[Man Hoang] _ 005.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

5. Thủ lĩnh Man Hoang

Một bàn tay mềm mại ấm áp che mắt Từ Hành Chi đi, ngăn anh khỏi cảnh tượng “kinh khủng” trước mặt: “Sư huynh, không sao rồi.”

Mạnh Trọng Quang giơ tay kia lên, con nhện hóa thành từ linh lực của Chu Bắc Nam lập tức biến thành tro bụi. Ngón tay hắn khẽ móc, kéo một sợi linh lực chưa kịp bỏ chạy của hắn lại, đẩy mạnh về phía trước.

Ở ngoài tháp, xung quanh Chu Bắc Nam chợt bùng lên hàng nghìn nhánh dây leo, quấn quanh người hắn kéo thẳng xuống đất khi hắn còn chưa kịp phản ứng gì.

Hắn hoảng hốt hô: “Mạnh—!!”

Một nhánh dây leo quả quyết chặn miệng hắn lại. ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Chẳng mấy chốc, cả người hắn đã bị kéo lún xuống đất, chỉ chừa mỗi cái đầu ra ngoài.

Lục Ngự Cửu đặt cây thương đã được sửa xong xuống bên cạnh đầu hắn, rồi ngồi xuống một chỗ cách xa hắn, ghét bỏ bảo: “Ai bảo ngươi cứ chui vào đường chết cơ, đáng đời!”

Chu Bắc Nam: “…”

Mãi lâu sau, cơ thể lạnh toát của Từ Hành Chi mới dần dần ấm lại, đầu óc tỉnh táo hơn, chớp chớp mắt hỏi: “…Chết chưa?”

Lông mi anh sượt qua lòng bàn tay Mạnh Trọng Quang, rất khẽ rất khẽ. Hắn rút tay về, vòng lấy hông anh, mu bàn tay cọ cọ lên trán anh, dịu dàng nói: “Sư huynh cứ yên tâm, mọi thứ cản trở huynh đều sẽ phải chết.”

Lưng anh phát lạnh, cứ cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý gì khác. Anh nhảy xuống khỏi người hắn, xoa xoa lòng bàn tay đã rỉ mồ hôi lạnh vào quần áo, vờ như không có chuyện gì cả: “Hù chết ta rồi!”

Từ Hành Chi không biết tính tình nguyên chủ trước kia như thế nào, nhưng nếu đã là Đệ nhất Thiên bảng thì chắc không phải dạng sợ côn trùng đâu nhỉ? Anh lén nhìn Mạnh Trọng Quang, thăm dò phản ứng của hắn.

Ai dè hắn chỉ cười cười, cầm sợi xích nối với còng tay của anh lên: “Không sau đâu, huynh không phải xấu hổ. Trước kia huynh còn làm nổ tung tế đàn của quỷ tộc vì bị cổ trùng hù đấy, huynh không nhớ hả?”

Từ Hành Chi: “…”

Không ta không nhớ, chưa nghe thấy chuyện này bao giờ, mất mặt quá tạm biệt không gặp lại!!

Giải quyết xong nguy cơ bại lộ, Từ Hành Chi mới nhận ra — tư thế của hai người bây giờ mờ ám cỡ nào. Sắc đẹp ngay trước mắt, đúng là hấp dẫn thật, nhưng anh còn chưa ngớ ngẩn đến độ quên đi ân oán giữa nguyên chủ và người trước mặt.

Vậy nên anh đẩy mạnh hắn ra, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ngươi.”

Anh chưa dứt lời, Mạnh Trọng Quang đã thẳng tay kéo mạnh sợi xích, không hề do dự chút nào, làm anh bị giật ngã về phía trước, dúi đầu vào ngực hắn.

Hành động của hắn làm anh ngẩn ra, ngẩng lên nhìn hắn hỏi: “…Ngươi làm gì thế?”

Hắn không đáp lời anh, mà bảo với Chu Vọng: “Ra ngoài.”

