Kỵ Kình Nam Khứ
Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP, 1×1, HE.
Biên tập: Duy Ngã.
—
3. Không kịp ra tay
Từ Hành Chi: “…”
Nghĩ đến cảnh người vừa nằm úp sấp trên lưng mình lúc nãy chính là Mạnh Trọng Quang, sau lưng anh chợt lạnh toát, gáy sởn cả da gà.
Mà mấu chốt là — anh không biết phải tiếp lời hắn như thế nào cả. Vì thứ nhất, rõ ràng là những người này đều biết Từ Hành Chi từ trước, mà anh thì không biết hình tượng và cách hành xử của y với họ trước đây là thế nào. Lý do thứ hai là – anh cũng không hiểu rõ ân oán năm đó giữa Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang.
Theo lý thuyết thì – Mạnh Trọng Quang giết hại sư phụ, gián tiếp hại Từ Hành Chi bị đuổi khỏi tiên môn, chắc hẳn y phải hận hắn thấu xương nhỉ…
Đương lúc anh đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì một mũi thương lòe lòe sát khí đột nhiên vung tới, nhắm thẳng vào ngực anh!
Anh vô thức giơ hai tay lên, lùi lại một bước, thốt ra: “Á đù…”
Vừa dứt lời, anh lập tức hối hận. Bản thân anh vốn quen kiểu ăn nói bỗ bã, lỡ như Từ Hành Chi bản gốc không hay nói nhảm như anh, thì có thể anh đã bị lộ rồi…
Một luồng sáng xẹt qua, anh chợt nghe thấy tiếng răng rắc do kim loại ma sát — Mũi thương vốn chĩa vào ngực anh đã bị bẻ gãy. Thân thương bị nứt ra, mũi thương hướng lên trời, nơi bị gãy lộ ra cạnh nhọn trắng hếu, nom hơi đáng sợ.
Tay trái Mạnh Trọng Quang đặt ở nơi thương bị nứt, nhìn thẳng vào người chĩa thương tới, giọng điệu bình bình không nghe ra được chút cảm xúc nào: “Chu Bắc Nam, lui ra.”
Thanh niên trẻ tuổi được gọi là Chu Bắc Nam vẫn nắm chặt chuôi thương, không hề có ý định lùi lại.
Không uy hiếp được đối phương, Mạnh Trọng Quang bèn không nể tình nữa, bẻ hẳn mũi thương ra khỏi chuôi, rồi xoay ngược lại ném thẳng về phía Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam lập tức tránh đi nhưng không kịp, bị mũi thương xẹt qua cổ, máu tươi phun ra.
— Binh khí bình thường của tiên môn không làm quỷ nô do Quỷ tu thao túng bị thương được. Chỉ có bảo khí của quỷ binh mới có thể gây thương tổn về thể xác cho những quỷ nô đó.
Mũi thương cắm vào tảng đá sau lưng Chu Bắc Nam, làm tảng đá to như cái đấu đó vỡ nát bấy ra như miếng đậu phụ.
Giọng Mạnh Trọng Quang rất trầm: “Đừng chĩa thứ này về phía sư huynh.”
Chu Bắc Nam không hề sợ hãi, lật tay một cái, dùng chuôi thương vừa gãy kia nâng cằm Từ Hành Chi lên, hỏi Mạnh Trọng Quang: “Đây thật sự là Từ Hành Chi à? Ngươi tin ư?”
Đoạn quay sang hỏi tất cả mọi người: “Các người cũng tin hết sao?”
Từ Hành Chi thấy không ai nói gì, bầu không khí hơi trùng xuống, bèn đánh bạo giơ tay lên, mặt dày hết sức: “… Ta tin này.”
Chu Bắc Nam cười lạnh một tiếng: “Ngươi? Ngươi chắc ngươi không phải là tỉnh thi* mà Cửu Chi Đăng phái đến đấy chứ?”
*tỉnh thi (醒尸): tỉnh ((醒) trong tỉnh táo, thi (尸) trong thi thể.
Khi ở thời hiện đại, Từ Hành Chi đã đọc rất nhiều sách trên trời dưới đất, đã từng đọc được thông tin về “tỉnh thi” trong một quyển sách ghi chép về những điều quái lạ.
