh bằng thương không phải là sở trường của ngươi sao?” Y tung quạt lên trời rồi tiếp lấy: “Thế mà lại thua dưới tay ta, đúng là mất mặt!”

Chu Bắc Nam giận dữ: “Đừng nói bừa! Rõ ràng là ngươi, trước khi tỷ thí ngươi đã nói là sẽ không làm ảo thuật với cây quạt kia rồi cơ mà!”

“Trời ạ.” Từ Hành Chi mở to mắt: “Chúng ta đã lớn lên bên nhau từ bé, thế mà ngươi lại tin lời ta nói à? Ôi chao Chu béo à, ngươi thật đáng yêu quá sức!”

Chu Bắc Nam: “…”

Hắn không nói hai lời, lập tức quật trường thương trên vai xuống, trở tay nhắm vào y.

Một luồng sáng lóe lên, Từ Hành Chi khẽ lắc mình, cây quạt trong tay biến thành một cái kéo đuôi cá lớn, kẹp lấy mũi thương của đối phương rồi giơ lên cao.

Y cười nói: “Cẩn thận cẩn thận chứ, Tiểu Bắc Bắc à, ta sai rồi ~”

Chu Bắc Nam cũng chỉ tức quá mà vung thương vậy thôi, chứ không định đánh thật. Thấy y xuống nước, hắn cũng rút thương về, nhưng ngoài miệng thì vẫn không tha cho y: “Sao Thanh Tĩnh quân lại thu nhận người như ngươi làm thủ lĩnh đệ tử ở Phong Lăng sơn chứ?”

Từ Hành Chi nói khoác không ngượng miệng: “Có thể vì ta đẹp trai xuất thần đi!”

Chu Bắc Nam: “…”

Khúc Trì vừa khéo đi ngang qua: “…”

Chu Bắc Nam quay lại bảo Khúc Trì: “Này Khúc Trì, huynh có thấy cái tên này cực kỳ thiếu đánh không?”

Khúc Trì buồn cười đáp: “…Thỉnh thoảng.”

Từ Hành Chi biến cây kéo về thành cái quạt, tự phe phẩy quạt cho mình: “Bắc Nam à, vụ này là lỗi của ngươi rồi. Cây quạt Nhàn Bút này là ta tự làm, sư phụ ta cũng cho phép ta dùng nó khi tỷ thí Thiên Bảng, nên ngươi có thua ta thì cũng không có gì phải mất mặt đâu, thật đấy.”

Chu Bắc Nam phản bác: “Có cái quạt dởm đó thì sao, không phải cuối cùng ngươi cũng bị Khúc Trì treo lên đánh đấy à?”

Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Cái gì mà “treo lên đánh” chứ? Ta chỉ thua huynh ấy có một chiêu cuối thôi! Cứ chờ đấy, đứng đầu Thiên bảng năm năm sau nhất định sẽ là ta! Đến lúc đó, ta sẽ viết mười chữ “Đệ nhất Thiên bảng, Phong Lăng sơn Từ Hành Chi” lên cây quạt này…”

Y chưa dứt lời thì một cánh cửa ánh sáng khác lại đột nhiên xuất hiện ở gần ba người.

Một chiếc xe lăn bước qua cánh cửa, dừng lại trên nền đá, tiếng bánh xe lăn kêu kẽo kẹt.

Một đệ tử Thanh Lương cốc tay ôm sách vừa lúc đi ngang qua, thấy người nọ thì lập tức im bặt, cúi người xuống chào: “Chào Ôn sư huynh ạ.”

Người nọ mặc một bộ đồ xanh nhạt mỏng như cánh ve, đeo chiếc vòng âm dương bằng gỗ cây táo. Nghe thấy có người chào mình, y còn chẳng liếc mắt lên, kiệm lời đáp: “Ừ.”

Y đẩy xe lăn đến chỗ ba người nọ: “Các ngươi lại đang ầm ĩ gì thế?”

Khúc Trì cầm phất trần, mỉm cười đáp: “Hành Chi với Bắc Nam lại đang cãi nhau.”

Da Ôn Tuyết Trần rất trắng, trắng đến mức kỳ lạ, đôi môi thậm chí còn ẩn hiện một màu đỏ tím. Giọng y nhẹ bẫng, nghe rất kỳ ảo, toát lên vẻ yếu ớt thiếu sức sống: “…Các ngươi rảnh quá à?”

