[Man Hoang] _ 004.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

4. Dò hỏi thông tin

Sau khi cõng một người đi ba mươi dặm đường, Từ Hành Chi cũng mệt quá rồi, bèn xếp gọn còng xích trên tay mình, tạo thành một tư thế thoải mái nhất, rồi nhắm mắt ngủ. Một tay anh còn đang tàn phế đây, cầm đũa cầm chén còn phải chật vật; xem ra phải tìm cơ hội khác để làm kiểu việc cần sự tinh tế cao như ám sát thôi.

Sau khi anh thiếp ngủ, mành trúc lại lặng lẽ mở ra, Mạnh Trọng Quang chậm rãi bước từ ngoài vào. Hắn đã mặc một bộ đồ hoàn chỉnh – áo trong mỏng bằng vải đay, áo ngoài trắng như tuyết, vạt áo thêu hoa văn rồng mây trên nền thủy mặc, mũ đội đầu rất đẹp, trên đó gắn một dải lụa dài màu xanh nhạt, làm nổi bật lên mái tóc đen tuyền như mây của hắn.

Nhưng hắn vẫn khoác chiếc áo bị lấm máu tươi và tro đen của anh.

Mạnh Trọng Quang lẳng lặng quỳ sát bên giường, kéo tay phải của Từ Hành Chi qua rồi gối lên đó, nghiêng mặt ngắm dáng vẻ ngủ say của anh.

Nửa dè dặt nửa quyến luyến, hắn nhìn đôi môi mím chặt của anh, nhìn hầu kết đầy đặn, nhìn lồng ngực phập phồng, nửa lo lắng nửa căng thẳng, không dám bỏ sót một phân nào trên người anh, tựa như đang ngắm nhìn một bình hoa mỏng manh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Không biết đã nhìn như vậy bao lâu, dường như hắn vẫn chưa dám tin là Từ Hành Chi còn sống. Tay hắn từ từ chạm vào người anh, kéo lớp áo mỏng trên người anh ra, chạm đến nơi trái tim anh, cảm nhận nhịp đập vững vàng của trái tim dưới lồng ngực.

Thình thịch, thình thịch.

Khóe môi hắn nở nụ cười, vừa thỏa mãn vừa rung động, lầm bầm nỉ non: “Sư huynh, huynh đã về nhà rồi… Về nhà rồi…”

Càng nói, hơi thở của hắn càng trở nên dồn dập bất thường. Trong mắt hắn xuất hiện tia máu kỳ lạ, đôi mắt vốn sáng ngời từ từ bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi, đuôi mắt và dấu chu sa giữa trán dần dần phát ra ánh sáng đáng sợ,

Ngón tay hắn cũng run lên bần bật, móng tay dài ra. Tự thấy mình rất có khả năng vô tình cào nát làn da của Từ Hành Chi, hắn vội rụt tay về, bóp chặt cổ tay mình. Trên tay hắn lập tức xuất hiện năm vết móng đâm sâu đến tận xương, máu túa ra ào ạt. Nhưng sau khi đổ máu, màu đỏ tươi trong mắt hắn lại hơi dịu đi.

Mi mắt Từ Hành Chi hơi nhúc nhích, như thể sắp tỉnh lại.

Mạnh Trọng Quang không dám ở lại đây nữa, gắng gượng nén khí của mình xuống, cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng để cởi áo khoác trên người mình xuống, đắp lên người anh rồi chật vật chạy ra ngoài.

Ngay lúc vén mành trúc lên, suýt nữa hắn đã va phải một người.

Chu Vọng nhíu mày, dìu hắn lên: “Mạnh đại ca…?”

Mạnh Trọng Quang đẩy tay nàng ra, thở dốc, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì à?”

Chu Vọng từng thấy Mạnh Trọng Quang phát bệnh nhiều lần, biết rằng hắn sẽ phát điên mỗi khi cảm xúc thất thường, không uống máu thì không thể bình tĩnh lại. Nhưng dù là lúc điên rồ đỉnh điểm nhất, thì hắn vẫn nhớ rõ điểm mấu chốt, chưa từng ra tay với bọn họ, nên nàng cũng không sợ hắn.

