[Man Hoang] _ 008.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

8. Lần đầu gặp nhau

Dạy dỗ xong, thiếu niên họ Từ đá mông người cao hơn một phát: “Đi xin lỗi người ta rồi cút đi! Các ngươi không còn tư cách dự thi năm nay nữa, năm sau quay lại!”

Hai người kia sợ đến mồ hôi đầy người, mặt vàng như nến, quần áo ướt sũng, quỳ xuống đất dập đầu liên tục: “Tạ ơn Từ sư huynh, tạ ơn Từ sư huynh… Xin sư huynh đừng nói chuyện này cho Chu sư huynh biết, nếu không… Bọn ta sẽ bị trục xuất khỏi Ứng Thiên Xuyên mất…”

Khóe miệng Từ sư huynh giật giật, phe phẩy quạt xếp, nói: “Trục xuất khỏi Ứng Thiên Xuyên? Nếu Chu Bắc Nam biết các ngươi phạm lỗi và bị ta bắt được, thì hắn không đánh các ngươi ra thành bùn nhão mới là lạ.”

Hai người kia sợ đến run rẩy: “…”

Đùa họ xong rồi, Từ Hành Chi cũng không làm khó họ nữa, để họ xin lỗi thằng bé kia là xong.

Không được Từ Hành Chi cho phép, họ không dám đứng dậy. một mực cúi gằm mặt xuống. Mà thằng bé lại chỉ chăm chăm nhìn vào Từ Hành Chi, hiếu kỳ vô cùng.

Y hỏi bé trai: “Sao, đồng ý tha thứ cho họ chứ?”

Thằng bé không hề nhìn về phía hai người kia, mà chỉ một mực nhìn y, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”

Y bèn cúi người, đẩy hai kẻ kia về phía trước: “Cút đi! Đừng làm mất mặt đệ tử tứ môn ta nữa!”

Được Từ Hành Chi đại xá, hai người chật vật điều khiển pháp khí rời đi, chuồn nhanh hơn thỏ.

Xong việc, y nhấc chân định đi, chợt cảm thấy ống tay áo mình bị kéo lại — là bé trai kia đang kiễng chân lên, cố gắng nhét Phù Ngọc quả vào tay y.

“Ta không cần cái này.”

“Cho lễ tế Đông Hoàng. Huynh không cần sao?” Thằng bé chớp chớp mắt, ra sức chào hàng: “Hai người vừa nãy đều muốn cái này. Cho huynh đấy.”

Từ Hành Chi tủm tỉm cười, dùng quạt xếp đẩy tay thằng bé ra: “Bọn họ muốn để tham gia cuộc thi, còn ta thì không. Ta là người giữ trật tự của lễ tế này.”

Thằng bé không hiểu y nói gì, chỉ có thể nắm chặt vạt áo y, như thể muốn y cho mình một lời giải thích.

Dù sao thì cũng đang rảnh rỗi, y cúi xuống kiểm tra chuỗi ngọc đeo trên cổ mình, thấy nó không có gì khác thường thì mới đến ngồi xuống mỏm đá mà thằng bé ngồi ban nãy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo thằng bé ngồi xuống đây.

Thằng bé lội nước đi tới, ngồi xuống cạnh y.

Từ Hành Chi bảo: “Ồ, đệ không sợ người lạ nhỉ.”

Thằng bé cố lấy can đảm, muốn sờ thử vào chuỗi ngọc trên cổ y, nhưng lại bị y nắm tay lại.

Một luồng linh lực lẳng lặng rót vào thân thể bé trai qua kinh mạch ở cổ tay nó. Nó không có phản ứng gì, mặc cho linh lực của Từ Hành Chi chạy một vòng trong cơ thể mình, không hề cố kỵ.

Y ngạc nhiên, cảm thán một tiếng: “Có linh căn* đấy.”

*linh căn (灵根): nguồn gốc linh lực.

Nó mở to mắt, ngây ngô vô cùng: “Linh căn là gì cơ?”

