Man Hoang ký sự
Kỵ Kình Nam Khứ
Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP, 1×1, HE.
Biên tập: Duy Ngã.
—
6. Treo đầu dê bán thịt chó
Một đêm trôi qua. Sáng hôm sau, Từ Hành Chi đã có sức lực hơn một chút, tuy lúc bước xuống giường thì chân vẫn run run, nhưng ít nhiều gì thì vẫn đứng vững được.
Cái còng kim loại trên cổ tay anh đã biến mất, hệt như lời Mạnh Trọng Quang nói. Kỳ lạ là phần da bị trói không hề có vết đỏ nào, thử hoạt động cũng không có cảm giác đau xót sau khi bị ma sát.
Xuống giường rồi anh mới nhận ra — thùng tắm gần đó đã được đổ đầy nước nóng, hơi nước vẫn còn bốc lên. Anh không giữ kẽ nữa, thoải mái tắm rửa sạch sẽ một trận, rửa mặt chải đầu đâu vào đấy rồi mới cầm theo cây quạt giấy ở đầu giường kia, sung sướng bước ra ngoài.
Ngoài tháp đang có mưa phùn rả rích. Vừa ra cửa tháp, Từ Hành Chi liền thấy — Chu Bắc Nam chỉ còn chừa mỗi cái đầu trên mặt đất, đang oán giận cùng cực nhìn anh chằm chằm.
Vừa thấy anh, mặt Chu Bắc Nam lập tức xanh mét, khổ nỗi lại không thể xoay đầu sang hướng khác được, chỉ có thể ngước lên, trừng mắt nhìn anh.
Chẳng hiểu sao, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của hắn làm anh thấy buồn cười quá đỗi, không nhịn được muốn trêu chọc hắn. Anh ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Người đang cầm lá chuối che mưa cho Chu Bắc Nam – Lục Ngự Cửu – lanh lẹ đáp lời anh: “Vì hôm qua hắn trêu chọc sư huynh nên mới bị Mạnh Trọng Quang phạt đến bây giờ đấy!”
Nghe vậy, Từ Hành Chi tiện tay cầm quạt quạt cho Chu Bắc Nam mấy nhát, trông khá là hả hê: “Thế hả… Đúng là khổ cho ngươi rồi.”
Vẻ mặt đối phương viết đầy hai chữ — Mau cút!!!
Mà càng như vậy, thì anh càng muốn bắt nạt hắn.
Anh vươn tay muốn xoa đầu đối phương, nhưng lại chụp vào khoảng không. Lúc này anh mới nhớ ra — Chu Bắc Nam đã chết từ lâu rồi, giờ chỉ còn là một hồn phách, nên người sống không thể chạm vào hắn.
Bỗng dưng anh thấy… thông cảm với hắn. Ngờ đâu hắn lại nhìn anh chằm chằm, bực dọc nói: “Từ Hành Chi ngươi chờ đấy, ra khỏi đây rồi nhất định ta sẽ quất chết ngươi!”
…Nhất thời, lòng thương cảm của anh biến mất sạch sẽ không còn chút gì.
Anh thuận tay nghịch nghịch lọn tóc mai rũ xuống bên tai, cười hì hì đáp: “Quý khách nhớ đến ha, tiểu nhân chờ ~”
Chu Bắc Nam sởn cả da gà, chỉ hận không thể bò ra ngay lập tức, tự tay xiên thằng ôn này ra làm thịt nướng!
Đang vui vẻ đùa giỡn Chu Bắc Nam, Từ Hành Chi chợt nghe thấy tiếng hát của nữ tử vang vọng giữa núi rừng. Giai điệu tuyệt vời, giọng hát ngọt ngào, uyển chuyển tựa chim oanh. Thỉnh thoảng có tiếng trúc vang lên theo, tựa như có tiếng trống hạt* bầu bạn.
Anh nhìn sang, nhận ra có người ở trong rừng trúc — đó là Xương Nữ đã trị liệu cho Mạnh Trọng Quang hôm nọ.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, tiếng ca lập tức khựng lại, cả người nàng run rẩy, khớp xương kêu lạch cạch. Ngây ngẩn nhìn anh hồi lâu, nàng mới bừng tỉnh, xoay người trốn vào trong rừng trúc.
Từ Hành Chi nhớ, đúng là anh đã viết nên một nhân vật như vậy trong sách — người đó cũng có dị thuật trị liệu, và toàn thân là một bộ xương trắng. Chỉ cần người bị thương không bị phạm phải gân cốt, thì nàng có thể chuyển dời những vết thương đó lên người mình, khiến cho đối phương hoàn toàn khỏi hẳn. Hôm qua, nàng cũng dùng dị thuật đó để chữa trị cho vết bỏng toàn thân của Mạnh Trọng Quang.