Nàng đáp: “Trước đây muội chưa gặp Từ sư huynh bao giờ, nên giờ muốn trò chuyện với huynh ấy một chút.”

Mạnh Trọng Quang đè chặt lồng ngực nơi tim mình đang đập điên cuồng, nói: “Sư huynh vẫn đang ngủ. Muội chờ ở ngoài đi, đợi huynh ấy tỉnh lại rồi hẵng vào.”

Chu Vọng vâng lời: “Dạ.”

Nhìn bóng dáng lảo đảo của Mạnh Trọng Quang ra khỏi cánh cửa đồng của tòa tháp, Chu Vọng quay lại, huýt sáo một tiếng, đẩy mành trúc bước vào.

Từ Hành Chi bị tiếng đẩy cửa đánh thức. Anh xoay người ngồi dậy, làm chiếc áo khoác vốn đắp trên người bị trượt xuống. Cơ thể anh bẩm sinh đã lạnh lẽo, hôm nay trước khi ngủ lại quên đắp chăn, cộng thêm vạt áo trước chẳng hiểu sao lại bị mở ra, nên bây giờ tay chân anh đã lạnh lẽo hết cả.

Anh rùng mình, vội ôm cái áo khoác vẫn còn độ ấm của người mặc vào người cho ấm trước đã — còn việc nó là của ai thì tính sau đi.

Chu Vọng hỏi: “Lạnh à?”

“Hơi hơi.” Anh vừa xoa xoa tay, vừa quan sát Chu Vọng. Nàng đã bỏ hai thanh đao lớn kia xuống, khoác lên một chiếc áo đỏ trông không tốt lắm, nhưng phối với làn da trắng và đôi môi đỏ bẩm sinh kia lại làm cho nàng có một vẻ đẹp hoang dại mà quần áo nhếch nhác không thể che giấu nổi.

Thấy anh nhìn mình như vậy, nàng nhoẻn miệng cười: “Quả nhiên bác ta nói đúng mà.”

Từ Hành Chi: “???”

Chu Vọng khoanh tay trước ngực, híp mắt cười nói: “Kẻ họ Từ càn rỡ phóng túng, không có tính nết gì tốt cả, vừa thấy con gái đã không rời mắt đi được.”

Từ Hành Chi: “… Hắn còn nói gì nữa?”

Nàng đáp: “Bác ta còn nói, nếu huynh có gan có tư tâm xấu xa gì với ta thì ta có thể móc hai mắt huynh ra ngay lập tức.”

… Anh oan quá mà!

Đúng là trước giờ anh rất yêu cái đẹp, mỗi lần đi qua cô gái xinh đẹp nào, bất kể cao thấp mập gầy gì anh cũng nhìn lại thêm mấy lần. Nhưng anh chưa bao giờ nảy sinh ra ý định gì quá giới hạn cả, chứ đừng nói gì là với… đứa trẻ con như Chu Vọng!

Từ Hành Chi nhún vai, thản nhiên đáp: “Người đẹp là trân bảo của thế gian, sinh ra là để được ngắm nhìn và trân trọng. Vẻ đẹp hôm nay sẽ khác vẻ đẹp ngày mai, ta nhìn nhiều hơn vài cái chính là để công đức cho thế gian đấy, sao lại nói là càn rỡ phóng túng được?”

Chu Vọng: “…”

Đương lúc không biết phản bác lại anh thế nào, nàng lại thấy cổ tay trái anh bị trói lên đầu giường, cuối cùng tâm lý mới thấy cân bằng một chút, tỏ vẻ hả hê như kiểu “Đáng đời ngươi bị trói!”

Anh không chấp trẻ con, tay trái cầm quạt gõ nhẹ lên trán nàng một cái, như thể rất quen thuộc: “Đúng rồi, trông muội lúc này mới giống trẻ con chứ. Bé tí mà lúc nào cũng ra vẻ người lớn, rõ kỳ cục.”