Y giải thích: “Người cầu tiên học đạo nào, muốn đạt được thành tựu thì đều phải có căn cốt, ngộ tính và nỗ lực; thiếu một trong ba đều không được. Linh căn của đệ rất tốt đấy. Này, cha mẹ đệ đâu?”

Nó cúi đầu, nhìn xuống ngón chân mình: “Không có. Đệ không có cha mẹ.”

Y sững sờ, rồi lập tức trấn an: “Không sao, ta cũng không có này.”

Nó càng cúi đầu xuống thấp hơn: “Từ khi sinh ra, đệ đã chưa bao giờ gặp cha mẹ.”

“…Ta thì gần giống vậy. Mẹ ta mất sớm, ta chỉ còn một đại ca ruột thịt. Nếu sư phụ ta – Thanh Tĩnh quân – không thu ta làm đồ đệ, thì có khi ta vẫn đang tranh giành địa bàn với đám lưu manh trên đường.”

Nói đến đây, Từ Hành Chi thuận tay mở quạt ra, chuẩn bị tự quạt cho mình. Ai ngờ đứa bé kia lại đột nhiên nắm lấy tay y, vỗ vỗ mấy cái, tỏ ra đau lòng vô cùng.

Để trấn an y, nó lại đưa Phù Ngọc quả ra: “Quả này. Cho huynh ăn đấy.”

Y cười cười, lại đẩy Phù Ngọc quả ra: “Năm đó khi lên núi Linh Khâu lần đầu, đoạt được hai quả này, ta đã lén ăn một quả. Nước nhiều thịt mềm thật, nhưng bã cũng nhiều, ăn đau răng lắm, không thể ăn được.”

Bé trai gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, cất Phù Ngọc quả bị Từ Hành Chi cho là “không thể ăn” về, rồi hỏi thêm một chuyện nữa: ““Người giữ trật tự” mà huynh vừa nói ấy, là cái gì?”

Từ Hành Chi kiên nhẫn giải đáp: “Mỗi hai năm một lần, tứ môn sẽ tổ chức lễ tế Đông Hoàng. Trước kia, tất cả đệ tử trong tứ môn – không phân biệt nội môn hay ngoại môn – đều được tham gia tranh đoạt tế phẩm, đoạt được càng nhiều thì càng tốt. Người đoạt được nhiều tế phẩm nhất sẽ được làm quan hiến tế, thực hiện lễ tế Đông Hoàng.

Ta đã làm quan hiến tế sáu năm liên tiếp, mệt mỏi hết sức. Vậy nên sau khi bàn bạc, nhóm sư huynh đứng đầu tứ môn như chúng ta sẽ không tham gia tranh đoạt tế phẩm nữa, mà sẽ đảm nhiệm chức vụ “người giữ trật tự”, phân chia nhau quản lý khu vực này, tránh những sai sót xảy ra trong quá trình tranh tài.”

Dứt lời, y nâng chuỗi ngọc đang đeo trên cổ mình lên, chỉ vào mấy điểm đang nhấp nháy trên đó cho bé trai xem: “Xem này, ta được phân công quản lý năm dãy núi Ngọc Sơn, Linh Khâu, Chương Nga, Cao Tô và Thái Hoa. Vật hiến tế đều là vật hiếm có khó tìm, thường thì đều có quái vật trông coi nó. Nếu có đệ tử nào dùng linh lực ở năm nơi này mà sắp thua, thì ta sẽ đến hỗ trợ.”

Nói đến đây, Từ Hành Chi chợt nhớ ra — nửa tháng trước, trước khi lễ tế diễn ra, y đã đến đây điều tra tình hình cục bộ trước.

Y đã tra hết khu vực của mình, nhưng không hề phát hiện thấy tung tích của Ngung, quanh Phù Ngọc quả cũng không có Ngung trông coi.

Thứ linh quả trân quý như vậy lại sinh trưởng tự do trong hoang dã, nom không khác gì quả dại trong rừng… Đúng là lạ thật.

