[Man Hoang] _ 007.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

7. Hồi tưởng ký ức (1)

Khúc Trì đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Mạnh Trọng Quang, hai mắt sáng rực như hai ngôi sao trong đêm đông.

Mạnh Trọng Quang hơi khó hiểu, lặp lại mệnh lệnh: “… Mau đi đi.”

Khúc Trì vẫn không di chuyển.

Từ Hành Chi phản ứng nhanh hơn Mạnh Trọng Quang nhiều: “Tuy lần này ngươi không bảo vệ ta được kỹ, nhưng ngươi vẫn được giữ kẹo của ngươi. Không có lần sau đâu đấy!”

Mạnh Trọng Quang: “…”

Khúc Trì vui mừng hỏi: “Thật ư?”

Từ Hành Chi khẳng định: “Thật!”

Bóng hình Khúc Trì khẽ nhoáng lên một cái, lập tức biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Thoáng chốc, giữa rừng núi vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.

Đuổi Khúc Trì đi rồi, Từ Hành Chi mới chỉ vào người da thú đang hấp hối trên mặt đất, cau mày hỏi: “Người này đến là vì ta à?”

Khi xung quanh chỉ còn mỗi anh, Mạnh Trọng Quang bèn tỏ ra vô tội hết sức, chắp tay sau lưng, làm như thể đống bùn nhão dưới đất kia chẳng liên quan gì đến hắn cả: “… Ừ.”

Từ Hành Chi hiểu ra rồi.

Mẹ mày chứ, đáng đời!

Thấy anh im lặng, hắn liền giấu sạch bản mặt như la sát vừa nãy đi, tỏ ra ngây thơ vô cùng, cẩn thận cọ cọ bên người anh: “Sư huynh… Chẳng lẽ vừa rồi ta đã quá lỗ mãng ư?”

Chứng kiến con chó săn lớn vừa dỡ khớp xương người ta ra mà mặt không biến sắc vừa nãy, chớp mắt đã biến thành một thằng chó con nũng nịu, Từ Hành Chi thầm thấy hổ thẹn vô cùng.

Mạnh Trọng Quang là nhân vật do chính anh đã viết ra. Trước đây khi thiết lập nhân vật, anh vung bút rất tợn; tất cả những tính cách như khát máu, táo tợn, dễ giận, chuyên quyền của hắn đều là từ chính anh mà ra.

Nói cho cùng thì đều là lỗi của anh cả; nên anh không chỉ không e ngại hắn, mà ngược lại… còn hơi hơi thương hắn.

…Con trai à, ba xin lỗi, tại ba mà con mới biến thành thế này.

Huống gì, Mạnh Trọng Quang cũng đã sống trong Man Hoang hơn mười năm rồi, đã quen thấy cảnh “ngươi không chết thì ta sẽ chết”; nên có ra tay tàn nhẫn một chút khi có người xâm nhập vào địa bàn của mình thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Hơn nữa, tự dưng đối phương lại đến để bắt anh, hẳn mục đích đằng sau là muốn lợi dụng anh để kiểm soát Mạnh Trọng Quang nhỉ?

Mà nếu anh bị bắt đi thật thì chắc chắn sẽ chẳng sung sướng gì, thậm chí rất có khả năng là sẽ chết trong tay chúng.

Hơn nữa, nhân nhượng với kẻ địch chủ động tấn công mình cũng không phải là phong cách của Từ Hành Chi.

Nếu bàn về mức độ tàn nhẫn, thì cách anh giết quái vật dao găm hôm qua bằng cây đao vốn dùng để giết Mạnh Trọng Quang cũng chẳng lương thiện gì cho lắm.

Nhưng… Anh có thể hiểu được cách làm việc của Mạnh Trọng Quang, nhưng nguyên chủ đã nuôi hắn từ bé thì chắc là không hiểu được đâu, nhỉ?