Bị anh gõ trán, Chu Vọng ngẩn ra, ôm trán nhìn anh.

Nàng nghe lệnh Chu Bắc Nam đến đây để moi thông tin từ miệng anh, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị anh đoạt trước một bước rồi.

Từ Hành Chi hỏi: “Tên muội là Chu Vọng à? Chu Bắc Nam là bác muội?”

Thấy người này có vẻ thú vị, nàng bắt đầu thấy tò mò. Nàng ngồi xuống, tư thế như đàn ông – chân đặt lên giường, tựa vào đầu giường bằng gỗ khắc hoa văn hoa lan: “Ừ.”

Anh ước lượng tuổi của nàng: “Vào đây cùng với bác muội sao?”

“Khoảng khoảng vậy. Đến giờ đã hơn mười ba năm rồi.”

Nếu là ở trước mặt người khác, Từ Hành Chi còn phải chú ý cách hành xử một chút; nhưng khi nói chuyện với trẻ con như Chu Vọng thì không cần. Dù sao nàng cũng chưa gặp anh bao giờ, có nghe Chu Bắc Nam kể về anh thì cũng chỉ biết đại khái thôi, nên không thể nhận ra điểm gì kỳ lạ ở anh cả. Không chừng anh có thể hỏi nàng về chuyện trong Man Hoang cũng nên.

Từ Hành Chi hỏi: “Sao mọi người lại bị nhốt vào đây?”

Chu Vọng nhìn anh, nhướn mày đáp: “Mấy người lớn bảo ta còn nhỏ, nên không chịu nói kỹ cho ta nghe… Mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Từ sư huynh không biết vì sao bọn ta phải vào đây ư?”

Anh: …Đệch.

Nhóc con này thông minh phết, không dễ bị lừa đâu.

Nói chuyện với người thông minh thì tất nhiên là cần một cách hỏi khác. Từ Hành Chi phất tay mở quạt, tự quạt cho mình: “Ta chỉ không ngờ là đến trẻ con họ cũng không tha thôi.”

Khóe miệng Chu Vọng giật giật, mân mê vết chai ở lòng bàn tay: “Lúc vào Man Hoang, ta còn chưa ra đời. Mẹ và bác ta cùng bị đày vào đây, bác ta bỏ mạng để bảo vệ mẹ. Nếu Lục thúc thúc không đúng lúc xuất hiện, dùng bùa chú cố định hồn phách của bác lại rồi truyền tinh nguyên cho bác, thì có khi nguyên hồn của bác ta đã tiêu tán từ lâu rồi.”

Từ Hành Chi nhíu mày: “Chu Bắc Nam chết như thế nào?”

Chu Vọng đáp: “Bác ta quên rồi.”

Chuyện này thì anh không thấy lạ.

Quỷ tu có hai cách tấn công chủ yếu: hoặc là thao túng xác chết, hoặc là thao túng quỷ hồn – rõ ràng Lục Ngự Cửu là kiểu thứ hai. Mà quỷ hồn cũng được chia làm hai loại: Minh quỷ và Ám quỷ.

Minh quỷ là loại quỷ có thể nhớ rõ chuyện trước khi chết, chúng chết một cách minh bạch và thanh thản, có sức mạnh không khác gì lúc còn sống, nghĩa là khi còn sống mạnh bao nhiêu thì sau khi chết sẽ mạnh bấy nhiêu.

Còn Ám quỷ thì ngược lại – ký ức lúc sống của chúng rất mơ hồ. Khi chết, một phần hồn phách của chúng đã bị tiêu hủy, tan biến, hoặc chưa thoát khỏi cơ thể, dẫn đến trí nhớ cũng bị xáo trộn theo. Do vậy, sức mạnh của chúng bị giảm đi nhiều so với lúc sinh thời.

Mà nguyên nhân duy nhất làm một quỷ hồn trở thành Ám quỷ chính là — cái chết của chúng quá mức bi thảm, nên thần hồn tán loạn, ngũ phách phân liệt, thậm chí đau khổ đến mức muốn quên đi cái chết của mình.