Nãy giờ Chu Vọng đã ngắm đủ rồi, giờ nghe hắn nói thì nhảy xuống giường, ra khỏi phòng rồi còn hiểu ý đóng cửa lại cho hai người.

Từ Hành Chi vẫn chưa dò la được gì từ nàng cả, nên tiếc nuối lắm, nhìn mãi theo bóng lưng nàng đến khi nàng đóng hẳn cửa lại.

Mạnh Trọng Quang liếc mắt: “…Con bé xinh lắm phải không, sư huynh?”

Nếu là trong trường hợp bình thường, với bản tính của anh, nhất định anh sẽ đáp đại loại là “Ngươi còn đẹp hơn muội ấy nhiều nếu không phải thứ kia của ngươi còn to hơn của ta thì nhất định ta phải cưới ngươi về” kiểu kiểu vậy. Nhưng xét thấy giờ là trường hợp đặc biệt, nên anh đành phải tiếp tục giả trang lạnh lùng: “Đừng ồn ào nữa.”

“Ồn ào?”

Mạnh Trọng Quang đột nhiên bóp lấy hai má anh, khá là mạnh bạo. Lập tức mặt anh tê rần, nhưng anh chưa kịp phản ứng thì mắt hắn đã loang loáng nước: “Sư huynh còn định lạnh nhạt với ta bao lâu nữa? Còn định trừng phạt ta bao lâu nữa?”

Mẹ kiếp thằng nhãi này! Người diệt môn là ngươi cơ mà, ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì!!!

Từ Hành Chi bị bóp má rất đau, nên tất nhiên là khó chịu hơn hẳn. Anh cố giằng tay trái đang bị trói của mình ra, tóm lấy vạt áo hắn, giận dữ thét lớn: “Mạnh Trọng Quang!”

Hắn giật mình, mắt thoáng ánh lên vẻ tủi thân, nhưng lập tức bị thay thế bởi một ngọn lửa rừng rực.

Thốt nhiên, xương quai xanh của anh bị cắn mạnh một cái.

Là cắn, cắn thật! Nhát cắn này đau đến mức da đầu anh tê dại, ứa cả nước mắt.

Mạnh Trọng Quang – kẻ vừa thăng cấp từ “thằng nhãi” lên “thằng chó con” – khao khát ngập tràn nói: “Sư huynh ơi, huynh gọi tên ta thêm một lần nữa đi!”

Ánh mắt hắn cuồng nhiệt đến độ chỉ hận không thể châm lửa trên người anh.

Dù không biết hắn thực sự có tình cảm như thế nào với nguyên chủ, nhưng để thoát khỏi hắn, Từ Hành Chi nén nỗi nghi ngờ trong lòng lại, lạnh lùng trách mắng: “Mạnh Trọng Quang, nếu ngươi còn nể tình ta từng là sư huynh của ngươi thì đừng trói ta ở đây nữa. Khi xưa có thể coi như ta đã cứu ngươi một mạng, giờ ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng ngươi như thế này sao? Trước đây ta đã dạy ngươi như thế à?”

Mạnh Trọng Quang lập tức giật mình tỉnh lại, cuống quít buông anh ra, quỳ sụp xuống trước mặt anh, tạo ra một tiếng động rất lớn: “Vâng vâng sư huynh… Ta, ta biết lỗi rồi…”

Từ Hành Chi nghĩ bụng — được lắm, giờ thì anh hiểu rồi. Hóa ra thằng nhóc này có ẩn tính M, phải ăn đòn thì mới nghe lời được.