Từ Hành Chi giải thích: “Nếu muốn đến núi Linh Khâu để tìm Phù Ngọc quả, thì đám đệ tử đó hoàn toàn không cần dùng đến pháp lực để di chuyển, đúng là quá tiện cho họ. Nhưng ta không ngờ họ lại dùng pháp lực để ra tay với một phàm nhân như đệ.”

Bé trai rất biết phối hợp – nó tỏ ra sợ hãi hết sức, làm Từ Hành Chi không khỏi mềm lòng, vuốt ve mái tóc nó. Thấy tóc nó mềm mềm sờ thích vô cùng, y lại tùy ý sờ thêm mấy cái nữa.

Nó chưa từng bị ai sờ như thế bao giờ, phản xạ đầu tiên là nhún vai hất ra. Nhưng nó lập tức sững lại, chẳng hiểu sao lại thả lỏng vai xuống, vô thức lộ ra vẻ thoải mái vô cùng, sung sướng đến híp cả mắt lại.

Thấy vậy, Từ Hành Chi chậc lưỡi một tiếng.

Nếu thằng bé là một con mèo nhà, thì hẳn là nó đang hừ hừ kêu, ngây ngất dễ chịu vì được người khác vuốt lông.

Có lẽ vì được vuốt thích quá nên nó lười biếng nằm hẳn lên đùi y, coi đùi y như gối đầu, ngây thơ hỏi: “…Ngung là cái gì ạ?”

Từ Hành Chi ngạc nhiên rất đỗi vì sự dạn dĩ quá mức của nó, bèn dùng quạt chọc chọc vào gò má trắng mềm của nó mấy phát.

Má nó lún xuống thành một cái lúm nhỏ, cực kỳ mềm mịn.

Nhớ đến quái vật mặt xanh nanh vàng kia, cộng với cái tính đuổi giết tận diệt người nào dám bén mảng đến gần Phù Ngọc quả của nó; rồi lại nhìn lại đứa bé đáng yêu này… làm Từ Hành Chi không muốn nói quá chi tiết: “Chỉ là một thứ không tốt thôi.”

Nó ngoan ngoãn hỏi tiếp: “Thế nó đi đâu rồi ạ?”

Chuyện này thì y cũng chưa nghĩ ra, đành tự an ủi mình: “Chắc là nó… dọn nhà rồi?” Y liếc xuống xâu quả treo trên chân thằng bé: “Đệ nhặt đống quả này trên núi đấy à?”

Nó cúi đầu xuống, xoa xoa tay: “…Dạ.”

Y hỏi: “Trên núi này có thú lạ đấy, đệ không sợ sao?”

Mắt nó cong lên, cười rất ngọt ngào, làm người ta cảm thấy như có cọng lông khẽ gẩy vào tim mình vậy: “Nửa tháng trước đệ mới lên đây. Người dưới chân núi đều nói trên núi có quái vật, nhưng cũng có quả ngon nữa. Đệ chưa thấy quái vật bao giờ, nên mới muốn lên núi xem đó.”

Y nghĩ bụng — thằng bé mồ côi cha mẹ này cũng hổ báo phết đấy chứ.

Tốt lắm, y như y vậy!

Lúc lâu sau, nó dụi dụi đầu vào đùi y: “Từ sư huynh này, huynh tên gì vậy?”

Y thoải mái đáp: “ ‘Hà phương ngâm khiếu thả từ hành’*, Từ Hành Chi. Còn đệ?”

*Hà phương ngâm khiếu thả từ hành (何妨吟啸且徐行 – dịch nghĩa: Ngại gì mà không thư thả bước, vịnh ngâm chơi): Một câu trong bài Định Phong Ba (定風波) của Tô Thức (蘇軾). Chi tiết xem ở đây.

Thằng bé ưỡn ngực, tự hào hô: “Quang Quang*!”

*Quang Quang (光光.) = trần trụi = nude.

Y bật cười: “Hahahahhahahaha!!!”

Nó ngạc nhiên cực kỳ: “Tên đệ khó nghe lắm hả?”