Từ Hành Chi đặt mông xuống tay vịn xe lăn của Ôn Tuyết Trần: “Bọn ta mới về thôi, cũng không có việc gì làm, với lại cũng đâu có luật nào cấm không cho nói chuyện phiếm. Dù sao thì mấy thứ yêu vật trấn thủ tế phẩm kia càng ngày càng nhàm chán, yếu đến mức chẳng buồn đánh luôn.”

Ôn Tuyết Trần liếc y, không nói gì.

“Bây giờ trong mắt ta, yêu vật trên đời chỉ chia làm hai loại.” Từ Hành Chi vuốt ve cây quạt, tiếp tục khoác lác: “Loại dễ bắt nạt, và loại không dễ bắt nạt.”

Chu Bắc Nam: “…”

Khúc Trì: “…”

Ôn Tuyết Trần nhướn cằm lên: “Hửm? Thế à? Bây giờ Hành Chi đúng là không sợ trời không sợ đất nhỉ?”

Từ Hành Chi phóng khoáng vẫy mở quạt, hớn hở đáp: “Đương nhiên là…”

Vừa liếc xuống một cái, y lập tức ngừng thở.

Bàn tay phải vẫn nắm chặt nãy giờ của Ôn Tuyết Trần đang mở ra, bên trong là một con bọ cánh cứng lớn béo núc ních, đang vươn mấy cái chân bé xíu ra, bò đi bò lại trong lòng bàn tay người.

Ôn Tuyết Trần nói: “Hành Chi, đây là đặc sản của Nghiêu Quan sơn, ta thấy nó trông đáng yêu nên mang về cho ngươi chơi đấy.”

Từ Hành Chi – người đang ngồi trên tay vịn xe lăn của Ôn Tuyết Trần – cứng đờ người như một bức tượng điêu khắc.

Một lát sau.

Trọng Quang vừa thay quần áo xong, đang buồn chán ngồi lắc lư trên trên bậc thang thì chợt nghe thấy — phía xa xa rú lên một tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn đó là tiếng cười to thỏa mãn của Chu Bắc Nam.

Lỗ tai nó khẽ động, nhảy xuống khỏi thang: “Từ sư huynh?!”

Cửu Chi Đăng thản nhiên lau chùi bội kiếm, không hề để ý chút nào, bình tĩnh nói: “Không cần đi đâu. Chắc sư huynh lại vô tình thấy côn trùng rồi.”

Trọng Quang chớp chớp mắt: “Sư huynh sợ côn trùng à?”

Nãy giờ Cửu Chi Đăng vẫn chưa nói lời nào, nom lạnh nhạt thờ ơ vô cùng; nhưng khi nhắc tới Từ Hành Chi, trong mắt cậu mới lộ ra một chút tình cảm: “Mỗi lần tổ chức lễ tế Đông Hoàng, sư huynh luôn đến năm tòa núi huynh ấy phụ trách trước lễ tế nửa tháng. Một là để dò đường cho đệ tử dự thi, hai là để sử dụng linh lực làm tất cả rắn rết, côn trùng, chuột kiến trong núi bất tỉnh nửa tháng. Nếu không, có chết huynh ấy cũng không dám đặt chân vào núi đâu.”

Con bọ lớn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Ôn Tuyết Trần làm toàn thân Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, nhất thời đầu óc choáng váng, giật mình ngã vào một dòng nước xoáy. Càng lúc, anh càng cách xa đám người kia.

Cuối cùng, trời đất như đảo lộn, anh ngã dúi dụi xuống một chiếc giường lớn.

Khoảnh khắc mở mắt ra, đầu anh đau như búa bổ.

Mùi hương của rừng cây lá đỏ vẫn còn sót lại nơi mũi anh, mà anh đã dứt khỏi ký ức của nguyên chủ, về lại tòa tháp trong Man Hoang.

Trong phòng ngủ không có Mạnh Trọng Quang, nhưng Chu Bắc Nam lại ở bên giường anh, đang cúi đầu chỉnh cái gối cho anh.

Thấy anh đã tỉnh, hắn hơi lúng túng, chỉ vào gối đầu nói: “…Ngươi chảy nhiều mồ hôi lắm, nên ta đổi gối cho ngươi.”

Giải thích xong, biểu cảm trên mặt hắn lại biến thành “Ơ đm mình giải thích lắm thế làm gì!”, nom vi diệu hết sức.

Cuối cùng, hắn bối rối không chịu được, bèn xoay người bỏ đi luôn.

Đầu óc Từ Hành Chi vẫn đang mơ màng, hé miệng kêu: “…Chu béo.”