Anh đang nghĩ thì hắn chợt ngẩng lên, cầu khẩn: “Nhưng sư huynh ơi… Man Hoang thực sự rất nguy hiểm, ta nhốt huynh lại trong phòng chỉ là để đảm bảo huynh không bị thương tổn gì thôi. Trọng Quang không thể mất huynh thêm một lần nào nữa… Dù chỉ là một xác suất nguy hiểm nhỏ, ta cũng không để nó xảy ra đâu…”

Trước giờ, Từ Hành Chi vốn không hề có sức chống cự trước những thứ xinh đẹp, huống chí là một khuôn mặt yêu mị thật sờ sờ trước mắt thế này. Trong chớp mắt, thậm chí anh còn cảm thấy một tình phụ tử trào dâng trong tim mình, không thể nào ngăn nổi, dường như chỗ vừa bị “thằng chó con” này cắn cũng không còn quá đau nữa.

Anh hít sâu một hơi, mặc cả với hắn: “Nhưng ta không thể ở ru rú trong phòng mãi được, thế có khác nào ngồi tù?”

Tuy bản thân Man Hoang cũng là một nhà giam, nhưng ít nhất nó còn đủ lớn.

Mạnh Trọng Quang nghĩ một lúc, không tình nguyện mấy: “Vậy… Ban ngày huynh có thể ra ngoài một chút, nhưng tuyệt đối không được ra ngoài tháp. Đến tối thì nhất định phải về đây…”

Dù chẳng tốt hơn là mấy, nhưng dù sao vẫn hơn là không có gì, nên anh lập tức đồng ý.

Khi Từ Hành Chi gật đầu, cuối cùng Mạnh Trọng Quang cũng nở nụ cười, cúi xuống bế ngang anh lên. Anh ngạc nhiên, vì bất ngờ mất thăng bằng nên vội ôm lấy cổ hắn theo phản xạ: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Hắn đáp, rất đỗi chân thành: “Đã đến đêm rồi, sư huynh.”

Từ Hành Chi nhìn ra ngoài chấn song, thấy sắc trời ngoài kia chẳng khác vừa nãy mấy.

Hắn giải thích: “Trong Man Hoang không phân biệt được ngày đêm đâu, nhưng bây giờ đã đến tối rồi, thật đấy.”

Từ Hành Chi: “…” Ta mà tin ngươi thì ta là đồ ngốc!

Hắn ôm anh lên giường, đề nghị: “Sư huynh à, cho Trọng Quang ngủ cùng huynh nhé?”

Anh biết mình có phản đối cũng vô dụng, nếu lỡ nói nặng một chút thì… có khi lại thấy một Mạnh Trọng Quang nước mắt lưng tròng, trông như thể vừa bị ai bắt nạt thảm thương nữa. Vậy nên anh chỉ nhắm mắt lại, lăn vào phía trong giường, chừa lại một chỗ cho hắn.

Hắn sung sướng vô ngần mà trèo lên giường, kéo chăn lên, tỉ mỉ dém chăn cho anh trước rồi mới cẩn thận nằm xuống, chiếm một vị trí rất nhỏ, đắp một góc chăn lên rồi an tâm đi ngủ.

Nhưng anh lại không ngủ được. Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng, anh quay mặt về hướng hắn.

Nghĩ ngợi một lúc, anh đè tay phải lên cái xích đang trói buộc mình, ngăn không cho nó rung động phát ra âm thanh; tay trái thì mò xuống hông, lấy ra con dao găm nọ.

Hướng mũi dao xuống, Từ Hành Chi nhắm ngay vào giữa trán Mạnh Trọng Quang.

…Chỉ cần hạ con dao này xuống, là có thể giải quyết tất cả.

Anh có thể ra khỏi chốn Man Hoang quái quỷ này, có thể về nhà gặp cha và em gái. Chỉ cần sau này anh không động bút viết tiếp câu chuyện này nữa, là anh có thể mãi mãi không bao giờ về lại thế giới này.

Nhưng mà… Từ Hành Chi lại thấy tất cả mọi chuyện cứ kỳ quái thế nào. Tuy không miêu tả thành lời được, nhưng chắc chắn là có.