Nó giải thích – trước đây, nó ở một ngọn núi cách đây khoảng trăm dặm. Một thợ săn nhặt nó về nuôi, đến năm nó bốn tuổi thì thợ săn đó vô tình ngã chết trong khi săn thú. Nhà ông ấy nghèo, không đủ tiền mua quần áo, nên vẫn luôn cho nó khoác tạm da thú. Sau khi ông ấy chết thì nó cũng chẳng còn cơm ăn áo mặc, phải xuống núi kiếm ăn, trên đường đi thì làm rơi mất tấm da thú nọ.

Xuống núi rồi, quần áo nó còn chẳng đủ che thân, bị mấy đứa trẻ vây lại cười nhạo, bị chúng ném đá vào người, còn bị lấy biệt hiệu như vậy.

Thằng bé tủi thân vô cùng: “Lúc đó, bọn nó đã gọi đệ là “Quang Quang”, đệ thấy nghe hay lắm mà.”

Từ Hành Chi cười đến vỗ chân bồm bộp: “Hahahahahahaha!!!”

Trò chuyện hồi lâu, y nhìn sắc trời rồi đẩy đầu nó ra: “Đứng lên mau lên. Quang Quang, ta phải đi rồi.”

Nó lập tức dính vào người y, không kịp sửa lại xưng hô của y mà năn nỉ: “Từ sư huynh ơi ~ Huynh ở lại đây đi mà ~”

Y hơi buồn cười, sờ tóc nó nói: “Ta ở lại đây để làm gì cơ chứ?”

Nó đáp một cách thơ ngây hết sức: “Thì ở với đệ đó. Chơi với huynh vui lắm, đệ muốn huynh mãi mãi ở bên đệ!”

Y bóp mũi nó, cười nói: “Sợ là không được đâu.”

Biểu cảm của nó thoáng thay đổi.

Ngón trỏ và ngón cái của nó khẽ chạm vào nhau, hơn mười sợi dây leo chợt xuất hiện dưới bóng mỏm đá một cách quỷ dị, bò dọc lên trên, không khác gì rắn độc.

Dường như Từ Hành Chi hoàn toàn không nhận ra nó đang làm gì, tự nhiên nhảy xuống mỏm đá, vỗ vỗ bụi ở mông rồi nhấc bước định đi.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, thằng bé đột nhiên nghĩ ra gì đó. Hai ngón tay nó thả ra, tức khắc đám dây leo chui lại về đất, tan biến như chưa từng tồn tại.

Nó ngồi xổm xuống, tháo chuỗi quả trên chân mình ra rồi chạy theo Từ Hành Chi, kéo áo y lại: “Từ sư huynh! Đệ tặng huynh cái này, đệ có thể làm học trò của huynh không?”

Nó cẩn thận dâng chuỗi quả ra, lắc lắc trước mặt y.

Y nhíu mày suy nghĩ.

…Thằng bé này không có người nhà, lại có linh căn rất dồi dào, hồn nhiên như một khối ngọc thô chưa được mài dũa — thực sự là một mầm non rất tốt để tu tiên. Nếu cứ để nó lang thang một mình giữa chốn rừng núi thế này thì thật lãng phí nhân tài, và cũng đáng thương nữa.

Từ Hành Chi nhận lấy xâu Phù Ngọc quả, nghĩ kỹ hồi lâu rồi nói: “Cũng không phải là không được… Nhưng thế hệ bọn ta còn chưa được thu đồ đệ… Thôi, ta cứ mang đệ về trước vậy. Linh căn của đệ rất ổn, lại cầm theo chuỗi quả này về thì sẽ rất dễ được các sư bá sư thúc thích. Lúc ấy, đệ thích bái người nào của Phong Lăng sơn làm sư phụ thì báo cho ta biết một tiếng.”

Thằng bé kiên quyết lắc đầu, đôi mắt sáng ngời như mắt nai con, làm người khác thích vô cùng: “Đệ chỉ muốn làm sư huynh sư đệ với huynh, đệ không muốn dính dáng gì đến người khác cả!”