“Tỉnh thi” là một loại quái vật, là sản phẩm sau khi luyện thi thể mà thành. Chúng có thể ăn uống và hoạt động, thậm chí còn có thể tư duy, sống một cuộc sống hệt như người bình thường. Nhưng một tỉnh thi sẽ mất hết những tình cảm có được khi còn sống, mọi khái niệm đã từng nhận thức đều bị đảo ngược: yêu thành ghét, trắng thành đen, lạnh thành nóng, đúng thành sai; và sẽ nhất nhất nghe theo những mệnh lệnh của chủ nhân.
Chu Bắc Nam không nói nhiều nữa, rút thương về, trên tay trái tụ lại một đám ma trơi, ném thẳng vào mặt Từ Hành Chi. Khi còn cách ba tấc nữa là chạm vào anh, luồng sáng đó chợt dừng lại.
Ma trơi tỏa ra khí lạnh rất mạnh, tuy không đến nỗi gây nên bỏng lạnh nhưng vẫn đủ để kết nên một lớp băng sương trên mặt Từ Hành Chi.
Để giữ hình tượng của Từ Hành Chi bản gốc, Từ Hành Chi cố gắng không tỏ ra run sợ, trợn trừng mắt nhìn sương tuyết dần dần phủ lên lông mi mình.
Nhìn ma trơi hoạt động càng lâu, vẻ bình tĩnh kiên định trên mặt Chu Bắc Nam càng dao động. Theo lý thuyết, tỉnh thi thực sự sẽ coi khí lạnh của ma trơi là lửa cháy cuồn cuộn, nên tránh né theo bản năng mới phải…
Hắn nhìn Từ Hành Chi chằm chằm, không thể tin nổi: “Sao lại… Ngươi không phải là tỉnh thi ư?”
Anh không nói gì, chắp tay sau lưng, tỏ vẻ bí hiểm nhìn lại Chu Bắc Nam – thực tế thì anh đang chột dạ muốn chết.
Chu Bắc Nam vung tay lên, đám ma trơi biến thành hàng vạn mảnh ánh sáng xanh nho nhỏ, từ từ biến mất. Hắn vẫn nghi ngờ không thôi, bảo Mạnh Trọng Quang: “Ngươi lấy bảo khí của y ra, ta phải đánh nhau với y một trận thì mới chắc chắn y là thật hay giả được.”
Từ Hành Chi không thể không nhắc nhở hắn: “Giờ ta đã là phàm nhân rồi.”
Cố nhiên là hắn không tin anh: “Ý ngươi là ngươi đã bị rút sạch căn cốt?”
Anh không biết chắc chuyện này, nên không dám đáp.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Không thể nào! Theo ta biết thì chưa có tu sĩ nào đã bị rút đi căn cốt mà còn sống được cả.”
Anh nói: “Đó là theo ngươi biết.”
Hắn không muốn nói nhiều với anh nữa, vươn tay ra định túm lấy tay anh. Nhưng trước khi hắn chạm vào anh thì anh đã bị Mạnh Trọng Quang kéo lại, kéo rất mạnh, làm anh suýt nữa thì ngã sấp.
Mạnh Trọng Quang giấu anh về sau lưng mình, lạnh lùng cảnh cáo Chu Bắc Nam, giọng điệu lạnh lẽo đến phát sợ: “Nếu người này là tỉnh thi và dám xúc phạm khuôn mặt của sư huynh, thì ta đã bóp chết y ngay từ lúc mới gặp rồi.”
Từ Hành Chi: “…”
Sờ sờ cái gáy đã dựng đứng lông tơ lên của mình, anh nghĩ bụng — Rốt cục là ai đã dạy dỗ thằng nhóc này vậy, chẳng lễ phép gì hết! Anh đã tốt bụng cõng hắn về nhà, thế mà hắn lại muốn bóp chết anh!
Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, anh lại ngậm miệng. Chính anh cũng chẳng có ý đồ gì tốt, chó thì không nên chê mèo lắm lông nhỉ…
Mạnh Trọng Quang dừng lại một lúc, đoạn nói tiếp: “Thực sự là sư huynh đã mất hết pháp lực rồi. Trên đường đến đây ta đã thử kiểm tra – linh mạch trong người huynh ấy đã ứ đọng rất lâu, không hề có linh khí lưu chuyển.”
Dứt lời, hắn quay lại nhìn anh, thoắt cái giọng nói lạnh lẽo đã trở nên dịu dàng yếu đuối: “… Phải vậy không sư huynh?”