Theo lý thuyết thì thế giới này chỉ là sự giả tưởng do anh sáng lập nên, nhưng mới ở đây có một ngày, mà anh đã cảm giác… quá đỗi thân thuộc. Những con người ấy không chỉ là nhân vật nằm trên giấy, họ có sức sống, biết đi lại biết nói cười, biết buồn biết giận, biết đùa giỡn và cả dịu dàng.

… Kể cả Mạnh Trọng Quang.

Thoạt trông, hắn chỉ là một thằng chó con mà nguyên chủ nuôi dưỡng không thành. Nhưng khi hắn ôm anh, khi che mắt anh, và cả hiện tại… sự ấm áp trên cơ thể hắn đều là thật.

Nếu nhìn từ góc độ của Từ Hành Chi, thì tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng nhân vật dưới ngòi bút của anh lại quá chân thực, anh không thể thuyết phục mình rằng… anh chỉ đang giết một nhân vật trong sách được.

Anh khẽ cười, giễu cợt bản thân mình, rồi rút dao găm về, nhắm mắt đi ngủ.

Anh không phải là Từ Hành Chi thực sự, anh cũng chưa từng trải qua mối hận thí sư đau đớn tận xương đó; nên anh khó mà hận thù Mạnh Trọng Quang được.

Ngược lại, anh còn rất có thiện cảm với hắn kìa.

Hắn là một người sống sờ sờ, từ trong giấc mơ bước vào câu chuyện của anh, rồi lại xuất hiện chân thật trước mắt anh. Anh phải tìm ra những lý do khác buộc anh phải giết hắn, chứ nếu không… anh thật sự không thể ra tay được.

Sau khi Từ Hành Chi thu dao găm về, suy nghĩ thông suốt rồi chìm vào giấc ngủ; Mạnh Trọng Quang từ từ mở mắt ra.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một chỗ giữa không trung — đó vừa khéo là nơi mà dao găm của Từ Hành Chi vừa dừng lại.

Hắn lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của anh.

Mãi sau, hắn mới khẽ ve vuốt bờ môi anh, thầm thì: “Sư huynh… Ta cứ nghĩ mãi, mấy năm nay rốt cục huynh đã đi đâu…?”

Hắn chợt bừng tỉnh, mỉm cười lẩm bẩm: “A… Ta đoán ra rồi. Hẳn là sư huynh đã ở bên Cửu Chi Đăng nhỉ, đúng không?”

“Ta kẹt ở Man Hoang, còn huynh ở bên ngoài, ngày ngày kề bên gã. Sư huynh nghe lời gã gièm pha nên mới đến đây giết ta, phải không?”

Đoạn hắn giơ tay lên, bóp cổ họng anh. Dưới tay hắn, hơi thở của anh nhịp nhàng lưu chuyển, tuần hoàn hít ra rồi lại thở vào. Chỉ cần bóp mạnh một chút, là hắn có thể ngắt đứt họng anh dễ như trở bàn tay.

Không biết đã giữ tư thế này bao lâu, cuối cùng hắn vẫn thả tay ra, vẻ mặt rất đỗi phức tạp, nhỏ giọng thầm thì: “Sư huynh… Ta biết nhất định huynh sẽ hồi tâm chuyển ý. Không sao không sao, ta sẽ chờ thêm một chút nữa là được.”

Đúng lúc này, một mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát của cây cỏ chợt lan tỏa trong căn phòng.

Mạnh Trọng Quang lại nằm xuống, không dè dặt chừa nhiều chỗ cho Từ Hành Chi như trước nữa, mà quấn chặt lấy thân thể ấm áp của anh, ghé vào tai anh, thì thầm quyến rũ: “Cảm ơn huynh hôm nay đã không giết ta. Nhưng mà, huynh phải bị nghiêm phạt một chút mới được…”

Sau khi từ bỏ ý định ám sát Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi ngủ thiếp đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rơi vào mộng đẹp. Nhưng chẳng hiểu sao, người anh lại dần nóng lên, chân tay uể oải, toàn thân tê dại, không còn chút sức lực nào.