Vậy nên anh tỏ ra lạnh nhạt, đá vào mặt người đang nằm dưới đất: “Giữ hắn sống, ta có việc muốn làm.” Rồi lặng lẽ xoay người, đứng cách xa hắn một đoạn.

Sau lưng anh, mắt hắn tối sầm xuống, hối hận vô cùng. Nếu tên khốn này không ôm sư huynh ngay trước mặt hắn, thì nhất định hắn sẽ không mất kiểm soát như vậy, để rồi ra tay quá tàn nhẫn như thế, phá hủy hình tượng của hắn trong lòng sư huynh!

Mạnh Trọng Quang im lặng, cố ném tâm trạng hỏng bét sang một bên, nhìn lên trời “huýt” một tiếng.

Được gọi đến, Xương Nữ lập tức xuất hiện trong rừng trúc. Nàng tránh mặt Từ Hành Chi, từ từ đi tới trước mặt Mạnh Trọng Quang.

Hắn thì thầm với nàng vài câu, nàng “ừ” một tiếng, rồi cúi xuống nhấc người mặc da thú kia lên, xách vào trong tháp. Trong cả quá trình này, nàng không hề nhìn về hướng Từ Hành Chi.

Anh cũng rất hiểu ý mà tránh mặt nàng, nhìn về phía rừng trúc nơi Khúc Trì đang càn quét tàn quân, suy nghĩ lại về dự định của mình.

Tạm thời anh không định ám sát Mạnh Trọng Quang nữa, vì vậy, sống sót ở đây trở thành ưu tiên số một của anh.

Anh nhớ rất rõ, “Ý thức Tam giới” đã nói với anh rằng — đám Mạnh Trọng Quang đang mưu đồ chạy khỏi Man Hoang, trở về hiện thế hòng trả thù.

Nhưng trong Man Hoang này, chắc chắn không chỉ có mỗi nhóm Mạnh Trọng Quang là còn sống. Các nhóm người khác đang sống ở đâu, tình trạng thế nào, mạnh yếu ra sao, Từ Hành Chi hoàn toàn không biết gì hết. Mà quan trọng nhất là — cánh cửa vào Man Hoang đang ở đâu? Làm sao để thoát khỏi Man Hoang đây?

Anh hiểu rõ rằng — việc anh xuất hiện ở đây là quá đột ngột, nên Chu Bắc Nam có nghi ngờ anh là gián điệp cũng là chuyện dễ hiểu. Mà Mạnh Trọng Quang lại đồng ý giữ anh lại, thậm chí còn hoàn toàn tin tưởng anh… phần lớn là nhớ tình cảm sư huynh sư đệ xưa kia mà đầu óc lú lẫn thôi.

Nếu anh tự đi hỏi hắn về chuyện đó, thì rất dễ sẽ bị hắn nghi ngờ; rồi người bị hắn đạp xuống đất rồi rút xương ra bóp nát… sẽ biến thành anh thôi.

Nói tóm lại là, Từ Hành Chi cần một nguồn tình báo đáng tin cậy.

Trước mắt đã có một nguồn tình báo dâng đến tận cửa rồi, đáng tin hay không thì tính sau, nhưng ít nhất có còn hơn không.

Xương Nữ rời đi rồi, Mạnh Trọng Quang bèn đến bên người anh, ngoan ngoãn hỏi: “Khoảng rừng này là ta trồng đấy, sư huynh có thấy quen không?”

… Nói thật thì, nhìn lâu rồi anh cũng thấy hơi quen quen thật.

Trong trí nhớ chắp vá của nguyên chủ, dường như cũng tồn tại một khu rừng đỏ tươi như lửa thế này.

Khoảng rừng đỏ rực đó khơi lên một ký ức nho nhỏ trong đầu anh, trước kia chúng rất mơ hồ, ai ngờ qua thời gian trôi đi lại trở nên rõ ràng và sắc nét hơn nhiều.

Một cảm giác choáng váng đột ngột xông vào đại não anh, trong nháy mắt, anh hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong cơn hoảng hốt mơ màng, anh nghe có tiếng người luống cuống gọi mình là “sư huynh”, lặp đi lặp lại.