Nếu vai anh đang diễn không phải là vị sư huynh đã bị người này hãm hại, nếu anh không biết hắn là thiên yêu giết người như ngóe, nếu anh không bị phái đến đây để giết hắn… thì anh còn thấy, thằng nhóc này nom thật đáng yêu…
Từ Hành Chi dằn xuống cảm xúc muốn xoa xoa đầu hắn, quay mặt đi chỗ khác.
Dường như Mạnh Trọng Quang cũng nhận ra sự đấu tranh tâm lý của anh, ánh sáng trong mắt hắn nhạt đi, nom buồn rầu hệt như cún con mong chờ được chủ nhân xoa đầu mà không được vậy.
Chu Bắc Nam đã tin hơn một chút, nhưng vẫn còn nghi ngờ: “Ngươi chắc chắn y không phải là người khác giả trang thành chứ?”
Xương Nữ không nhịn nổi nữa, lên tiếng can ngăn: “Chu đại ca à…”
Chu Bắc Nam nghĩ một lúc, cau mày lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách kiểm chứng chính xác tuyệt đối. Thấy ánh mắt hắn thay đổi, Từ Hành Chi nghiêm túc hẳn lên, dây thần kinh căng ra, chuẩn bị trả lời một câu hỏi cực kỳ khó (?).
Hắn nói: “Từ bé đến lớn, ngươi đã đặt cho ta mười mấy biệt hiệu. Chỉ cần ngươi kể ra được ba trong số đó, ta sẽ tin ngươi thực sự là Từ Hành Chi.”
Từ Hành Chi: “…”
… Đặt biệt hiệu thì cũng thôi đi, đằng này còn đặt tận mười mấy cái… Anh bắt đầu cảm thấy, nguyên chủ cũng không phải là kiểu sư huynh nghiêm túc đáng kính gì…
Nhưng mà, từ những ký ức mà anh có được, thì đúng là nguyên chủ đã từng làm chuyện nhàm chán như thế.
Chính đạo có tổng cộng bốn tòa tiên sơn, đều là đất lành thích hợp để tu luyện. Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đều là đệ tử của Phong Lăng sơn, Chu Bắc Nam là con trai trưởng của chủ nhân Ứng Thiên Xuyên, còn hai tòa tiên sơn khác lần lượt là Đan Dương phong và Thanh Lương cốc.
Ký ức của nguyên chủ cực kỳ vụn vặt, nhưng từ đó Từ Hành Chi có thể nhìn ra — giữa nguyên chủ và Chu Bắc Nam là kiểu quan hệ mà hễ gặp là sẽ cãi nhau hoặc đánh nhau, cực kỳ khốc liệt. Nguyên việc nguyên chủ đặt cho Chu Bắc Nam mười mấy cái biệt hiệu cũng chứng tỏ rằng — trong lòng y, Chu Bắc Nam có một vị trí đặc biệt cỡ nào.
Từ Hành Chi nghĩ một chốc, dễ dàng lấy ra được một biệt hiệu từ mớ ký ức lộn xộn kia: “Bắc Bắc.”
Chu Bắc Nam: “…”
Từ Hành Chi: “Bí đỏ*.”
*Bí đỏ (南瓜) phiên âm từng chữ ra là Nam – dưa.
Chu Bắc Nam: “…”
Từ Hành Chi: “A, còn có Chu béo nữa.”
Hắn không thể nhịn nổi nữa: “… Im miệng!”
Thiếu nữ cầm đao chợt phụt một tiếng, bật cười ha hả.
Hắn không nén được giận, quay sang trách mắng: “Cười cái gì? Có gì buồn cười hả?”
Rõ ràng là thiếu nữ chẳng hề sợ hắn: “Bác à, hai cái trước thì cháu còn hiểu được, nhưng Chu béo thì…”
Từ Hành Chi ló đầu ra từ sau lưng Mạnh Trọng Quang, tốt bụng giải thích: “Vì hắn từng nặng đến hơn 150 cân* hồi 11 tuổi.”
*cân (斤) ~ ½ kg. 150 cân ~ 75kg.
Mặt Chu Bắc Nam đỏ tới tận mang tai, ném cây thương chỉ còn phân nửa xuống đất: “Từ Hành Chi! Ngươi muốn ăn đòn phải không!!”
Từ Hành Chi mặt dày hết sức trốn về sau lưng Mạnh Trọng Quang, giả chết!