Trong cơn mê man, dường như có mấy sợi dây mây kỳ lạ quấn vào chân anh, bò dọc lên trên theo bắp đùi. Chúng từ từ quấn quanh mắt cá chân anh, kéo hai chân ra xa. Chúng chơi đùa anh cực kỳ kiên nhẫn, thường xuyên vùi xuống nơi giữa hai chân, mân mê vật gì đó đang hộc ra dịch lỏng.

Từ Hành Chi cố gắng giãy dụa, nhưng tay chân anh đã mềm nhũn như bún, như thể có tầng tầng mây trắng đang bao trọn anh lại, nhấc anh lên giữa không trung. Anh sốt ruột muốn thoát khỏi cơn mơ kỳ lạ này, nhưng làm thế nào cũng không được.

Mãi sau anh mới chật vật tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, cánh môi đau rát, miệng thì khô khốc. Anh muốn đứng dậy lấy nước uống, ai dè vừa đặt chân xuống đất đã cảm thấy nơi giữa hai chân nhói lên, không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất.

Mạnh Trọng Quang bị anh đánh thức, vội vàng xuống giường, ôm lấy anh từ đằng sau: “Sao vậy sư huynh?”

Cả người anh đang rất mẫn cảm, sao mà chịu được đụng chạm như thế, suýt nữa đã không nhịn được mà sút thẳng hắn ra ngoài.

Khựng lại một lúc, anh mới lên tiếng được: “Không sao, chỉ là ác mộng thôi. Rót hộ ta cốc nước.”

Từ Hành Chi không hề biết rằng — bây giờ khuôn mặt anh đang ửng hồng, nốt ruồi dưới khóe mắt trông nổi bật hẳn lên, toát ra một vẻ đẹp mơ màng quyến rũ mà chính anh cũng không biết.

Mạnh Trọng Quang vâng lời đi lấy nước, trông bóng lưng vui vẻ lạ kỳ, nếu hắn là cún con thật thì chắc chắn là đang vẫy đuôi tít mù.

Từ Hành Chi tựa vào đầu giường, cảm thấy trông hắn như vậy… hơi hơi đáng yêu đấy chứ.

Ở góc Man Hoang có một dãy núi được gọi là Phong Sơn, cát vàng kín trời kín đất, sương gió tiêu điều rít gào. Một hang đá trong núi lóe lên ánh sáng le lói, yếu ớt đến độ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh cuốn bay.

Trong hang.

Người đang ngồi ghế thượng vị có sắc mặt vàng vọt, cả người bao kín da thú, hơi nghiêng về phía trước, hai mắt sáng lên: “Ngươi thấy rõ không? Là Từ Hành Chi thật à?”

Người phía dưới đáp: “Lúc rút lui ta đã thấy rất rõ ràng — người đứng cạnh Mạnh Trọng Quang đúng là môn đồ đứng đầu của Thanh Tĩnh quân Phong Lăng sơn, Từ Hành Chi! Năm đó khi tỷ thí Thiên bảng, ta từng có duyên gặp y một lần, nên nhớ rất rõ ràng!”

Người mặc da thú mừng vui thấy rõ, vỗ tay cười to: “Tốt quá, thật tốt quá! Chúng ta có hy vọng rời khỏi Man Hoang rồi!”

Nhất thời, đám người ở dưới lặng ngắt như tờ, hẳn là không hiểu ý gã là gì.

Gã cố nén niềm vui sướng xuống, giải thích: “Ta hỏi các ngươi, bây giờ ai đang đứng đầu Phong Lăng sơn?”

Nhắc tới người nọ, tất cả đều vô thức nghiến răng căm hận. Một giọng nói không cam lòng đáp: “Là Cửu Chi Đăng.”

Gá nói: “Đúng vậy. Chỉ cần chúng ta bắt Từ Hành Chi, mang y đi trao đổi với Cửu Chi Đăng, thì tất nhiên gã sẽ thả chúng ta ra ngoài!”