Như con thuyền lá đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, một đoạn ký ức hoàn chỉnh chợt xuất hiện trong đầu Từ Hành Chi. Đây cũng là lần đầu tiên anh có được một đoạn trí nhớ rõ ràng từ trong mớ ký ức hỗn loạn của nguyên chủ.

—-

Cuối thu, rừng cây ào ạt thay lá, khắp núi non trùng điệp đều nhuốm một màu đỏ hồng.

Có dãy núi kéo dài tên là Linh Khâu, đẹp đẽ như đôi mày tú lệ của mỹ nhân, xếp tầng tầng lớp lớp.

Dưới bầu trời loáng thoáng gợn mây, một bé trai đang ngồi trên một mỏm đá bên dòng suối nhỏ. Nó khoác bừa cỏ lau làm áo choàng, trong tay đang cầm một quả gì đó to bằng nắm tay, có màu khá lạ và hương thơm lạ lùng. Nó đang gặm quả đó, như một con sóc đang gặm quả mọng bình thường trong rừng vậy.

Một làn sóng linh lực chợt lan tới. Thằng bé vẫn ngồi im, tiếp tục cúi đầu gặm gặm quả mọng của mình.

Gió thổi qua, hai đệ tử sơ cấp của Ứng Thiên Xuyên cưỡi tiên binh mà đến, dừng lại trước mặt thằng bé.

Màu sắc quần áo của đệ tử Ứng Thiên Xuyên được thống nhất, nên rất dễ phân biệt. Lấy màu tím làm nền, phối với hoa văn mây trời mạ vàng kéo dài từ vai đến ống tay áo, nom vô cùng rực rỡ và tôn quý.

Có thể nhận ra họ là đệ tử sơ cấp vì — trên tay họ đều là trường thương màu trắng bằng gỗ; trong khi đệ tử cao cấp sẽ có trường thương bằng thép luyện.

Nhìn bé trai kia, cả hai đều nhíu mày.

Người cao hơn trong hai người chĩa mũi thương vào thằng bé, hỏi một cách rất xấc xược: “Ngươi lấy Phù Ngọc quả trong tay ngươi ở đâu?”

Bé trai lau nước quả dính bên mép đi, chỉ về phía Tây.

Kẻ thấp hơn nói, khá là nghi ngờ: “Trong Linh Khâu có loài thú lạ tên là Ngung*, thích ăn Phù Ngọc quả nhất. Loại quả này năm năm mới kết trái một lần, tính ra thì có hơn trăm quả là nhiều. Ngung coi Phù Ngọc quả như báu vật, bất cứ ai dám tranh với nó thì nó sẽ hút khô hết dịch thể trong người kẻ nọ, đến chết mới thôi… Mày là ai mà có thể tranh ăn với Ngung?”

*Ngung(颙) = to lớn = giant (?)

Bé trai thong thả cắn một miếng Phù Ngọc quả, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Ta muốn ăn, nó không cho, ta liền đánh nó.”

Người cao hơn quan sát bé trai từ trên xuống dưới, thấy trừ việc xinh xắn như con gái ra thì nó chẳng có chút linh khí nào, thoạt trông không khác gì trẻ con bình thường. Hắn xì một tiếng, vô thức coi thường đối phương: “Ôi chao, mạnh miệng thật đấy.”

Kẻ thấp hơn chọc chọc vào tay bạn mình, ý bảo hắn nhìn xuống chân bé trai đi. Hắn nhìn xuống, rồi hít một hơi khí lạnh.

Năm sáu Phù Ngọc quả bị xâu lại thành chuỗi bằng một sợi dây leo, đầu dây quấn quanh chân bé trai. Chân nó cứ đong đưa, làm hai kẻ kia nhìn mà nóng mắt.

Người cao hơn lập tức xuống nước: “ Này tiểu công tử ơi?”