Y vui vẻ đáp: “Ô, đệ biết chọn phết nhỉ. Sư phụ ta – Thanh Tĩnh quân – là chủ nhân Phong Lăng sơn đấy!”

Nói rồi, Từ Hành Chi nắm tay nó rồi kéo nó lên, ôm nó vào lòng mình. Ngón tay y niết lên viên ngọc lớn nhất trong chuỗi ngọc trên cổ mình, khởi động linh lực.

Một vòng sáng xanh biếc bừng lên từ bàn tay y. Y mở tay ra, ném chùm sáng nhỏ trong tay mình vào giữa không trung.

Vòng sáng bành trướng ra như cá voi hút nước, trong nháy mắt đã biến thành một cánh cửa.

Anh ôm lấy đứa bé, dịu dàng ra lệnh: “Nhắm mắt lại.”

Thằng bé nằm gọn trong cái ôm của Từ Hành Chi, túm chặt phần áo trước ngực anh, vùi mặt vào lòng anh, trán cọ cọ vào xương quai xanh của đối phương: “Dạ.”

Từ Hành Chi thả người, nhảy vào cánh cửa phát ra ánh sáng xanh nhạt nọ, lập tức biến mất khỏi vùng rừng núi này.

Cảnh vật liên tiếp thay đổi, chưa đầy nửa khắc sau, Từ Hành Chi đã hạ xuống đất.

Xung quanh họ đã không còn là chốn rừng sâu im ắng như vừa nãy nữa. Nơi này có đài cao tráng lệ, có đình nghỉ chân giữa hồ sen, và rất nhiều đệ tử tiên môn mặc đồ khác nhau đang đi lại. Thấy Từ Hành Chi đến, ai ai cũng dừng lại, cung kính chào: “Chào Từ sư huynh!”

Tay anh gấp quạt giấy lại, tay kia vẫn ôm thằng bé vào ngực. Anh đã quen được chào kiểu này rồi, bèn nói nhỏ bên tai nó: “Quang Quang này, đến nơi này rồi thì đừng tự xưng là “Quang Quang” nữa, cũng đừng giải thích cho ai biết rằng cái tên này đến từ đâu, hiểu chưa?”

Đứa bé trong ngực anh ngoan ngoãn đáp: “Dạ. Thế thì đệ nên xưng là gì đây?”

Anh cầm quạt gãi gãi bên tai – Ui, đụng phải vấn đề khó rồi.

Chẳng mấy chốc, đã có một người dừng lại trước mặt Từ Hành Chi.

Khúc Trì mặc đồ hệt như mọi đệ tử Đan Dương phong khác – áo đỏ đai trắng, ống tay rộng phối với trường bào, một cây phất trần bằng ngọc yên lặng nằm ở khuỷu tay y, phần đuôi trắng phau phất phơ thả xuống đất.

Y nhẹ nhàng chào hỏi Từ Hành Chi, giọng điệu nghe rất ấm áp: “Từ núi Linh Khâu về rồi đấy à? Ở đó thế nào?”

Từ Hành Chi không đáp lời y ngay, mà nhìn quanh bốn phía: “Chu béo đâu rồi?”

Khúc Trì đáp: “Bắc Nam đi Thanh Khâu rồi. Tuyết Trần đến núi Nghiêu Quang. Còn ta thì vừa từ núi Chiêu Diêu về.”

Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Năm nay gấp vậy á, đến cả Tuyết Trần cũng đi… Chỗ đệ đến không có chuyện gì lớn cả, chỉ là đụng phải hai đệ tử ngốc của Ứng Thiên Xuyên, đệ dạy dỗ chúng chút rồi bỏ qua thôi.”

Khúc Trì để ý đến đứa bé trong ngực đối phương: “Đây là…”

Từ Hành Chi tự nhiên đáp: “Là bé con đệ nhặt về đấy, linh căn rất ổn.” Y đẩy khuôn mặt thằng bé ra cho đối phương xem: “Nhìn này, trông còn xinh xắn đáng yêu nữa!”

Thằng bé được Từ Hành Chi khen, sung sướng ôm chặt tay y rồi cọ cọ trong ngực y.