Nhưng anh lại không hiểu nổi — rốt cục là nàng có quan hệ gì với nguyên chủ? Tại sao khi nhìn thấy anh, nàng chỉ một mực tránh né chứ không muốn nói chuyện?
Lục Ngự Cửu nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Xương Nữ, lại nhìn sang Từ Hành Chi, nhẹ giọng hỏi: “Huynh không biết nàng ấy à?”
Hơn nửa khuôn mặt cậu đã bị mặt nạ quỷ dữ tợn che đi, nên anh không thấy rõ vẻ mặt cậu. Nhưng từ giọng nói của cậu, anh vẫn có thể nghe ra… một nỗi tiếc nuối khó tả.
“Nàng là người ở đâu?” Thuận theo cậu, anh hỏi.
Chu Bắc Nam chép miệng một tiếng, ý bảo Lục Ngự Cửu đừng nói gì.
Cậu mấp máy môi: “Tối qua nàng ấy đã dặn dò bọn đệ, là nhất định không được nói cho huynh biết.”
…Nhưng có gì khó đoán đâu?
Sợi lụa xanh nhạt buộc trên tóc của Xương Nữ kia giống hệt sợi lụa mà Mạnh Trọng Quang dùng, hẳn đó là tín vật đặc trưng của Phong Lăng sơn. Từng khớp xương trên người nàng đều được tẩy rửa sạch sẽ, trắng muốt như ngọc; dù chỉ còn một mái tóc dài thì nàng cũng phải cẩn thận chải nó thật mượt thật đẹp rồi mới an tâm ra ngoài, vậy hẳn nàng là một thiếu nữ rất thích chưng diện.
Trong trí nhớ chắp vá của Từ Hành Chi, đúng là có tồn tại một thiếu nữ xinh đẹp có đặc điểm hệt như vậy. Nàng họ Nguyên, tên là Nguyên Như Trú, là sư muội nhỏ nhất của Phong Lăng sơn. Nàng đẹp hơn hoa hơn ngọc, thanh thuần rực rỡ hơn cả mây trời, am hiểu âm luật, luôn hoạt bát thích cười thích nói.
Mà nay nàng chỉ còn là một bộ xương khô, cất tiếng ca vang giữa rừng trúc.
Từ Hành Chi đã hiểu hết, nhưng vẫn vờ như không biết, phẩy quạt mỉm cười: “Lạ thật, thế mà ta không nhớ ra nàng là ai. Nhưng chỉ cần nhìn bộ xương xinh đẹp thế kia cũng biết — nhất định nàng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!”
Kẻ vẫn bị chôn trong đất – Chu Bắc Nam – khinh thường bĩu môi: “Trên đời có nữ nhân nào không phải là mỹ nhân trong mắt ngươi chứ?”
Anh khép quạt lại: “Mỗi nữ tử trên đời đều có nét đẹp riêng. Có người đẹp ở vẻ ngoài, có người đẹp ở xương cốt, tất nhiên là ngươi không biết đạo lý này rồi!”
Đang nấp trong rừng trúc, Xương Nữ vẫn có thể nghe rõ từng lời của Từ Hành Chi. Nước mắt nàng ào ào chảy ra, xoay người bỏ chạy. Bàn chân xương trắng của nàng dẫm lên lá trúc khô khốc, tạo nên tiếng xào xạc nhỏ vụn.
Trêu Chu Bắc Nam đủ rồi, Từ Hành Chi bèn lượn quanh tháp một vòng, vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Nơi này hoàn toàn không giống những gì anh đã tưởng tượng. Không có môn đồ tấp nập, không có tiểu quỷ kín lối, đây chỉ là… một tòa tháp nhỏ cô quạnh mà thôi.
Mạnh Trọng Quang đã vào Man Hoang hơn mười năm, thế mà lại không hề thu thập và bồi dưỡng thuộc hạ — chuyện này làm anh hết sức khó hiểu.
Theo như anh thấy, thì nơi này chẳng giống chốn đầm rồng hang hổ gì cả, mà ngược lại… nó chỉ là một nơi an nhàn tự tại được xây nên cho hắn và bạn bè ở lại mà thôi. Nhưng từ tình cảnh hôm anh mới đến đây thì… thực ra cuộc sống của họ ở đây cũng không quá yên bình.