Thằng bé hí mắt nhìn họ, lại cắn một miếng Phù Ngọc quả, ngậm hết thịt quả non mềm mọng nước vào miệng.

Người cao hơn cũng chẳng muốn cầu xin thằng nhóc không biết chui ra từ đâu này, nhưng xét đến hiện trạng của họ, hắn chỉ có thể nén cơn giận dữ xuống: “…Bọn ta là đệ tử của Ứng Thiên Xuyên. Không biết công tử đã từng nghe danh Ứng Thiên Xuyên chưa?”

Thằng bé không nói gì, từ chối cho ý kiến.

Kẻ thấp hơn tiếp lời bạn mình, hai tay ôm quyền, cung kính nói: “Tu sĩ trên đời chia làm tứ môn, Ứng Thiên Xuyên là một trong số đó. Mỗi hai năm một lần, chúng ta sẽ tổ chức lễ tế Đông Hoàng, cần nhiều loại tế phẩm để dâng lên. Sau này, lễ tế này đã phát triển, trở thành một cuộc đua giữa tứ môn.

Người thu thập được nhiều tế phẩm nhất trong một thời gian giới hạn sẽ trở thành quan hiến tế của lễ tế Đông Hoàng; nếu người đó là đệ tử sơ cấp ngoại môn, thì sẽ có cơ hội tiến vào nội môn, trở thành đệ tử nhập thất…”

Hắn chỉ vào chuỗi Phù Ngọc quả treo bên chân thằng bé, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam: “Trong núi Linh Khâu có tế phẩm là Phù Ngọc quả; nhưng huynh đệ bọn ta không đủ linh lực, nên không dám đặt chân vào địa bàn của Ngung. Tiểu công tử này, ngươi có thể chia cho chúng ta một trong số các Phù Ngọc quả mà ngươi thu thập được không?”

Thằng bé bèn nhấc chân lên, một Phù Ngọc quả tuột khỏi sợi dây, lăn vào tay nó. Nó lau sạch quả, ngây ngô đáp: “Quả này không ngon như lời đồn đâu. Nhưng ta sẽ không cho các ngươi.”

Hai người nhất thời nhíu : “Vì sao?”

“Ta không thích các ngươi.” Nó cắn một miếng, giọng nói trong trẻo thanh lạnh, ẩn giấu sự ngây thơ không rành thế sự pha với sự cuồng vọng khó giấu: “Ta lớn lên trong núi sâu từ bé, không hiểu nhiều về lễ tiết. Nhưng ít nhất ta vẫn hiểu là — nếu muốn nhờ ta giúp chuyện gì, thì hẳn là các người phải quỳ xuống cầu ta, chứ không phải là đứng thẳng lưng như thế.”

Hai người lập tức biến sắc.

“Đừng có không thích rượu mời mà thích rượu phạt!”

Thằng bé không để ý đến bọn họ nữa, nhảy xuống khỏi mỏm đá, bước xuống suối đi về phía khác.

Chỉ trong nháy mắt, một ngọn thương bóng loáng “cách” một tiếng, đặt ngang cổ thằng bé.

Bị mũi thương kề ngay cổ mà nó không hề sợ hãi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc qua bọn họ, miệt thị nói: “Đây là quả của ta, ta không muốn cho các ngươi.”

Người cao hơn – người đang kề thương vào cổ nó – bỏ lời nó sang một bên, ra lệnh cho đồng bạn: “Đi lấy quả của nó đi!”

Kẻ thấp hơn cúi người xuống, chuẩn bị lấy quả.

Thằng bé hơi mím môi, bấm ngón tay niệm quyết. Đuôi mắt nó khẽ lóe lên nét đỏ rực rồi biến mất, nốt ruồi chu sa ở giữa trán cũng lập lòe sáng lên.

Nhất thời, ở sâu dưới lòng đất chợt ầm ào rung chuyển, như thể có hàng ngàn hàng vạn quái vật đang chuyển động dưới đó. Mặt đất cũng ầm ầm nghiêng ngả, dường như lúc nào cũng có thể có quái vật gì đó chui lên.