Khúc Trì cười mỉm: “Đệ đúng là thích nuôi trẻ con thật đấy.”

Từ Hành Chi chớp mắt một cái, đắc ý đáp: “Huynh hâm mộ hả? Sao huynh không nuôi đi? Không nuôi nổi chứ gì ~”

Khúc Trì bất đắc dĩ cười cười: “Thằng bé tên gì?”

Từ Hành Chi: “…À… Là… Trọng Quang.”

Khúc Trì dở khóc dở cười: “… Sao nghe như kiểu giờ đệ mới đặt vậy?”

Từ Hành Chi nghiêm túc nói khoác: “Đâu có đâu. Không tin thì huynh hỏi nó đi!”

Trọng Quang lập tức chấp nhận cái tên vừa – mới – đặt – bừa này: “Đúng đấy ạ!”

Từ Hành Chi khúc khích cười.

Cái tên Trọng Quang nghe cũng ổn phết chứ, còn họ thì… để y về tra sách đã!

Khúc Trì lại hỏi: “Đệ định cứ dắt nó bên mình như thế sao?”

Từ Hành Chi ôm Trọng Quang, vừa đi vừa nói: “Sau này thì là vậy, nhưng bây giờ thì đệ không chắc. Giờ đang bận quá, lỡ như ở đâu có chuyện gì là đệ phải chạy đi ngay.”

Không đợi Trọng Quang hiểu hết lời mình nói, Từ Hành Chi đã cất giọng gọi một đệ tử mặc đồ Phong Lăng sơn giống y lại đây: “Cửu Chi Đăng! Tiểu Đăng!”

Nghe giọng y gọi, một thiếu niên không lớn hơn Trọng Quang là mấy bèn quay lại.

Nom cậu rất thanh tú, nhưng lại toát ra một vẻ lạnh nhạt từ trong xương, như thể tất thảy mọi sự trên đời đều chẳng liên quan gì đến cậu cả.

Nhưng sau khi nhìn thấy Từ Hành Chi, trong mắt cậu chợt toát ra một nét ấm áp của nhân gian, vẻ gai góc trên người cũng mềm xuống thành nước: “Sư huynh về rồi ạ?”

Thậm chí cậu còn chẳng nhìn thấy Trọng Quang. Mãi đến khi thấy động tác ôm của Từ Hành Chi, cậu mới nhìn thấy nó, tức khắc cứng đờ người lại.

Trọng Quang khẽ nghiêng đầu.

Từ Hành Chi thả Trọng Quang ra, đẩy nó về phía Cửu Chi Đăng: “Tiểu Đăng à, đây là Trọng Quang. Đệ chăm sóc nó trước nhé, thu xếp cho nó ăn gì đó, chuẩn bị cả vật dụng hằng ngày nữa.”

Cửu Chi Đăng hơi nhíu mày lại, miễn cưỡng đáp: “…Dạ, thưa sư huynh.”

Trọng Quang thì chẳng tỏ vẻ gì với Cửu Chi Đăng cả. Nó quay lại nhìn Từ Hành Chi, ngước lên hỏi y: “Từ sư huynh ơi, đệ sẽ ngoan cực! Bao giờ thì huynh đến đón đệ?”

Từ Hành Chi cúi người xuống, xoa xoa mái tóc mềm mượt lạ kỳ của nó: “Ba ngày nữa sẽ đến trận đấu trước khi bắt đầu lễ tế Đông Hoàng, sẽ khá là bận đấy. Nhưng đêm nay, ta sẽ đến chỗ Tiểu Đăng thăm đệ.”

Trọng Quang nhón chân lên, nhân lúc y không để ý mà thơm lên má y một cái.

Nó híp mắt cười, nụ cười phảng phất vị ngọt ngào của kẹo: “Từ sư huynh nhớ đến nha, đệ chờ huynh đó!”


– Lời biên tập –

Tình địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt!

Hết chương 8 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

10 thoughts on “[Man Hoang] _ 008.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s