Đúng lúc này, một bóng đen từ xa chạy tới – chính là thiếu niên đeo mặt nạ quỷ đứng trên vách núi vừa nãy.
Từ Hành Chi còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã lao thẳng vào ngực anh, nghèn nghẹn nức nở: “Từ sư huynh!”
Thiếu niên thực sự rất nhỏ, chỉ cao đến cằm anh. Nếu không nhìn đến mặt nạ quỷ dữ tợn trên mặt cậu, mà chỉ nhìn vào nửa mặt dưới thanh tú trắng nõn lộ ra; thì có khi anh còn nghĩ đây là một đứa nhóc.
Bị cậu ôm, anh ngẩn ra. Không biết tên cậu nên không gọi được, song vẫn muốn tỏ ra thân thiết, nên anh chỉ có thể xoa xoa đầu cậu: “…Ừ, là ta đây.”
Thiếu niên ngẩng lên, đôi mắt ánh lên màu xanh nhạt giấu sau mặt nạ nhìn thẳng vào anh, tròn xoe lấp lánh, hệt như một chú hồ ly nhỏ: “Từ sư huynh ơi, mười ba năm nay bọn đệ tìm mãi mà không thấy huynh đâu, huynh đã đi đâu vậy?”
Từ Hành Chi cười khổ.
…Chờ tí, để ta nghĩ kịch bản đã nhé…
Nhưng anh chưa kịp nghĩ, thì thiếu niên đã bị Chu Bắc Nam lôi ra khỏi ngực anh. Không biết anh có bị hoa mắt hay không, mà hình như trông hắn còn khó chịu hơn cả vừa nãy. Hắn chỉ vào cây thương vừa bị Mạnh Trọng Quang bẻ gãy, thản nhiên bảo cậu: “Sửa nó đi.”
Thiếu niên giãy dụa: “Sư huynh còn ở đây mà, ta muốn nói chuyện với sư huynh đã…”
Chu Bắc Nam liếc qua Mạnh Trọng Quang đứng sau, kiên quyết lôi cậu đi: “Giờ vẫn chưa đến lượt ngươi nói chuyện với y đâu.”
Hình như cậu đã hiểu ra gì đó, bèn ngoan ngoãn im lặng.
Mạnh Trọng Quang cũng không muốn nói nhiều với mọi người, túm cổ tay Từ Hành Chi lôi vào trong tháp. Anh muốn giãy ra, nhưng không khỏe bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn tha mình đi như tha cún.
Trong lúc vội vàng, anh vô tình quay lại, nhận ra Xương Nữ vừa chữa trị cho Mạnh Trọng Quang lúc nãy đang nhìn mình chằm chằm. Nhận ra anh đang nhìn mình, nàng hốt hoảng cúi xuống, xoay người chạy đi.
Mái tóc đen nhánh của nàng dài tới eo, được buộc lại bởi một sợi dây màu xanh nhạt. Theo bước đi của nàng, chúng lặng lẽ lay động, mềm mại như sóng.
Đợi hai người vào trong tháp rồi, thiếu nữ đeo đao mới lại gần thiếu niên đeo mặt nạ quỷ, tò mò hỏi: “Lục đại ca này, đó chính là Từ sư huynh mà mọi người hay nhắc tới ư?”
Cậu đang hí húi sửa lại cây thương gãy, vui vẻ đáp: “Ừ!”
Nàng vò vò mái tóc ngắn lộn xộn của mình: “Sao muội cứ thấy huynh ấy… lỗ mãng thế nào ấy nhỉ?”
Cậu đáp: “Tuy Từ sư huynh nói chuyện hơi.. bộc trực, nhưng vẫn là một người bạn tốt nhất thiên hạ!”
Nghe vậy, Chu Bắc Nam bèn liếc qua: “À há.”
Cậu quay sang oán trách hắn: “Cười cái gì? Ngươi còn cười được nữa à! Ngươi có biết sửa binh khí của quỷ binh tốn bao nhiêu tinh nguyên của ta không?! Ngươi làm ơn dùng cẩn thận chút đi!!”
Chu Bắc Nam: “… Được rồi được rồi.” Đoạn bảo với thiếu nữ: “A Vọng, Khúc Trì với Đào Nhàn đâu rồi?”
Chu Vọng đáp: “Nghe nói cha nuôi với mẹ nuôi phát hiện có ít linh thạch ở bờ núi phía Nam, nên đến đó thu thập rồi ạ. Chắc sẽ về trước nửa đêm thôi.”