Kẻ thấp hơn lảo đảo, cắm sâu mũi thương trắng xuống đất để đứng vững, hoảng hốt nói: “Là Ngung đến sao?”

Người cao hơn cắn răng: “Mau lấy đi! Lấy Phù Ngọc quả xong rồi đi!”

Kẻ thấp hơn lại với lên muốn lấy quả, chợt nghe thấy tiếng linh lực xé gió lao đến. Một phi đao lửa dài ba tấc phi thẳng đến chỗ hắn, đâm vào tay áo hắn rồi khéo ngược hắn ra đằng sau, ghim thẳng vào gốc cây đỏ rực gần đó!

Thằng bé ngẩn ra, ngón cái và ngón trỏ đang chạm vào nhau để niệm quyết cũng rời ra, ánh sáng đỏ ở đuôi mắt và giữa trán dần tan biến.

Nó nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm hình bóng người đã phi đao.

Kẻ thấp hơn bị ghim vào cây không thể động đậy, hoảng hốt đập đập tay áo hòng dập lửa. Người cao hơn tức thì rút thương về, gào lên với không trung: “Đứa nào? Là đứa chó…”

Chưa kịp nói hết chữ “đẻ” thì hắn cũng bị một phi đao khác găm vào tay áo, rồi bị kéo ngược ra ghim vào một gốc cây khác. Trường thương trong tay hắn rơi xuống, rơi vào con suối bên cạnh bé trai.

Hai người cố gắng hết sức, hòng rút tay áo khỏi mũi phi đao kia, nhưng có luồng linh lực cực mạnh đã ghim tay áo họ vào thân cây, làm họ thậm chí còn không thể xé rách tay áo để thoát thân.

Người cao hơn cố nén nỗi sợ hãi, quát to: “Là ai?!”

Âm cuối của hắn run rẩy, khó mà kiềm chế nổi.

Một lúc lâu sau, từ phía trên rừng cây vang xuống tiếng cười nhạo báng: “…Ta là lương tâm của các ngươi đây. Lâu lắm rồi các ngươi không nói chuyện với ta, làm ta buồn hết sức à~”

Người cao hơn đã sợ phát khiếp rồi, chửi ầm lên: “Là đứa nào giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh thì lăn ra đây! Đừng vội tác oai tác quái!”

Trước khi cái người “tác oai tác quái” kia “lăn ra”, hơn mười cây phi đao lửa thấm đẫm linh khí lại vọt ra từ trong rừng, ghim lỗ chỗ vào thân cây nơi hai người kia bị ghim vào, ngay sát thân thể họ, làm họ bị ghim cứng đờ không thể động đậy.

Đương lúc hai người run bần bật, một bóng trắng thong thả hạ xuống từ trên ngọn cây, mang theo tiếng chuông lanh lảnh.

Người mới đến không cầm gì trên tay cả, chắp tay ra sau lưng, toàn thân khoác đồ trắng như sương tuyết, đầu đội chiếc mũ lụa đen có hoa văn mây cuốn. Mái tóc dài của y được buộc lên bởi một một sợi dây xanh trắng đơn giản. Mũi chân y khẽ nhún, dừng bên dòng suối nước chảy róc rách.

Trên cổ tay y đeo một chiếc chuông lục giác nhỏ — đó là nơi vang lên tiếng leng keng.

Vừa rồi hai người kia đã sợ hãi rồi, nay thấy rõ gương mặt người mới tới thì còn sợ hãi hơn nữa, lắp bắp kêu: “Từ…Từ sư huynh?”

Bé trai đang đứng giữa suối, tò mò ngước lên nhìn thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn nọ.

Người mà hai kẻ kia gọi là “Từ sư huynh” thong thả đến bên bờ suối, tay phải giơ ra, khẽ lật ngược lòng bàn tay lại rồi nắm chặt. Những lưỡi phi đao đang ghim hai kẻ kia lên cây lập tức trở về trong tay y, hình dáng phi đao thay đổi, hóa thành một cây quạt xếp.