Không hiểu Mạnh Trọng Quang đã đi đâu, Chu Bắc Nam thì vẫn bị chôn trong đất, bên cạnh là Lục Ngự Cửu. Chu Vọng cũng chạy đâu mất, ngay cả các quỷ nô mà Lục Ngự Cửu thao túng hôm đó cũng không thấy tăm hơi. Trong tòa tháp này, thực sự là ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Từ Hành Chi phe phẩy cây quạt, thơ thẩn dạo quanh tháp, cảm thấy hơi buồn chán.
Thật đáng ghét, anh không muốn chơi, anh muốn về nhà.
Đi hết một vòng, anh chọn một khoảng đất khô ráo rồi ngồi xuống, cao giọng nói: “Ra đi.”
Anh biết rất rõ — sau khi anh ra khỏi tháp, sau lưng anh vẫn luôn có một người bám theo. Nhưng người theo dõi này khá là quân tử, không nói gì cả, giữ một khoảng cách không gần không xa, và còn rất kiên trì.
Sau khi bị vạch trần, người nọ bước ra sau tòa tháp.
Từ Hành Chi ồ lên một tiếng.
Đối phương không phải là Mạnh Trọng Quang như anh nghĩ, mà là một thư sinh trẻ tuổi nhìn lạ hoắc. Y mặc áo bông dài màu đỏ, đã giặt đến bạc phếch, nhưng nom sạch sẽ thoải mái nên vẫn rất thiện cảm. Tay y cầm một cây phất trần trắng phau, trông rất lịch sự tao nhã. Đường nét trên khuôn mặt y tinh tế như tạc, như thể là hóa thân của bốn chữ “ôn nhuận như ngọc” vậy.
Y đến gần Từ Hành Chi, đôi mày hơi cong lên, mỉm cười chào hỏi: “Hành Chi.”
Anh cau mày suy nghĩ, rà soát hết một loạt nhân vật trong quyển sách mình viết. Xác định được người này là ai, anh nhíu mày lại.
Anh vỗ vỗ chỗ bên người mình, ý bảo y ngồi xuống với mình. Y bèn ngồi xuống cạnh anh, tư thế ngồi rất quy củ, ánh mắt nhìn thẳng, lưng thẳng như trúc. Anh cảm thấy… so với y, thì trông anh chẳng khác nào đống bùn nhão vậy.
Nhưng tất nhiên là anh không định thay đổi.
Nhớ lại mấy cái tên mà Mạnh Trọng Quang nói hôm qua, anh thử dò hỏi: “…Khúc Trì?”
Rõ ràng là anh rất may, đoán một lần là trúng luôn.
Y dịu dàng mỉm cười với y, nom rất đỗi ấm áp: “Ừ.”
Từ Hành Chi thở dài một tiếng.
… Đúng là y rồi.
Khúc Trì là kiểu người nhã nhặn lịch thiệp, giọng nói cũng ôn hòa vô cùng, trong trẻo mát lành như dòng nước trong khe suối: “Trọng Quang bảo ta đi theo ngươi, hộ tống ngươi chu toàn.”
Từ Hành Chi khó mà đùa giỡn y được: “Cảm ơn cảm ơn.”
Khúc Trì tốt bụng nhắc nhở: “Tư thế ngồi của ngươi nom bất nhã quá.”
Anh tiếp tục rung rung chân, thoải mái vô cùng: “Ta ngồi vậy mới dễ chịu.”
Anh nói rất ung dung, nhưng mắt vẫn quan sát Khúc Trì. Tất nhiên là y không biết anh đang nghĩ gì, sờ vào túi áo mình lấy ra vài thứ, lịch sự mời anh: “Mời ngươi ăn kẹo này.”
Rồi y đưa tay đến trước mặt anh, mở tay ra.
Nằm gọn trong lòng bàn tay y, là hai vật nho nhỏ được bọc lại bằng giấy lưu ly sặc sỡ.
Từ Hành Chi lấy một viên, bóc lớp giấy lưu ly ra, liền thấy bên trong là một hòn đá nhỏ to bằng móng tay.
Khúc Trì cực lực đề cử: “Ngon lắm đó.”
Anh nắm hòn đá trong lòng bàn tay, nghĩ một lúc, hỏi: “…Đây là kẹo ư?”
Khúc Trì gật đầu, chân thành đáp: “Ừ. Lúc ta nói muốn ăn kẹo, A Vọng bèn tìm cái này đến cho ta, bảo ta rằng cái này là kẹo.”
Anh nhìn kỹ hòn đá, nhận ra rằng — nó được tẩy rửa rất sạch sẽ, không bị lấm chút bụi bẩn nào trên bề mặt cả. Anh xác nhận lại lần nữa với y: “…Ngươi ăn kẹo rồi không nuốt chứ?”