Chu Bắc Nam đã đi đến cửa rồi, nghe vậy thì khựng lại.

Cái tên này đã thổi bùng lên những tâm tình hắn đã cố nén xuống đáy lòng. Hắn quay lại, lao thẳng đến bên giường anh, quát lớn: “Mười ba năm nay ngươi đã đi đâu! Rốt cục ngươi vào Man Hoang là để làm gì?!”

Hắn muốn xách cổ áo anh lên, nhưng lại tóm phải khoảng không.

Chu Bắc Nam đã chết từ lâu, lại là quỷ nô của Lục Ngự Cửu, nói thẳng ra là đã không còn là người nữa, cùng lắm thì chỉ là binh khí hình người của Lục Ngự Cửu mà thôi. Hắn có thể dùng binh khí của quỷ để giết người, nhưng lại không chạm được vào bất kỳ ai trừ Lục Ngự Cửu.

Hai tay nửa trong suốt của hắn xuyên thẳng qua thân thể của Từ Hành Chi, nhưng kể cả thế, thì hắn vẫn dốc hết sức toàn thân để siết chặt tay lại.

Hắn cắn răng, nghiến giọng nói: “Từ Hành Chi, ngươi có biết là… Ta cứ nghĩ ngươi đã chết từ lâu…”

Không hiểu sao, giữa tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn, Từ Hành Chi lại nghe ra được… sự đau lòng.

Trước đây, trong trí nhớ vụn vặt của Từ Hành Chi, nguyên chủ và Chu Bắc Nam cứ gặp nhau là lại đánh nhau; cộng thêm việc Chu Bắc Nam vừa gặp anh ở Man Hoang là đã muốn giết anh, nên anh cứ nghĩ là quan hệ giữa nguyên chủ và Chu Bắc Nam phải như nước với lửa.

Nhưng trong đoạn ký ức đầy đủ vừa rồi… thì rõ ràng là hai người họ rất thân thiết.

Lúc này, suy nghĩ của anh vẫn đang hỗn loạn. Anh xoa xoa hai bên trán đang đau nhức căng cứng, ấn mạnh xuống hai lần, cuối cùng mới gắng gượng tỉnh táo lại.

Bình tĩnh lại rồi, anh ngẩng lên nói với Chu Bắc Nam: “…Có người bảo ta đến đây giết các ngươi.”

Anh thừa nhận thẳng thắn như vậy lại làm hắn sửng sốt.

Một lúc sau, hắn mới hỏi: “…Là Cửu Chi Đăng bảo ngươi đến à?”

Anh cười khổ, không nói gì.

Dáng vẻ đó của anh càng làm hắn thêm chắc chắn về phán đoán của mình. Hắn ngồi xuống bên giường: “Gã bảo ngươi đến giết Mạnh Trọng Quang?”

Từ Hành Chi gật đầu: “Ngươi biết là Trọng Quang sẽ không phòng vệ với ta.”

Chu Bắc Nam hiểu ra, tức đến bật cười: “Thằng gay* chết tiệt này, đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta đấy nhỉ.”

*gốc là 兔儿 (QT: thỏ nhi): tiếng lóng thông dụng chỉ đồng tính nam.

Anh thầm thở phào một hơi.

…Cuối cùng cũng ứng phó được.

Nguyên chủ đã biến mất suốt mười ba năm ròng, nay anh lại thay thế thân phận của y, đột ngột xuất hiện trong Man Hoang này… Đến anh cũng thấy khả nghi quá đỗi.

Từ Hành Chi đã quyết định không giết Mạnh Trọng Quang ngay nữa; vì vậy, nếu anh muốn ở lại trong đám người này để tìm cơ hội ra tay, thì anh nhất định phải tìm ra được một lý do để họ có thể chấp nhận mình.

Mà lời nói dối hoàn hảo nhất… chính là nói nửa thật nửa giả.

Đúng như Từ Hành Chi đoán, Chu Bắc Nam đã tin lý do của anh.

Hắn nghiêng người về phía anh, nghiêm túc hỏi: “Gã biết chúng ta tìm thấy “chìa khóa của Man Hoang” rồi à?”


– Lời biên tập –

Tsundere Tiểu Bắc Bắc là một kiểu cún khác cần nhặt gấp…

Hết chương 9 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

13 thoughts on “[Man Hoang] _ 009.

          1. Thôi thế có khi em Cửu thương A Quang xong không chiếm được thì phải huỷ
            Huỷ luôn crush của em Quang

            Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)