Y phe phẩy quạt, trong mắt đong đầy ý cười.

Nét tò mò trong mắt bé trai càng sáng bừng hơn nữa.

Hai người kia ngã phịch từ trên cây xuống đất, áo quần lôi thôi, mặt xám như tro tàn.

Ống tay áo của người cao hơn đã bị lửa thiêu rụi một lỗ, hắn vừa luống cuống che nó lại, vừa vội vàng biện hộ: “Từ sư huynh đừng hiểu lầm, chỉ là bọn ta thấy đứa bé này có Phù Ngọc quả, nên mới muốn quản nó…”

Thiếu niên đến bên đứa bé, cúi xuống nhìn thì thấy — xâu Phù Ngọc quả buộc trên chân nó.

Có lẽ vì thiếu niên này tuấn mỹ quá sức, nên chẳng hiểu sao đứa bé lại thấy ngại ngùng khi bị nhìn, rụt rè co chân về phía sau.

Nhìn thấy xâu Phù Ngọc quả bị buộc lại quá tùy tiện, thiếu niên khẽ cau mày lại. Y tùy ý sờ lên mái tóc mềm mại của đứa bé, vỗ vỗ đầu nó, rồi quay sang hỏi hai người kia: “Ta hỏi các ngươi, đứa bé này là Ngung sao?”

Khóe môi thằng bé căng ra, cố nén cảm giác khó chịu khi bị xoa đầu, đứng im không di chuyển.

Hai người kia không dám đáp bừa, chỉ biết thở dốc.

Thiếu niên kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Ta hỏi các ngươi, đứa bé này có phải là Ngung không?”

Người cao hơn cố lấy dũng khí đáp lại, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không ạ…”

Thiếu niên phất tay áo một cái, động tác có phần ngả ngớn. Y buông bé trai ra, rời khỏi con suối đến bên hai người nọ, khom người xuống hỏi: “Đứa bé này không phải là Ngung, vậy thì các ngươi muốn quản thúc nó làm gì? Đồ rơi vào tay người nào thì chính là của người đó, các ngươi thì giỏi lắm rồi, chĩa thương vào cổ người ta mà xin xỏ cơ đấy? Ta hỏi lại, các ngươi đang “xin xỏ” hay đang “chiếm đoạt” đây?”

Đối phương sợ đến bật khóc: “Là chiếm, chiếm đoạt…”

Sắc mặt thiếu niên lạnh xuống, “bộp” một tiếng khép cây quạt trong tay lại, gõ cán quạt lên đầu hai người nọ, khiển trách: “Chiếm đoạt hả, chiếm đoạt hả? Đoạt đồ của người khác à, có tiền đồ thật đấy! Chu Bắc Nam đã dạy các ngươi như thế à?”


– Lời tác giả –

Trong nhật ký của sư huynh: Ngày X tháng Y năm Z, nhặt được một Trọng Quang nho nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, hài lòng hết sức.

Trong nhật ký của Trọng Quang: Ngày X tháng Y năm Z, vợ tương lai tự dâng mình đến cửa, hài lòng hết sức.


– Lời biên tập – 

Bà tác giả hài hước vđ :)))))) Chắc tiểu kịch trường hài bù cho truyện mất :))))

Hôm nọ đi dạo (nhân dịp hoàn Bình Mật Ong) chợt thấy có người bảo hoang mang về truyện đó, sợ nó ngược vì cái nhà Duy Ngã này toàn edit ngược :))) Ui thành danh tiếng rồi à… Thực ra trừ mình ra thì mấy bạn còn lại trong nhà đều thích ngọt cả mà… TvT

Hết chương 7 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

9 thoughts on “[Man Hoang] _ 007.

      1. hic, thanks chủ nhà, ôi ngược ngọt đang xen thế này đúng là muốn ở không được muốn đi không đành mà, thôi thì ở lại. :v :v :v

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)