Từ Hành Chi khó mà tưởng tượng ra được, năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Theo trí nhớ vụn vặt của nguyên chủ, thì mỗi môn trong tứ môn bá chủ chính đạo đều nắm giữ một thần khí sáng tạo thế giới.

Thanh Lương cốc giữ “cung Thái Hư”, Ứng Thiên Xuyên giữ “kính Ly Hận”, Đan Dương phong giữ “kiếm Trừng Minh”, còn Phong Lăng sơn – nơi nguyên chủ ở – thì giữ “sách Thế Giới”.

Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, mưu đồ chiếm đoạt thần khí nên bị tống vào Man Hoang cũng là lẽ thường. Nhưng Chu Bắc Nam là con trai của chủ nhân Ứng Thiên Xuyên, phải liên thủ với muội muội để trộm thần khí của chính môn phái mình làm gì?

Sao họ phải làm vậy chứ?

Hàng vạn ý nghĩ lũ lượt xuất hiện trong đầu Từ Hành Chi. Chu Vọng đột nhiên hỏi: “Từ sư huynh này, tay huynh bị sao thế?”

Anh nhìn cái lỗ tròn trên bàn tay phải bằng gỗ của mình, nuối tiếc nói: “Ý muội là cái lỗ này à? Vừa bị đâm đấy.”

Nàng hơi buồn cười: “Ai hỏi cái lỗ đó làm gì? Ý ta là sao tay huynh lại bị chặt đứt ấy.”

…Đúng vậy, vì sao nhỉ?

Thực ra, chính anh cũng không nhớ rõ lắm.

Hình như là hồi năm tuổi anh nghịch quá, chơi đùa thế nào lại bị lưỡi liềm gặt lúa phạt vào tay, máu tuôn như suối. Anh sốt cao ba ngày, bất tỉnh tròn một tháng, lúc tỉnh lại mới hay — mình đã thành người tàn phế rồi.

May là ông trời còn để lại cho anh một bàn tay, tính ra thì cũng không ác lắm.

Nhưng mà, nhắc đến tay phải thì anh lại nhớ đến — lúc anh bị bệnh, cha anh đã túc trực bên anh ngày đêm, chưa từng nghỉ ngơi một phút giây nào. Giờ anh đang ở đây, không biết thời gian ngoài kia thế nào, cha và em gái anh giờ ra sao…

Nghĩ vậy, anh hơi thất thần, không muốn trả lời Chu Vọng, chỉ đáp qua loa: “Chuyện dài lắm.”

Nàng hỏi tiếp chuyện thứ hai: “Huynh ở ngoài lâu như thế, đã đi tìm huynh trưởng Từ Bình Sinh của huynh bao giờ chưa?”

Hửm?

Nghe vậy, Từ Hành Chi biết ngay là — cô nhóc này đúng là theo lệnh Chu Bắc Nam đến đây để dò hỏi mình rồi.

Nhưng mà khó nói nhất là — anh đã lục tung trí nhớ của nguyên chủ lên rồi mà vẫn không thấy chút ký ức nào liên quan đến ca ca của y cả. Người đó có tồn tại thật hay không còn là một vấn đề đấy, anh nên trả lời thế nào bây giờ? Nếu tiếp tục để nàng dẫn dắt, có khi nào anh sẽ rơi vào cái bẫy của nàng không?

Nhất thời, anh chợt nảy ra một cách ứng phó. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ một: “Ta không có huynh trưởng.”

Câu trả lời này làm Chu Vọng nhướn mày: “Nhưng…”

Thế mà Từ Hành Chi lại ngắt lời nàng, nằm lui về phía sau, một tay ôm đầu, hờ hững đáp: “Ta không có huynh trưởng nào hết.”

Ở ngoài tháp, kẻ thông qua linh thức để nghe lén hai người bên trong nói chuyện – Chu Bắc Nam – nghe vậy thì mỉa mai cười cười: “Trước đây Từ Hành Chi tìm được thứ gì tốt cũng nhớ đến ca ca y đầu tiên. Giờ thì cuối cùng y cũng biết, ca ca y chẳng tốt đẹp gì rồi.”