Y ngoan ngoãn nói: “Không nuốt đâu. A Vọng và Đào Nhàn không cho ta nuốt, họ bảo nuốt kẹo xuống bụng là không tốt, chỉ được ngậm thôi.”
Từ Hành Chi khẳng định: “Đúng đấy, ăn kẹo là không được nuốt đâu.” Rồi anh không do dự nữa, tự nhiên cho hòn đá vào miệng — thôi, miễn sao Khúc Trì vui là được.
Y cũng ngậm hòn đá còn lại, nom hạnh phúc thỏa mãn như một đứa trẻ nhỏ được kẹo, chứ không hề giống một nam nhân trưởng thành.
Tất nhiên là ăn đá chẳng có vị gì, nhưng Từ Hành Chi vẫn làm như ăn rất vui vẻ.
Nói ra thì, đúng là cảm giác của anh đối với Khúc Trì khác hẳn đối với những người khác.
Khi mới gặp Chu Bắc Nam, vì đối phương nóng lòng muốn giết anh nên anh khó mà có cảm giác mãnh liệt với hắn được.
Khi mới gặp Mạnh Trọng Quang, do bị ám ảnh bởi nhiệm vụ giết vai phản diện mà Ý thức Tam giới giao cho nên anh quá căng thẳng, không kịp nghĩ đến bất kỳ điều gì khác với hắn.
Nhưng khi thấy Khúc Trì, tâm trạng anh không còn bình tĩnh như trước nữa.
Vì Khúc Trì là người duy nhất mà Từ Hành Chi đã xây dựng quá khứ cho trong cuốn sách đó.
Kết hợp với ký ức vụn vỡ của nguyên chủ, anh biết rằng — y vốn là đại sư huynh của Đan Dương phong thuộc chính đạo, vì bị ma đạo tập kích nên mới bị thương nặng, dẫn đến thần trí bị tổn thương. Nói cách khác, bây giờ tâm lý y chỉ như đứa trẻ năm sáu tuổi, thậm chí còn không phân biệt nổi viên kẹo và tảng đá.
Từ Hành Chi đoán rằng — mười ba năm trước, chắc cũng vì thần trí khiếm khuyết nên y mới trợ giúp Mạnh Trọng Quang đoạt thần khí, rồi bị đày vào Man Hoang nhỉ?
Nhìn Khúc Trì, anh lại không nhịn được mà nghĩ — nếu trước đây anh viết một câu chuyện vui vẻ hơn một chút, thì hẳn là đám người kia sẽ hạnh phúc hơn nhiều; chứ không phải là bị nhốt trong cái ngục giam khổng lồ này, điên dại cố chấp, một mực dại khờ.
Đương lúc anh nghĩ miên man, vẻ hạnh phúc khi ăn kẹo của Khúc Trì chợt thay đổi. Phất trần trong tay y thoáng lay động, bảo vệ trước người anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì — mấy cây dao hoa mai* đã phi thẳng vào anh, tần suất dày đặc như nhện kéo tơ. Chúng đều bị phất trần cản lại, va vào phất trần kêu lách cách.
Cổ tay Khúc Trì khẽ chuyển, kéo phất trần về rồi tung ra, phi ngược dao về nơi chúng xuất phát.
Nhất thời, trong rừng liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, hẳn là người phi dao đã bị chính lưỡi dao của mình đâm thành cái sàng.
Một tay Khúc Trì cầm phất trần, một tay rút kiếm ngắn bên hông ra, tinh thần đề phòng đẩy lên mức cao nhất. Y nhìn thẳng vào trong rừng – nơi lưỡi dao vừa phóng ra, ra lệnh với Từ Hành Chi: “Mau về tháp đi. Trọng Quang đã nói, nếu ngươi có bất trắc gì thì hắn sẽ thu hết kẹo của ta.”
….Thật là một sự trừng phạt thảm khốc.
Anh ngờ rằng — trong mắt Khúc Trì, có lẽ anh là một cục kẹo lớn biết đi lại mất.
Dù thầm oán là vậy, nhưng anh vẫn biết sức mình đến đâu, đương nhiên là sẽ không ở lại đây cản trở. Anh đang chực chạy đi thì chợt có một bóng người nhảy ra, tóm lấy tay anh.
Anh ngẩn ra.
Khúc Trì chợt quay lại, thấy rõ người đến là ai thì bình tĩnh hơn hẳn: “Trọng Quang, mau dẫn Hành Chi vào tháp đi.”
Nghe vậy, “Mạnh Trọng Quang” nhoẻn miệng cười lạnh.