Chu Bắc Nam nghĩ một lúc, rồi kéo Chu Vọng qua, nghiêm túc nói: “Vậy thì, cháu tranh thủ làm giúp bác một chuyện nhé?”
Nàng nghiêng tai đến, hắn thì thầm dặn dò bên tai nàng.
Thiếu niên đeo mặt nạ quỷ chợt ngẩng lên: “Chu Bắc Nam, ngươi vẫn nghi ngờ Từ sư huynh hả?”
Chu Bắc Nam: “… Ta đang nói chuyện với A Vọng mà, ngươi nghe lén làm gì?”
Cậu tức giận đáp: “Ngươi là quỷ nô của ta, mắt ngươi là mắt ta, tai ngươi cũng là tai ta, ngươi cho rằng ta cố tình muốn nghe hả?”
Chu Bắc Nam nghẹn họng, không cãi lại được, bèn nói toẹt ra: “Từ Hành Chi đã biến mất mười ba năm, nay lại tự nhiên xuất hiện, ta có nghi ngờ y cũng là chuyện thường. Ngươi đừng quên – Cửu Chi Đăng vẫn luôn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía cửa sắt xanh đen của tòa tháp cao, lạnh lùng nói: “Nhất là Mạnh Trọng Quang – kẻ đã sống trọn mười ba năm trong Man Hoang mà vẫn chưa chết. Chỉ sợ hắn đã trở thành họa lớn phải diệt trong lòng Cửu Chi Đăng rồi!”
—
Trong tháp.
Đối lập hoàn toàn với vẻ hoang vắng hiu quạnh ngoài tháp, bên trong tháp được trang trí theo kiểu thanh lịch trang nhã, đẹp đẽ vô cùng, thậm chí còn có một con suối chảy róc rách, có đá trang trí, có tranh khảm tường, hơi nước mơ màng, rất đỗi yên tĩnh thanh tao.
Từ Hành Chi ngỡ như mình đã bước nhầm vào một chốn thế ngoại đào nguyên, còn mình chỉ là một anh ngư dân thô kệch lỗ mãng.
Mạnh Trọng Quang phất nhẹ tay, cửa trúc đối diện liền mở ra. Hắn dẫn anh vào trong, ở đó có đầy đủ bàn ghế màn giường, thậm chí có cả đồ trang trí, bồn rửa tay và văn phòng tứ bảo linh tinh.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, đây là phòng của huynh, ta đã chuẩn bị xong cho huynh từ lâu rồi. Mọi vật ta đều bày biện như xưa, chỉ có vài thứ là ta không thể tìm được trong Man Hoang này… Huynh đừng giận, sau này nhất định ta sẽ tự tay làm bù hết cho huynh.”
Từ Hành Chi giả vờ lạnh nhạt: “Ừ.”
Hắn kéo anh ngồi xuống bên giường, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ: “Vừa nãy sư huynh đã xoa đầu Lục Ngự Cửu, giờ huynh cũng xoa đầu ta đi, được không?”
Được lắm, hóa ra thiếu niên đeo mặt nạ quỷ vừa nãy tên là Lục Ngự Cửu… Sau này gặp nhau, mình có thể gọi tên cậu ta rồi.
Từ Hành Chi thầm nghĩ vậy, không nhìn vào Mạnh Trọng Quang, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhìn bốn phía xung quanh.
Anh lập tức nhìn thấy — ở đầu giường có đặt ngay ngắn một cây quạt xếp nan trúc, thoạt trông rất huyền bí. Tay trái anh vươn ra cầm lấy nó, từ từ mở quạt ra.
Trên quạt là tám chữ lớn viết theo thể cuồng thảo* — “Thiên hạ đương thời, ngoài ta còn ai?”
Lạc khoản đề: “Đệ nhất Thiên bảng, Phong Lăng sơn Từ Hành Chi.”
Người vừa bị anh lơ đi – Mạnh Trọng Quang – cẩn thận sáp lại: “Sư huynh à, ta vẫn luôn giữ kỹ bảo khí của huynh lắm, huynh thích chứ?”
Từ Hành Chi: “…”
Anh cảm thấy, nhất định gu thẩm mỹ của nguyên chủ là một điều bí ẩn!