Thiếu niên đeo mặt nạ quỷ – Lục Ngự Cửu – thì thẳng thắn và khắt khe hơn nhiều: “Từ Bình Sinh chính là một tên khốn kiếp! Từ sư huynh không nhận mặt hắn là đáng đời!”

Chu Bắc Nam đè lên tai mình, ra lệnh cho bên kia: “A Vọng, hỏi xem vì sao y lại đến Man Hoang? Là ai đưa y tới đây?”

Nhưng Chu Vọng còn chưa kịp hỏi, thì Chu Bắc Nam đã nghe thấy Từ Hành Chi lười biếng nói ở đầu bên kia: “Chu Bắc Nam bảo muội đến hỏi ta à?”

Nếu đã bị vạch trần thì Chu Vọng cũng không buồn giấu diếm nữa, hỏi thẳng: “Bác ta nghi ngờ là chuyện dễ hiểu. Mười ba năm qua, không ai từng thấy bóng dáng huynh cả, cũng không ai nghe được bất kỳ tin tức gì về huynh. Nay đột nhiên huynh lại xuất hiện, nói xem, sao tự dưng huynh lại vào Man Hoang?”

Từ Hành Chi ngoắc ngoắc ngón tay với nàng: “Lại đây, ta nói nhỏ cho muội biết.”

Chu Vọng ghé tai đến gần.

Anh liếc một cái, thấy ngay miếng đá nhỏ giả làm khuyên tai gắn trên tai nàng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Anh nhanh tay lấy nó xuống, nghiến mạnh nó trên đầu ngón tay.

Chiếc khuyên tai này là một phần linh thức của Chu Bắc Nam biến thành, nối thẳng đến tai hắn. Sao mà tai hắn chịu được ve vuốt thế này, lập tức nhảy dựng lên như mèo bị đạp đuôi, ôm tai run rẩy mắng to: “Họ Từ kia! Đệch mạ ngươi!!!”

Từ Hành Chi: “Hahahahaha ~~”

Chu Bắc Nam bên kia tức đến xanh mặt, bấm ngón tay niệm chú: “Ngươi chờ đấy!”

Nhất thời, chiếc khuyên tai trong tay anh phát sáng, biến thành một con nhện lớn bằng lòng bàn tay.

Nụ cười trên mặt anh dần dần dại ra.

Mãi đến khi đám chân phủ đầy lông của con nhện kia bắt đầu nhúc nhích trên tay anh, anh mới hất phắt tay đi, tru lên một tiếng thảm thiết.

Đến phiên Chu Bắc Nam vỗ đùi cười lớn: “Hahahahahaha ~~~”

Toàn thân anh nổi hết cả da gà, lùi thẳng đến cuối giường, cả người run rẩy, xương cốt như nhũn ra, khó chịu muốn chết.

Đúng lúc này, mành trúc đột nhiên bị mở ra. Mạnh Trọng Quang hốt hoảng vọt vào: “Sư huynh??? Sao thế này???”

Từ Hành Chi chưa kịp đáp thì đã thấy con nhện kia nhúc nhích, đám chân lông lá lạch xạch bò lên giường, hướng về phía anh. Đầu anh bùm một tiếng, vội vã nhảy xuống giường, nhảy thẳng vào lòng Mạnh Trọng Quang, hai chân bám hẳn lên người hắn, sợ đến bật khóc: “Nhện!!! Chỗ đó có nhện!!!”


– Lời tác giả –

Sư huynh: Ai đập chết nhện hộ ta, ta sẽ hiến mạng cho người đó.

Mạnh Trọng Quang: *đập chết* Sư huynh, huynh xem…

Sư huynh: Cút!!! Đừng dùng cái tay từng đập nhện đó chạm vào người ta!!!

Mạnh Trọng Quang: … QAQ

– Lời của Ngã – 

#sư_huynh_thật_khó_chiều

#làm_sư_đệ_thật_khó #phải_đâu_chuyện_đùa

Hết chương 4 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

10 thoughts on “[Man Hoang] _ 004.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s