Cảm thấy cánh tay kia bóp tay mình quá mạnh, Từ Hành Chi chợt thấy kỳ lạ. Nhưng Khúc Trì không để ý đến anh nữa, thuận tay đẩy anh vào lòng “Mạnh Trọng Quang” nọ: “Mau mau vào đi!”
Gan bàn chân anh phát lạnh, nhưng cơn lạnh còn chưa kịp lủi đến đáy lòng thì — nụ cười đắc ý của người trước mắt chợt cứng lại.
Hắn ngã sấp về phía trước. Anh mau lẹ tránh đi, trợn mắt nhìn người vừa ngã xuống co quắp trên đất, không thể điều khiển cơ thể mình nữa.
— Sau lưng hắn, xương cột sống đã bị bẻ ra thành hai đoạn, giữa hai đoạn là một cái hố sâu hoắm không thấy đáy.
Mạnh Trọng Quang thật đang đứng sau lưng hắn, cầm khăn chậm rãi lau tay, rồi mới dịu dàng kéo Từ Hành Chi về bên người mình: “Sư huynh có bị thương không?”
Anh vẫn chưa tỉnh táo lại, lơ mơ lắc đầu, nhìn xuống Mạnh Trọng Quang giả đang co ro trên đất.
Mạnh Trọng Quang giả co quắp giãy chết, mặt nhăn nhúm lại như cái bánh bao, vặn vẹo một lúc rồi cũng biến về nguyên hình — là một người mặc da thú, râu quai nón xồm xoàm, sắc mặt xanh xao vàng vọt.
Lưng hắn đã bị bẻ gãy, đau đớn không chịu được, cắn răng kêu rên: “Mạnh Trọng Quang… Sao ngươi lại ở đây…”
Mạnh Trọng Quang ngồi xổm xuống, tóm tóc nhấc đầu hắn lên, mỉm cười: “Nếu ta cứ ở bên trong tháp, thì làm sao biết được có người sẽ thừa dịp ta không ở đây để hạ thủ với sư huynh chứ, nhỉ?”
Giọng nói của người mặc da thú đã nhuốm đẫm mùi máu, khàn khàn đến đáng sợ: “Vừa rồi… Rõ ràng thám tử nói là… ngươi đang ở sườn núi Lam Kiều cách đây trăm dặm…”
Mạnh Trọng Quang thờ ơ đáp, tựa như đó chỉ là chuyện đùa nhỏ chẳng đáng nhắc đến: “Trăm dặm thôi mà. Ta chạy nhanh lắm.”
Đối phương tự biết mình chắc chắn phải chết, bèn dốc hết sức lực toàn thân để rít lên một tiếng, thảm thiết vô cùng: “Mạnh Trọng Quang — Đồ yêu vật nhà ngươi —”
Sắc mặt Mạnh Trọng Quang không hề thay đổi, khóe miệng cười nhạt, ngón tay khẽ móc lên, bóp nát khớp xương trên cùng trong cột sống của đối phương; làm tiếng mắng chửi chưa thành câu của hắn biến thành tiếng gào thét thê thảm.
“Ngươi dùng khuôn mặt của ta, ôm sư huynh của ta.” Mạnh Trọng Quang nói: “Ngươi muốn chết à? Không không, như thế thì lợi cho ngươi quá rồi.”
Ngay trước mặt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang bóp vỡ toàn bộ xương sống của đối phương thành vụn cám, dễ dàng như bóc vỏ hạch đào.
Người mặc da thú đã ngất đi từ lâu. Sau khi đối phương bất tỉnh, Mạnh Trọng Quang bảo Khúc Trì – người đang có phần bối rối: “Khúc Trì, bắt hết những người trong rừng đó lại cho ta, phải bắt sống. Ta sẽ đích thân tiễn chúng đến cái chết.”
*trống hạt (羯鼓): Loại trống nhỏ thường được dùng trong biểu diễn, người dùng khoác trống này lên người và dùng tay/đạo cụ gõ vào cả hai mặt trống.
*dao hoa mai (梅花刀): một dạng kiếm ngắn.
– Lời tác giả –
Thiên sứ nhỏ Khúc Trì — login.
Khúc Trì (nở nụ cười thiên sứ): Mời mọi người ăn kẹo ~~
– Hết chương 6 –
Chương trước <— Mục lục —> Chương sau
Fan Khúc Trì tiểu thiên sứ điểm danh _(:3 」∠)_
LikeLike
nhái fail quá. hàng real thì không bao giờ thô bạo như vậy với sư huynh nha =)))
LikeLiked by 2 people