Có người dị nghị: “Cửu Chi Đăng đã phát điên rồi, chỉ một mực đẩy chúng ta vào chỗ chết, sao lại vì một Từ Hành Chi mà…”

“Sao lại không được?” Người mặc da thú cười khằng khặc, nghe quái dị vô cùng: “Cửu Chi Đăng cũng giống như Mạnh Trọng Quang, đều do chính tay Từ Hành Chi nuôi lớn lên. Ai mà không biết chuyện Từ Hành Chi thích nam nhân chứ… Nên những sư đệ y dạy ra cũng mắc bệnh như y thôi! Tình nghĩa giữa Cửu Chi Đăng và y thì càng không tầm thường. Nếu bắt được sư huynh của gã, thì có khác nào nắm được tính mạng gã chứ!”

Người mặc da thú càng nói càng hưng phấn, lộ ra vẻ cuồng nhiệt đến bệnh hoạn: “Ta chịu đủ từng ấy năm làm thổ phỉ rồi! Chỉ cần bắt Từ Hành Chi là chúng ta có thể…”

Tựa vào vách đá gần đó là một nữ tử có vóc dáng rất đẹp. Nghĩ hồi lâu, ả lên tiếng, cắt đứt lời người mặc da thú nọ: “Sao Từ Hành Chi lại đột nhiên xuất hiện ở Man Hoang? Ngươi không thấy lạ à? Trong hơn mười năm qua, kẻ duy nhất nắm giữ chìa khóa vào Man Hoang chính là Cửu Chi Đăng. Sao Từ Hành Chi lại vào đây được?”

Ả gẩy gẩy bộ móng mới sơn của mình, khóe môi cong lên: “Đừng nói là Từ Hành Chi không thể hầu hạ cho Cửu Chi Đăng thoải mái trên giường nên mới bị tống vào đây nhé? Hay là… Gã sai y vào đây để làm gì đó? Để giết sư đệ ngoan Mạnh Trọng Quang kia chẳng hạn?

Dù gì thì bây giờ, Mạnh Trọng Quang cũng gần như là kẻ đứng đầu Man Hoang rồi, nếu hắn có mưu đồ xông ra thì cũng đủ để Cửu Chi Đăng đau đầu chứ nhỉ. Nếu là hai khả năng trên… thì bắt Từ Hành Chi đến đây cũng là vô ích, không khéo còn gây họa nữa kìa.”

Người mặc da thú nghẹn lời, càng nghĩ càng thấy có lý, ủ rũ không chịu nổi.

Gã oán hận nói: “Nói cũng phải. Năm đó chính Từ Hành Chi đã giết chết sư phụ mình, thiên hạ ai mà không biết chuyện này? Còn gì mà kẻ bại hoại như thế không làm được kia chứ?”

Nữ tử chỉ hận đối phương quá đần độn, liền đến gần gã, ngồi xuống thạch tọa mà gã đang ngồi, bộ ngực sữa dán chặt vào cánh tay gã, vui vẻ tiếp lời: “Ai bảo là ta không thể lợi dụng Từ Hành Chi?”

Người mặc da thú: “… Sao?”

Ả mân mê đôi môi nứt toác của gã, cười cợt: “Cửu Chi Đăng thì ở ngoài Man Hoang, nhưng mà… Chẳng lẽ ngươi không muốn kiểm soát Mạnh Trọng Quang ư? Không muốn đoạt lại vị trí thủ lĩnh Man Hoang từ tay hắn à?”


– Lời tác giả –

Trọng Quang: Ta có kỹ năng não giao* đặc biệt.

Sư huynh: … Cút!

Trọng Quang: Gâu!

*não giao: ờ thì đã có khẩu giao nhũ giao, giờ thì có thêm… (´◑ω◐`)

Hết chương 5 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

9 thoughts on “[Man Hoang] _ 005.

  1. Giả làm cún lâu quá có ngày nhảy nhầm vào fatherzone thì ngồi đấy mà khóc nhé anh Quang 😂😂😂

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)