Đặt cây quạt về chỗ cũ, Từ Hành Chi vừa rút tay về đặt lên giường thì chợt — một đoạn dây leo nhanh như chớp lao ra từ phía chân giường, quấn chặt lấy cổ tay trái anh.
Anh ngạc nhiên: “Cái gì đây?”
Mạnh Trọng Quang vui vẻ đáp: “Cuối cùng sư huynh cũng chịu nói chuyện với ta rồi!”
Anh: “… Được, ta nói chuyện với ngươi, ngươi bỏ thứ này ra đi.”
Dây mây thô to như cánh tay trẻ con vẫn đứng im không nhúc nhích.
Hắn hỏi anh, tràn trề hy vọng: “Lúc huynh cõng ta về đã nói là, huynh đến Man Hoang để tìm ta mà? Giờ ta đã ở đây rồi, nên huynh cũng không đi đâu nữa, phải không?”
Anh: “…”
Không thấy anh nói gì, hắn hơi thất vọng, đứng lên nói: “Nếu huynh thật sự không muốn nói gì với ta… Thì ta sẽ chờ thêm một lúc nữa.”
Thấy hắn định đi thật, anh vội vàng hô lên: “Thả ta ra!”
Mạnh Trọng Quang đã đi đến cửa, nghe anh gào to thì giật mình hoảng sợ. Khi quay lại, thế mà trong mắt hắn đã loang loáng nước mắt: “Tạm thời sư huynh cố chịu một chút, ta làm tất cả đều vì huynh thôi… Man Hoang thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần huynh ở lại bên Trọng Quang thì sẽ bình yên vô sự. Xin sư huynh đồng ý với Trọng Quang… Ở lại đi.”
Từ Hành Chi: “…”
Nếu người đang bị trói đến không thể động đậy không phải là anh, nếu chỉ nhìn vào biểu cảm oan ức của Mạnh Trọng Quang, thì mười trên mười người sẽ tin rằng — người đang bị trói là hắn chứ không phải là anh.
Anh cố ôm một tia hy vọng ít ỏi: “Thả ta ra, ta sẽ không đi đâu cả.”
Hắn nghĩ một chốc, hỏi: “Sư huynh không thích dây leo ư?”
Anh gật đầu: “Ừ.” Trên dây leo dễ có côn trùng, mà anh vốn sợ côn trùng muốn chết.
Hắn không muốn tí nào, nhưng đành phải nói: “…Cũng được.”
Chẳng bao lâu sau, hắn khép cửa rời đi.
Từ Hành Chi dựa vào đầu giường, cảm thấy đời này không còn gì để luyến tiếc nữa — dây leo quấn chặt tay trái anh đã biến thành một cái còng tay kim loại cực kỳ chắc chắn, lại còn lấp lánh phát sáng…
Tay phải bằng gỗ của anh với sang kiểm tra chủy thủ bên hông, đau thương vô cùng.
Đại khái là… chưa kịp ra tay đã thất bại đi!
*cuồng thảo (狂草): Là bút pháp phóng khoáng, có tốc độ viết nhanh nhất trong các cách viết, giản lược tối đa số lượng nét chữ, rất khó đọc, vì vậy cuồng thảo mang tính nghệ thuật cao và không sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày. Chi tiết xem ở đây.
Ngã: Dây hay còng, đại khái là anh không thoát được khỏi tay em đâu…. 🙂
– Hết chương 3 –
Chương trước <— Mục lục —> Chương sau
Vừa vào truyện đã gặp ngay giam cầm play :> ?
LikeLiked by 1 person
Thiệt tình thú :v
LikeLike
cha mẹ ơi, còng hả, tình thú quá nhể
LikeLike
Tui đã tưởng có màn thay dây thành lụa mềm mại tung bay tứ phía dụ người phạm tội, cơ mà méo thể nghĩ đc em nó lại thay bằng còng kim loại, cái bộ mặt như cún nhỏ cầu xoa đầu kia k thể tin đc mà :v
LikeLike
Còng tình thú kiểu mạnh bạo… 😂😂😂
LikeLike
“Mạnh Trọng Quang đã đi đến cửa, nghe anh gào ta thì giật mình hoảng sợ.” ~> gào to?
LikeLike
Yayay tks bạn nha mình sửa ròi :3
LikeLiked by 1 person
Ko có chi :)))
LikeLike
Đụng phải yandere 1 cục rồi :))))) anh xác định đi :))))
LikeLiked by 1 person